Hỉ Doanh Môn

Chương 164 - Chương 162

/607


Edit: hoada

Tử La kinh hoảng hơi luống cuống che giấu vết thương ở tay, vừa kinh sợ vừa lúng túng nói: Thiếu nãi nãi, nô tỳ vụng về, kính xin thiếu nãi nãi trách phạt.

Minh Phỉ ôn hòa nói: Nói cái gì đó, ai không có lúc như vậy? Kim Trâm, mang Tử La đi băng bó đi, nơi này có ta là được rồi. Lại thúc giục Mai Tử: Còn không mau đi đi?

Mai Tử nhìn sắc mặt trắng bệch của Tử La thì khẽ mỉm cười: Tử La tỷ tỷ, nấu ăn là một việc rất tinh tế, phải kiên nhẫn và tỉ mỉ từng chút một, ngươi thật sự không nên nôn nóng. Nói rồi vặn người đi qua.

Tử La từ chối khéo việc Kim Trâm đưa nàng đi băng bó nói: Thiếu nãi nãi, nô tỳ tự mình đi là được, để Kim Trâm ở lại làm trợ thủ cho ngài. Nói rồi cúi thấp đầu đi ra ngoài, để cả đầu trần đi dưới mưa.

Kim Trâm thấy rõ ràng mọi việc, cười lạnh: Thiếu nãi nãi, nàng ta không chịu đi trong hành lang mà lại đâm đầu chạy vào trong mưa, đây là muốn trình diễn khổ nhục kế phải không?

Minh Phỉ nhàn nhạt cười: Có lẽ nàng muốn nhanh chóng đi băng bó vết thương.

Khi nghe vậy, Kim Trâm khẽ cười nhưng ngay sau đó lại có chút lo lắng: Nàng là người đại gia tin tưởng, nể trọng, nếu nàng ta nói vài câu gì đó với đại gia thì phải làm sao bây giờ?

Vậy thì thế nào? Nàng không cho rằng Cung Viễn Hòa chỉ vài câu nói vớ vẩn đã tin ngay. Cuối cùng, Minh Phỉ đã chuẩn bị xong trứng để cuốn thịt, hỏi Kim Trâm: Ngươi đã cắt cà rốt xong chưa? Bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải nhanh chóng làm xong bữa cơm này rồi mang ra ngoài.

Kim Trâm le lưỡi một cái, lập tức cắt cà rốt thành sợi để có thể cuốn với thịt rồi giao cho Minh Phỉ.

Minh Phỉ đang chuẩn bị khay thức ăn, nghe tiếng động ngoài cửa thì ngẩng đẩu lên đa thấy Cung Viễn Hòa đứng ở cửa, đầu vai và vạt áo đều bị mưa ướt hơn phân nửa, cả giầy cũng ướt. Vậy mà ánh mắt của hắn rất sáng, rất sáng, sáng rỡ ddlqd giống như viên bảo thạch, khóe môi còn mang theo nụ cười mỉm thỏa mãn: Ta thật đói, mới đi đến cửa viện đã nghe mùi thơm của thức ăn nàng nấu rồi.

Minh Phỉ bê khay thức ăn đến trước mặt hắn: Chàng thấy thế nào? Có đẹp mắt không? Thơm không?

Rất đẹp mắt, cũng rất thơm... Cung Viễn Hòa vẫn một mực nhìn nàng cười, vẻ mặt hết sức chuyên chú. Minh Phỉ thấy ánh mắt của hắn như vậy thì không được tự nhiên, nàng buông cái khay trong tay, nhón chân lên mở nắp vung đang hầm cách thủy bổ câu với Thiên Ma, khoa trương nhìn về phía hắn nói: Thơm không? Ta đã hầm gần ba canh giờ rồi đấy, từ khi chàng mới vừa ra cửa.

Thật thơm... Cung Viễn Hòa nhìn nàng cười vui vẻ.

Kim Trâm bật cười: Thiếu nãi nãi và đại gia tranh thủ về phòng thay quần áo và giày vớ đi, nô tỳ sẽ chuẩn bị sửa soạn xong tất cả mọi thứ sẽ mang lên.

