Ôi chao chao, hai vị tỷ tỷ, thật xa đã nghe thấy hai người các ngươi ồn ào không ngớt. Mọi người đều là tỷ muội, ầm ĩ thành cái bộ dạng này rất khó coi, thôi đi, thôi đi, chớ để Hoa ma ma nghe được, lại bị chịu phạt. Mai Tử cầm một đĩa đậu hủ thúi đứng ở cửa, cười hì hì xem náo nhiệt, Tử La tỷ tỷ, nghe nói tỷ một chút đồ cũng ăn không vô, ngay cả thuốc cũng phun ra, muội muội thật là lo lắng.
Hai hồ ly tinh! Tử Lăng hầm hừ phất tay áo bỏ đi, Tử La nhìn Mai Tử nặn ra một nụ cười: Tạ muội muội quan tâm, ta đã rất tốt, bản thân ngươi đi làm việc của ngươi đi. Chóp mũi thoảng qua mùi hôi thối đặc trưng của đậu hủ, không khống chế được sinh ra ghê tởm.
Mai Tử lại không bỏ qua bưng cái đĩa đến gần trước giường nàng ta, dùng chiếc đũa khẩy nát miếng đậu hủ thúi, lắc lư trước mặt nàng ta, cười nói: Tỷ tỷ, tỷ xem miếng đậu hủ thúi này, có vừa chưa? Sáng nay nãi nãi nói muốn ăn, muội muội mò không ra không biết có vừa hay chưa, xin tỷ giúp một tay xem một chút.
Mùi thúi của đậu hủ kia cứ từng đợt từng đợt chui vào trong lỗ mũi Tử La, thúi đến làm cho dạ dày nàng ta cuồn cuộn một trận, Được rồi, đã vừa rồi. . . . . . Còn chưa kịp nói dứt lời, nàng ta đã thật nhanh úp đến mép giường, một ngụm phun ra ngoài.
Mai Tử tay mắt lanh lẹ, đã sớm nhảy đến chỗ an toàn, cũng không chán ghét, cứ nhìn nàng ta ói thuốc cháo… sạch sẽ, ngay cả mật vàng cũng đều muốn nôn ra ngoài, đứng đắn đi tới vỗ lưng giúp nàng ta: Thật khổ mà, ăn không vô cũng không cần gượng chống, ăn ít một chút, mới có thể tiêu hóa. . . . . . Đáng thương, lại ăn cái gì cũng không vô, ăn cái gì ói cái đó. . . . . . Aiz . . . . .
Tử La kìm nén nước mắt rơi ra, đột nhiên nhớ đến một chuyện, chỉ vào Mai Tử nói: Ngươi hại ta. . . . . .
Mai Tử khoa trương che miệng lại: Tỷ tỷ nói gì? Đừng nói lung tung, bị người nghe thấy không phải chuyện đùa đâu.
Tử La càng ngày càng khẳng định suy đoán của mình: Là ngươi cho ta uống bát canh gừng kia. . . . . . Nếu không nàng ta như thế nào lại bệnh đến vô lực như thế?
Nhắc tới canh gừng, Mai Tử cười nhạo: Ngươi đi tố cáo ta đi, bò đến trước mặt đại gia và nãi nãi khóc lóc kể lể đi. Nói ta ám hại ngươi, ừhm, ngươi còn có thể vu cáo lên nãi nãi, đại gia nhất định đau lòng ngươi lắm đó. Tỷ tỷ à, đừng có cho là người khác không biết, người chạy đi sát vách báo tin là ai.
Tử La giận đến thở hổn hển: Ngươi đừng có ngậm máu phun người!
Chậc, kích động cái gì? Ta có nói là ngươi sao? Nhớ uống nhiều thuốc, ăn nhiều cơm, sớm khỏe lại một chút, đỡ phải để ta và Tử Lăng như ý nguyện. Mai Tử khẽ cười nghênh ngang rời đi, lại để lại cái đĩa đậu hủ kia ở trong phòng.
Mùi đậu hủ thúi xông đến làm Tử La liên tục choáng váng bồn nôn, lại gọi người đến phục vụ nàng ta, nhưng tiểu nha hoàn Minh Phỉ cho nàng ta đã sớm bị Tử Lăng sai ra ngoài, Tử Lăng nghe cũng không thèm để ý tới nàng ta, cho nên kêu đến chết cũng không có nữa cái bóng người xuất hiện, chỉ đành phải mờ mịt thiếp đi.
Cũng không biết qua bao lâu, Tử La cảm thấy khô nóng khó chịu, chợt thấy trên mặt một luồng mát mẻ, khó khăn mở mắt, trước mặt đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của Đan Hà. Đan Hà vắt một tấm khăn đắp lên trên trán cho nàng ta, cười nói: Ngươi đỡ hơn chút nào không? Nãi nãi đưa Ngũ công tử trở về nhà mẹ, trước khi đi phân phó ta tới thăm ngươi một chút, đây là làm sao vậy, trong phòng nửa cái bóng người cũng không có.
