Đông hoa thần lĩnh trãi dài khắp mấy mươi vạn dặm, núi non trùng điệp, chổ thấp nhất cũng cao hàng vạn trượng hơn, phía trên thì sơn lâm mù mịt, phía dưới vực sâu hun hút, sông dữ hàng hà sa số, chẳng thế mà ngàn vạn năm nay, dãy núi này có thể đóng vai trò như một bức tường thành, che chắn cho hai nước lớn ở đông bộ châu không thường xuyên nổ ra binh biến.
Bất quá núi cao không ngăn được gió lớn, vải thưa khó chắn ánh nắng, dù có ranh giới tự nhiên tốt đến thế này, đại ninh và vạn kiến vẫn không tránh khỏi chiến hỏa binh đao.
Một cái cổ đạo, hai cái kim môn đã có thể tạo thành cầu nối giữa hai quốc gia, tạo nên những mối hiễm họa khôn lường.
Hàn Thiên lúc này chính là đang đi trên cổ đạo ấy, ở giữa rừng già lại đột nhiên mọc lên một con đường, phía dưới được dọn sạch lớp mùn xốp tạo bởi lá cây, phía trên lại được đổ thêm đất nền dầm chặc, lớp trên cùng ốp đá tảng dài rộng cỡ hai thước một viên.
Con đường cắt ngang qua rừng, dù có vô số lá cây rơi rụng lên đấy làm hình hài của nó không còn được rõ ràng nữa, thế nhưng bề rộng năm trượng đủ để chia tách vạt rừng mà nó cắt qua thành hai giới tuyến riêng biệt, lại thêm một chút gia công ma pháp lên mặt đường, dù trăm ngàn năm trôi qua, cổ đạo này vẫn không bị cánh rừng xâm thực, sừng sững bất biến giữa sơn lâm bạt ngàn của đông hoa thần lĩnh.
Cổ đạo trứ danh trong truyền thuyết bất quá cũng chẳng khác đường lớn ở đế đô là mấy, nếu xo quy mô thì còn có vẻ hẹp hơn, bất quá từ thời xa xưa, đối mặt với không ít yêu thú nguy hiểm trong đông hoa thần lĩnh, lại có thể mở được một con đường như thế này, bản lĩnh của lão tổ tông hoàng triều đại ninh thực sự không nhỏ.
Hàn Thiên đang lúc này đang cưỡi trên lưng tiểu kim long cùng Nhược Mộng, đoàn người của đại ninh đế quốc do Công Tôn Bá Nhiên dẫn đầu khởi hành từ đế đô đến đây cũng đã được nửa ngày, trong đoàn trừ Hàn Thiên cùng Nhược Mộng ra, thì những bằng hữu khác của Hàn Thiên hắn đều không cần đến.
Do phải hành quân xa, cộng thêm đặc thù nguy hiểm trên cổ đạo, thế nên nhân thủ đi trong đoàn người này yếu nhất cũng phải có thực lực đại võ sư rồi, một đoàn gần trăm người, trong đó tám mươi mấy người là kỵ binh tinh nhuệ trong quân doanh phía đông của đại ninh đế quốc.
Hai mươi mấy người còn lại là học viên ưu tú ở lý khố đại học viện, được cắt cữ đi theo đoàn để học hỏi kinh nghiệm tác chiến trong quân, hoặc làm nhiệm vụ tìm hồn kim cho lý khố đại học viện, hồn kim chính là tài liệu trân quý, có giá trị nghiên cứu vô cùng to lớn, lý khố đại học viện ngoài chức năng đào tạo nhân tài cho hoàng triều đại ninh, thì còn có tác dụng nghiên cứu tìm ra những công thức, phát minh mới, phục vụ cho quân đội cũng như đời sống của nhân dân.
Hồn kim là nguyên liệu vô cùng trân quý, thế nên mấy trăm năm nay luôn được các học giả ở lý khố đại học viện bỏ công nghiên cứu, cố gắng tìm ra công thức chế hồn kim nhân tạo, nếu có thể làm được chuyện này, đại ninh đế quốc tất có bước phát triển bỏ xa vạn kiến.
