Chu Phạn nói: “Có lẽ Đại Chu ta giúp được huynh”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Giúp thế nào?”
Chu Phạn mỉm cười: “Truyền thừa của hoàng tộc”.
Diệp Quân nói: “Là sao?”
Chu Phạn giải thích: “Đại Chu ta có một thánh địa gọi là vùng đất tiên tổ, nơi đó có rất nhiều thần hồn và truyền thừa do tiên tổ để lại, huynh đến đó tu luyện, họ sẽ hướng dẫn huynh, có lẽ có thể giúp huynh đạt đến mười phần thần tính”.
Diệp Quân suy ngẫm, sau đó nói: “Được”.
Chu Phạn nói: “Ta dẫn huynh đi”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ừ”.
Chu Phạn bỗng nói: “Nếu huynh đạt mười phần thần tính…”
Diệp Quân cười nói: “Lo ta sẽ trở thành tu đạo giả thuần túy, trong lòng không có những cái khác nữa à?”
Chu Phạn gật đầu.
Diệp Quân hơi tò mò: “Muội là Bán Bộ Khai Đạo, nói cách khác muội đã là mười phần nhân tính, vậy tại sao muội còn thích ta?”
Chu Phạn mỉm cười nói: “Thần tính của ta không thuần túy như vậy. Sau khi mười phần thần tính, thần tính càng thuần túy, sức mạnh càng đáng sợ, nhưng để đạt được thần tính thuần khiết thực sự không phải là điều dễ dàng. Sau khi thần tính thuần túy sẽ là Độc Khai Nhất Đạo, sẽ mạnh hơn, giống như Thập điện chủ trước đó, người kia chắc chắn là thần tính thuần túy”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Chu Phạn nhìn Diệp Quân: “Mục tiêu của huynh chắc không phải là mười phần thần tính thuần túy nhỉ?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Ừ”.
Mục tiêu cuối cùng của hắn cũng là nhân tính áp chế thần tính, nếu không đạt đến thần tính thuần túy thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nghe Diệp Quân nói thế, Chu Phạn hơi cúi đầu xuống không nói gì.
Diệp Quân nắm tay Chu Phạn, mỉm cười nói: “Nhưng mục tiêu cuối cùng của ta là tu luyện nhân tính, thế nên thần tính thuần túy chỉ là thời kì quá độ của ta”.
Chu Phạn hơi ngạc nhiên: “Nhân tính áp chế thần tính?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Chu Phạn trầm giọng nói: “Ta cũng biết một chút về cảnh giới này, nhưng rất khó”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Là rất khó, nhưng đó là con đường ta phải đi, tin ta, ta có thể làm được”.
Chu Phạn nhìn Diệp Quân, sau đó gật đầu: “Ừ”.
Dứt lời, cô ta chủ động nắm lấy tay Diệp Quân, sau đó dẫn Diệp Quân biến mất khỏi đó.
Ở một bên khác.
Hoàng Đế Đại Chu đứng trong hư không, ông ta nhìn phía trước hồi lâu cũng không nói gì.
Trước mặt ông ta vốn dĩ là hoàng thành Đại Chu từng rất sầm uất, nhưng bây giờ đã lụi tàn.
Không biết qua bao lâu, ông ta bỗng nói: “A Ông”, một ông lão mặc đồ trong cung xuất hiện sau lưng ông ta, ông lão cúi người xuống.
Diệp Quân hơi tò mò: “Giúp thế nào?”
Chu Phạn mỉm cười: “Truyền thừa của hoàng tộc”.
Diệp Quân nói: “Là sao?”
Chu Phạn giải thích: “Đại Chu ta có một thánh địa gọi là vùng đất tiên tổ, nơi đó có rất nhiều thần hồn và truyền thừa do tiên tổ để lại, huynh đến đó tu luyện, họ sẽ hướng dẫn huynh, có lẽ có thể giúp huynh đạt đến mười phần thần tính”.
Diệp Quân suy ngẫm, sau đó nói: “Được”.
Chu Phạn nói: “Ta dẫn huynh đi”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ừ”.
Chu Phạn bỗng nói: “Nếu huynh đạt mười phần thần tính…”
Diệp Quân cười nói: “Lo ta sẽ trở thành tu đạo giả thuần túy, trong lòng không có những cái khác nữa à?”
Chu Phạn gật đầu.
Diệp Quân hơi tò mò: “Muội là Bán Bộ Khai Đạo, nói cách khác muội đã là mười phần nhân tính, vậy tại sao muội còn thích ta?”
Chu Phạn mỉm cười nói: “Thần tính của ta không thuần túy như vậy. Sau khi mười phần thần tính, thần tính càng thuần túy, sức mạnh càng đáng sợ, nhưng để đạt được thần tính thuần khiết thực sự không phải là điều dễ dàng. Sau khi thần tính thuần túy sẽ là Độc Khai Nhất Đạo, sẽ mạnh hơn, giống như Thập điện chủ trước đó, người kia chắc chắn là thần tính thuần túy”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Chu Phạn nhìn Diệp Quân: “Mục tiêu của huynh chắc không phải là mười phần thần tính thuần túy nhỉ?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Ừ”.
Mục tiêu cuối cùng của hắn cũng là nhân tính áp chế thần tính, nếu không đạt đến thần tính thuần túy thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nghe Diệp Quân nói thế, Chu Phạn hơi cúi đầu xuống không nói gì.
Diệp Quân nắm tay Chu Phạn, mỉm cười nói: “Nhưng mục tiêu cuối cùng của ta là tu luyện nhân tính, thế nên thần tính thuần túy chỉ là thời kì quá độ của ta”.
Chu Phạn hơi ngạc nhiên: “Nhân tính áp chế thần tính?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Chu Phạn trầm giọng nói: “Ta cũng biết một chút về cảnh giới này, nhưng rất khó”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Là rất khó, nhưng đó là con đường ta phải đi, tin ta, ta có thể làm được”.
Chu Phạn nhìn Diệp Quân, sau đó gật đầu: “Ừ”.
Dứt lời, cô ta chủ động nắm lấy tay Diệp Quân, sau đó dẫn Diệp Quân biến mất khỏi đó.
Ở một bên khác.
Hoàng Đế Đại Chu đứng trong hư không, ông ta nhìn phía trước hồi lâu cũng không nói gì.
Trước mặt ông ta vốn dĩ là hoàng thành Đại Chu từng rất sầm uất, nhưng bây giờ đã lụi tàn.
Không biết qua bao lâu, ông ta bỗng nói: “A Ông”, một ông lão mặc đồ trong cung xuất hiện sau lưng ông ta, ông lão cúi người xuống.
/4376
|