Lúc Dương Chiêu đón Dương Cẩm Thiên về, Trần Minh Sinh đã rời khỏi nhà từ lâu.
Cô mở cửa ra, ánh mắt bất giác liếc nhìn cái bàn trong phòng khách, trên bàn có ba món ăn. Dương Chiêu bước qua, trên đó có một dĩa ớt xanh xào khoai tây thái sợi, một dĩa sườn xào chua ngọt, còn có một dĩa rau trộn măng tây.
Dương Cẩm Thiên cởi giày bước vào nhà, trông thấy bàn đồ ăn, cậu ngạc nhiên.
“Chị, chị nấu cơm hả?”
“A?” Dương Chiêu quay đầu nhìn Dương Cẩm Thiên, Dương Cẩm Thiên thoáng kinh ngạc: “Sao vậy chị?”
“Không có gì.” Dương Chiêu không muốn nói dối, nhưng lại không muốn để Dương Cẩm Thiên biết chuyện của Trần Minh Sinh, cô dặn cậu: “Tiểu thiên, em ăn cơm trước đi.”
“Dạ.” Dương Cẩm Thiên hôm nay rất nể mặt cô, sau khi rửa tay cậu ngồi vào bàn cơm. Cậu hỏi Dương Chiêu: “Chị, không có cơm hả?”
“Cơm?” Dương Chiêu hơi ngơ ngác: “Để chị đi xem xem.”
Dương Chiêu quay lại phòng ngủ, cô phát hiện chăn đã được gấp gọn gàng. Cô bước vào góc phòng, lặng lẽ lấy đi động ra gọi cho Trần Minh Sinh.
Vài tiếng tút tút vang lên, Trần Minh Sinh bắt máy.
“A lô?”
Dương Chiêu nhỏ giọng: “Trần Minh Sinh, là em.”
Trần Minh Sinh: “… Anh biết.”
Dương Chiêu tiếp lời: “Anh có nấu cơm không?”
Trần Minh Sinh đáp: “Anh để ở trên bàn đó.”
“Không phải đâu, em muốn nói cơm đó.” Dương Chiêu nhắc lại.
“Ừ, nấu rồi.” Trần Minh Sinh ngừng lại, khẽ cười: “Em không xem trong nồi cơm điện à?”
Dương Chiêu: “…”
Cô thấy tối nay mình quả là đần quá đi thôi.
“Không có gì.” Dương Chiêu thấp giọng: “Em cúp máy trước đây.”
“Được.”
Dương Chiêu ngắt điện thoại, mặt nhăn mày nhó thầm tự trách, cô quay vào trong phòng. Dương Cẩm Thiên đang gặm sườn chua ngọt, cậu ngẩng đầu nhìn Dương Chiêu: “Không có cơm hả chị?”
“Có chứ, em chờ chị chút.” Dương Chiêu vào trong bếp mở nồi cơm điện ra, hơi nước nóng hầm hập bốc lên, tỏa ra mùi hương ngọt ngào. Dương Chiêu bới cho Dương Cẩm Thiên một chén cơm rồi mang ra ngoài.
Đêm hôm đó, Dương Cẩm Thiên quét sạch đĩa sườn xào trên bàn, sau đó đi tắm rồi vào phòng ngủ.
Dương Chiêu lo cho cậu em xong thì cũng múc nửa chén cơm ngồi xuống bàn.
Dương Cẩm Thiên cực kỳ kén ăn, cậu không thèm động tới dĩa ớt xanh xào khoai tây. Dương Chiêu gắp một đũa cho vào miệng, đồ ăn đã hơi nguội.
Dương Cẩm Thiên đã đi ngủ, căn nhà vắng lặng yên ắng.
Dương Chiêu nhìn đồng hồ đã mười một giờ rưỡi.
Nhìn cây kim ngắn của đồng hồ chậm chạp nhích từng chút một, cô lại nhớ tới bốn tiếng trước …
Dương Chiêu lấy di động ra, nhìn một lúc lâu cũng không biết mình muốn làm gì.
Thế này không được rồi… Dương Chiêu tự nhủ thầm, như thế thật không ổn. Cô bỏ di động xuống, đứng dậy thu dọn bàn ăn. Sau đó cô quay về thư phòng sửa bài kiểm tra cho Dương Cẩm Thiên.
