Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tháp gia, nhà họ Dương ta đều ghi nhớ công lao của ngươi, ngươi yên tâm đi, đợi sau khi ta thống nhất cả vũ trụ, ta sẽ xây một bức điêu khắc trong thư viện Quan Huyên ở vũ trụ Quan Huyên cho ngươi, để ngươi được người đời cung kính”.
Tiểu Tháp im lặng hồi lâu rồi nói: “Ta là kiểu tháp để ý đến hư danh sao? Ta muốn mỗi thư viện đều xây cho ta một bức tượng”.
Diệp Quân: “…”
Cuối cùng Diệp Quân đồng ý với Tháp gia, lúc này tâm trạng của Tháp gia mới tốt hơn.
Diệp Quân bỗng nói: “Không biết Thanh Thanh cô cô có nguy hiểm không”.
Nói rồi hắn rời khỏi Tiểu Tháp.
Ở bên ngoài, Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn tận cuối hư không, lúc này hắn đã không cảm nhận được ba người Diệp Thanh Thanh nữa.
Tiểu Tháp nói: “Yên tâm đi, dù Thanh Thanh cô cô của ngươi đánh không lại thì vẫn có thể chạy mà”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “E là Ác Đạo Minh này sẽ không buông tha, ta phải đi tìm Phạn cô nương bàn bạc một chút”.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Ngươi định đối đãi với Phạn cô nương đó thế nào? Người ta đã làm rất nhiều chuyện vì ngươi”.
Diệp Quân lặng thinh.
Tiểu Tháp nói: “Đừng phụ lòng người ta”.
Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, ta hơi nhiều vợ”.
Tiểu Tháp nói: “Nam tử hán đại trượng phu, có mấy cô vợ thì thế nào? Hơn nữa theo lời của cha ngươi, ngươi cũng không có gì sai, chỉ có thể coi là tình yêu rộng lớn, muốn cho mỗi cô gái một ngôi nhà”.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Cha ta nói ư?”
Tiểu Tháp nói: “Phải”.
Diệp Quân lặng thinh.
Tiểu Tháp còn muốn khuyên, Diệp Quân bỗng nói: “Được rồi, ta nghe lời Tháp gia”.
Tiểu Tháp: “…”
Tiểu Tháp cảm thấy cả người tê cả lại.
Mẹ nó chứ!
Tên khốn kiếp này căn bản không cần mình khuyên.
Sau khi ra khỏi Tiểu Tháp, Diệp Quân đến Đại Chu, sau đó tìm Chu Phạn.
Lúc này Chu Phạn mặc một bộ váy màu xanh lục, vóc dáng mảnh khảnh, dung mạo tuyệt thế.
Nhìn thấy Diệp Quân, Chu Phạn mỉm cười: “Ngươi đến rồi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Chu Phạn nói: “Có việc gì sao?”
Diệp Quân cười nói: “Không có việc gì thì không được đến tìm cô sao?”
Chu Phạn sửng sốt, sau đó bật cười: “Tất nhiên là được chứ”.
Diệp Quân nói: “Nói chuyện chút nhé?”
Chu Phạn gật đầu.
Một lúc sau, hai người đi đến một tinh không.
Tiểu Tháp im lặng hồi lâu rồi nói: “Ta là kiểu tháp để ý đến hư danh sao? Ta muốn mỗi thư viện đều xây cho ta một bức tượng”.
Diệp Quân: “…”
Cuối cùng Diệp Quân đồng ý với Tháp gia, lúc này tâm trạng của Tháp gia mới tốt hơn.
Diệp Quân bỗng nói: “Không biết Thanh Thanh cô cô có nguy hiểm không”.
Nói rồi hắn rời khỏi Tiểu Tháp.
Ở bên ngoài, Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn tận cuối hư không, lúc này hắn đã không cảm nhận được ba người Diệp Thanh Thanh nữa.
Tiểu Tháp nói: “Yên tâm đi, dù Thanh Thanh cô cô của ngươi đánh không lại thì vẫn có thể chạy mà”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “E là Ác Đạo Minh này sẽ không buông tha, ta phải đi tìm Phạn cô nương bàn bạc một chút”.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Ngươi định đối đãi với Phạn cô nương đó thế nào? Người ta đã làm rất nhiều chuyện vì ngươi”.
Diệp Quân lặng thinh.
Tiểu Tháp nói: “Đừng phụ lòng người ta”.
Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, ta hơi nhiều vợ”.
Tiểu Tháp nói: “Nam tử hán đại trượng phu, có mấy cô vợ thì thế nào? Hơn nữa theo lời của cha ngươi, ngươi cũng không có gì sai, chỉ có thể coi là tình yêu rộng lớn, muốn cho mỗi cô gái một ngôi nhà”.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Cha ta nói ư?”
Tiểu Tháp nói: “Phải”.
Diệp Quân lặng thinh.
Tiểu Tháp còn muốn khuyên, Diệp Quân bỗng nói: “Được rồi, ta nghe lời Tháp gia”.
Tiểu Tháp: “…”
Tiểu Tháp cảm thấy cả người tê cả lại.
Mẹ nó chứ!
Tên khốn kiếp này căn bản không cần mình khuyên.
Sau khi ra khỏi Tiểu Tháp, Diệp Quân đến Đại Chu, sau đó tìm Chu Phạn.
Lúc này Chu Phạn mặc một bộ váy màu xanh lục, vóc dáng mảnh khảnh, dung mạo tuyệt thế.
Nhìn thấy Diệp Quân, Chu Phạn mỉm cười: “Ngươi đến rồi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Chu Phạn nói: “Có việc gì sao?”
Diệp Quân cười nói: “Không có việc gì thì không được đến tìm cô sao?”
Chu Phạn sửng sốt, sau đó bật cười: “Tất nhiên là được chứ”.
Diệp Quân nói: “Nói chuyện chút nhé?”
Chu Phạn gật đầu.
Một lúc sau, hai người đi đến một tinh không.
/4376
|