Chương 261
Giản An gật đầu: “Ta đảm bảo rằng sáu đại tộc sẽ không thu nhận ngươi dù thiên phú của ngươi vô cùng nghịch thiên, vì bọn họ sẽ không vì ngươi mà đối đầu với tộc Chân Long đâu, họ không sợ tộc Chân Long, nhưng… ngươi hiểu ý ta nói chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, vì ta không đáng!”
Giản An khẽ gật đầu: “Vì một người mà hai gia tộc liều mạng tàn sát lẫn nhau, chuyện này thật sự rất không đáng!”
Diệp Quân nhìn Giản An, sau đó nói: “Cô cứu ta ra ngoài, vẫn còn một nguyên nhân chưa nói ra!”
Giản An chớp mắt: “Nguyên nhân gì?”
Diệp Quân bình thản đáp: “Cô sợ, sợ tiên tổ của cô thật sự giữ ta lại. Đến lúc đó Thần tộc buộc phải đối đầu với tộc Chân Long, mà từ góc độ của cô, cô cũng thấy rằng ta không đáng để Thần tộc đối đầu với tộc Chân Long”.
Mắt Giản An loé lên tia kinh ngạc: “Diệp công tử, trí thông minh của ngươi… ta đã hơi đánh giá thấp ngươi rồi!”
Diệp Quân nói: “Ta có thể hiểu được những việc làm của cô nương, cũng rất cảm kích cô nương đã ra tay giúp đỡ. Cô yên tâm ta sẽ không đến Thần tộc, làm liên luỵ Thần tộc đâu”.
Nói xong hắn quay người rời đi.
Lúc này, Giản An bỗng nói: “Diệp công tử, xin dừng bước!”
Diệp Quân quay người nhìn Giản An, Giản An cười nói: “Diệp công tử, vừa nãy ta nói ngươi đến Đạo Môn không phải là lừa gạt gì ngươi đâu! Ta giải thích ngươi sẽ hiểu ngay thôi! Đạo Môn tuy rằng đã lụi tàn nhưng ngày xưa môn phái này cực kỳ hùng mạnh, quan trọng nhất là Đạo Môn và tộc Chân Long đã từng có ân oán, là huyết thù. Cũng có nghĩa là giữa tộc Chân Long và Đạo Môn vốn dĩ đã là kẻ thù một mất một còn rồi, mà kẻ địch của kẻ địch chính là bạn!”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Nói xong hắn bước nhanh, mất hút ở phương xa.
Giản An nhìn Diệp Quân đi xa, vẻ mặt thản nhiên.
Lúc này, Giản Ngạo dẫn một đám người Thần tộc xuất hiện, nhìn thấy Giản An không sao, hắn ta bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Giản Ngạo trầm giọng nói: “Muội không nên thả hắn đi!”
Giản An cười nói: “Phải nói rằng Diệp công tử này thật sự khác thường, hào kiệt hiếm thấy, đáng tiếc…”
Nói rồi cô ta khẽ lắc đầu.
Ngay lúc này, thời không trước mặt hai người bỗng nứt ra, một giây sau, ảo ảnh một người phụ nữ chậm rãi bước ra.
Người đến chính là Giản Tự Tại!
Nhưng không phải là người thật.
Nhìn thấy Giản Tự Tại, hai người vội cung kính hành lễ: “Bái kiến tiên tổ!”
Giản Tự Tại nhìn hai người, cuối cùng ánh mắt bà ấy dừng lại trên người Giản Ngạo: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi không còn là thiếu tộc trưởng của Thần tộc ta nữa, lôi xuống dưới, giam một trăm năm, trong vòng trăm năm không được ra khỏi Thần tộc”.
Nghe vậy, đôi đồng tử Giản Ngạo chợt co rút, hắn ta kinh hãi nói: “Tiên tổ!”
Giản Tự Tại vô cảm ra lệnh: “Đưa xuống dưới!”
Thị vệ sau lưng Giản Ngạo lập tức đưa hắn ta xuống!
Ở đó chỉ còn lại Giản Tự Tại và Giản An!
