Hàn Thiên tiếp ly rượu từ tay Đông Phương Thái Ngọc, bản thân cũng không quá nghi kỵ mà uống thử một ngụm, vị rượu mát lạnh ngọt thanh, không quá mạnh cũng không quá nhạt, nói chung là khá hợp khẩu vị của đa phần thường nhân.
Đông Phương Thái Ngọc thấy cảnh này, khóe môi chợt điểm một nụ cười mãn ý, bản thân nàng cũng chậm rãi uống một ngụm, không khí đang căng thẳng giữa cả hai, chợt hòa hoãn lại đôi chút.
Bất chợt Đông Phương Thái Ngọc cất tiếng, phá vỡ sự im lặng vốn có.
-ta vốn nghĩ ngươi ít nhất cũng phải cần dùng đến khôi lỗi thế thân của ta, mới có thể thành công qua một kiếp này.
-không ngờ ngươi sớm vậy đã luyện được thần thông thuật, có thể một lần vượt mặt Vương Trụ thực sòng phẳng, đúng là làm ta bất ngờ mà.
-xem ra khôi lỗi thế thân của ta đã không thể phát huy công dụng vốn có, mà một khối hồn kim ngươi hứa với ta, cũng không thể thành giao rồi.
Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt câu, Hàn Thiên liền thoáng huơ tay qua mặt bàn trước mặt, rất nhanh một khối hồn kim to bằng vò rượu nhỏ, nặng gần bốn mươi cân đã xuất hiện trên bàn, đông phương thái ngọc còn chưa kịp bất ngờ, Hàn Thiên đã nói.
-không…con khôi lỗi thế thân kia của cô đã phát huy công dụng rất tốt rồi, một khối hồn kim này, coi như đền bù cho cô đi.
Hàn Thiên vừa dứt lời, nét mặt Đông Phương Thái Ngọc liền thoáng nét đăm chiêu, rất nhanh chóng, nàng ta dường như đã hiểu ra nói.
-ngươi đã đưa khôi lỗi thế thân cho nhất kiến công chúa?, thảo nào nàng ta vẫn chưa chết.
-Hàn Thiên ngươi….đúng là làm ta không thể đoán định được, hình như…ta càng ngày ta càng hứng thú với ngươi rồi.
Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt lời, ánh mắt liền thoáng phát ra tia sáng giống như người gặp phải thứ mình cực kỳ ưng ý, phải quyết có cho bằng được, Hàn Thiên nhìn thấy cảnh này, một làn sóng lạnh chợt phả qua lưng, nét mặt tỏ nét nghi ngại nói.
-cô như thế này là có ý gì?, mà tại sao ta lại khó đoán định?, ta nghĩ nhân vật như cô, hẵn có thể khống chế được hành vi của người khác trong lòng bàn tay rất dễ dàng đó chứ, chẳng phải là làm gì cô đều biết hay sao?.
Đông Phương Thái Ngọc lại rót rượu ra ly, cũng tranh thủ cầm lấy ly rượu trên tay Hàn Thiên thêm vào rượu mới, nét mặt chưa vơi vẻ hứng thú nói.
-đúng là chưa từng có kẻ nào khiến ta đoán sai bước tiếp theo mà hắn sẽ đi, bất quá đó là trước khi Hàn Thiên ngươi xuất hiện, từ lúc gặp ngươi, ta đã không ít lần đoán sai chuyện ngươi sẽ làm, việc này khiến ngươi rất thú vị trong mắt ta.
Hàn Thiên cũng chợt tỏ nét bất ngờ hỏi lại.
-ồ là thế à?, cụ thể cô đã đoán sai mấy lần vậy?.
Đông Phương Thái Ngọc thoáng tỏ nét đăm chiêu nói.
-uhm…hình như là bốn lần thì phải.
Nét mặt Hàn Thiên hiện lên tia cổ quái, Hắn và Đông Phương Thái Ngọc mới nói chuyện được ba lần không tính lần này, nàng ta sao lại đoán sai bước hắn đi đến bốn lần?, chẳng lẽ nàng ta cũng nghĩ là lần này, mình vẫn sẽ đoán sai bước đi tiếp theo của Hàn Thiên hắn trong tương lai?, bất quá đó không phải chuyện gì quá to tát, thế nên Hàn Thiên liền chuyển trọng tâm hỏi.
-cô bảo ta đến đây chỉ là để nói mấy chuyện này thôi sao?.
Đông Phương Thái Ngọc lại hớp một ngụm rượu nhỏ, rồi trả lời một câu chẳng liên quan gì.
-hóa ra ngươi thật sự tin khôi lỗi thế thân của ta có khả năng cứu mạng, thà tốn một khối hồn kim cũng phải đưa cho nhất kiến.
Lần này thì Hàn Thiên lại có chút bất ngờ hỏi lại.
-chẳng lẻ thứ đó thực sự không có tác dụng sao???.
-không…nó có tác dụng, cũng vì thế nên mới có thêm vấn đề phát sinh, bất quá tất cả đều không quan trọng, cái quan trọng là ngươi thực sự tin vào lòng tốt của ta, điều này khiến ta vui lắm.
Lần này thì Hàn Thiên lại cảm thấy lạ đời hỏi lại.
-việc đó thì có gì khiến cô phải vui vẻ kia chứ?.
Đông Phương Thái Ngọc bất chợt ngã người tựa vào ghế, một tay chống má, ánh mắt cực kỳ diễm lệ quyến rũ, nhìn Hàn Thiên đầy câu dẫn nói.
-có kẻ từng quen biết với ta rất lâu, thậm chí ta từng xem nữ tử ấy là người thân quen nhất với mình, hơn cả phụ mẫu, hơn cả huynh muội ruột thịt, thế nhưng có một ngày, cô ta vì một tên nam nhân giả dối, quyết định phản bội lại tất cả những người thực tâm đối tốt với cô ta.
-cô ta phớt lờ lời cảnh tĩnh của ta, đem mọi thứ mình có, mọi thứ mình biết, đều cho tên nam nhân tệ bạc kia, cuối cùng đổi lại, cô ta bị hắn phản bội, bị hắn phế hết tu vi, giam lỏng ở một nơi không ai biết đến.