Tử La vội nhìn về phía cái đĩa đậu hủ thúi trên cái bàn kia, lại phát hiện đã sớm không còn tung tích. Tường sập chúng nhân đẩy, nhất triều Thiên Tử nhất triều thần (*), trong lòng nàng ta một trận chua xót, nghiêng mặt sang một bên yên lặng rơi lệ. Chợt nghe một tiểu nha hoàn ở gian ngoài gọi: Đan Hà tỷ tỷ, đại gia trở lại, nhanh đi phục vụ.
(*) Ý chỉ người một khi thất thế hoặc gặp khó khăn, sẽ có rất nhiều người thừa cơ đả kích anh ta, khiến cho anh ta hoàn toàn suy sụp.
Đan Hà vội bảo tiểu nha hoàn kia: Ngươi đi vào, coi chừng chăm sóc La tỷ tỷ một chút. Đứng dậy vội vàng bước đi.
Tiểu nha hoàn kia vào phòng, thả tay xuống không tự nhiên nói: Tử La tỷ tỷ, ngươi muốn ta làm cái gì? Thấy Tử La xoay mặt không để ý tới, cũng không dám nói lời nào, liền một mực đứng tại chỗ như khúc gỗ.
Không lâu sau, Mai Tử bưng một cái đĩa thủy tinh đi vào, vừa để cái đĩa xuống bàn, liền chỉ vào hai miếng dưa hấu bên trong cười nói: Đại gia nghe nói tỷ ăn không vô thứ gì, thưởng cho tỷ hai miếng dưa thử một chút, xem có thể ăn vô hay không? Nếu muốn ăn, ta đỡ tỷ ngồi dậy ăn?
Tử La quay đầu lại, liền thấy dưa hấu trong đĩa thủy tinh xanh đỏ rõ ràng, mùi thơm đặc hữu trong veo ngửi thấy rất dễ chịu. Mai Tử thấy nàng ta nhìn chằm chằm dưa hấu không tha, cười lạnh một tiếng, chỉ vào tiểu nha hoàn kia: Ngươi đút cho Tử La tỷ tỷ ăn dưa hấu, ăn xong rồi đi đến chỗ đại gia nơi đó thưa lại! Quạt quạt cái khăn, Trời hôm nay thật nóng, ta phải nhanh đi về, về trễ, dưa đại gia thưởng cho sẽ bị mấy người Đan Hà các nàng phân chia hết.
Tâm tình Tử La vừa tốt lên một chút, lập tức lại
Hai hồ ly tinh! Tử Lăng hầm hừ phất tay áo bỏ đi, Tử La nhìn Mai Tử nặn ra một nụ cười: Tạ muội muội quan tâm, ta đã rất tốt, bản thân ngươi đi làm việc của ngươi đi. Chóp mũi thoảng qua mùi hôi thối đặc trưng của đậu hủ, không khống chế được sinh ra ghê tởm.
Mai Tử lại không bỏ qua bưng cái đĩa đến gần trước giường nàng ta, dùng chiếc đũa khẩy nát miếng đậu hủ thúi, lắc lư trước mặt nàng ta, cười nói: Tỷ tỷ, tỷ xem miếng đậu hủ thúi này, có vừa chưa? Sáng nay nãi nãi nói muốn ăn, muội muội mò không ra không biết có vừa hay chưa, xin tỷ giúp một tay xem một chút.
Mùi thúi của đậu hủ kia cứ từng đợt từng đợt chui vào trong lỗ mũi Tử La, thúi đến làm cho dạ dày nàng ta cuồn cuộn một trận, Được rồi, đã vừa rồi. . . . . . Còn chưa kịp nói dứt lời, nàng ta đã thật nhanh úp đến mép giường, một ngụm phun ra ngoài.
Mai Tử tay mắt lanh lẹ, đã sớm nhảy đến chỗ an toàn, cũng không chán ghét, cứ nhìn nàng ta ói thuốc cháo… sạch sẽ, ngay cả mật vàng cũng đều muốn nôn ra ngoài, đứng đắn đi tới vỗ lưng giúp nàng ta: Thật khổ mà, ăn không vô cũng không cần gượng chống, ăn ít một chút, mới có thể tiêu hóa. . . . . . Đáng thương, lại ăn cái gì cũng không vô, ăn cái gì ói cái đó. . . . . . Aiz . . . . .
Tử La kìm nén nước mắt rơi ra, đột nhiên nhớ đến một chuyện, chỉ vào Mai Tử nói: Ngươi hại ta. . . . . .