Dương Chiêu bỏ hết tất cả công việc chỉ vì muốn giúp Dương Cẩm Thiên cải thiện điểm số.
Vì muốn sửa bài kiểm tra cho Dương Cẩm Thiên, mỗi ngày Dương Chiêu đều phải thức tới khuya. Cô phân loại rồi chỉnh sửa lại những câu Dương Cẩm Thiên làm sai trong từng bài từng bài một.
Cô không nói những chuyện cô đã làm cho Dương Cẩm Thiên biết, cũng không kể với cậu cô đã giúp cậu quy hoạch lại tất cả các bài kiểm tra, càng không nói rằng cô đã đến tìm cô giáo Tôn rất nhiều lần để giúp cậu đuổi kịp chương trình học ở trường.
Cậu là em trai của cô, cô vẫn luôn đặt kỳ vọng vào cậu, nhưng tất cả mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó không hơn.
Như trước đây cô đã nói, cuộc đời của Dương Cẩm Thiên là của chính cậu, cô không có quyền và cũng không muốn can thiệp quá sâu.
Hôm sau, Dương Chiêu mua bữa sáng cho Dương Cẩm Thiên như thường lệ rồi đưa cậu đến trường. Sau đó cô vào nhà sách trung tâm chọn mua vài quyển sách tham khảo cho kỳ thi đại học.
Tuy Dương Chiêu không học đại học ở trong nước, nhưng năm xưa cô cũng từng tham gia thi đại học.
Khi Dương Chiêu còn học trung học cô học chuyên ban tự nhiên, thành tích học tập của cô cũng rất xuất sắc. Sau khi thi xong kỳ thi đại học trong nước thì cô ra nước ngoài du học, cô đậu vào hệ chính quy của học viện mỹ thuật ở Nga, sau đó cô lại sang Mỹ học chuyên sâu.
Cô quen biết Tiết Miểu tại Mỹ, Tiết Miểu là một ông chủ rất hào phóng, rộng rãi. Dương Chiêu đã làm việc cho anh ta tới tận bây giờ.
Qua mười năm, kỳ thi đại học đã cải cách một số điểm, Dương Chiêu chọn mấy quyển sách tham khảo rồi vào quán cà phê trong nhà sách ngồi xuống xem cẩn thận.
May mà Dương Chiêu cũng thuộc ban tự nhiên, kiến thức trung học cũng còn trong một phạm vi nhất định. Dương Chiêu xem mấy quyển sách, cô cảm thấy bài thi vào các trường đại học vẫn giống lúc trước, chỉ là bình mới rượu cũ mà thôi. Dựa vào kiến thức căn bản của Dương Cẩm Thiên xem ra vẫn còn hy vọng thi đậu đại học.
Bất tri bất giác, một ngày cứ thế qua đi. Buổi trưa, Dương Chiêu gọi vài loại bánh ngọt trong quán cà phê, cô chọn một số quyển sách tương đối có ích, chỗ sách còn lại cô đặt ở trên bàn.
Vào lúc cô định rời đi, di động chợt reo vang.
Là Trần Minh Sinh gọi.
Tâm trạng Dương Chiêu thoáng buông lỏng, cô nhận cuộc gọi.
“A lô.”
Trần Minh Sinh đáp: “Anh đây.”
Dương Chiêu nghe thấy đầu dây bên kia hơi ồn ào, cô nói: “Anh đang ở ngoài đường à?”
Trần Minh Sinh trả lời: “Ừ, anh vừa hết giờ làm.” Anh hơi ngừng lại rồi hỏi: “Em đang ở đâu?”
Dương Chiêu: “Em đang ở nhà sách.”
Trần Minh Sinh: “Em ăn cơm chưa?”
Dương Chiêu trả lời: “Chưa ăn, em mua vài quyển sách tham khảo cho em trai em.”
Trần Minh Sinh ngập ngừng hỏi: “Anh vẫn chưa ăn cơm, em có muốn đi ăn với anh không?”
Anh đang mời cô.
Dương Chiêu ôm sách tham khảo, đứng thật ngay ngắn nghiêm trang rồi đáp: “Được.”