-mười mấy năm tình nghĩa, không bằng vài lời dụ dỗ của một kẻ mới quen vài năm, kể từ lúc mất đi người bạn chí giao ấy, ta đã không tin vào bất kỳ ai nữa, ta nghĩ thế giới này đều chỉ đầy rẫy giả dối lọc lừa.
-nhưng Hàn Thiên ngươi dù chỉ mới gặp ta vài lần, đến bản thân ta là ai cũng không biết, lại dám tin vào lời ta nói, tin vào đồ vật ta đưa, dù không thể khiến ta có lại niềm tin với thế giới này, nhưng thú thực chuyện đó khiến ta khá vui lòng đấy.
-ngươi…có thể cho ta biết lý do cho niềm tin đó hay không?.
Trong đôi mắt diễm lệ quyến rũ của Đông Phương Thái Ngọc, Hàn Thiên có thể thấy được muôn ngàn nổi thất vọng, cùng vô vàn sự trống trãi cô liêu, cô ta đã phải ở trong hoàn cảnh thế nào?, mới có thể khiến cho bản thân không còn tin tưởng vào cả phụ mẫu huynh muội, không còn tin tưởng bất kỳ ai cả?.
Cô ta là người xấu ư???, không…Hàn Thiên hắn không tin chuyện người tốt kẻ xấu, trên đời này không có kẻ tốt hoàn toàn, cũng không có kẻ xấu hoàn toàn, hỏi hắn vì sao tin tưởng lời của Đông Phương Thái Ngọc ư?, nghĩ ngợi một hồi, hắn chỉ có thể thực tâm đáp.
-ta không biết quá khứ của cô, cũng không biết cô là ai, chỉ là Hàn Thiên ta từ đó đến giờ, đều rất may mắn gặp được toàn người tốt, hay nói theo kiểu tự cao hơn một chút, thì mắt nhìn người của Hàn Thiên ta rất tốt.
-trong mắt ta, cô là một kẻ kiêu căng coi trời bằng vung, coi thiên hạ như một ván cờ mà cô có thể tùy ý sắp đặt, trí tuệ cùng tài năng của cô, làm cô rất tự tin về mọi thứ mình làm, một lời nói dối hèn mọn để lợi dụng người khác, ta có cảm giác người như cô sẽ không hành sự như thế, cô thuộc kiểu dù nói thật, bày ra kế hoạch thật cho địch nhân biết, thì vẫn sẽ khiến hắn nghi thần nghi quỷ, tự rơi vào cái bẫy mà cô giăng sẵn.
-trình độ mưu lược của cô đã như thế, còn cần mấy lời nói dối để lừa lọc những việc tiểu tiết hay sao?, huống hồ ta đã nói với cô, bản thân ta may mắn được gặp nhiều người tốt.
-khi lòng tốt của một ai đó hướng đến ta, ta muốn chọn tin tưởng thay vì nghi kị, bởi nếu ta nghi ngờ lòng tốt của người tốt, ta chỉ gieo vào đầu họ một mầm mống của sự nghi ngại, nghi ngại việc bản thân đang họ làm, lo lắng bản thân sẽ bị người khác nghĩ xấu, dù rất thực lòng đối tốt với họ.
-thế đấy, ta tin tưởng cô vì ta tin tưởng mắt nhìn của mình, tin tưởng cô vì ta muốn cô cảm nhận được điều tích cực trong cuộc sống này, tin tưởng cô vì ta cũng như cô, rất tự tin bản thân sẽ không bị ảnh hưởng bởi mấy chuyện nhỏ nhặt tầm thường.
Hàn Thiên mãi nhập tâm vào lời nói của mình, nên cũng không nhận ra, ánh mắt Đông Phương Thái Ngọc từ lạnh nhạt vô cảm, trong thoáng chốc đã trở nên trong trẻo một thoáng, bất quá lúc Hàn Thiên lại chú ý đến nàng ta, ánh mắt ấy đã lấy lại nét lãnh ngạo bình thường, khóe môi khẽ nở một nụ cười khó hiểu, Đông Phương Thái Ngọc thoáng ẩn ý nói.
-dù ngươi có tin tưởng ta là người tốt, thì điều đó cũng chưa chắc sẽ thành sự thật, huống hồ tốt hay xấu do ai phán định?, một mình ngươi tin tưởng ta là người tốt, thì ta sẽ trở thành người tốt hay sao?, thế giới này đâu chỉ có một mình ngươi?.
Hàn Thiên bỏ thời gian nói với Đông Phương Thái Ngọc nhiều điều như thế, mục đích chính là để hiểu hơn về nữ tử này, nàng ta chẳng những nắm bí mật của hắn, mà sức ảnh hưởng tại đại ninh đế quốc cũng cực kỳ to lớn, nếu không thể khiến nàng ta đứng về phe hắn, hay ít nhất là tụ thủ bàn quan, không gây bất lợi cho hắn và đồng bạn, Hàn Thiên thời gian sắp tới sẽ cực kỳ khó tồn tại ở đại ninh đế quốc.
Dù bản thân không tin một người xấu, có thể vì mấy lời vụn vặt mà nhanh chóng có biến chuyển tốt, bất quá việc Đông Phương Thái Ngọc cho đến nay, vẫn chưa từng làm ra chuyện gì phương hại đến Hàn Thiên hắn, cũng như đã không lừa hắn chuyện khôi lỗi thế thân, cũng đủ để Hàn Thiên giành thêm chút niềm tin trên người nữ tử trước mặt, không cần nghĩ quá nhiều, Hàn Thiên hắn đã thành tâm nói.
-dù trên đời chỉ còn một người nghĩ cô là người tốt, thì điều đó cũng chứng tỏ cô vẫn còn một điểm sáng nào đó, bám víu vào đó, cô có thể từ từ trở lại, người ta tốt hay xấu đều là vì hoàn cảnh, ta nghĩ nếu có thể chọn giữa con đường tốt và xấu, mà không cần quan tâm đến những sự vật ngoại cảnh từ ban đầu, chẳng mấy ai sẽ chọn trở thành người xấu cả.