Giản An gật đầu: “Ta đảm bảo rằng sáu đại tộc sẽ không thu nhận ngươi dù thiên phú của ngươi vô cùng nghịch thiên, vì bọn họ sẽ không vì ngươi mà đối đầu với tộc Chân Long đâu, họ không sợ tộc Chân Long, nhưng… ngươi hiểu ý ta nói chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, vì ta không đáng!”
Giản An khẽ gật đầu: “Vì một người mà hai gia tộc liều mạng tàn sát lẫn nhau, chuyện này thật sự rất không đáng!”
Diệp Quân nhìn Giản An, sau đó nói: “Cô cứu ta ra ngoài, vẫn còn một nguyên nhân chưa nói ra!”
Giản An chớp mắt: “Nguyên nhân gì?”
Diệp Quân bình thản đáp: “Cô sợ, sợ tiên tổ của cô thật sự giữ ta lại. Đến lúc đó Thần tộc buộc phải đối đầu với tộc Chân Long, mà từ góc độ của cô, cô cũng thấy rằng ta không đáng để Thần tộc đối đầu với tộc Chân Long”.
Mắt Giản An loé lên tia kinh ngạc: “Diệp công tử, trí thông minh của ngươi… ta đã hơi đánh giá thấp ngươi rồi!”
Diệp Quân nói: “Ta có thể hiểu được những việc làm của cô nương, cũng rất cảm kích cô nương đã ra tay giúp đỡ. Cô yên tâm ta sẽ không đến Thần tộc, làm liên luỵ Thần tộc đâu”.
Nói xong hắn quay người rời đi.
Lúc này, Giản An bỗng nói: “Diệp công tử, xin dừng bước!”
Diệp Quân quay người nhìn Giản An, Giản An cười nói: “Diệp công tử, vừa nãy ta nói ngươi đến Đạo Môn không phải là lừa gạt gì ngươi đâu! Ta giải thích ngươi sẽ hiểu ngay thôi! Đạo Môn tuy rằng đã lụi tàn nhưng ngày xưa môn phái này cực kỳ hùng mạnh, quan trọng nhất là Đạo Môn và tộc Chân Long đã từng có ân oán, là huyết thù. Cũng có nghĩa là giữa tộc Chân Long và Đạo Môn vốn dĩ đã là kẻ thù một mất một còn rồi, mà kẻ địch của kẻ địch chính là bạn!”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Nói xong hắn bước nhanh, mất hút ở phương xa.
Giản An nhìn Diệp Quân đi xa, vẻ mặt thản nhiên.
Lúc này, Giản Ngạo dẫn một đám người Thần tộc xuất hiện, nhìn thấy Giản An không sao, hắn ta bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Giản Ngạo trầm giọng nói: “Muội không nên thả hắn đi!”
Giản An cười nói: “Phải nói rằng Diệp công tử này thật sự khác thường, hào kiệt hiếm thấy, đáng tiếc…”
Nói rồi cô ta khẽ lắc đầu.
Ngay lúc này, thời không trước mặt hai người bỗng nứt ra, một giây sau, ảo ảnh một người phụ nữ chậm rãi bước ra.
Người đến chính là Giản Tự Tại!
Nhưng không phải là người thật.
Nhìn thấy Giản Tự Tại, hai người vội cung kính hành lễ: “Bái kiến tiên tổ!”
Giản Tự Tại nhìn hai người, cuối cùng ánh mắt bà ấy dừng lại trên người Giản Ngạo: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi không còn là thiếu tộc trưởng của Thần tộc ta nữa, lôi xuống dưới, giam một trăm năm, trong vòng trăm năm không được ra khỏi Thần tộc”.
Nghe vậy, đôi đồng tử Giản Ngạo chợt co rút, hắn ta kinh hãi nói: “Tiên tổ!”
Giản Tự Tại vô cảm ra lệnh: “Đưa xuống dưới!”
Thị vệ sau lưng Giản Ngạo lập tức đưa hắn ta xuống!
Ở đó chỉ còn lại Giản Tự Tại và Giản An!
/4376
|