Trần Minh Sinh bảo Dương Chiêu chờ anh trước cửa nhà sách, Dương Chiêu thanh toán xong, ôm sách đến cửa siêu thị chờ.
Không bao lâu, di động Dương Chiêu lại reo vang, lúc cô bật điện thoại lên thì xe Trần Minh Sinh đang chậm rãi chạy tới.
Trần Minh Sinh đã thấy cô.
Anh buông di động ra, Dương Chiêu đi tới, mở cửa trước xe ra rồi ngồi vào. Cô quay đầu nhìn Trần Minh Sinh. Hôm nay, anh mặc đồng phục, áo sơ mi trắng và quần tây. Cô lại nhìn xuống dưới, hôm nay Trần Minh Sinh đeo chân giả.
Nhìn qua thì anh rất toàn vẹn, hoàn chỉnh.
Trần Minh Sinh quay đầu qua, bắt gặp Dương Chiêu đang nhìn anh, bèn hỏi: “Sao vậy em?”
Dương Chiêu lắc đầu.
Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu: “Hóa ra em bị cận à?”
Hôm nay Dương Chiêu đeo kính, mặc một bộ đồ thể thao rất đơn giản, để thuận tiện cô còn đeo một chiếc ba lô. Thoạt nhìn trông cô rất giống một sinh viên đại học.
“Ừ, ngày thường em đeo kính sát tròng.” Dương Chiêu đáp.
Trần Minh Sinh cười cười, Dương Chiêu đặt mấy quyển sách ở băng ghế sau, sau đó bắt đầu kéo dây an toàn ở phía trước.
Trần Minh Sinh: “…” Anh bảo Dương Chiêu: “Xe của anh cũ lắm, bình thường cũng không có ai thắt dây an toàn, có thể không dùng được nữa rồi.”
Dương Chiêu kéo mãi cũng chẳng được gì, cô không nói một lời quay ngoắt qua nhìn Trần Minh Sinh.
Trần Minh Sinh đối diện với đôi mắt bình thản kia, cuối cùng đành nói: “Được rồi, vài hôm nữa anh sẽ thay.”
Lúc này, Dương Chiêu mới chịu quay người lại ngồi ngay ngắn.
Trần Minh Sinh nhìn cô hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Dương Chiêu đáp: “Mì sợi.”
Trần Minh Sinh gật đầu, quay đầu xe rồi lái xe rời đi. Tốc độ lái xe của Trần Minh Sinh rất nhanh, thoạt nhìn anh có vẻ cực kỳ quen đường. Rẽ qua vài con đường Dương Chiêu không biết tên, cuối cùng Trần Minh Sinh dừng xe trước quán “Mì bốn mùa.”
Bây giờ là giờ cơm trưa, trước cửa quán đậu rất nhiều xe.
Dương Chiêu nói: “Em để sách trên xe của anh được không?”
Trần Minh Sinh đậu xe vào đúng chỗ rồi đáp: “Được mà, em cứ để ở đây đi.”
Hôm nay, Trần Minh Sinh đeo chân giả, không mang theo nạng, Dương Chiêu nhìn anh nâng chân mình rồi xuống xe, cô bảo: “Nếu không để em đi mua, hai chúng ta ăn trên xe cũng được.”
Trần Minh Sinh lắc đầu đáp: “Không sao hết, chúng ta đi thôi.”
Vào trong quán, cửa hàng rất đông khách, Dương Chiêu quan sát khắp quán một lượt, tầng trệt đã đầy khách không còn sót một chỗ nào. Một nhân viên phục vụ thấy có khách tới, bèn nói với hai người: “Mời hai anh chị lên lầu, trên lầu vẫn còn chỗ.”
Cầu thang của cửa hàng rất chật chội, còn dính dấp dầu mỡ. Cô đi được vài bước rồi ngoảnh đầu lại nhìn Trần Minh Sinh, trong đáy mắt cô thoáng chút lo lắng.
Trần Minh Sinh bước lên lầu rất vất vả, anh vẫn luôn dùng tay đỡ đùi mình mới có thể bước lên được. Anh phát hiện Dương Chiêu dừng lại bèn ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp được vẻ lo lắng trên khuôn mặt cô, anh cười cười, đưa tay cho cô bảo: “Tới đây, giúp anh một tay nào.”