Những lời này của Hàn Thiên khiến Đông Phương Thái Ngọc nghe xong cũng phải trầm ngâm một trận, bất quá nàng ta vẫn cố tỏ nét ngoan độc nói.
-niềm tin của ngươi khiến ta rất cảm động, bất quá đáng tiếc ta thực sự là người xấu, rất xấu…những chuyện ta từng làm và sắp làm, có thể khiến ngươi nghe xong liền không thở nổi.
-ta đã nói thật với ngươi về con người của ta, thế hiện tại ta lại hỏi ngươi một câu.
-chúng ta lúc này, có thể coi là gì của nhau đây?.
Dù không biết tại sao Đông Phương Thái Ngọc lại hỏi câu này, cũng khá bất ngờ khi nàng ta tự nhận bản thân là người xấu, bất quá Hàn Thiên xử lý mọi chuyện luôn là thực lòng mà làm, vậy nên hắn cũng thật lòng trả lời câu hỏi của đối phương.
-chúng ta cùng lắm được coi là đối tác lợi ích của nhau mà thôi.
Đông Phương Thái Ngọc sau khi nghe lời này, nét mặt cũng thoáng có chút thất vọng nói.
-thì ra là vậy à?, ta vốn mong ngươi sẽ cố lừa ta lần này, nói chúng ta có mối quan hệ sâu hơn một chút đấy.
Dứt lời Đông Phương Thái Ngọc lại bình thản uống rượu, hoàn toàn quên mất lý do vì sao Hàn Thiên hắn phải ngồi ở đây, cảm thấy cứ để vậy thì không ổn, Hàn Thiên liền cố ý nhắc Đông Phương Thái Ngọc một chút.
-dù sao một khối hồn kim này vẫn là ta nợ cô, riêng bí mật của ta, nếu cô có điều kiện để không tiết lộ thì cứ nói, khả dĩ làm được, ta sẽ không thoái thác.
Đông Phương Thái Ngọc khẽ thở ra một hơi, ánh mắt chợt trở nên tịch mịch đến lạ đáp.
-nói đi nói lại, nếu không vì chuyện này, ngươi hẵn sẽ không bao giờ đến đây gặp ta đâu nhỉ?.
-ngươi thật sự sợ phải đối đầu với hoàng tộc Thái Văn đến vậy à?, nếu chỉ vì điều đó, ngươi đầu quân cho xuân nguyệt lâu ta, đảm bảo dù biết ngươi đã gián tiếp đẩy nhất kiến vào vòng nguy hiễm, hoàng thất Thái Văn vẫn chẳng làm gì được ngươi.
Đến nay Hàn Thiên đã thực sự tin Đông Phương Thái Ngọc có tư cách nói câu này, bất quá hắn đã có dự định trong lòng, thế nên cũng không ngần ngại đáp.
-thành ý của cô Hàn mỗ xin tâm lĩnh, cơ mà ta dù không phải người tốt, cũng không muốn cùng một giuộc làm người xấu với cô.
-ta đã có thành ý đến đây, vậy nên cũng rất mong cô sẽ thể hiện cái thành ý muốn thương lượng mà cô đã nói đến, đừng làm khó nhau nữa được không vậy?.
Đôi chân cực độ quyến rũ của Đông Phương Thái Ngọc khẽ đảo tư thế một chút, nét mặt cũng dãn ra đáp.
-thôi vậy… nếu ngươi đã lòng dạ sắt đá như thế, ta cũng không cưỡng ép ngươi nữa, nếu muốn ta giữ bí mật của ngươi, ngươi phải đáp ứng làm cho ta một việc, ngươi có chấp nhận không?.
Nét mặt Hàn Thiên thoáng tỏ nét quan ngại nói.
-là việc gì?, nếu cô không cho ta biết trước việc mình sẽ làm, lỡ may sự việc ấy khiến ta phải bán đứng bằng hữu, trở thành kẻ thất tín bội nghĩa, hoặc là việc lớn đến mức ta không thể làm nổi, vậy thì ta làm sao dám hứa với cô đây?.
Đông Phương Thái Ngọc thoáng phì cười thú vị một tiếng, kế đó nàng liền dùng giọng trấn định nói.
-những chuyện như thế mà ngươi cũng nghĩ ra được, ta tuy là người xấu, nhưng cũng không phải thể loại tiểu nhân vô sỉ, thích bắt người khác làm kẻ phải bán đứng bằng hữu, trở thành kẻ thất tín bội nghĩa, hoặc là việc lớn đến mức không làm nổi.
-nếu ta thực sự cần người làm những việc đó, cái cốt lõi ta muốn, đó là khiến kẻ ấy phải cam tâm tình nguyện, biết chính xác việc bản thân sẽ làm, nhưng vẫn không do dự, đó mới là bản chất con người ta.
-việc mà ta cần ngươi làm, đối với ngươi không phải chuyện gì khó, cũng không khiến ngươi rơi vào tình thế khó khăn như ngươi nói, nhưng nếu ngươi không chấp nhận, ngày mai ngươi mới thực sự rơi vào tình thế khó khăn đó đấy.
Đông Phương Thái Ngọc dù rất thành tâm, thế nhưng nét mặt Hàn Thiên vẫn đầy nét quan ngại, hồi lâu sau hắn chợt quan sát thân thể nàng ta từ đầu xuống chân một lần, miệng như có lời muốn nói, nhưng mãi không nói ra được.
Đông Phương Thái Ngọc nhìn thấy cảnh này, liền phì cười một trận nói.
-ngươi suy nghĩ cái gì đấy?, ta đã nói rồi, ta không ép người ta làm chuyện mà họ không cam tâm tình nguyện, huống hồ ta câu dẫn ngươi không có nghĩa là ta thực sự muốn ngươi làm chuyện đó với ta, nếu ngươi không phải là ngươi, mà giống với mấy kẻ háo sắc tầm thường khác, vừa nhìn thấy ta, liền nổi lên tà niệm đầy mắt, ta có lẽ đã chẳng cần để ngươi sống đến hôm nay.
Vừa nói dứt câu, Đông Phương Thái Ngọc liền bất giác tiến sát lại gần Hàn Thiên, nét mặt đầy sự câu dẫn dụ hoặc, ánh mắt đầy nét ướt át mông lung nói.