Mai Tử khoa trương che miệng lại: Tỷ tỷ nói gì? Đừng nói lung tung, bị người nghe thấy không phải chuyện đùa đâu.
Tử La càng ngày càng khẳng định suy đoán của mình: Là ngươi cho ta uống bát canh gừng kia. . . . . . Nếu không nàng ta như thế nào lại bệnh đến vô lực như thế?
Nhắc tới canh gừng, Mai Tử cười nhạo: Ngươi đi tố cáo ta đi, bò đến trước mặt đại gia và nãi nãi khóc lóc kể lể đi. Nói ta ám hại ngươi, ừhm, ngươi còn có thể vu cáo lên nãi nãi, đại gia nhất định đau lòng ngươi lắm đó. Tỷ tỷ à, đừng có cho là người khác không biết, người chạy đi sát vách báo tin là ai.
Tử La giận đến thở hổn hển: Ngươi đừng có ngậm máu phun người!
Chậc, kích động cái gì? Ta có nói là ngươi sao? Nhớ uống nhiều thuốc, ăn nhiều cơm, sớm khỏe lại một chút, đỡ phải để ta và Tử Lăng như ý nguyện. Mai Tử khẽ cười nghênh ngang rời đi, lại để lại cái đĩa đậu hủ kia ở trong phòng.
Mùi đậu hủ thúi xông đến làm Tử La liên tục choáng váng bồn nôn, lại gọi người đến phục vụ nàng ta, nhưng tiểu nha hoàn Minh Phỉ cho nàng ta đã sớm bị Tử Lăng sai ra ngoài, Tử Lăng nghe cũng không thèm để ý tới nàng ta, cho nên kêu đến chết cũng không có nữa cái bóng người xuất hiện, chỉ đành phải mờ mịt thiếp đi.
Cũng không biết qua bao lâu, Tử La cảm thấy khô nóng khó chịu, chợt thấy trên mặt một luồng mát mẻ, khó khăn mở mắt, trước mặt đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của Đan Hà. Đan Hà vắt một tấm khăn đắp lên trên trán cho nàng ta, cười nói: Ngươi đỡ hơn chút nào không? Nãi nãi đưa Ngũ công tử trở về nhà mẹ, trước khi đi phân phó ta tới thăm ngươi một chút, đây là làm sao vậy, trong phòng nửa cái bóng người cũng không có.
Tử La vội nhìn về phía cái đĩa đậu hủ thúi trên cái bàn kia, lại phát hiện đã sớm không còn tung tích. Tường sập chúng nhân đẩy, nhất triều Thiên Tử nhất triều thần (*), trong lòng nàng ta một trận chua xót, nghiêng mặt sang một bên yên lặng rơi lệ. Chợt nghe một tiểu nha hoàn ở gian ngoài gọi: Đan Hà tỷ tỷ, đại gia trở lại, nhanh đi phục vụ.
(*) Ý chỉ người một khi thất thế hoặc gặp khó khăn, sẽ có rất nhiều người thừa cơ đả kích anh ta, khiến cho anh ta hoàn toàn suy sụp.
Đan Hà vội bảo tiểu nha hoàn kia: Ngươi đi vào, coi chừng chăm sóc La tỷ tỷ một chút. Đứng dậy vội vàng bước đi.
Tiểu nha hoàn kia vào phòng, thả tay xuống không tự nhiên nói: Tử La tỷ tỷ, ngươi muốn ta làm cái gì? Thấy Tử La xoay mặt không để ý tới, cũng không dám nói lời nào, liền một mực đứng tại chỗ như khúc gỗ.
Không lâu sau, Mai Tử bưng một cái đĩa thủy tinh đi vào, vừa để cái đĩa xuống bàn, liền chỉ vào hai miếng dưa hấu bên trong cười nói: Đại gia nghe nói tỷ ăn không vô thứ gì, thưởng cho tỷ hai miếng dưa thử một chút, xem có thể ăn vô hay không? Nếu muốn ăn, ta đỡ tỷ ngồi dậy ăn?
Tử La quay đầu lại, liền thấy dưa hấu trong đĩa thủy tinh xanh đỏ rõ ràng, mùi thơm đặc hữu trong veo ngửi thấy rất dễ chịu. Mai Tử thấy nàng ta nhìn chằm chằm dưa hấu không tha, cười lạnh một tiếng, chỉ vào tiểu nha hoàn kia: Ngươi đút cho Tử La tỷ tỷ ăn dưa hấu, ăn xong rồi đi đến chỗ đại gia nơi đó thưa lại! Quạt quạt cái khăn, Trời hôm nay thật nóng, ta phải nhanh đi về, về trễ, dưa đại gia thưởng cho sẽ bị mấy người Đan Hà các nàng phân chia hết.
Tâm tình Tử La vừa tốt lên một chút, lập tức lại
/607
|