Dương Chiêu cầm tay Trần Minh Sinh, anh hơi mượn lực nâng chân bước qua hai bậc thang.
Cũng may lầu trên khá vắng khách, Dương Chiêu và Trần Minh Sinh bước đến ngồi vào bàn gần cửa sổ.
Dương Chiêu đến quầy hàng gọi thức ăn, lúc cô quay về chợt bắt gặp Trần Minh Sinh đang vô thức xoa đùi phải, cô ngồi xuống đối diện anh, hỏi: “Sao vậy, chân anh đau à?”
Trần Minh Sinh thả tay xuống, lắc đầu: “Không sao cả.”
Dương Chiêu đáp: “Không sao thì anh xoa nó làm gì.”
Trần Minh Sinh: “…”, “Vì anh mang chân hơi lâu.”
Dương Chiêu thoáng ngần ngừ hỏi: “Anh …” Cô ngập ngừng, Trần Minh Sinh nhìn cô: “Anh làm sao?”
Dương Chiêu: “Em thấy, anh không đeo cái đó còn tiện hơn nhiều.”
Trần Minh Sinh thoáng ngẩn ra, tiếp đó anh hơi cúi đầu, thấp giọng bảo: “Quả là không thuận tiện lắm.” Sau đó, anh nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, Dương Chiêu nhìn rõ từng đường nét trên sườn mặt anh, cô hỏi: “Hằng ngày, anh đều tan làm vào giờ này đúng không?”
Trần Minh Sinh quay đầu lại: “Giờ làm của anh không cố định, vì anh không cần trả lại xe, cho nên nghỉ lúc nào cũng được.”
Dương Chiêu đáp: “Vậy tối mai anh có thể tới được không?”
Trần Minh Sinh giương mắt: “Tới đâu?”
Dương Chiêu ngồi bên cửa sổ, lưng đối diện với ánh trời chiều, nét mặt cô rất bình thản. Bóng chiều tà bao quanh thân cô một vầng sáng màu đỏ nhạt, giống như đã rửa sạch sự sắc bén hằng ngày và thay thế bằng một khí chất rất ôn hòa, êm dịu.
Cô nhìn anh, nhỏ giọng đáp: “Nhà em.”
Trần Minh Sinh nhìn cô đến lặng người.
Dương Chiêu chỉ cười cười: “Hoặc là nhà anh.”
Dương Chiêu rất ít cười, hoặc chí ít Trần Minh Sinh cũng không thể tưởng tưởng ra được nụ cười của cô trong tâm trí anh. Nhưng lạ lùng là mỗi lần Trần Minh Sinh nhớ tới nét mặt bình thản không mảy may thay đổi của Dương Chiêu, anh lại vẫn luôn cảm thấy đó chính là nét cười của cô.
Nhất là vào lúc cô nhìn anh, ánh mắt không trốn, không tránh, đôi mắt của cô luôn trong vắt.
Dương Chiêu hỏi: “Đến được không?”
Trần Minh Sinh mở miệng ngập ngừng, đúng vào lúc anh muốn trả lời cô, di động Dương Chiêu chợt reo lên.
Cô khẽ nói một câu xin lỗi, rồi đứng dậy bước sang một bên nghe điện thoại.
Trần Minh Sinh lại ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một gốc dương mọc ở ven con phố chật hẹp, mấy cửa hàng nhỏ nằm san sát nhau ở bên đường, tiệm thì bán thảm lót, tiệm bán giày, tiệm lại bán sữa…
Anh thoáng nghe thấy ngữ điệu Dương Chiêu có hơi nôn nóng, cô hỏi liên tục.
Đến lúc cô vội ngắt điện thoại quay trở lại, không kịp chờ Trần Minh Sinh hỏi, cô đã vội nói: “Xin lỗi anh, hôm nay em có chút việc, em phải đi trước, em sẽ gọi cho anh sau.”
Trần Minh Sinh thấy cô nhíu chặt mày. Vào đúng lúc Dương Chiêu xoay người đi, anh vươn tay giữ tay cô lại.
Dương Chiêu quay đầu, cô bắt gặp Trần Minh Sinh đang ngồi nhìn mình.
“Em đừng cuống, đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Dương Chiêu mấp máy môi đáp: “Vừa rồi nhà trường mới gọi tới, họ báo không thấy em trai em đâu cả, em phải đi tìm nó.”