-bất quá hiện tại ngươi coi như được ta chấp nhận rồi đấy, không tính việc ta cần ngươi làm, hiện tại chúng ta có thể tiếp tục chuyện còn dang dở ở đại đấu trường hôm nọ.
Đông Phương Thái Ngọc nói một hồi, liền biến Hàn Thiên thành kẻ mắt kém đi trong sương mù, hoàn toàn không biết lời nào mới là thật nữa, khẽ nhích người lùi về sau một chút, Hàn Thiên cười nhẹ nói.
-xo với chuyện nguy hiễm cô đang câu dẫn ta làm, ta thà chấp nhận chuyện bí ẩn kia thì hơn.
Đông Phương Thái Ngọc đang thể hiện bộ mặt yêu mị câu dẫn, chợt cười đắc chí nói.
-hóa ra Hàn Thiên ngươi cũng có bộ mặt lo lắng này?, ở gần ta khiến ngươi hồi hộp vậy ư?.
Hàn Thiên chợt điều chỉnh lại nét mặt nói.
-nếu cô biết nhện đực thường bị ăn thịt sau khi làm chuyện đó với nhện cái, cô sẽ hiểu sự lo lắng trong lòng ta, trong mắt ta, cô chẳng khác gì một con nhện hấp dẫn, đang giăng sẵn lưới đợi người đến nộp mạng vậy.
Đông Phương Thái Ngọc lại phì cười một lần nữa, cũng chẳng biết bao lâu rồi nàng mới lại có cái cảm giác vui vẻ thực thụ này, giọng chợt thuận theo ngữ điệu của Hàn Thiên nói.
-ngươi dám ví ta như nhện sao?, ngươi có thấy con nhện nào có thân thể hoàn mỹ như ta chưa?.
Ánh mắt Hàn Thiên thoáng nhìn ngắm Đông Phương Thái Ngọc từ trên xuống dưới một lượt, hắn biết rõ, nàng ta đối với sự tình này sẽ chẳng có chút úy kị nào.
Trước mắt Hàn Thiên hắn, con nhện này quả thực quá phong tình vạn chủng, quyến rũ mỹ lệ đến mức hắn thoáng quên mất đấy là nhện, không nên dây vào, nét mặt khẽ nghiêm chỉnh lại, Hàn Thiên không quên chuyện chính nói.
-coi như ta đã đồng ý làm giúp cô một việc, giờ thì cô có thể tiết lộ việc đó là gì rồi chứ?.
Nét cười khẽ thay bằng vẻ mặt ôn hòa, Đông Phương Thái Ngọc cực kỳ tự nhiên nói.
-ta muốn ngươi trở thành bằng hữu của ta, mỗi tuần đều phải đến gặp ta một lần, chẳng phải ngươi tin tưởng ta vẫn còn điểm sáng có thể bám víu hay sao?, ngươi chính là người khơi màu điểm sáng ấy, vậy nên ta muốn ngươi trở thành bằng hữu của ta, mỗi lần đều cùng ta trò chuyện cười đùa, để ta còn có niềm tin giữ lấy chút ánh sáng cuối cùng ấy, mà không chìm vào bóng tối vĩnh hằng.
Đông Phương Thái Ngọc làm trịnh trọng một hồi, rốt cuộc lại chỉ có bấy nhiêu vấn đề, bất ngờ đến khó tin, Hàn Thiên không nhịn được hỏi lại.
-yêu cầu của cô thực sự chỉ có thế thôi sao?.
Dường như để khẳng định thêm một lần nữa, Đông Phương Thái Ngọc quả quyết nói.
-thực sự chỉ có như thế, bất quá ngươi phải nhớ kỹ, mỗi tuần đều phải đến gặp ta một lần, nếu có tuần nào ngươi không đến, ta sẽ tới tận nhà tìm ngươi, không muốn phiền phức thì nhớ kỹ giúp ta.
Hàn Thiên cũng chợt suy nghĩ một chốc rồi đáp.
-ta cũng có một điều kiện, nếu một ngày bí mật kia không còn đủ để uy hiếp được ta nữa, giao kèo này sẽ chấm dứt, như thế được không?.
Hàn Thiên vừa dứt lời, nét mặt Đông Phương Thái Ngọc liền thoáng trầm xuống nói.
-ngươi quả là luôn có cách khiến ta tụt hứng, cơ mà không sao, ta đồng ý với ngươi, chỉ cần bí mật kia không còn đủ để uy hiếp ngươi, nếu ngươi không muốn đến gặp ta nữa, ta cũng sẽ không oán trách.
Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt lời, Hàn Thiên liền thoáng nở một nụ cười cứng nhắc hỏi.
-đã là bằng hữu, không biết cô có thể hảo tâm điều tra giúp ta về một kẻ tên Trần Lãng không, hắn chính là kẻ đã truy sát nhất kiến và Vương Trụ, nếu tìm được hắn, ta có thể điều tra được về những kẻ phía trên hắn, cùng mưu đồ của chúng.
Hàn Thiên vừa nói dứt câu, Đông Phương Thái Ngọc liền điềm nhiên đáp.
-vì đã là bằng hữu, ta cũng thành tâm khuyên ngươi một câu, những chuyện không nên biết, ngươi tốt nhất đừng có xen vào, biết nhiều chuyện chỉ khiến ngươi càng gặp nguy hiễm hơn mà thôi.
Khẽ dừng một chút, Đông Phương Thái Ngọc lại tiến người sát đến Hàn Thiên một khoảng, đủ khiến từng làn hương thơm nồng cháy yêu mị, cùng hơi thở ngọt ngào quyến rũ trên người nàng, phã vào mặt Hàn Thiên từng đợt nói.
-nhưng nếu ngươi đã thành tâm muốn biết đến vậy?, thế thì ta cũng không nỡ cự tuyệt, bất quá mọi thứ đều không miễn phí bao giờ, mỗi lần ngươi định hỏi chuyện gì, hãy nhớ ta đều ở đây dọn sẵn giường, kéo sẵn màng đợi ngươi bên trong, ngươi biết ta mong chờ được “ăn thịt” ngươi đến đâu mà?, có bản lĩnh tiến vào trong đấy, mọi thứ ta đều có thể cho ngươi biết!.
