Editor: Cà Rốt Hồng
Cung Viễn Hòa xoa đầu đau nhức tỉnh lại thì Minh Phỉ đã rửa mặt chỉnh tề, ngồi ở bên giường cầm khăn chờ hắn. Hắn mệt mỏi nhìn nàng cười: Đêm qua ta uống quá nhiều, mấy bằng hữu đó rất lâu rồi không có tụ họp, mời rượu hơi nhiều một chút.
Minh Phỉ khẽ mỉm cười, dịu dàng cầm khăn đắp lên trên trán hắn: Bằng hữu phải kết giao, rượu phải uống, nhưng cũng phải chú ý đến thân thể. Nhức đầu phải không?
Cung Viễn Hòa đưa tay đè khăn lại, cười nói: Đêm qua ta có làm ầm ĩ đến nàng không?
Minh Phỉ đứng dậy đi lấy quần áo cho hắn: Cũng không ầm ĩ lắm. Còn có thể đi nha môn hay không? Nếu kiên trì không nổi, có cần để cho người đi nói một tiếng, xin nghỉ nữa ngày hay không?
Cung Viễn Hòa nói: Hôm nay ta hưu mộc mà, nàng quên à? Nếu không ta cũng không dám cùng với bọn họ. Hắn thích chơi đùa, thích kết giao không giả, nhưng cho tới bây giờ đều rất có chừng mực, sẽ không trì hoãn chuyện quan trọng.
Năm ngày hưu mộc, đúng là mình sơ sót. Biết Cung Viễn Hòa không đi nha môn, nên Minh Phỉ cũng không gấp gáp, cười nói: Vậy chàng tiếp tục nằm nghĩ một lát, hay là đứng lên ăn điểm tâm? Có chuẩn bị cho chàng cháo trắng rau dưa, bảo đảm chàng ăn sẽ thoải mái.
Cung Viễn Hòa nói: Hôm nay nàng có chuyện gì phải làm sao?
Mẫu thân cho người ta tới gọi ta, nói là Minh Tư sắp xuất giá, gọi ta trở về thương lượng chút chuyện, cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì. Minh Phỉ mở cái rương lấy giấy vay nợ ra đưa cho Cung Viễn Hòa, Chàng biết người này không?
Cung Viễn Hòa cầm giấy vay nợ xem một hồi lâu, khẽ mỉm cười: Từ đâu tới?
Chu di nương nôn nóng, muốn ta tranh thủ thời gian giúp Nhị muội tìm phu gia tốt, gói trong thuốc viên cho ta.
Chu Cương, là thân ca ca của Chu di nương. Năm đó là một quản sự của nhà chúng ta, hai năm trước uống rượu say té chết.
Minh Phỉ đau răng nâng má: Giấy vay nợ của một người chết có thể nói rõ cái gì? Bà ta thật đúng là một chút thành ý cũng không có. Coi như là Cung Nhị phu nhân và tiên sinh phòng thu chi làm giả sổ sách, nuốt tài sản của Đại phòng, cũng không thể bảo các nàng kéo một người chết đến làm nhân chứng chứ?
Cung Viễn Hòa nhàn nhạt cười: Vậy nàng cảm thấy, bà ta như thế nào mới coi là có thành ý?
Minh Phỉ nói: Không phải cho chàng xem cuốn sổ nhỏ sao? Mỗi lần chúng ta làm một chuyện cho bà ta, thì bà ta xé mấy tờ trong cuốn sổ nhỏ đó cho chúng ta cũng xem xem nhau. Nếu không ta đi nói với bà ta, bảo bà ta xé trước một nửa cho ta, ta sẽ giúp Nghiên Bích tìm phu gia. Không xé, ta sẽ không làm gì. Dù sao bà ta gấp rút hơn chúng ta. Mặc dù lấy hôn sự của Cung Nghiên Bích ra uy hiếp người khác cũng không tốt lắm, nhưng hai mẫu nữ này vốn cũng không phải là kẻ tốt lành gì.
Cung Viễn Hòa nói: Ngốc thế. Chu di nương điển hình là người không thấy thỏ diều hâu không xuất hiện, trong lúc chuyện nàng không làm được xấp xỉ trước, nàng đừng mong lấy được một góc sổ kia. Huống chi, cuốn sổ kia cũng không tính là cái gì.
Chàng không thèm để ý cuốn sổ kia à? Minh Phỉ nhìn ra được chút mùi vị, hắn hoàn toàn cũng không để ý đến thái độ của mẫu tử Chu di nương.
Nếu bọn họ tự cho là bắt được bảy tấc của chúng ta, thì để cho bọn họ vui mừng trước một chút đi. Cung Viễn Hòa cười thu giấy vay nợ vào trong lòng bàn tay, Ăn cơm trước. Sau đó ta đưa nàng về nhà, ăn cơm tối ta đi đón nàng.