Cô mở cửa ra, ánh mắt bất giác liếc nhìn cái bàn trong phòng khách, trên bàn có ba món ăn. Dương Chiêu bước qua, trên đó có một dĩa ớt xanh xào khoai tây thái sợi, một dĩa sườn xào chua ngọt, còn có một dĩa rau trộn măng tây.
Dương Cẩm Thiên cởi giày bước vào nhà, trông thấy bàn đồ ăn, cậu ngạc nhiên.
“Chị, chị nấu cơm hả?”
“A?” Dương Chiêu quay đầu nhìn Dương Cẩm Thiên, Dương Cẩm Thiên thoáng kinh ngạc: “Sao vậy chị?”
“Không có gì.” Dương Chiêu không muốn nói dối, nhưng lại không muốn để Dương Cẩm Thiên biết chuyện của Trần Minh Sinh, cô dặn cậu: “Tiểu thiên, em ăn cơm trước đi.”
“Dạ.” Dương Cẩm Thiên hôm nay rất nể mặt cô, sau khi rửa tay cậu ngồi vào bàn cơm. Cậu hỏi Dương Chiêu: “Chị, không có cơm hả?”
“Cơm?” Dương Chiêu hơi ngơ ngác: “Để chị đi xem xem.”
Dương Chiêu quay lại phòng ngủ, cô phát hiện chăn đã được gấp gọn gàng. Cô bước vào góc phòng, lặng lẽ lấy đi động ra gọi cho Trần Minh Sinh.
Vài tiếng tút tút vang lên, Trần Minh Sinh bắt máy.
“A lô?”
Dương Chiêu nhỏ giọng: “Trần Minh Sinh, là em.”
Trần Minh Sinh: “… Anh biết.”
Dương Chiêu tiếp lời: “Anh có nấu cơm không?”
Trần Minh Sinh đáp: “Anh để ở trên bàn đó.”
“Không phải đâu, em muốn nói cơm đó.” Dương Chiêu nhắc lại.
“Ừ, nấu rồi.” Trần Minh Sinh ngừng lại, khẽ cười: “Em không xem trong nồi cơm điện à?”
Dương Chiêu: “…”
Cô thấy tối nay mình quả là đần quá đi thôi.
“Không có gì.” Dương Chiêu thấp giọng: “Em cúp máy trước đây.”
“Được.”
Dương Chiêu ngắt điện thoại, mặt nhăn mày nhó thầm tự trách, cô quay vào trong phòng. Dương Cẩm Thiên đang gặm sườn chua ngọt, cậu ngẩng đầu nhìn Dương Chiêu: “Không có cơm hả chị?”
“Có chứ, em chờ chị chút.” Dương Chiêu vào trong bếp mở nồi cơm điện ra, hơi nước nóng hầm hập bốc lên, tỏa ra mùi hương ngọt ngào. Dương Chiêu bới cho Dương Cẩm Thiên một chén cơm rồi mang ra ngoài.
Đêm hôm đó, Dương Cẩm Thiên quét sạch đĩa sườn xào trên bàn, sau đó đi tắm rồi vào phòng ngủ.
Dương Chiêu lo cho cậu em xong thì cũng múc nửa chén cơm ngồi xuống bàn.
Dương Cẩm Thiên cực kỳ kén ăn, cậu không thèm động tới dĩa ớt xanh xào khoai tây. Dương Chiêu gắp một đũa cho vào miệng, đồ ăn đã hơi nguội.
Dương Cẩm Thiên đã đi ngủ, căn nhà vắng lặng yên ắng.
Dương Chiêu nhìn đồng hồ đã mười một giờ rưỡi.
Nhìn cây kim ngắn của đồng hồ chậm chạp nhích từng chút một, cô lại nhớ tới bốn tiếng trước …
Dương Chiêu lấy di động ra, nhìn một lúc lâu cũng không biết mình muốn làm gì.
Thế này không được rồi… Dương Chiêu tự nhủ thầm, như thế thật không ổn. Cô bỏ di động xuống, đứng dậy thu dọn bàn ăn. Sau đó cô quay về thư phòng sửa bài kiểm tra cho Dương Cẩm Thiên.