Ngoài người của quân đội cùng lý khố đại học viện, đến kim môn lần này còn có cả tam hoàn tử Lưu Mộ cùng tiểu công chúa nhất kiến, Lưu Mộ thân là vương tử được đương kim hoàng đế hậu ái, trong triều cũng có uy vọng không nhỏ, chuyện lớn như khai mở kim môn, hắn tất nhiên cũng phải tham gia.
Một là để căn cứ vào tình hình đưa ra phương án hành động có lợi cho hoàng triều nhất, hai là đại diện hoàn triều làm người thông tri tin tức qua lại giữa tiền tuyến cùng đế đô, nhất kiến thì theo làm phụ tá cho Lưu Mộ, bất quá Hàn Thiên phỏng chừng nàng ta là vì chưa buông bỏ được hình bóng của Vương Trụ, thế nên lần này mới xin theo, cốt chỉ để gặp hắn ta.
Nhìn từng vạt nắng le lói xà xuống mặt đường trải dài tít tắp yên ả trước mắt, cánh mũi cảm nhận được hương thơm tinh tế trang nhã từ người đại mỹ nữ Nhược Mộng đang ngồi phía trước, con đường đến kim môn dù có thể khiến Hàn Thiên hắn gặp nguy hiễm đến tính mạng, bất quá đổi lại được trãi nghiệm quý báu thế này, ước chiến sinh tử kia dường như không còn đáng sợ nữa.
Khẽ vòng tay ôm thân hình mảnh mai tinh khôi của Nhược Mộng vào lòng, Hàn Thiên chậm rãi nói.
-có thể cùng nàng nhìn ngắm quan cảnh tươi đẹp thế này mỗi ngày, nhân sinh viên mãn đối với ta cũng chỉ đến vậy.
Nhược Mộng khóe môi khẽ cong lên một đường tinh mĩ, có thể được nam tử trong lòng nói những lời ân cần thế này, tâm hồn thiếu nữ thanh thuần giản đơn như nàng cố nhiên vui vẻ, bất quá nghĩ đến Hàn Thiên gần đây có quan hệ day dưa không rõ với nữ tử yêu mị họa quốc Đông Phương Thái Ngọc kia, Nhược Mộng liền không nhịn được ai oán nói.
-ta lại tưởng huynh thích kiểu nữ tử yêu dã, đầy nét phong tình vạn chủng hơn chứ?, chẳng phải kiểu như thế sẽ kích thích nam nhân hơn à?.
Hàn Thiên biết Nhược Mộng đây là đang tỏ thái độ hờn dỗi, Đông Phương Thái Ngọc mưu mô chước quỷ, tất nhiên giỏi kích phát lòng ghen tuông của người khác, bất quá Hàn Thiên hắn không thích phiêu lưu, xo với một Đông Phương Thái Ngọc đầy mưu lược tham vọng, hắn thà chọn một tiên nữ thoát tục tinh khôi như Nhược Mộng vẫn hơn.
ở cạnh nàng khiến hắn cảm nhận được một bầu trời êm dịu yên ả, có một góc trời bình yên như thế, hắn đã cảm thấy đủ rồi.
khẽ đặt một nụ hôn lên mái tóc nâu mềm của Nhược Mộng, Hàn Thiên không ngần ngại thể hiện nét ôn nhu nói.
-nàng biết ta không có tình cảm đặc biệt với ma nữ kia mà, nữ tử tham vọng cùng khó đoán như thế, ta lý nào có thể u mê đâm đầu vào?.
Giọng Nhược Mộng lại có phần giả định đáp.
-bây giờ huynh không có tình cảm gì với nàng ta, sau này chưa chắc vẫn như thế?, huynh có thể không lý tới nàng ta, nhưng nếu nàng ta cứ một mực lấn tới thì thế nào?.
-nàng ta có dung mạo cùng thân thể mang sức hút lớn như thế, khó trách khiến nam nhân không kìm lòng được, huống hồ trừ những thứ đó ra, lời lẽ cùng chiêu trò của nàng ta cũng không tầm thường chút nào, ta thực sự sợ huynh sẽ bị cô ta cám dỗ, đánh mất bổn tâm lúc nào không hay.