Chàng không đi cùng ta sao? Minh Phỉ đưa quần áo cho hắn.
Ta còn có chuyện phải làm. Cung Viễn Hòa đứng dậy nhận lấy quần áo, nhìn về phía nàng cười ngọt ngào, Không phải nàng sầu lo đống trướng mạn (màn che) rắc rối kia sao? Đợi ta đi giúp nàng đổi thành bạc.
Chàng định làm gì? Hai mắt Minh Phỉ sáng lên, đống trướng mạn kia chất đống chỉ sợ sinh côn trùng nấm mốc, chế phẩm tơ tằm khó nhất là bảo quản, nếu có thể đổi thành bạc vậy dĩ nhiên là tốt nhất.
Ta biết được một bằng hữu mở cửa hàng may mặc, đưa cho hắn làm thành đồ may sẵn, giá cả thấp một chút sẽ có nhiều người mua. Cung Viễn Hòa đẩy Minh Phỉ ngồi xuống bàn bên cạnh, Mau ăn đi.
Sau khi ăn xong, Minh Phỉ nói đến bát trân tán (tên đơn thuốc Trung y) và đống sổ sách kia của Cung Nhị phu nhân, Cung Viễn Hòa cười khẽ: Đơn thuốc tuyệt đối không có vấn đề, nhiều nhất chính là bên trong tăng thêm nguyên liệu, hoặc chính là tỷ lệ thuốc dùng đã điều chỉnh qua, nhưng cái này, chỉ cần bà ta không nói, người khác vĩnh viễn cũng không biết được là chuyện gì xảy ra. Chuyện này nàng chớ xía vào, sẽ để cho bọn họ chó cắn chó, chỉ cần đừng liên lụy đến chúng ta, cho dù bà ta cho nữ nhân kia mấy đao ta cũng không có ý kiến. Sổ sách mỏng ư, xem cũng xem vô ích, nàng giả vờ giả vịt là được, không cần thiết đi ăn nhiều bụi bẩn như vậy.
Minh Phỉ nói: Như vậy sao được, ta không thể để bà ta bắt được bất kỳ một chút sai lầm gì của ta.
Cung Viễn Hòa nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, nhẹ nhàng thay nàng vén vài sợi tóc rơi bên tai, nhỏ giọng nói: Uất ức cho nàng.
Minh Phỉ cười nói: Bây giờ nói cái này, thật không có ý nghĩa. Thay vì chàng nói
Cung Viễn Hòa xoa đầu đau nhức tỉnh lại thì Minh Phỉ đã rửa mặt chỉnh tề, ngồi ở bên giường cầm khăn chờ hắn. Hắn mệt mỏi nhìn nàng cười: Đêm qua ta uống quá nhiều, mấy bằng hữu đó rất lâu rồi không có tụ họp, mời rượu hơi nhiều một chút.
Minh Phỉ khẽ mỉm cười, dịu dàng cầm khăn đắp lên trên trán hắn: Bằng hữu phải kết giao, rượu phải uống, nhưng cũng phải chú ý đến thân thể. Nhức đầu phải không?
Cung Viễn Hòa đưa tay đè khăn lại, cười nói: Đêm qua ta có làm ầm ĩ đến nàng không?
Minh Phỉ đứng dậy đi lấy quần áo cho hắn: Cũng không ầm ĩ lắm. Còn có thể đi nha môn hay không? Nếu kiên trì không nổi, có cần để cho người đi nói một tiếng, xin nghỉ nữa ngày hay không?
Cung Viễn Hòa nói: Hôm nay ta hưu mộc mà, nàng quên à? Nếu không ta cũng không dám cùng với bọn họ. Hắn thích chơi đùa, thích kết giao không giả, nhưng cho tới bây giờ đều rất có chừng mực, sẽ không trì hoãn chuyện quan trọng.
Năm ngày hưu mộc, đúng là mình sơ sót. Biết Cung Viễn Hòa không đi nha môn, nên Minh Phỉ cũng không gấp gáp, cười nói: Vậy chàng tiếp tục nằm nghĩ một lát, hay là đứng lên ăn điểm tâm? Có chuẩn bị cho chàng cháo trắng rau dưa, bảo đảm chàng ăn sẽ thoải mái.
Cung Viễn Hòa nói: Hôm nay nàng có chuyện gì phải làm sao?
Mẫu thân cho người ta tới gọi ta, nói là Minh Tư sắp xuất giá, gọi ta trở về thương lượng chút chuyện, cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì. Minh Phỉ mở cái rương lấy giấy vay nợ ra đưa cho Cung Viễn Hòa, Chàng biết người này không?
Cung Viễn Hòa cầm giấy vay nợ xem một hồi lâu, khẽ mỉm cười: Từ đâu tới?
