Chương 269
Cô gái nghiêm túc đáp lời: “Nếu như hắn thật sự giành được vị trí số một trong cuộc chiến tranh giành số mệnh thì sao?”
Đạo hòa thượng trầm mặc.
Cô gái lại nói: “Cho dù hắn không giành được vị trí số một, nhưng liệu hắn sẽ kém sao?”
Đạo hòa thượng nói: “Ta thì không sợ tộc Chân Long, chủ yếu là nhà họ An này…Còn nữa, nghiệp chướng trên người tên này rất lớn, ta quả thực thấy hơi lo lắng!”
Cô gái cười nói: “Nếu như sư phụ từng nghĩ tới chuyện chấn hưng Đạo Môn, vậy thì hắn chính là cơ hội tốt nhất của Đạo Môn từ xưa tới nay! Nếu như sư phụ không có suy nghĩ này, chỉ muốn an yên hưởng tuổi già, vậy thì có thể để cho hắn rời đi!”
Đạo hòa thượng trầm mặc một lúc, sau đó ông ấy quay đầu liếc nhìn lệnh bài trên bàn thờ, cuối cùng ông ấy quay người đi ra khỏi điện.
Bên ngoài điện, Đạo hòa thượng nhìn Diệp Quân: “Kể từ bây giờ, con chính là người của Đạo Môn bọn ta!”
Diệp Quân cúi người hành lễ: “Bái kiến sư phụ!”
Đạo hòa thượng cười nói: “Cuộc chiến tranh giành số mệnh một năm nữa là diễn ra, nói cách khác con chỉ còn lại thời gian một năm!”
Diệp Quân gật đầu: “Ta chỉ cần tiền!”
Đạo hòa thượng lắc đầu: “Không có!”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Ít nhất cũng đưa chút chứ, được không?”
Đạo hòa thượng lắc đầu: “Không có!”
Diệp Quân cạn lời.
Đạo hòa thượng nói: “Ta chỉ có thể chỉ điểm cho con một chút khi tu luyện, còn về những cái khác thì không có! Không phải sư phụ hẹp hòi, lúc sư phụ tiếp quản Đạo Môn, đừng nói là tiền, quay cả gạo cũng chẳng có lấy một hạt!”
Diệp Quân trầm mặc.
Đạo hòa thượng nói: “Còn nữa, không có phòng đâu, con phải tự mình dựng lấy một gian!”
Diệp Quân: “…”
Đạo hòa thượng xua tay: “Ta ở trong đại điện cũ nát này, có việc gì thì tới tìm ta”.
Nói xong, ông ấy quay người rời đi.
Diệp Quân chẳng còn lời gì để nói.
Lúc này, cô gái bước tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Diệp sư đệ, xin chào, ta tên là Nam Lăng Nhất Nhất!”
Diệp Quân do dự một hồi, sau đó nói: “Nhất Nhất sư tỷ!”
Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Nhiệm vụ bây giờ của đệ là xây lấy một căn nhà! Có điều bây giờ trời cũng sắp tối rồi! Đành để ngày mai rồi xây!”
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Ta đi nấu cơm!”
Nói xong, cô ấy đeo giỏ trúc lên rồi quay người rời đi!
Diệp Quân đứng nguyên tại chỗ nhìn ngó xung quanh, Đạo Môn này không phải tồi tàn ở mức bình thường thôi đâu!
Diệp Quân nhỏ giọng nói: “Tháp gia, trước đây Đạo Môn thực sự từng rất huy hoàng sao?”
Cô gái nghiêm túc đáp lời: “Nếu như hắn thật sự giành được vị trí số một trong cuộc chiến tranh giành số mệnh thì sao?”
Đạo hòa thượng trầm mặc.
Cô gái lại nói: “Cho dù hắn không giành được vị trí số một, nhưng liệu hắn sẽ kém sao?”
Đạo hòa thượng nói: “Ta thì không sợ tộc Chân Long, chủ yếu là nhà họ An này…Còn nữa, nghiệp chướng trên người tên này rất lớn, ta quả thực thấy hơi lo lắng!”
Cô gái cười nói: “Nếu như sư phụ từng nghĩ tới chuyện chấn hưng Đạo Môn, vậy thì hắn chính là cơ hội tốt nhất của Đạo Môn từ xưa tới nay! Nếu như sư phụ không có suy nghĩ này, chỉ muốn an yên hưởng tuổi già, vậy thì có thể để cho hắn rời đi!”
Đạo hòa thượng trầm mặc một lúc, sau đó ông ấy quay đầu liếc nhìn lệnh bài trên bàn thờ, cuối cùng ông ấy quay người đi ra khỏi điện.
Bên ngoài điện, Đạo hòa thượng nhìn Diệp Quân: “Kể từ bây giờ, con chính là người của Đạo Môn bọn ta!”
Diệp Quân cúi người hành lễ: “Bái kiến sư phụ!”
Đạo hòa thượng cười nói: “Cuộc chiến tranh giành số mệnh một năm nữa là diễn ra, nói cách khác con chỉ còn lại thời gian một năm!”
Diệp Quân gật đầu: “Ta chỉ cần tiền!”
Đạo hòa thượng lắc đầu: “Không có!”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Ít nhất cũng đưa chút chứ, được không?”
Đạo hòa thượng lắc đầu: “Không có!”
Diệp Quân cạn lời.
Đạo hòa thượng nói: “Ta chỉ có thể chỉ điểm cho con một chút khi tu luyện, còn về những cái khác thì không có! Không phải sư phụ hẹp hòi, lúc sư phụ tiếp quản Đạo Môn, đừng nói là tiền, quay cả gạo cũng chẳng có lấy một hạt!”
Diệp Quân trầm mặc.
Đạo hòa thượng nói: “Còn nữa, không có phòng đâu, con phải tự mình dựng lấy một gian!”
Diệp Quân: “…”
Đạo hòa thượng xua tay: “Ta ở trong đại điện cũ nát này, có việc gì thì tới tìm ta”.
Nói xong, ông ấy quay người rời đi.
Diệp Quân chẳng còn lời gì để nói.
Lúc này, cô gái bước tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Diệp sư đệ, xin chào, ta tên là Nam Lăng Nhất Nhất!”
Diệp Quân do dự một hồi, sau đó nói: “Nhất Nhất sư tỷ!”
Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Nhiệm vụ bây giờ của đệ là xây lấy một căn nhà! Có điều bây giờ trời cũng sắp tối rồi! Đành để ngày mai rồi xây!”
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Ta đi nấu cơm!”
Nói xong, cô ấy đeo giỏ trúc lên rồi quay người rời đi!
Diệp Quân đứng nguyên tại chỗ nhìn ngó xung quanh, Đạo Môn này không phải tồi tàn ở mức bình thường thôi đâu!
Diệp Quân nhỏ giọng nói: “Tháp gia, trước đây Đạo Môn thực sự từng rất huy hoàng sao?”
/4376
|