Cung Viễn Hòa bước đến cởi tạp dề trên người nàng xuống, cầm tay nàng đi ra ngoài.

Ở phía sau, Kim Trâm ranh mãnh nói: Thiếu nãi nãi, có muốn thêm một bầu rượu Kim Hoa nữa không?

Cung Viễn Hòa không quay đầu lại thay nàng đáp lời: Cái này mà cũng hỏi sao? Đêm mưa gió thế này tự nhiên không thể thiếu rượu rồi, có thể làm cho con người thấy ấm áp hơn.

Hai vợ chồng đi song song với nhau, Cung Viễn Hòa đặt tay lên hông của Minh Phỉ, cả đoạn đường cũng không nói chuyện gì. Trên người hắn thoang thoảng một cỗ khí nóng ẩm ướt, là hơi thở xen lẫn tư vị của nam tử, tràn đầy nam tính, khiến cho Minh Phỉ đi bên cạnh có chút khẩn trương, nàng cảm thấy nên nói chút chuyện mới giúp nàng thoải mái nên bắt chuyện: Có phải có chuyện gì vui phải không, ta thấy chàng cực kì cao hứng?

Cung Viễn Hòa cười nói: Nàng đã nhận ra rồi, trước khi đi ra cửa, ta đã đặc biệt phân phó Tẩy Tụy nhớ hôm nay phải mang dù đến đón ta, tại sao lúc về lại thấy Mai Tử cầm cái ô đứng ở cửa đợi ta?

Minh Phỉ nói: Không thể trách bọn nha hoàn tích cực được. Nếu là chuyện gì ta cũng đều nghĩ đến, cũng sắp xếp xong xuôi, thì còn cần các nàng làm cái gì? Phải có chuyện ta không thể nghĩ tới chứ sao.

Cung Viễn Hòa cười khẽ một tiếng: Không bằng hai chúng ta đi đến viện cho chó ăn trước đã? Sau đó trở về phòng thay quần áo rồi ăn cơm. Ta không chờ được muốn thưởng thức thức ăn nàng nấu.

Minh Phỉ cười nói: Nhắc đến thức ăn làm ta sực nhớ. Lúc nãy, Tử La cắt thịt lại cắt trúng ngón tay, ta đã nói nàng đi băng bó, lát nữa, chàng nhớ nhắc nhở ta làm cho nàng chút trứng cuộn thịt, nếu không uổng phí nàng bị thương.

Cung Viễn Hòa nói: Tại sao nàng ta lại bị thương chứ? Đã làm bếp bao nhiêu năm rồi, cho tới bây giờ, ta chưa nghe nói nàng ta bị cắt trúng tay. Sau đó kéo tay Minh Phỉ: Sau này không cho nàng đụng đến dao nữa, nàng chỉ cần đứng bên cạnh nhìn người khác làm là được rồi.

Nghe lời ta nói không? Ta sẽ để Hoa ma ma giám sát nàng đấy.

Trong lòng Minh Phỉ cảm thấy ấm áp liền cười nói: Được rồi, ta đã nhớ kĩ rồi.

Hai người cười vui vẻ cùng khoác áo mưa đi về phòng, đổi guốc gỗ. Cung Viễn Hòa nhìn chằm chằm thân hình Minh Phỉ trong chiếc áo mưa rộng thùng thình, khẽ mỉm cười, lại lấy đấu lạp đội lên đầu nàng đè xuống thật mạnh: “Như thế này thì không sợ mưa ướt nữa rồi.”

Minh Phỉ cũng nghịch ngợm đè đấu lạp của hắn xuống, thậm chí nàng có chút mong đợi cùng hắn đùa nghịch trong lúc mưa gió thế này. Tựa như khi còn bé, mẹ mua cho nàng ủng đi mưa, nên nàng liền đặc biệt hi vọng trời mưa. Nếu trời thật sự mưa, nàng sẽ cầm dù, mang




/607

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status