Đông Phương Thái Ngọc thấy cảnh này, khóe môi chợt điểm một nụ cười mãn ý, bản thân nàng cũng chậm rãi uống một ngụm, không khí đang căng thẳng giữa cả hai, chợt hòa hoãn lại đôi chút.
Bất chợt Đông Phương Thái Ngọc cất tiếng, phá vỡ sự im lặng vốn có.
-ta vốn nghĩ ngươi ít nhất cũng phải cần dùng đến khôi lỗi thế thân của ta, mới có thể thành công qua một kiếp này.
-không ngờ ngươi sớm vậy đã luyện được thần thông thuật, có thể một lần vượt mặt Vương Trụ thực sòng phẳng, đúng là làm ta bất ngờ mà.
-xem ra khôi lỗi thế thân của ta đã không thể phát huy công dụng vốn có, mà một khối hồn kim ngươi hứa với ta, cũng không thể thành giao rồi.
Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt câu, Hàn Thiên liền thoáng huơ tay qua mặt bàn trước mặt, rất nhanh một khối hồn kim to bằng vò rượu nhỏ, nặng gần bốn mươi cân đã xuất hiện trên bàn, đông phương thái ngọc còn chưa kịp bất ngờ, Hàn Thiên đã nói.
-không…con khôi lỗi thế thân kia của cô đã phát huy công dụng rất tốt rồi, một khối hồn kim này, coi như đền bù cho cô đi.
Hàn Thiên vừa dứt lời, nét mặt Đông Phương Thái Ngọc liền thoáng nét đăm chiêu, rất nhanh chóng, nàng ta dường như đã hiểu ra nói.
-ngươi đã đưa khôi lỗi thế thân cho nhất kiến công chúa?, thảo nào nàng ta vẫn chưa chết.
-Hàn Thiên ngươi….đúng là làm ta không thể đoán định được, hình như…ta càng ngày ta càng hứng thú với ngươi rồi.
Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt lời, ánh mắt liền thoáng phát ra tia sáng giống như người gặp phải thứ mình cực kỳ ưng ý, phải quyết có cho bằng được, Hàn Thiên nhìn thấy cảnh này, một làn sóng lạnh chợt phả qua lưng, nét mặt tỏ nét nghi ngại nói.
-cô như thế này là có ý gì?, mà tại sao ta lại khó đoán định?, ta nghĩ nhân vật như cô, hẵn có thể khống chế được hành vi của người khác trong lòng bàn tay rất dễ dàng đó chứ, chẳng phải là làm gì cô đều biết hay sao?.
Đông Phương Thái Ngọc lại rót rượu ra ly, cũng tranh thủ cầm lấy ly rượu trên tay Hàn Thiên thêm vào rượu mới, nét mặt chưa vơi vẻ hứng thú nói.
-đúng là chưa từng có kẻ nào khiến ta đoán sai bước tiếp theo mà hắn sẽ đi, bất quá đó là trước khi Hàn Thiên ngươi xuất hiện, từ lúc gặp ngươi, ta đã không ít lần đoán sai chuyện ngươi sẽ làm, việc này khiến ngươi rất thú vị trong mắt ta.
Hàn Thiên cũng chợt tỏ nét bất ngờ hỏi lại.
-ồ là thế à?, cụ thể cô đã đoán sai mấy lần vậy?.
Đông Phương Thái Ngọc thoáng tỏ nét đăm chiêu nói.
-uhm…hình như là bốn lần thì phải.
Nét mặt Hàn Thiên hiện lên tia cổ quái, Hắn và Đông Phương Thái Ngọc mới nói chuyện được ba lần không tính lần này, nàng ta sao lại đoán sai bước hắn đi đến bốn lần?, chẳng lẽ nàng ta cũng nghĩ là lần này, mình vẫn sẽ đoán sai bước đi tiếp theo của Hàn Thiên hắn trong tương lai?, bất quá đó không phải chuyện gì quá to tát, thế nên Hàn Thiên liền chuyển trọng tâm hỏi.
-cô bảo ta đến đây chỉ là để nói mấy chuyện này thôi sao?.
Đông Phương Thái Ngọc lại hớp một ngụm rượu nhỏ, rồi trả lời một câu chẳng liên quan gì.
-hóa ra ngươi thật sự tin khôi lỗi thế thân của ta có khả năng cứu mạng, thà tốn một khối hồn kim cũng phải đưa cho nhất kiến.
Lần này thì Hàn Thiên lại có chút bất ngờ hỏi lại.
-chẳng lẻ thứ đó thực sự không có tác dụng sao???.
-không…nó có tác dụng, cũng vì thế nên mới có thêm vấn đề phát sinh, bất quá tất cả đều không quan trọng, cái quan trọng là ngươi thực sự tin vào lòng tốt của ta, điều này khiến ta vui lắm.
Lần này thì Hàn Thiên lại cảm thấy lạ đời hỏi lại.
-việc đó thì có gì khiến cô phải vui vẻ kia chứ?.
Đông Phương Thái Ngọc bất chợt ngã người tựa vào ghế, một tay chống má, ánh mắt cực kỳ diễm lệ quyến rũ, nhìn Hàn Thiên đầy câu dẫn nói.
-có kẻ từng quen biết với ta rất lâu, thậm chí ta từng xem nữ tử ấy là người thân quen nhất với mình, hơn cả phụ mẫu, hơn cả huynh muội ruột thịt, thế nhưng có một ngày, cô ta vì một tên nam nhân giả dối, quyết định phản bội lại tất cả những người thực tâm đối tốt với cô ta.
-cô ta phớt lờ lời cảnh tĩnh của ta, đem mọi thứ mình có, mọi thứ mình biết, đều cho tên nam nhân tệ bạc kia, cuối cùng đổi lại, cô ta bị hắn phản bội, bị hắn phế hết tu vi, giam lỏng ở một nơi không ai biết đến.
