Chương 282
Nam Lăng Nhất Nhất đứng dậy: “Vậy chúng ta bắt đầu xây phòng cho đệ đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Hai người vừa nói vừa ra khỏi đại điện.
Khoảng ba canh giờ sau khi hai người tất bật, một căn phòng đơn giản của Diệp Quân đã được xây xong.
Không lớn nhưng cũng không nhỏ, một người ở hoàn toàn không có vấn đề gì.
Hai người vừa hợp sức cải tạo lại đạo điện.
Đạo điện này quả thật quá mức giản dị.
Dưới sự cố gắng của hai người, đại điện được thay đổi hoàn toàn mới từ trong ra ngoài.
Bận rộn một hồi đã đến nửa đêm.
Hai người ngồi trước bậc thềm đá, Diệp Quân bỗng hơi tò mò: “Sư tỷ, tổ sư của Đạo Môn chúng ta là ai vậy?”
Nam Lăng Nhất Nhất lắc đầu: “Ta không biết”.
Diệp Quân nhìn Nam Lăng Nhất Nhất, cô ấy cười khổ: “Không chỉ ta không biết mà sư phụ cũng không biết”.
Diệp Quân cạn lời.
Như nghĩ đến điều gì, hắn thầm hỏi: “Tháp gia, ngươi biết không?”
Tiểu Tháp nói: “Biết chứ”.
Diệp Quân vội hỏi: “Là ai?”
Tiểu Tháp nói: “Chủ nhân Đại Đạo Bút”.
Diệp Quân nhíu mày: “Chủ nhân Đại Đạo Bút? Ông ta với Kiếm Chủ Nhân Gian thì ai mạnh hơn?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc mới nói: “Kiếm Chủ Nhân Gian không gọi đồng bọn đến thì chủ nhân Đại Đạo Bút mạnh hơn, còn nếu Kiếm Chủ Nhân Gian gọi người đến thì ông ấy mạnh hơn”.
Gọi đồng bọn!
Diệp Quân hỏi ngạc nhiên: “Kiếm Chủ Nhân Gian đánh nhau còn dẫn theo đồng bọn à?”
Tiểu Tháp nói: “Chuyện như cơm bữa”.
Diệp Quân: “…”
Một lúc sau, Diệp Quân và Nam Lăng Nhất Nhất tạm biệt nhau.
Diệp Quân đi thẳng đến Tiên Bảo Các.
Hắn sẽ không lãng phí thời gian của mình, có thời gian sẽ tu luyện.
Cuộc tranh giành số mệnh cần có thực lực.
Tiêu diệt tộc Chân Long cần có thực lực.
Đến đế tộc Bất Tử cần có thực lực.
Diệp Quân không có thời gian để lãng phí, bây giờ với hắn chỉ có liều mạng cố gắng.
Diệp Quân ngự kiếm đến Tiên Bảo Các, khi hắn bước vào Tiên Bảo Các, một người đàn ông đứng trong tầng mây thu hồi ánh mắt, sau đó gỡ bình hồ lô trên thắt lưng xuống.
Nam Lăng Nhất Nhất đứng dậy: “Vậy chúng ta bắt đầu xây phòng cho đệ đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Hai người vừa nói vừa ra khỏi đại điện.
Khoảng ba canh giờ sau khi hai người tất bật, một căn phòng đơn giản của Diệp Quân đã được xây xong.
Không lớn nhưng cũng không nhỏ, một người ở hoàn toàn không có vấn đề gì.
Hai người vừa hợp sức cải tạo lại đạo điện.
Đạo điện này quả thật quá mức giản dị.
Dưới sự cố gắng của hai người, đại điện được thay đổi hoàn toàn mới từ trong ra ngoài.
Bận rộn một hồi đã đến nửa đêm.
Hai người ngồi trước bậc thềm đá, Diệp Quân bỗng hơi tò mò: “Sư tỷ, tổ sư của Đạo Môn chúng ta là ai vậy?”
Nam Lăng Nhất Nhất lắc đầu: “Ta không biết”.
Diệp Quân nhìn Nam Lăng Nhất Nhất, cô ấy cười khổ: “Không chỉ ta không biết mà sư phụ cũng không biết”.
Diệp Quân cạn lời.
Như nghĩ đến điều gì, hắn thầm hỏi: “Tháp gia, ngươi biết không?”
Tiểu Tháp nói: “Biết chứ”.
Diệp Quân vội hỏi: “Là ai?”
Tiểu Tháp nói: “Chủ nhân Đại Đạo Bút”.
Diệp Quân nhíu mày: “Chủ nhân Đại Đạo Bút? Ông ta với Kiếm Chủ Nhân Gian thì ai mạnh hơn?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc mới nói: “Kiếm Chủ Nhân Gian không gọi đồng bọn đến thì chủ nhân Đại Đạo Bút mạnh hơn, còn nếu Kiếm Chủ Nhân Gian gọi người đến thì ông ấy mạnh hơn”.
Gọi đồng bọn!
Diệp Quân hỏi ngạc nhiên: “Kiếm Chủ Nhân Gian đánh nhau còn dẫn theo đồng bọn à?”
Tiểu Tháp nói: “Chuyện như cơm bữa”.
Diệp Quân: “…”
Một lúc sau, Diệp Quân và Nam Lăng Nhất Nhất tạm biệt nhau.
Diệp Quân đi thẳng đến Tiên Bảo Các.
Hắn sẽ không lãng phí thời gian của mình, có thời gian sẽ tu luyện.
Cuộc tranh giành số mệnh cần có thực lực.
Tiêu diệt tộc Chân Long cần có thực lực.
Đến đế tộc Bất Tử cần có thực lực.
Diệp Quân không có thời gian để lãng phí, bây giờ với hắn chỉ có liều mạng cố gắng.
Diệp Quân ngự kiếm đến Tiên Bảo Các, khi hắn bước vào Tiên Bảo Các, một người đàn ông đứng trong tầng mây thu hồi ánh mắt, sau đó gỡ bình hồ lô trên thắt lưng xuống.
/4376
|