Dương Chiêu bỏ hết tất cả công việc chỉ vì muốn giúp Dương Cẩm Thiên cải thiện điểm số.
Vì muốn sửa bài kiểm tra cho Dương Cẩm Thiên, mỗi ngày Dương Chiêu đều phải thức tới khuya. Cô phân loại rồi chỉnh sửa lại những câu Dương Cẩm Thiên làm sai trong từng bài từng bài một.
Cô không nói những chuyện cô đã làm cho Dương Cẩm Thiên biết, cũng không kể với cậu cô đã giúp cậu quy hoạch lại tất cả các bài kiểm tra, càng không nói rằng cô đã đến tìm cô giáo Tôn rất nhiều lần để giúp cậu đuổi kịp chương trình học ở trường.
Cậu là em trai của cô, cô vẫn luôn đặt kỳ vọng vào cậu, nhưng tất cả mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó không hơn.
Như trước đây cô đã nói, cuộc đời của Dương Cẩm Thiên là của chính cậu, cô không có quyền và cũng không muốn can thiệp quá sâu.
Hôm sau, Dương Chiêu mua bữa sáng cho Dương Cẩm Thiên như thường lệ rồi đưa cậu đến trường. Sau đó cô vào nhà sách trung tâm chọn mua vài quyển sách tham khảo cho kỳ thi đại học.
Tuy Dương Chiêu không học đại học ở trong nước, nhưng năm xưa cô cũng từng tham gia thi đại học.
Khi Dương Chiêu còn học trung học cô học chuyên ban tự nhiên, thành tích học tập của cô cũng rất xuất sắc. Sau khi thi xong kỳ thi đại học trong nước thì cô ra nước ngoài du học, cô đậu vào hệ chính quy của học viện mỹ thuật ở Nga, sau đó cô lại sang Mỹ học chuyên sâu.
Cô quen biết Tiết Miểu tại Mỹ, Tiết Miểu là một ông chủ rất hào phóng, rộng rãi. Dương Chiêu đã làm việc cho anh ta tới tận bây giờ.
Qua mười năm, kỳ thi đại học đã cải cách một số điểm, Dương Chiêu chọn mấy quyển sách tham khảo rồi vào quán cà phê trong nhà sách ngồi xuống xem cẩn thận.
May mà Dương Chiêu cũng thuộc ban tự nhiên, kiến thức trung học cũng còn trong một phạm vi nhất định. Dương Chiêu xem mấy quyển sách, cô cảm thấy bài thi vào các trường đại học vẫn giống lúc trước, chỉ là bình mới rượu cũ mà thôi. Dựa vào kiến thức căn bản của Dương Cẩm Thiên xem ra vẫn còn hy vọng thi đậu đại học.
Bất tri bất giác, một ngày cứ thế qua đi. Buổi trưa, Dương Chiêu gọi vài loại bánh ngọt trong quán cà phê, cô chọn một số quyển sách tương đối có ích, chỗ sách còn lại cô đặt ở trên bàn.
Vào lúc cô định rời đi, di động chợt reo vang.
Là Trần Minh Sinh gọi.
Tâm trạng Dương Chiêu thoáng buông lỏng, cô nhận cuộc gọi.
“A lô.”
Trần Minh Sinh đáp: “Anh đây.”
Dương Chiêu nghe thấy đầu dây bên kia hơi ồn ào, cô nói: “Anh đang ở ngoài đường à?”
Trần Minh Sinh trả lời: “Ừ, anh vừa hết giờ làm.” Anh hơi ngừng lại rồi hỏi: “Em đang ở đâu?”
Dương Chiêu: “Em đang ở nhà sách.”
Trần Minh Sinh: “Em ăn cơm chưa?”
Dương Chiêu trả lời: “Chưa ăn, em mua vài quyển sách tham khảo cho em trai em.”
Trần Minh Sinh ngập ngừng hỏi: “Anh vẫn chưa ăn cơm, em có muốn đi ăn với anh không?”
Anh đang mời cô.
Dương Chiêu ôm sách tham khảo, đứng thật ngay ngắn nghiêm trang rồi đáp: “Được.”
Trần Minh Sinh bảo Dương Chiêu chờ anh trước cửa nhà sách, Dương Chiêu thanh toán xong, ôm sách đến cửa siêu thị chờ.