-mười mấy năm tình nghĩa, không bằng vài lời dụ dỗ của một kẻ mới quen vài năm, kể từ lúc mất đi người bạn chí giao ấy, ta đã không tin vào bất kỳ ai nữa, ta nghĩ thế giới này đều chỉ đầy rẫy giả dối lọc lừa.
-nhưng Hàn Thiên ngươi dù chỉ mới gặp ta vài lần, đến bản thân ta là ai cũng không biết, lại dám tin vào lời ta nói, tin vào đồ vật ta đưa, dù không thể khiến ta có lại niềm tin với thế giới này, nhưng thú thực chuyện đó khiến ta khá vui lòng đấy.
-ngươi…có thể cho ta biết lý do cho niềm tin đó hay không?.
Trong đôi mắt diễm lệ quyến rũ của Đông Phương Thái Ngọc, Hàn Thiên có thể thấy được muôn ngàn nổi thất vọng, cùng vô vàn sự trống trãi cô liêu, cô ta đã phải ở trong hoàn cảnh thế nào?, mới có thể khiến cho bản thân không còn tin tưởng vào cả phụ mẫu huynh muội, không còn tin tưởng bất kỳ ai cả?.
Cô ta là người xấu ư???, không…Hàn Thiên hắn không tin chuyện người tốt kẻ xấu, trên đời này không có kẻ tốt hoàn toàn, cũng không có kẻ xấu hoàn toàn, hỏi hắn vì sao tin tưởng lời của Đông Phương Thái Ngọc ư?, nghĩ ngợi một hồi, hắn chỉ có thể thực tâm đáp.
-ta không biết quá khứ của cô, cũng không biết cô là ai, chỉ là Hàn Thiên ta từ đó đến giờ, đều rất may mắn gặp được toàn người tốt, hay nói theo kiểu tự cao hơn một chút, thì mắt nhìn người của Hàn Thiên ta rất tốt.
-trong mắt ta, cô là một kẻ kiêu căng coi trời bằng vung, coi thiên hạ như một ván cờ mà cô có thể tùy ý sắp đặt, trí tuệ cùng tài năng của cô, làm cô rất tự tin về mọi thứ mình làm, một lời nói dối hèn mọn để lợi dụng người khác, ta có cảm giác người như cô sẽ không hành sự như thế, cô thuộc kiểu dù nói thật, bày ra kế hoạch thật cho địch nhân biết, thì vẫn sẽ khiến hắn nghi thần nghi quỷ, tự rơi vào cái bẫy mà cô giăng sẵn.
-trình độ mưu lược của cô đã như thế, còn cần mấy lời nói dối để lừa lọc những việc tiểu tiết hay sao?, huống hồ ta đã nói với cô, bản thân ta may mắn được gặp nhiều người tốt.
-khi lòng tốt của một ai đó hướng đến ta, ta muốn chọn tin tưởng thay vì nghi kị, bởi nếu ta nghi ngờ lòng tốt của người tốt, ta chỉ gieo vào đầu họ một mầm mống của sự nghi ngại, nghi ngại việc bản thân đang họ làm, lo lắng bản thân sẽ bị người khác nghĩ xấu, dù rất thực lòng đối tốt với họ.
-thế đấy, ta tin tưởng cô vì ta tin tưởng mắt nhìn của mình, tin tưởng cô vì ta muốn cô cảm nhận được điều tích cực trong cuộc sống này, tin tưởng cô vì ta cũng như cô, rất tự tin bản thân sẽ không bị ảnh hưởng bởi mấy chuyện nhỏ nhặt tầm thường.
Hàn Thiên mãi nhập tâm vào lời nói của mình, nên cũng không nhận ra, ánh mắt Đông Phương Thái Ngọc từ lạnh nhạt vô cảm, trong thoáng chốc đã trở nên trong trẻo một thoáng, bất quá lúc Hàn Thiên lại chú ý đến nàng ta, ánh mắt ấy đã lấy lại nét lãnh ngạo bình thường, khóe môi khẽ nở một nụ cười khó hiểu, Đông Phương Thái Ngọc thoáng ẩn ý nói.
-dù ngươi có tin tưởng ta là người tốt, thì điều đó cũng chưa chắc sẽ thành sự thật, huống hồ tốt hay xấu do ai phán định?, một mình ngươi tin tưởng ta là người tốt, thì ta sẽ trở thành người tốt hay sao?, thế giới này đâu chỉ có một mình ngươi?.
Hàn Thiên bỏ thời gian nói với Đông Phương Thái Ngọc nhiều điều như thế, mục đích chính là để hiểu hơn về nữ tử này, nàng ta chẳng những nắm bí mật của hắn, mà sức ảnh hưởng tại đại ninh đế quốc cũng cực kỳ to lớn, nếu không thể khiến nàng ta đứng về phe hắn, hay ít nhất là tụ thủ bàn quan, không gây bất lợi cho hắn và đồng bạn, Hàn Thiên thời gian sắp tới sẽ cực kỳ khó tồn tại ở đại ninh đế quốc.
Dù bản thân không tin một người xấu, có thể vì mấy lời vụn vặt mà nhanh chóng có biến chuyển tốt, bất quá việc Đông Phương Thái Ngọc cho đến nay, vẫn chưa từng làm ra chuyện gì phương hại đến Hàn Thiên hắn, cũng như đã không lừa hắn chuyện khôi lỗi thế thân, cũng đủ để Hàn Thiên giành thêm chút niềm tin trên người nữ tử trước mặt, không cần nghĩ quá nhiều, Hàn Thiên hắn đã thành tâm nói.
-dù trên đời chỉ còn một người nghĩ cô là người tốt, thì điều đó cũng chứng tỏ cô vẫn còn một điểm sáng nào đó, bám víu vào đó, cô có thể từ từ trở lại, người ta tốt hay xấu đều là vì hoàn cảnh, ta nghĩ nếu có thể chọn giữa con đường tốt và xấu, mà không cần quan tâm đến những sự vật ngoại cảnh từ ban đầu, chẳng mấy ai sẽ chọn trở thành người xấu cả.
Những lời này của Hàn Thiên khiến Đông Phương Thái Ngọc nghe xong cũng phải trầm ngâm một trận, bất quá nàng ta vẫn cố tỏ nét ngoan độc nói.
