Editor: Lovenoo1510
Rượu và thức ăn được dâng lên đầy đủ, Minh Phỉ dặn dò tiểu nhị làm cho Kim Trâm và Tẩy Tụy mấy món ăn nổi tiếng ở Xan Hà, rồi phân phó hai người bọn họ: “Khó có khi được đi một chuyến, các ngươi tự mình dùng cơm đi, nơi này không cần các ngươi phục vụ nữa.”
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn dư lại hai vợ chồng, Minh Phỉ mới rót đầy rượu, lại tự mình múc một chén canh Hoa hương đông qua cho Cung Viễn Hòa: “Trước khi ăn cơm uống chút canh, rất tốt cho thân thể.”
Cung Viễn Hòa rõ ràng nhìn qua là thấy không muốn uống chút nào, nhưng vẫn thuận theo nàng uống, đang muốn đưa tay ra lấy ly rượu, thì Minh Phỉ lại gắp một đũa gà xé tay hấp muối cho hắn: “Ăn trước ít đồ lót bụng rồi hãy uống rượu.”
Cung Viễn Hòa nhìn nàng bất đắc di, thấy nàng cười nói tự nhiên, mong đợi nhìn hắn, nên hắn không thể làm gì khác hơn là để ly rượu xuống, nghe theo an bài của nàng, ép buộc mình vùi đầu vào dùng bữa. Minh Phỉ cảm thấy không sai biệt lắm, mới giơ ly rượu lên: “Phu quân, một ly này vì hai ta có thể thành phu thê mà uống.”
Mắt Cung Viễn Hòa léo sáng, khóe miệng khẽ nhếch, ngửa đầu uống một hơi hết ly rượu.
Minh Phỉ lại gắp một đũa cá cho hắn, nhìn hắn ăn xong, mới rót đầy một ly: “Một ly này, vì chàng trong hoàn cảnh gian khổ như này vẫn có thể thành tài, chưa từng hoang phí bản thân mà uống.”
Cung Viễn Hòa yên lặng không nói, mỉm cười uống, bởi vì thấy Minh Phỉ lại nâng đũa, nên chủ động gắp một đũa đậu hũ Kỳ Lân ăn, cười nói: “Chén thứ ba này, nàng muốn uống vì cái gì?”
Minh Phỉ cười cười: “Chén thứ ba này, chính là thiếp thân kính phu quân. Có người gặp khổ nạn mà cam chịu, ngay cả biết có người yêu thương nhưng cũng không tôn trọng; có người gặp khổ nạn mà tự mình vươn lên, lại vừa yêu thương người trong lòng vừa tôn trọng…….”
Hôm nay nàng nói thiếp thân phu quân cái gì đó đều có thứ tự, Cung Viễn Hòa đưa tay nắm chặt ly của nàng: “Nàng cũng có quan điểm giống Vương lão gia tử sao? Muốn bảo ta cũng như vậy?” Nàng rất biết khuyên người, nhưng lại chưa từng nói đến đáy lòng hắn.
Minh Phỉ để ly rượu xuống: “Phu quân phải cẩn thận chú ý ly rượu thứ nhất, vì cái gì mà uống.”
Ly rượu thứ nhất, là vì hai người bọn họ có thể thành phu thê mà uống. Là phu thế, thì sẽ cùng phúc cùng họa, cùng lùi cùng tiến. Cung Viễn Hòa nhíu mày, trong mắt toát lên chút ý cười chân thành: “Vậy nàng nghĩ như thế nào?”
Minh Phỉ nói: “Chàng chưa bao giờ nói với ta chính chàng muốn làm đến mức độ nào.” Vương lão gia tử nói, hắn chỉ muốn lấy lại toàn bộ gia sản là đang nói dối, nếu chỉ là muốn lấy lại gia sản, thì một mình hắn cũng có thể làm được, không cần phải đi cầu xin Vương lão gia tử. Nàng cùng hắn chung đụng đã lâu, nhưng lại không biết hắn muốn làm đến mức độ nào.
Cung Viễn Hòa thở dài: “Nàng cho rằng ta muốn đến đâu?”
Minh Phỉ thử dò xét nói: “Tất cả đều chết cũng không hả giận, thật ra chàng cũng không coi trọng tiền tài……….”
Cung Viễn Hòa cúi đầu, gắp cho nàng một đũa cá: “Dùng trước ít đồ đã.”
Vẫn không muốn nói cho nàng biết sao? Minh Phỉ không thể làm gì khác là cúi đầu dùng bữa, hồi lâu, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Nếu như ta nói cho chàng biết, thật ra ta có thể hiểu được tâm tình của chàng, không dám nói là hiểu rõ nhất, nhưng tối thiểu cũng hơn so với người khác một chút, thì chàng có tin hay không?”
