Editor: Cà Rốt Hồng
Không còn cách nào phải phân tán một ngàn lượng bạc ra một vòng tròn lớn, là vì khoe của, cũng là vì phòng ngừa bị trộm. Hầm bạc dưới đất của Cung gia đã từng có thật nhiều thỏi bạc hình cầu như vậy, nhưng hôm nay, cũng chỉ còn lại hai thỏi này.
Cung Nghiên Bích cũng cười như không cười: Cái này đành chịu lấy ra lại không tiện sử dụng, còn bị người chỉ trích, cho nên sau khi tổ phụ tổ mẫu qua đời, phụ thân liền đưa chúng vào tiền trang (ngân hàng tư nhân), đổi lấy ngân phiếu, để sử dụng, hôm nay chỉ đành phải giữ chúng lại làm kỷ niệm.
Đây cũng thật sự phù hợp với lời đồn đãi về Cung gia có rất nhiều bạc, đúc xong không làm gì được mà lúc trước Minh Phỉ ở trong kinh nghe được. Nếu không có Cung Trung Tố nháo một trận, chi trưởng không còn cách nào bạc sẽ vẫn đặt bất động ở trong hầm, ngay cả Cung Nhị phu nhân có ý xấu chạm đến bạc, cũng không có nhiều cơ hội như vậy, cho nên, đối với chuyện này Cung Trung Tố chịu trách nhiệm rất lớn.
Cung Tịnh Kỳ thấy Minh Phỉ chỉ nhìn không nói lời nào, liền cười nói: Tẩu tẩu, tẩu xem một chút còn có cái gì cần tăng thêm hay không? Nếu ngại những thứ này cũ, ta bảo các nàng thay mới.
Nếu đổi thành mới, có phải khoản chi phí này cũng tính lên trên đầu bọn họ hay không? Minh Phỉ vội vàng khoát tay: Không cần, không cần, không phải chi tiêu trong nhà rất eo hẹp sao, như vậy thật là lãng phí.
Cung Tịnh Kỳ hé miệng cười cười: Cho dù chi tiêu eo hẹp thế nào, cũng không ở trên điểm này. Những thứ đồ này, đều không đáng giá bao nhiêu tiền.
Minh Phỉ mở to hai mắt nhìn tấm gấm thổ cẩm vàng tính toán: Không bao nhiêu tiền sao? Dệt gấm thổ cẩm, không phải tấc gấm tấc vàng? Đào hoa sa la (tên loại hàng dệt), mấy phần bạc mới được một thước? Đồ khắp phòng này, đủ cho người bên kia của chúng ta ăn uống tiêu dùng một khoảng thời gian rất dài rồi. Tam muội muội à, không đương gia không biết củi gạo đắt, lời này nếu để cho người ta nghe được, sẽ nói muội kiêu xa.
Cung Nghiên Bích mỉm cười, Cung Tịnh Kỳ cắn cắn môi: Dạ, tẩu tẩu phê bình rất đúng, thứ muội muội cần phải học còn rất nhiều.
Minh Phỉ thân thiết kéo tay của nàng ta: Vậy không bằng về sau mỗi ngày muội theo ta cùng nhau học tính toán sổ sách như thế nào? Chắc chắn thẩm sẽ rất cao hứng.
Cung Tịnh Kỳ há miệng, rốt cuộc không nghĩ ra được lý do cự tuyệt nàng, nàng ta cầu cứu nhìn về phía Cung Nghiên Bích, Cung Nghiên Bích khẽ ho khan một tiếng, nửa hâm mộ nửa u oán: Tẩu tẩu, Tam muội muội nàng ấy còn phải thêu giá trang (đồ cưới) đấy.
Cung Nghiên Bích nói vừa dứt, liền thấy Minh Phỉ trừng mắt nhìn nàng ta, trong lòng nàng ta kinh hoàng một trận, nhìn lại thì thấy Minh Phỉ đã quay đầu, nhìn cây hoa dâm bụt ngoài cửa sổ nói: Ta cũng không phải muốn Tam muội muội giúp ta làm cái gì, chỉ cần làm bạn cùng ta thôi. Muội có thể mang giá trang tới, ta xem sổ sách, muội thêu hoa, lúc ta mệt mỏi, còn có thể giúp muội một tay.
Cung Tịnh Kỳ không có khước từ được, nhìn Cung Nghiên Bích. Lần này Cung Nghiên Bích cũng không thể giúp nàng ta nữa rồi, ngược lại cười nói: Ý kiến hay á, nếu không phải ta phải hầu hạ phu nhân, cũng muốn tới chơi cùng các ngươi, học một chút bản lãnh thật sự.
Minh Phỉ thấy Cung Tịnh Kỳ nửa ngày không nói, thất vọng nói: Thế nào, Tam muội muội không thể theo giúp ta?
Cung Tịnh Kỳ nói: Không phải, là nha hoàn bên cạnh ta không tốt, sợ ảnh hưởng tẩu tẩu.
Minh Phỉ thật nhanh nói: Ta không sợ, ngược lại gian phòng này, ta đối với những chỗ chưa quen thuộc bao giờ cũng sợ hãi.
Cung Tịnh Kỳ buông mắt xuống suy nghĩ một chút, nhoẻn miệng cười: Được, vậy muội muội ta liền cung kính không bằng tuân mệnh. Nhiệt tình lôi kéo Minh Phỉ đi một gian khác: Phía trước nơi này là nơi nhà chúng ta để sổ sách tích lũy qua các năm, tẩu tẩu xem một chút, có phải đều sắp vượt qua tàng thư lâu nhà các tẩu hay không?
Có điểm giống phòng hồ sơ cũ ở hiện đại, vô số tủ gỗ để thành hàng, trên ngăn tủ dán tời giấy nhỏ đã ố vàng, trên tờ giấy mỏng viết niên đại sổ sách trong ngăn kéo. Trừ mùi bụi bậm, còn kèm theo mùi thuốc sát trùng tự chế, đứng hơi lâu một lúc hô hấp rất không thoải mái.
Cung Tịnh Kỳ hào phóng cùng phối hợp trước nay chưa từng có, lôi kéo Minh Phỉ đi vào trong: Tẩu tẩu tẩu xem, tẩu xem bắt đầu từ nơi này, trước kia nữa cũng ở đây, nhưng mà không có gì, nếu tẩu muốn xem, cũng có thể xem.
Minh Phỉ dừng bước, nhẹ nhàng gõ gõ một cái hộc tủ trong đó: Đây là năm ngoái và năm nay à? Không bằng ta xem hai năm này? Cũng tiện xem sơ qua vật giá một chút, xem thử đồ nhà chúng ta có phải mua đắt rồi hay không?
Một trận trầm
/607
|