-niềm tin của ngươi khiến ta rất cảm động, bất quá đáng tiếc ta thực sự là người xấu, rất xấu…những chuyện ta từng làm và sắp làm, có thể khiến ngươi nghe xong liền không thở nổi.
-ta đã nói thật với ngươi về con người của ta, thế hiện tại ta lại hỏi ngươi một câu.
-chúng ta lúc này, có thể coi là gì của nhau đây?.
Dù không biết tại sao Đông Phương Thái Ngọc lại hỏi câu này, cũng khá bất ngờ khi nàng ta tự nhận bản thân là người xấu, bất quá Hàn Thiên xử lý mọi chuyện luôn là thực lòng mà làm, vậy nên hắn cũng thật lòng trả lời câu hỏi của đối phương.
-chúng ta cùng lắm được coi là đối tác lợi ích của nhau mà thôi.
Đông Phương Thái Ngọc sau khi nghe lời này, nét mặt cũng thoáng có chút thất vọng nói.
-thì ra là vậy à?, ta vốn mong ngươi sẽ cố lừa ta lần này, nói chúng ta có mối quan hệ sâu hơn một chút đấy.
Dứt lời Đông Phương Thái Ngọc lại bình thản uống rượu, hoàn toàn quên mất lý do vì sao Hàn Thiên hắn phải ngồi ở đây, cảm thấy cứ để vậy thì không ổn, Hàn Thiên liền cố ý nhắc Đông Phương Thái Ngọc một chút.
-dù sao một khối hồn kim này vẫn là ta nợ cô, riêng bí mật của ta, nếu cô có điều kiện để không tiết lộ thì cứ nói, khả dĩ làm được, ta sẽ không thoái thác.
Đông Phương Thái Ngọc khẽ thở ra một hơi, ánh mắt chợt trở nên tịch mịch đến lạ đáp.
-nói đi nói lại, nếu không vì chuyện này, ngươi hẵn sẽ không bao giờ đến đây gặp ta đâu nhỉ?.
-ngươi thật sự sợ phải đối đầu với hoàng tộc Thái Văn đến vậy à?, nếu chỉ vì điều đó, ngươi đầu quân cho xuân nguyệt lâu ta, đảm bảo dù biết ngươi đã gián tiếp đẩy nhất kiến vào vòng nguy hiễm, hoàng thất Thái Văn vẫn chẳng làm gì được ngươi.
Đến nay Hàn Thiên đã thực sự tin Đông Phương Thái Ngọc có tư cách nói câu này, bất quá hắn đã có dự định trong lòng, thế nên cũng không ngần ngại đáp.
-thành ý của cô Hàn mỗ xin tâm lĩnh, cơ mà ta dù không phải người tốt, cũng không muốn cùng một giuộc làm người xấu với cô.
-ta đã có thành ý đến đây, vậy nên cũng rất mong cô sẽ thể hiện cái thành ý muốn thương lượng mà cô đã nói đến, đừng làm khó nhau nữa được không vậy?.
Đôi chân cực độ quyến rũ của Đông Phương Thái Ngọc khẽ đảo tư thế một chút, nét mặt cũng dãn ra đáp.
-thôi vậy… nếu ngươi đã lòng dạ sắt đá như thế, ta cũng không cưỡng ép ngươi nữa, nếu muốn ta giữ bí mật của ngươi, ngươi phải đáp ứng làm cho ta một việc, ngươi có chấp nhận không?.
Nét mặt Hàn Thiên thoáng tỏ nét quan ngại nói.
-là việc gì?, nếu cô không cho ta biết trước việc mình sẽ làm, lỡ may sự việc ấy khiến ta phải bán đứng bằng hữu, trở thành kẻ thất tín bội nghĩa, hoặc là việc lớn đến mức ta không thể làm nổi, vậy thì ta làm sao dám hứa với cô đây?.
Đông Phương Thái Ngọc thoáng phì cười thú vị một tiếng, kế đó nàng liền dùng giọng trấn định nói.
-những chuyện như thế mà ngươi cũng nghĩ ra được, ta tuy là người xấu, nhưng cũng không phải thể loại tiểu nhân vô sỉ, thích bắt người khác làm kẻ phải bán đứng bằng hữu, trở thành kẻ thất tín bội nghĩa, hoặc là việc lớn đến mức không làm nổi.
-nếu ta thực sự cần người làm những việc đó, cái cốt lõi ta muốn, đó là khiến kẻ ấy phải cam tâm tình nguyện, biết chính xác việc bản thân sẽ làm, nhưng vẫn không do dự, đó mới là bản chất con người ta.
-việc mà ta cần ngươi làm, đối với ngươi không phải chuyện gì khó, cũng không khiến ngươi rơi vào tình thế khó khăn như ngươi nói, nhưng nếu ngươi không chấp nhận, ngày mai ngươi mới thực sự rơi vào tình thế khó khăn đó đấy.
Đông Phương Thái Ngọc dù rất thành tâm, thế nhưng nét mặt Hàn Thiên vẫn đầy nét quan ngại, hồi lâu sau hắn chợt quan sát thân thể nàng ta từ đầu xuống chân một lần, miệng như có lời muốn nói, nhưng mãi không nói ra được.
Đông Phương Thái Ngọc nhìn thấy cảnh này, liền phì cười một trận nói.
-ngươi suy nghĩ cái gì đấy?, ta đã nói rồi, ta không ép người ta làm chuyện mà họ không cam tâm tình nguyện, huống hồ ta câu dẫn ngươi không có nghĩa là ta thực sự muốn ngươi làm chuyện đó với ta, nếu ngươi không phải là ngươi, mà giống với mấy kẻ háo sắc tầm thường khác, vừa nhìn thấy ta, liền nổi lên tà niệm đầy mắt, ta có lẽ đã chẳng cần để ngươi sống đến hôm nay.
Vừa nói dứt câu, Đông Phương Thái Ngọc liền bất giác tiến sát lại gần Hàn Thiên, nét mặt đầy sự câu dẫn dụ hoặc, ánh mắt đầy nét ướt át mông lung nói.
