Hỉ Doanh Môn

Chương 157 - Chương 155

/607


Editor: Thư

Trên trán Minh Phỉ toát ra một tầng mồ hôi mỏng: Tam tẩu, ta đã nghe nói mọi chuyện rồi.

Như thế nào? Đừng có nói với ta gia đình quan lại các người không thịnh hành việc hòa ly nha. Ánh mắt Hồ thị không dễ coi, nói một mạch như bắn súng liên thanh: Ta nói các người đều là kẻ ăn no không hiểu nỗi khổ của người chịu đói, hắn không được thì không được đi, coi như ta sai cũng được? Hắn lại còn dưỡng thông phòng? Còn dám bắt chẹt ta, lại dám đánh ta. Bản thân cũng là một con người, lại vẫn cứ... xem sách không xong, làm việc không được, làm nam nhân cũng không thành, bộ dáng có tốt cũng vô dụng thôi!

Không phải. Mặt Minh Phỉ có chút hồng, yên lặng nghe Hồ thị nói xong mới nói, Tuy rằng loại chuyện như nhân duyên, cho tới bây giờ đều khuyên giải không khuyên ly, nhưng mẫu thân cũng không phải cái loại người không biết tốt xấu, tâm địa cứng rắn, tẩu và Tam ca không hợp, mặc dù trong lòng nàng có khổ sở, nhưng cũng hiểu rõ cứng rắn buộc hai người cùng một chỗ cũng không được. Dù sao các người đều vẫn còn trẻ, còn có vài thập niên phải trải qua, không thể lầm lỡ được. Chỉ là Tứ muội sắp phải xuất giá rồi, chuyện này nháo lên thì lúc ấy lại khó coi, cho nên muốn thỉnh tẩu tử hơi chậm lại, tối đa một tháng, chuyện đã qua rồi thì cũng tốt, tẩu xem coi thế nào?

Hồ thị cười lạnh, Tứ tiểu thư không phải nói muốn hưu ta sao? Ta là một phụ nhân sắp bị hưu, dựa vào cái gì nên suy nghĩ thay nàng ta?

Từ trước đến nay Tứ muội có chút hồ đồ, lời nói cũng không dễ nghe, tẩu không phải không biết. Minh Phỉ luôn miệng bảo chứng, Đợi qua chuyện này của Tứ muội, cái gì cũng dễ nói.

Hồ thị hừ một tiếng, không nói nữa.

Minh Phỉ dò xét sắc mặt của nàng, Tam tẩu, ta có câu này, trước tiên tẩu hãy nghe ta nói xong, nếu tẩu nghe xong thấy không phải, tức giận, muốn hắt nước ta cứ hắt, nếu như nghe xong lại cảm thấy miễn cưỡng có thể lọt vào tai, thì hoan hoan hỉ hỉ cùng ta đi ăn cơm chiều được không?

Hồ thị xoay xoay chén trà: Ngươi nói. Người nói hay súc sinh nói, ta còn phân biệt được rõ ràng.

Minh Phỉ tiện thể phân tách tai hại lúc này nàng ta mà nháo hòa ly, lại không chịu hợp tác với Trần thị nàng nghe. Thứ nhất, Trần thị cũng không phải không chịu đáp ứng nàng hòa ly với Thái Quang Nghi, cũng không phải không đáp ứng để nàng ta mang đồ cưới về nhà, đơn giản chỉ là vấn đề thời gian, đều đã đợi đến đây, đợi thêm mấy ngày nữa hẳn sẽ không lại làm sao, vẫn có vài phần tình.

Thứ hai, chủ nhân sau lưng Thái gia là Thái Quốc Đống, nếu Thái Quốc Đống đầu óc chết dẫm không đồng ý bọn họ hòa ly, cũng không đáp ứng Thái Quang Nghi hưu thê, nàng cũng không có chút biện pháp nào. Như thế trung gian liền cần Trần thị tới cứu vãn, nếu tác dụng của Trần thị lớn như vậy, nàng tội gì đi đắc tội Trần thị?

Thứ ba, bất luận thế nào mối hôn này của Minh Tư và Thiêu gia cũng đều đã kết định, cho dù là nàng làm ầm ĩ, làm mất mặt Thái gia, Thiệu gia cũng sẽ không từ hôn. Cho nên nháo tới nháo đi, Thái gia đương nhiên mất mặt, nhưng cũng không có thực sự tổn hại, tương phản là nàng, cho dù thành công hòa ly, tương lai lúc tìm kiếm nhà chồng lần nữa, nhân gia cũng sẽ nhớ rõ hình tượng không khách sáo không tốt của nàng ta, nàng ta có được chỗ nào tốt đâu?

Minh Phỉ xem xét Hồ thị sắp muốn nổi bão, đứng dậy chuẩn bị tinh thần tránh nước, không ngừng nói: Tam tẩu, nhất định là tẩu cảm thấy nhà của chúng ta có lỗi với tẩu, Minh Tư nói chuyện vẫn không xuôi tai, thật chán ghét, vì cái gì tẩu phải giữ thể diện cho nhà của chúng ta chứ? Nhưng tẩu bà Tam ca không hợp là vì lí do gì, thế nhân biết không? Bọn họ không biết, tẩu đi giải thích sao? Tẩu sẽ giải thích như thế nào? Cho dù là giải thích, loại lý do này truyền ra đi đối với tẩu lại có chỗ tốt gì? Một câu, hôm nay tẩu làm cái gì đều vì ngày sau có thể cuộc sống tốt lành, hà tất phải vì vài ngày như vậy mà tổn hại sinh hoạt sau này chứ. Mọi người bàn bạc tốt thì chia tay là được, khi ngày sau gặp lại cũng còn có thể nhìn mặt nhau. Chúng ta không có duyên cô tẩu *, còn có thể làm tỷ muội.

(*) cô: em chồng, tẩu: chị dâu -> cô tẩu: quan hệ em chồng-chị dâu

Chén nước kia của Hồ thị chung quy lại không hắt xuống, từ từ đặt chén trà ở trên bàn, thật lâu sau mới nói: Ta chẳng những muốn lấy lại toàn bộ đồ cưới của ta, không trả sính lễ, vẫn cần một cái bảo chứng. Chẳng thế thì ta chết cho các người xem! Đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc - vua cũng thua thằng liều, ta đều đã đến nước này, ta không có gì phải sợ!

Cha mẹ nàng gả nàng đến Thái gia, tưởng rằng trèo cao, cũng đi muốn nàng có được ngày lành, ai biết nàng sẽ gặp phải thứ như thế. Tựa như nàng nói với Minh Phỉ vậy, không được thì cứ không được đi, lại còn học người khác dưỡng thông phòng,




/607

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status