Vòng tay Hàn Thiên lại thoáng xiết chặc hơn, trước sự lo lắng của Nhược Mộng, hắn khẽ cười cười đáp.
-nếu ta thực sự bị ma nữ kia làm cho mê mụi, mong nàng sẽ xuất hiện kịp lúc để kéo ta ra, nàng trước giờ chẳng phải đều là cứu tinh, nơi khiến ta có thể yên tâm giao lại mọi thứ hay sao?.
Giọng Nhược Mộng chợt có phần đánh giá đáp.
-tất cả đều do tâm ý của huynh thôi, không cầu liền không thấy, không ghĩ tới thì không vướng bận, nếu trong lòng huynh thực sự có nàng ta, ta có cố gắng kéo huynh ra cũng không được.
Lời này của Nhược Mộng quả thực làm Hàn Thiên phải suy nghĩ khá nhiều, đúng là ba ngày trước hắn gặp Đông Phương Thái Ngọc ở đại đấu trường, trong một khoảnh khắc, hắn dường như đã không kìm lòng được, có những chuyện xảy ra trong thời gian rất ngắn, khiến người ta không kịp dành thời gian suy xét, để rồi nhìn lại, sự việc đôi khi đã diễn biến theo chiều hướng mà ta chẳng thể kiểm soát được, may mắn là lần đó giữa hắn và Đông Phương Thái Ngọc vẫn chưa xảy ra chuyện gì vượt quá giới hạn, nếu không Hàn Thiên hắn lúc này thực sự không biết phải nhìn mặt Nhược Mộng ra sao.
Khẽ trấn định lại tâm cảnh, Hàn Thiên quả quyết đáp.
-trong lòng ta chỉ hướng về một mình Nhược Mộng nàng, dù Đông Phương Thái Ngọc có câu dẫn ta bằng phương pháp gì, ta đều sẽ không mắc lừa cô ta.
Thấp thoáng có tiếng Nhược Mộng cười khẽ, tuy không biết hành động thực tế thế nào, bất quá có lời khẳng định này của Hàn Thiên, ít nhất cũng khiến nàng yên lòng hơn một chút.
Hàn Thiên vẫn đang cùng Nhược Mộng thưởng thức mấy cảnh kỳ lạ trong rừng, Bất chợt có tiếng Lưu Mộ bên cạnh vọng tới.
-hai người không cần thể hiện sự thân mật gần gũi quá mức như thế chứ, thực sự khiến ngoại nhân như chúng ta ghen tỵ không ít rồi.
Hàn Thiên nhìn sang bên cạnh liền phát hiện Lưu Mộ cưỡi bạch mã lẫn trong đoàn người hộ tống phía bên phải, Hàn Thiên hắn ngồi trên lưng tiểu kim long đi phía trên bên trái của đoàn người, với danh tiếng cùng dung mạo của hắn và Nhược Mộng, quả thực đã thu hút không ít ánh mắt từ những người phía sau.
Nhược Mộng dù là tư dung hay khí chất đều xứng đáng với một vị trí nữ thần trong lòng mọi nam tử, bất quá nữ thần này đã lựa chọn một chiến thần siêu cấp yêu nghiệt như Hàn Thiên, bọn họ ngoài tiếc hận trong lòng thì cũng chẳng thể làm gì khác, Lưu Mộ đây là đang nói lên tiếng lòng của gần trăm nam nhân khác trong đoàn mà thôi.
ở đây ngoài Nhược Mộng ra thì chỉ còn chưa tới năm nữ nhân khác, trong đó một là chính thê của trưởng đoàn Công Tôn Bá Nhiên, đi theo chăm sóc cho hắn, một người là nhất kiến công chúa, viên minh châu của huyền minh đế không dễ chạm vào, ba bốn người khác đều đồng dạng là nữ học viên của lý khố đại học viện, ai nấy đều có tư chất cùng thân thế siêu phàm, mà người ở trong đoàn này nếu không phải là quân nhân trong doanh thì chính là đồng học tại lý khố đại học viện.