-bất quá hiện tại ngươi coi như được ta chấp nhận rồi đấy, không tính việc ta cần ngươi làm, hiện tại chúng ta có thể tiếp tục chuyện còn dang dở ở đại đấu trường hôm nọ.
Đông Phương Thái Ngọc nói một hồi, liền biến Hàn Thiên thành kẻ mắt kém đi trong sương mù, hoàn toàn không biết lời nào mới là thật nữa, khẽ nhích người lùi về sau một chút, Hàn Thiên cười nhẹ nói.
-xo với chuyện nguy hiễm cô đang câu dẫn ta làm, ta thà chấp nhận chuyện bí ẩn kia thì hơn.
Đông Phương Thái Ngọc đang thể hiện bộ mặt yêu mị câu dẫn, chợt cười đắc chí nói.
-hóa ra Hàn Thiên ngươi cũng có bộ mặt lo lắng này?, ở gần ta khiến ngươi hồi hộp vậy ư?.
Hàn Thiên chợt điều chỉnh lại nét mặt nói.
-nếu cô biết nhện đực thường bị ăn thịt sau khi làm chuyện đó với nhện cái, cô sẽ hiểu sự lo lắng trong lòng ta, trong mắt ta, cô chẳng khác gì một con nhện hấp dẫn, đang giăng sẵn lưới đợi người đến nộp mạng vậy.
Đông Phương Thái Ngọc lại phì cười một lần nữa, cũng chẳng biết bao lâu rồi nàng mới lại có cái cảm giác vui vẻ thực thụ này, giọng chợt thuận theo ngữ điệu của Hàn Thiên nói.
-ngươi dám ví ta như nhện sao?, ngươi có thấy con nhện nào có thân thể hoàn mỹ như ta chưa?.
Ánh mắt Hàn Thiên thoáng nhìn ngắm Đông Phương Thái Ngọc từ trên xuống dưới một lượt, hắn biết rõ, nàng ta đối với sự tình này sẽ chẳng có chút úy kị nào.
Trước mắt Hàn Thiên hắn, con nhện này quả thực quá phong tình vạn chủng, quyến rũ mỹ lệ đến mức hắn thoáng quên mất đấy là nhện, không nên dây vào, nét mặt khẽ nghiêm chỉnh lại, Hàn Thiên không quên chuyện chính nói.
-coi như ta đã đồng ý làm giúp cô một việc, giờ thì cô có thể tiết lộ việc đó là gì rồi chứ?.
Nét cười khẽ thay bằng vẻ mặt ôn hòa, Đông Phương Thái Ngọc cực kỳ tự nhiên nói.
-ta muốn ngươi trở thành bằng hữu của ta, mỗi tuần đều phải đến gặp ta một lần, chẳng phải ngươi tin tưởng ta vẫn còn điểm sáng có thể bám víu hay sao?, ngươi chính là người khơi màu điểm sáng ấy, vậy nên ta muốn ngươi trở thành bằng hữu của ta, mỗi lần đều cùng ta trò chuyện cười đùa, để ta còn có niềm tin giữ lấy chút ánh sáng cuối cùng ấy, mà không chìm vào bóng tối vĩnh hằng.
Đông Phương Thái Ngọc làm trịnh trọng một hồi, rốt cuộc lại chỉ có bấy nhiêu vấn đề, bất ngờ đến khó tin, Hàn Thiên không nhịn được hỏi lại.
-yêu cầu của cô thực sự chỉ có thế thôi sao?.
Dường như để khẳng định thêm một lần nữa, Đông Phương Thái Ngọc quả quyết nói.
-thực sự chỉ có như thế, bất quá ngươi phải nhớ kỹ, mỗi tuần đều phải đến gặp ta một lần, nếu có tuần nào ngươi không đến, ta sẽ tới tận nhà tìm ngươi, không muốn phiền phức thì nhớ kỹ giúp ta.
Hàn Thiên cũng chợt suy nghĩ một chốc rồi đáp.
-ta cũng có một điều kiện, nếu một ngày bí mật kia không còn đủ để uy hiếp được ta nữa, giao kèo này sẽ chấm dứt, như thế được không?.
Hàn Thiên vừa dứt lời, nét mặt Đông Phương Thái Ngọc liền thoáng trầm xuống nói.
-ngươi quả là luôn có cách khiến ta tụt hứng, cơ mà không sao, ta đồng ý với ngươi, chỉ cần bí mật kia không còn đủ để uy hiếp ngươi, nếu ngươi không muốn đến gặp ta nữa, ta cũng sẽ không oán trách.
Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt lời, Hàn Thiên liền thoáng nở một nụ cười cứng nhắc hỏi.
-đã là bằng hữu, không biết cô có thể hảo tâm điều tra giúp ta về một kẻ tên Trần Lãng không, hắn chính là kẻ đã truy sát nhất kiến và Vương Trụ, nếu tìm được hắn, ta có thể điều tra được về những kẻ phía trên hắn, cùng mưu đồ của chúng.
Hàn Thiên vừa nói dứt câu, Đông Phương Thái Ngọc liền điềm nhiên đáp.
-vì đã là bằng hữu, ta cũng thành tâm khuyên ngươi một câu, những chuyện không nên biết, ngươi tốt nhất đừng có xen vào, biết nhiều chuyện chỉ khiến ngươi càng gặp nguy hiễm hơn mà thôi.
Khẽ dừng một chút, Đông Phương Thái Ngọc lại tiến người sát đến Hàn Thiên một khoảng, đủ khiến từng làn hương thơm nồng cháy yêu mị, cùng hơi thở ngọt ngào quyến rũ trên người nàng, phã vào mặt Hàn Thiên từng đợt nói.
-nhưng nếu ngươi đã thành tâm muốn biết đến vậy?, thế thì ta cũng không nỡ cự tuyệt, bất quá mọi thứ đều không miễn phí bao giờ, mỗi lần ngươi định hỏi chuyện gì, hãy nhớ ta đều ở đây dọn sẵn giường, kéo sẵn màng đợi ngươi bên trong, ngươi biết ta mong chờ được “ăn thịt” ngươi đến đâu mà?, có bản lĩnh tiến vào trong đấy, mọi thứ ta đều có thể cho ngươi biết!.
/382
|