Không bao lâu, di động Dương Chiêu lại reo vang, lúc cô bật điện thoại lên thì xe Trần Minh Sinh đang chậm rãi chạy tới.
Trần Minh Sinh đã thấy cô.
Anh buông di động ra, Dương Chiêu đi tới, mở cửa trước xe ra rồi ngồi vào. Cô quay đầu nhìn Trần Minh Sinh. Hôm nay, anh mặc đồng phục, áo sơ mi trắng và quần tây. Cô lại nhìn xuống dưới, hôm nay Trần Minh Sinh đeo chân giả.
Nhìn qua thì anh rất toàn vẹn, hoàn chỉnh.
Trần Minh Sinh quay đầu qua, bắt gặp Dương Chiêu đang nhìn anh, bèn hỏi: “Sao vậy em?”
Dương Chiêu lắc đầu.
Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu: “Hóa ra em bị cận à?”
Hôm nay Dương Chiêu đeo kính, mặc một bộ đồ thể thao rất đơn giản, để thuận tiện cô còn đeo một chiếc ba lô. Thoạt nhìn trông cô rất giống một sinh viên đại học.
“Ừ, ngày thường em đeo kính sát tròng.” Dương Chiêu đáp.
Trần Minh Sinh cười cười, Dương Chiêu đặt mấy quyển sách ở băng ghế sau, sau đó bắt đầu kéo dây an toàn ở phía trước.
Trần Minh Sinh: “…” Anh bảo Dương Chiêu: “Xe của anh cũ lắm, bình thường cũng không có ai thắt dây an toàn, có thể không dùng được nữa rồi.”
Dương Chiêu kéo mãi cũng chẳng được gì, cô không nói một lời quay ngoắt qua nhìn Trần Minh Sinh.
Trần Minh Sinh đối diện với đôi mắt bình thản kia, cuối cùng đành nói: “Được rồi, vài hôm nữa anh sẽ thay.”
Lúc này, Dương Chiêu mới chịu quay người lại ngồi ngay ngắn.
Trần Minh Sinh nhìn cô hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Dương Chiêu đáp: “Mì sợi.”
Trần Minh Sinh gật đầu, quay đầu xe rồi lái xe rời đi. Tốc độ lái xe của Trần Minh Sinh rất nhanh, thoạt nhìn anh có vẻ cực kỳ quen đường. Rẽ qua vài con đường Dương Chiêu không biết tên, cuối cùng Trần Minh Sinh dừng xe trước quán “Mì bốn mùa.”
Bây giờ là giờ cơm trưa, trước cửa quán đậu rất nhiều xe.
Dương Chiêu nói: “Em để sách trên xe của anh được không?”
Trần Minh Sinh đậu xe vào đúng chỗ rồi đáp: “Được mà, em cứ để ở đây đi.”
Hôm nay, Trần Minh Sinh đeo chân giả, không mang theo nạng, Dương Chiêu nhìn anh nâng chân mình rồi xuống xe, cô bảo: “Nếu không để em đi mua, hai chúng ta ăn trên xe cũng được.”
Trần Minh Sinh lắc đầu đáp: “Không sao hết, chúng ta đi thôi.”
Vào trong quán, cửa hàng rất đông khách, Dương Chiêu quan sát khắp quán một lượt, tầng trệt đã đầy khách không còn sót một chỗ nào. Một nhân viên phục vụ thấy có khách tới, bèn nói với hai người: “Mời hai anh chị lên lầu, trên lầu vẫn còn chỗ.”
Cầu thang của cửa hàng rất chật chội, còn dính dấp dầu mỡ. Cô đi được vài bước rồi ngoảnh đầu lại nhìn Trần Minh Sinh, trong đáy mắt cô thoáng chút lo lắng.
Trần Minh Sinh bước lên lầu rất vất vả, anh vẫn luôn dùng tay đỡ đùi mình mới có thể bước lên được. Anh phát hiện Dương Chiêu dừng lại bèn ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp được vẻ lo lắng trên khuôn mặt cô, anh cười cười, đưa tay cho cô bảo: “Tới đây, giúp anh một tay nào.”
Dương Chiêu cầm tay Trần Minh Sinh, anh hơi mượn lực nâng chân bước qua hai bậc thang.