mấy nữ nhân kia vì úy kỵ Hàn Thiên có một siêu cấp mỹ nữ ở cạnh, nên không dám vọng tưởng, nhưng thì trừ hắn ra vẫn còn đó một Lưu Mộ một tam hoàn tử phong thái chẳng kém, tay nắm trọng quyền, có hâm mộ hay liếc mắt đưa tình thì cũng là ở chỗ Lưu Mộ, những nam nhân khác trong đoàn tất nhiên chẳng có diễm phúc được nâng váy cho nữ tử nào ở đây cả.
mà Lưu Mộ thân là vương tử, trong mắt hắn nữ tử xứng đáng được hắn coi trọng trong đoàn này chỉ có một người, nếu không phái hắn tính tình thân thiện, lời nhắc nhỡ vừa rồi đối với hai người bọn Hàn Thiên đã chẳng nhẹ nhàng đến thế.
Hàn Thiên thoáng nhìn Lưu Mộ, sau lại nhìn sang mấy vị học tỷ dung mạo cũng cực kỳ xuất chúng đang liếc mắt đưa tình với hắn, khẽ cười khẩy một tiếng, Hàn thiên chợt dùng giọng đánh giá nói.
-Lưu Mộ huynh thân là vương tử, sau này còn có cơ hội vô cùng lớn để tranh hoàng vị, nữ tử trong thiên hạ này, có ai không động lòng vì huynh đâu chứ?, cần thiết gì phải ghen tỵ với một thảo dân áo vải như ta?.
Mặt Lưu Mộ thoáng nét cười ý vị, kín đáo nhìn sang Nhược Mộng một cái rồi trở giọng đáp.
-bao nhiêu ánh sao lung linh kiều diễm, cũng chẳng thể đổi được một vầng trăng sáng chói rạng ngời, Hàn Thiên huynh ở cung ngọc thiềm cạnh nàng nguyệt nữ, tất nhiên chê cười phàm phu trên mặt hồ sao, nếu ta muốn đổi ngàn ánh sao kia lấy vầng minh nguyệt của Hàn huynh đệ, cậu liệu có đồng ý không?.
Trước mấy lời ẩn ý của Lưu Mộ, Hàn Thiên chỉ chợt cười khẩy đáp.
-không phải ta chiếm lấy ánh trăng của mọi người, mà là vì ta may mắn được nói soi sáng lựa chọn, thứ vốn không phải của mình, làm sao có thể tùy ý đem đổi cho cam?.
Như cảm thấy chủ đề này không nên được bàn thêm, Hàn Thiên bất giác đổi giọng đùa cợt tiếp.
-nói đến trăng với sao, ta lại cảm thấy cổ quái, rõ ràng chúng ta có thể phi hành đến chổ kim môn một cách nhanh chóng, tại sao lại cứ nhất quyết phải đi đường bộ từ rìa đông hoa thần lĩnh đến đây vậy?.
Lưu Mộ trước câu hỏi bất chợt của Hàn Thiên vẫn còn chưa kịp trả lời, Công Tôn Bá Nhiên ở giữa đoàn đã nhanh chóng ghì thiên hành mã của hắn lại cho đi song hành cùng đám Hàn Thiên đáp.
-Hàn huynh đệ vừa đến đông hoa thần lĩnh lần đầu nên không biết, chỗ này xo với yêu linh sơn mạch, độ hung hiễm cũng chẳng chênh lệch là bao.
-đừng thấy chúng ta bộ hành đến giờ không gặp phải bất trắc gì mà lầm tưởng, chẳng qua cổ đạo được quân đội cùng các dong binh đoàn của đế quốc dùng nhiều trong các cuộc do thám hoặc tầm bảo tại nơi đây.
-thế nên yêu thú mới dè chừng nơi này không dám làm ra động tĩnh gì, bằng như chúng ta dám phi hành trong dãy sơn mạch này, lúc vào sâu liền sẽ gặp phải không ít nguy hiễm từ các yêu thú hùng mạnh.
-ở trong bề ngang vài vạn dặm của đông hoa thần lĩnh, số lượng yêu thú cấp bảy hoặc tám nhiều vô kể, không may bay qua lãnh thổ của chúng, tùy ý đều có thể phải nhận lấy một cái công kích tầm xa, chết lúc nào không hay.
