Hỉ Doanh Môn

Chương 165 - Chương 163

/607


Edit: Thu Lệ

Nhị ca của nàng tự xưng họ Trịnh. Họ cũng đều gọi hắn là Trịnh gia, hắn cho mỗi người bọn họ hai mươi lượng bạc, chỉ vì giúp Tam ca nàng trọng chấn hùng phong. Trước đó vài ngày còn tìm các tỷ muội khác, nhưng lại không có kết quả, cho nên mới tìm tới hai người bọn họ. Trước mắt hắn ở trong một căn nhà ở ngõ hẻm làm quan tài, chủ nhà họ Trịnh là một lão nhân cô đơn, có một sản nghiệp nhỏ, nhị ca của nàng và ông ta nhận phụ tử, đổi tên là Trịnh Trọng.

Minh Phỉ thầm nghĩ, Thái Quang Chính bị loại khỏi gia phả, không còn mang họ Thái nữa, hắn đi tìm thân phân phận khác cũng không có gì kỳ lạ, mà điều kỳ lạ chính là tiền của hắn ở đâu ra? Dù sao hắn nhận ông lão đó làm phụ thân, ông lão cô đơn chỉ có sản nghiệp nhỏ bé, cho dù có yêu thương hắn thế nào đi nữa cũng không thể đưa của cải mình tích góp cho hắn tiêu sài như vậy được.

Cung Viễn Hòa nói: Vị lão nhân này là bà con xa của Nhị Di Nương nàng. Ta đoán có lẽ tiền của nhị ca nàng lấy được từ chỗ Nhị Di nương —— bà ta quản lý nhà nàng nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ có tiền lời, mà hiện giờ thì nhất định tất cả tiền đều đến tay nhị ca nàng rồi. Mặc dù Nhị ca của nàng thông minh, nhưng chưa bao giờ trải qua đau khổ gì, trong tay không có tiền làm sao dám chạy trốn dễ dàng? Hắn còn có một suy đoán to gan, vị lão nhân cô đơn họ Trình này, chỉ sợ cũng không phải là bà con xa gì của Nhị Di Nương, mà là người trông coi tài sản giúp bà ta. Nếu không Thái Quang Chính ăn nhờ ở đậu, sao dám không chút kiêng kỵ mang theo đệ đệ say như chết của mình ra ra vào vào?

Minh Phỉ nói: Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ chạy trốn rất xa, sau đó đổi tên đổi họ. . . . . . Nàng không ngờ hắn sẽ lựa chọn ở lại, thỉnh thoảng lại chăm sóc Nhị Di Nương và đám người Thái Quang Nghi, từ phương diện nhi tử và ca ca thì hắn làm rất tốt.

Đổi tên đổi họ, giành được sự nghiệp lẫy lừng, sau đó trở lại hung hăng trả thù các nàng? Cung Viễn Hòa cười lên, Chỉ dựa vào những tội mà hắn đã nhận, lại bị loại trừ khỏi gia phả, thì con đường làm quan của hắn đã hoàn toàn kết thúc. Mặc kệ hắn bò lên cao bao nhiêu, chỉ cần có người kiện là hắn sẽ tan thành mây khói. Nếu hắn mai danh ẩn tích, cao chạy xa bay, lựa chọn làm ăn thì chưa chắc không thể thành. Nhưng hắn ở lại đây, cũng là tự cắt một con đường rồi, d/đ;l;q'd Đại Thương Gia ở đây chú trọng nhất chính là uy tín, nhân phẩm danh tiếng chính là chiêu bài, người giống như hắn chỉ tùy tiện chạy chút hàng hóa lẻ tẻ còn tạm được, nhưng nếu muốn làm ăn lớn thì không có ai để ý tới đâu. Thật ra thì, điều ta và ca ca nàng lo lắng nhất, là hắn không chết tâm, lập chí muốn báo thù, cấu kết với đạo tặc, đây mới là chuyện thật sự khó lòng phòng bị.

Nếu trong lúc đám người Trần thị đi Đăng Châu gặp phải nhóm người như vậy trên đường thì phải làm thế nào? Minh Phỉ nghe thấy tiếng trống ngực: Vậy theo chàng, hắn có cấu kết với đạo tặc hay không? Chẳng mấy chốc nữa nhóm người của mẫu thân sẽ đi Đăng Châu rồi.

Dưới ánh đèn, Cung Viễn Hòa thấy hai hàng lông mi của nàng dài mà vụt sáng, một đôi mắt hạnh mở được thật to, bên trong tràn đầy sầu lo và sợ hãi, không nhịn được nhẹ vuốt mặt của nàng, nhỏ giọng nói: Ta nghĩ không đến nỗi. Ta sẽ sắp xếp người quan sát thật kỹ, có gió thổi hay cỏ lay gì, ta nhất định có thể biết ngay.

Minh Phỉ khẽ thở dài, cũng không ai biết Thái Quang Chính đang suy nghĩ gì. Dù sao đối với mấy mẫu tử Nhị Di Nương, chỉ cần đám người Trần thị và Thái Quang Hoa xảy ra chuyện, cũng sẽ không có ai đối chọi với Nhị Di Nương và Thái Quang Nghi nữa. Chỉ cần làm hợp lý, sạch sẽ cũng không phải là không thể đẩy sạch sẽ.

Cảm giác mệt chết đi phải hay không? Có phải đang suy nghĩ, khi nào thì cuộc sống mới bớt đau đầu? Nhưng trên thực tế, nghĩ cũng không làm được chuyện gì.”

Cung Viễn Hòa đưa tay kéo Minh Phỉ vào trong ngực, Nàng yên tâm, ta sẽ sắp xếp tất cả thật tốt. Ngày mai ta phải đi tìm người, bất kể như thế nào nhất định sẽ đưa nhóm người Quang Hoa và mẫu thân nàng đến Đăng Châu bình an.

Nhưng hình như không có thuyền chạy suốt, trên đường còn phải thay ngựa xe. Giao thông ở cổ đại này thật bất tiện, sơn sơn thủy thủy, thật sự là gian nan.

Cung Viễn Hòa cười nói: Nàng yên tâm đi, ta tự có biện pháp. Người hắn




/607

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status