Cũng may lầu trên khá vắng khách, Dương Chiêu và Trần Minh Sinh bước đến ngồi vào bàn gần cửa sổ.
Dương Chiêu đến quầy hàng gọi thức ăn, lúc cô quay về chợt bắt gặp Trần Minh Sinh đang vô thức xoa đùi phải, cô ngồi xuống đối diện anh, hỏi: “Sao vậy, chân anh đau à?”
Trần Minh Sinh thả tay xuống, lắc đầu: “Không sao cả.”
Dương Chiêu đáp: “Không sao thì anh xoa nó làm gì.”
Trần Minh Sinh: “…”, “Vì anh mang chân hơi lâu.”
Dương Chiêu thoáng ngần ngừ hỏi: “Anh …” Cô ngập ngừng, Trần Minh Sinh nhìn cô: “Anh làm sao?”
Dương Chiêu: “Em thấy, anh không đeo cái đó còn tiện hơn nhiều.”
Trần Minh Sinh thoáng ngẩn ra, tiếp đó anh hơi cúi đầu, thấp giọng bảo: “Quả là không thuận tiện lắm.” Sau đó, anh nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, Dương Chiêu nhìn rõ từng đường nét trên sườn mặt anh, cô hỏi: “Hằng ngày, anh đều tan làm vào giờ này đúng không?”
Trần Minh Sinh quay đầu lại: “Giờ làm của anh không cố định, vì anh không cần trả lại xe, cho nên nghỉ lúc nào cũng được.”
Dương Chiêu đáp: “Vậy tối mai anh có thể tới được không?”
Trần Minh Sinh giương mắt: “Tới đâu?”
Dương Chiêu ngồi bên cửa sổ, lưng đối diện với ánh trời chiều, nét mặt cô rất bình thản. Bóng chiều tà bao quanh thân cô một vầng sáng màu đỏ nhạt, giống như đã rửa sạch sự sắc bén hằng ngày và thay thế bằng một khí chất rất ôn hòa, êm dịu.
Cô nhìn anh, nhỏ giọng đáp: “Nhà em.”
Trần Minh Sinh nhìn cô đến lặng người.
Dương Chiêu chỉ cười cười: “Hoặc là nhà anh.”
Dương Chiêu rất ít cười, hoặc chí ít Trần Minh Sinh cũng không thể tưởng tưởng ra được nụ cười của cô trong tâm trí anh. Nhưng lạ lùng là mỗi lần Trần Minh Sinh nhớ tới nét mặt bình thản không mảy may thay đổi của Dương Chiêu, anh lại vẫn luôn cảm thấy đó chính là nét cười của cô.
Nhất là vào lúc cô nhìn anh, ánh mắt không trốn, không tránh, đôi mắt của cô luôn trong vắt.
Dương Chiêu hỏi: “Đến được không?”
Trần Minh Sinh mở miệng ngập ngừng, đúng vào lúc anh muốn trả lời cô, di động Dương Chiêu chợt reo lên.
Cô khẽ nói một câu xin lỗi, rồi đứng dậy bước sang một bên nghe điện thoại.
Trần Minh Sinh lại ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một gốc dương mọc ở ven con phố chật hẹp, mấy cửa hàng nhỏ nằm san sát nhau ở bên đường, tiệm thì bán thảm lót, tiệm bán giày, tiệm lại bán sữa…
Anh thoáng nghe thấy ngữ điệu Dương Chiêu có hơi nôn nóng, cô hỏi liên tục.
Đến lúc cô vội ngắt điện thoại quay trở lại, không kịp chờ Trần Minh Sinh hỏi, cô đã vội nói: “Xin lỗi anh, hôm nay em có chút việc, em phải đi trước, em sẽ gọi cho anh sau.”
Trần Minh Sinh thấy cô nhíu chặt mày. Vào đúng lúc Dương Chiêu xoay người đi, anh vươn tay giữ tay cô lại.
Dương Chiêu quay đầu, cô bắt gặp Trần Minh Sinh đang ngồi nhìn mình.
“Em đừng cuống, đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Dương Chiêu mấp máy môi đáp: “Vừa rồi nhà trường mới gọi tới, họ báo không thấy em trai em đâu cả, em phải đi tìm nó.”
/72
|