Cung Viễn Hòa bật cười: “Không dám nói là hiểu rõ nhất, nhưng tối thiểu cũng hơn so với người khác một chút, đây còn không phải là hiểu rõ nhất sao?”
Minh Phỉ cũng cười, vươn tay cầm lấy tay của hắn: “Tóm lại, không phải là không biết gì cả, bởi vì loại đau đớn này, ta cũng đã từng trải qua. Hơn nữa, chàng mạnh khỏe thì ta mới có thể tốt, lợi ích liên quan tới nhau.”
Trong chuyện này, hắn hoàn toàn có thể cùng nàng.
Lợi ích liên quan tới nhau…. Cung Viễn Hòa tỉ mỉ thưởng thức một hồi mái hiên, không nhịn được cười khổ, chỉ là lợi ích liên quan tới nhau. Nhưng hắn có thể oán được ai? Đây đều là hắn tự tìm.
Minh Phỉ thấy hắn cười khổ, chỉ nghĩ hắn vì chuyện trong lòng mà đau khổ, tiếp tục nói: “Tại sao lại muốn báo thù? Tại sao lại muốn phân chia tài sản? Bởi vì muốn trải qua những ngày thật tốt, muốn sống sung sướng. Nói thật, lời nói của Vương lão gia tử rất có đạo lý, nếu báo thù sau đó phân chia gia sản, ngược lại sẽ không thể trải qua nhưng ngày tốt đẹp, vậy thì có ý nghĩa gì? Lời của hắn có đạo lý, nhưng ta thấy dáng vẻ vừa rồi của chàng, trong lòng ta lại thấy không ổn. Chính chàng nói, chúng ta là phu thê, sẽ trải qua một đời, trải qua những ngày tốt đẹp mới là quan trong nhất. Cho nên, chàng nghĩ làm gì, phải nói thật với ta, dù là ta không thể trợ giúp được gì cho chàng, thì tối thiểu ta cũng có thể cổ vũ chàng, giúp ra oai, đưa ra chủ ý.”
Trọng điểm Cung Viễn Hòa bắt được trong đó có một câu nói, nàng thấy hắn khó chịu, trong lòng nàng cũng không thoải mái. Hắn đưa mắt lên
Rượu và thức ăn được dâng lên đầy đủ, Minh Phỉ dặn dò tiểu nhị làm cho Kim Trâm và Tẩy Tụy mấy món ăn nổi tiếng ở Xan Hà, rồi phân phó hai người bọn họ: “Khó có khi được đi một chuyến, các ngươi tự mình dùng cơm đi, nơi này không cần các ngươi phục vụ nữa.”
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn dư lại hai vợ chồng, Minh Phỉ mới rót đầy rượu, lại tự mình múc một chén canh Hoa hương đông qua cho Cung Viễn Hòa: “Trước khi ăn cơm uống chút canh, rất tốt cho thân thể.”
Cung Viễn Hòa rõ ràng nhìn qua là thấy không muốn uống chút nào, nhưng vẫn thuận theo nàng uống, đang muốn đưa tay ra lấy ly rượu, thì Minh Phỉ lại gắp một đũa gà xé tay hấp muối cho hắn: “Ăn trước ít đồ lót bụng rồi hãy uống rượu.”
Cung Viễn Hòa nhìn nàng bất đắc di, thấy nàng cười nói tự nhiên, mong đợi nhìn hắn, nên hắn không thể làm gì khác hơn là để ly rượu xuống, nghe theo an bài của nàng, ép buộc mình vùi đầu vào dùng bữa. Minh Phỉ cảm thấy không sai biệt lắm, mới giơ ly rượu lên: “Phu quân, một ly này vì hai ta có thể thành phu thê mà uống.”
Mắt Cung Viễn Hòa léo sáng, khóe miệng khẽ nhếch, ngửa đầu uống một hơi hết ly rượu.
Minh Phỉ lại gắp một đũa cá cho hắn, nhìn hắn ăn xong, mới rót đầy một ly: “Một ly này, vì chàng trong hoàn cảnh gian khổ như này vẫn có thể thành tài, chưa từng hoang phí bản thân mà uống.”
Cung Viễn Hòa yên lặng không nói, mỉm cười uống, bởi vì thấy Minh Phỉ lại nâng đũa, nên chủ động gắp một đũa đậu hũ Kỳ Lân ăn, cười nói: “Chén thứ ba này, nàng muốn uống vì cái gì?”