-yêu thú cấp bảy đã có thực lực ngang võ vương, cấp tám thực lực cỡ võ hoàng, đấy đều là những tồn tại vô địch không chỉ ở đông bộ châu, mà còn là trên cả đại thiên giới.
-một cái quang cầu đạn, hay một làn gió từ chúng phát ra đủ tiễn một đội quân hàng ngàn võ tông lìa đời, bởi vì có những tồn tại như các đại yêu kia, đông hoa thần lĩnh đời đời mới được xem như một tấm chắn tự nhiên giữa hai đại đế quốc, khiến cho bên nào muốn tiến quân cũng đều phải đắng đo suy nghĩ.
-Nếu có thể tùy ý phi hành qua thần lĩnh này, số lần xảy ra chiến sự giữa hai đại đế quốc hẵn là mấy mươi năm một lần, chứ không phải tính đến hàng trăm năm nữa đâu.
Công Tôn Bá Nhiên giảng giải một hồi, Hàn Thiên coi như đã nắm được tình hình, chẳng ngờ đông hoa thần lĩnh vậy mà độ hung hiễm còn lớn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, bởi thế mới nói, đừng thấy hoa nở mà nghĩ xuân về, dù bị kẹp giữa hai đại cường quốc, đông hoa thần lĩnh vẫn luôn là lãnh địa của yêu thú, nhân loại vào đây không cẫn thận liền có thể bỏ mạng như chơi.
Thoáng vòng tay với nét thành tâm, Hàn Thiên bình tĩnh nói.
-đa tạ Bá Nhiên tướng quân nhắc nhở, Hàn mỗ coi như đã được thọ giáo, bất quá chúng ta bộ hành như thế này, không biết có đến kịp xo với đám người vạn kiến đế quốc hay không?.
-nếu thực sự là đến sau bọn họ, ta sợ trong quá trình hành động lần này, đoàn người đại ninh chúng ta sẽ đánh mất tiên cơ.
Lần này không cần đến Công Tôn Bá Nhiên mở lời, Lưu Mộ ở giữa đã nói luôn.
-vạn kiến đế quốc ba bốn trăm năm nay đều là bên chủ động khai mở kim môn, bọn họ đối với địa hình trong khu vực đó chắc chắn thông thạo hơn chúng ta rồi, vậy nên chúng ta đến trước hay đến sau đều không thể đạt được tiên cơ gì trước họ.
-huống hồ mấu chốt của lần khai mở kim môn này không phải ở chỗ chúng ta, mà chính là nằm trên người Hàn huynh đệ.
-nếu không phải sự tình của đám sát thủ làm rúng động dân tình hoàng thành gần đây, cộng với lời tuyên chiến không ít sức nặng từ Vương Trụ, đại ninh chúng ta cũng chẳng cần thiết mạo hiễm mở kim môn lần này, dù sao đại ninh ta cũng sắp đến thời hạn chọn ra tân vương mới.
-hiện tại đến mỏ quặng hồn kim sau hay trước đều không quan trọng, quan trọng là đoàn người chúng ta phải hành sự cho thật khéo léo, tránh để lần so bì này trở thành nguyên do dẫn đến binh biến là được.
-dựa theo tốc độ hiện tại, để đến được kim môn, chúng ta hẵn phải mất thêm hai ngày hai đêm nữa thì mới được.
Sự tình sau đó quả đúng như Lưu Mộ đã ước lượng, đám người Hàn Thiên ngày đi đêm nghĩ, sau khi gặp phải ba lần yêu thú công kích, nhờ vào cao thủ trong đoàn cũng đều hữu kinh vô hiễm mà vượt qua được, đến ngày thứ ba rốt cuộc bọn họ đã đến được kim môn trong truyền thuyết.
Nhìn cánh cửa khổng lồ cổ lão chặn ngang một sơn động trong núi, đoàn người Hàn Thiên ai nấy đều phải thán phục suýt xoa, để tạo được kim môn hùng vĩ thế này, lão tổ tông của hoàng thất Thái Văn rốt cuộc đã phải có tài cán cùng nguồn nhân lực dồi dào đến bực nào?.