Chu di nương nôn nóng, muốn ta tranh thủ thời gian giúp Nhị muội tìm phu gia tốt, gói trong thuốc viên cho ta.
Chu Cương, là thân ca ca của Chu di nương. Năm đó là một quản sự của nhà chúng ta, hai năm trước uống rượu say té chết.
Minh Phỉ đau răng nâng má: Giấy vay nợ của một người chết có thể nói rõ cái gì? Bà ta thật đúng là một chút thành ý cũng không có. Coi như là Cung Nhị phu nhân và tiên sinh phòng thu chi làm giả sổ sách, nuốt tài sản của Đại phòng, cũng không thể bảo các nàng kéo một người chết đến làm nhân chứng chứ?
Cung Viễn Hòa nhàn nhạt cười: Vậy nàng cảm thấy, bà ta như thế nào mới coi là có thành ý?
Minh Phỉ nói: Không phải cho chàng xem cuốn sổ nhỏ sao? Mỗi lần chúng ta làm một chuyện cho bà ta, thì bà ta xé mấy tờ trong cuốn sổ nhỏ đó cho chúng ta cũng xem xem nhau. Nếu không ta đi nói với bà ta, bảo bà ta xé trước một nửa cho ta, ta sẽ giúp Nghiên Bích tìm phu gia. Không xé, ta sẽ không làm gì. Dù sao bà ta gấp rút hơn chúng ta. Mặc dù lấy hôn sự của Cung Nghiên Bích ra uy hiếp người khác cũng không tốt lắm, nhưng hai mẫu nữ này vốn cũng không phải là kẻ tốt lành gì.
Cung Viễn Hòa nói: Ngốc thế. Chu di nương điển hình là người không thấy thỏ diều hâu không xuất hiện, trong lúc chuyện nàng không làm được xấp xỉ trước, nàng đừng mong lấy được một góc sổ kia. Huống chi, cuốn sổ kia cũng không tính là cái gì.
Chàng không thèm để ý cuốn sổ kia à? Minh Phỉ nhìn ra được chút mùi vị, hắn hoàn toàn cũng không để ý đến thái độ của mẫu tử Chu di nương.
Nếu bọn họ tự cho là bắt được bảy tấc của chúng ta, thì để cho bọn họ vui mừng trước một chút đi. Cung Viễn Hòa cười thu giấy vay nợ vào trong lòng bàn tay, Ăn cơm trước. Sau đó ta đưa nàng về nhà, ăn cơm tối ta đi đón nàng.
Chàng không đi cùng ta sao? Minh Phỉ đưa quần áo cho hắn.
Ta còn có chuyện phải làm. Cung Viễn Hòa đứng dậy nhận lấy quần áo, nhìn về phía nàng cười ngọt ngào, Không phải nàng sầu lo đống trướng mạn (màn che) rắc rối kia sao? Đợi ta đi giúp nàng đổi thành bạc.
Chàng định làm gì? Hai mắt Minh Phỉ sáng lên, đống trướng mạn kia chất đống chỉ sợ sinh côn trùng nấm mốc, chế phẩm tơ tằm khó nhất là bảo quản, nếu có thể đổi thành bạc vậy dĩ nhiên là tốt nhất.
Ta biết được một bằng hữu mở cửa hàng may mặc, đưa cho hắn làm thành đồ may sẵn, giá cả thấp một chút sẽ có nhiều người mua. Cung Viễn Hòa đẩy Minh Phỉ ngồi xuống bàn bên cạnh, Mau ăn đi.
Sau khi ăn xong, Minh Phỉ nói đến bát trân tán (tên đơn thuốc Trung y) và đống sổ sách kia của Cung Nhị phu nhân, Cung Viễn Hòa cười khẽ: Đơn thuốc tuyệt đối không có vấn đề, nhiều nhất chính là bên trong tăng thêm nguyên liệu, hoặc chính là tỷ lệ thuốc dùng đã điều chỉnh qua, nhưng cái này, chỉ cần bà ta không nói, người khác vĩnh viễn cũng không biết được là chuyện gì xảy ra. Chuyện này nàng chớ xía vào, sẽ để cho bọn họ chó cắn chó, chỉ cần đừng liên lụy đến chúng ta, cho dù bà ta cho nữ nhân kia mấy đao ta cũng không có ý kiến. Sổ sách mỏng ư, xem cũng xem vô ích, nàng giả vờ giả vịt là được, không cần thiết đi ăn nhiều bụi bẩn như vậy.
Minh Phỉ nói: Như vậy sao được, ta không thể để bà ta bắt được bất kỳ một chút sai lầm gì của ta.
Cung Viễn Hòa nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, nhẹ nhàng thay nàng vén vài sợi tóc rơi bên tai, nhỏ giọng nói: Uất ức cho nàng.
Minh Phỉ cười nói: Bây giờ nói cái này, thật không có ý nghĩa. Thay vì chàng nói
/607
|