Minh Phỉ cười cười: “Chén thứ ba này, chính là thiếp thân kính phu quân. Có người gặp khổ nạn mà cam chịu, ngay cả biết có người yêu thương nhưng cũng không tôn trọng; có người gặp khổ nạn mà tự mình vươn lên, lại vừa yêu thương người trong lòng vừa tôn trọng…….”
Hôm nay nàng nói thiếp thân phu quân cái gì đó đều có thứ tự, Cung Viễn Hòa đưa tay nắm chặt ly của nàng: “Nàng cũng có quan điểm giống Vương lão gia tử sao? Muốn bảo ta cũng như vậy?” Nàng rất biết khuyên người, nhưng lại chưa từng nói đến đáy lòng hắn.
Minh Phỉ để ly rượu xuống: “Phu quân phải cẩn thận chú ý ly rượu thứ nhất, vì cái gì mà uống.”
Ly rượu thứ nhất, là vì hai người bọn họ có thể thành phu thê mà uống. Là phu thế, thì sẽ cùng phúc cùng họa, cùng lùi cùng tiến. Cung Viễn Hòa nhíu mày, trong mắt toát lên chút ý cười chân thành: “Vậy nàng nghĩ như thế nào?”
Minh Phỉ nói: “Chàng chưa bao giờ nói với ta chính chàng muốn làm đến mức độ nào.” Vương lão gia tử nói, hắn chỉ muốn lấy lại toàn bộ gia sản là đang nói dối, nếu chỉ là muốn lấy lại gia sản, thì một mình hắn cũng có thể làm được, không cần phải đi cầu xin Vương lão gia tử. Nàng cùng hắn chung đụng đã lâu, nhưng lại không biết hắn muốn làm đến mức độ nào.
Cung Viễn Hòa thở dài: “Nàng cho rằng ta muốn đến đâu?”
Minh Phỉ thử dò xét nói: “Tất cả đều chết cũng không hả giận, thật ra chàng cũng không coi trọng tiền tài……….”
Cung Viễn Hòa cúi đầu, gắp cho nàng một đũa cá: “Dùng trước ít đồ đã.”
Vẫn không muốn nói cho nàng biết sao? Minh Phỉ không thể làm gì khác là cúi đầu dùng bữa, hồi lâu, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Nếu như ta nói cho chàng biết, thật ra ta có thể hiểu được tâm tình của chàng, không dám nói là hiểu rõ nhất, nhưng tối thiểu cũng hơn so với người khác một chút, thì chàng có tin hay không?”
Cung Viễn Hòa bật cười: “Không dám nói là hiểu rõ nhất, nhưng tối thiểu cũng hơn so với người khác một chút, đây còn không phải là hiểu rõ nhất sao?”
Minh Phỉ cũng cười, vươn tay cầm lấy tay của hắn: “Tóm lại, không phải là không biết gì cả, bởi vì loại đau đớn này, ta cũng đã từng trải qua. Hơn nữa, chàng mạnh khỏe thì ta mới có thể tốt, lợi ích liên quan tới nhau.”
Trong chuyện này, hắn hoàn toàn có thể cùng nàng.
Lợi ích liên quan tới nhau…. Cung Viễn Hòa tỉ mỉ thưởng thức một hồi mái hiên, không nhịn được cười khổ, chỉ là lợi ích liên quan tới nhau. Nhưng hắn có thể oán được ai? Đây đều là hắn tự tìm.
Minh Phỉ thấy hắn cười khổ, chỉ nghĩ hắn vì chuyện trong lòng mà đau khổ, tiếp tục nói: “Tại sao lại muốn báo thù? Tại sao lại muốn phân chia tài sản? Bởi vì muốn trải qua những ngày thật tốt, muốn sống sung sướng. Nói thật, lời nói của Vương lão gia tử rất có đạo lý, nếu báo thù sau đó phân chia gia sản, ngược lại sẽ không thể trải qua nhưng ngày tốt đẹp, vậy thì có ý nghĩa gì? Lời của hắn có đạo lý, nhưng ta thấy dáng vẻ vừa rồi của chàng, trong lòng ta lại thấy không ổn. Chính chàng nói, chúng ta là phu thê, sẽ trải qua một đời, trải qua những ngày tốt đẹp mới là quan trong nhất. Cho nên, chàng nghĩ làm gì, phải nói thật với ta, dù là ta không thể trợ giúp được gì cho chàng, thì tối thiểu ta cũng có thể cổ vũ chàng, giúp ra oai, đưa ra chủ ý.”
Trọng điểm Cung Viễn Hòa bắt được trong đó có một câu nói, nàng thấy hắn khó chịu, trong lòng nàng cũng không thoải mái. Hắn đưa mắt lên
/607
|