Canh giữ kim môn là hai lão nhân dung mạo cực kỳ quắc thước, cả hai đều vận trường bào cũ kỹ, râu tóc bạc trắng, dài đến nổi che hết cả mắt miệng, mỗi người cư trú tại một đình miếu nhỏ khoét vào vách núi, kim môn do được xây sâu đến hơn trăm trượng trong lòng núi, thế nên không gian trong đây rất u tối, hai lão giả canh giữ kim môn, thực lực đều thâm bất khả trắc, thời gian hay không gian đối với họ hiện không còn quá nhiều ý nghĩa, chỉ có cảm ngộ đại đạo, tăng tiếng tu vi mới là sự tình có ý nghĩa với họ hiện tại.
Nghe Lưu Mộ nói qua thì hai người bọn họ đã canh giữ ở đây hơn ngàn năm rồi, thực lực của mỗi người đều loanh quanh mức võ hoàng sơ tầng, cả hai lão nhân này đều là người của khách khanh điện, do chuyên tu kim hệ công pháp, thế nên lựa chọn ở lại chỗ này, nơi gần mỏ hồn kim để có thể cảm ngộ kim hệ bản nguyên chân ý mà tu luyện.
Vừa canh giữ kim môn, vừa có cơ hội tu luyện tăng tiến tu vi, nếu sau này có ai đó không muốn ở đây canh giữ nữa, hoàn triều sẽ cắt cữ võ hoàng cường giả khác đến.
Lúc Lưu Mộ đưa chiếu thư có long ấn của huyền minh đế cho hai lão giả nọ, nét mặt cổ lão của cả hai liền có chút không dám tin, dù sao bọn họ canh giữ kim môn hơn ngàn năm, số lần chiếu thư cho mở kim môn đến cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, huống hồ gì lần này cả vạn kiến cùng đại ninh đồng loạt mở kim môn.
Nguy cơ bên trong quả thực không nhỏ chút nào, bất quá chiếu thư lẫn long ấn đều là thật, dù không an tâm nhưng hai lão giả nọ cũng chỉ đành khởi động cơ quan, mở ra kim môn đóng kín suốt mấy trăm năm.
Nhìn hai cánh cửa khổng lồ dần hé mở, tâm cảnh của đoàn người đến từ đế đô ai nấy đều có những xúc cảm riêng, sơn động phía sau kim môn ngoài tưởng tượng của bọn họ, vẫn khá sáng sủa do được soi chiếu bằng đèn thắp từ mỡ giao nhân ngàn năm không tắt.
Lần vào mỏ quặng hồn kim này rất có thể sẽ khiến một số người có đi không về, thế nên lúc đứng ở đây rồi, tâm cảnh của đoàn người liền có chút bồn chồn không thôi, Hàn Thiên thân là đối tượng chính tham gia hành động lần này, tất nhiên không thể rút lui giờ chót, vậy nên dù trong lòng vẫn còn chút lo lắng, hắn vẫn rất điềm tĩnh giục tiểu kim đi thẳng, chỉ là một lần xo đấu với Vương Trụ thôi mà, hắn không tin hơn một năm qua bản thân vẫn chẳng đuổi kịp Vương Trụ, vẫn khiến hắn có thể ngạo nghễ đứng trước mặt bản thân giương oai ngạo nghễ như ngày đó.
Bất quá núi cao không ngăn được gió lớn, vải thưa khó chắn ánh nắng, dù có ranh giới tự nhiên tốt đến thế này, đại ninh và vạn kiến vẫn không tránh khỏi chiến hỏa binh đao.
Một cái cổ đạo, hai cái kim môn đã có thể tạo thành cầu nối giữa hai quốc gia, tạo nên những mối hiễm họa khôn lường.
Hàn Thiên lúc này chính là đang đi trên cổ đạo ấy, ở giữa rừng già lại đột nhiên mọc lên một con đường, phía dưới được dọn sạch lớp mùn xốp tạo bởi lá cây, phía trên lại được đổ thêm đất nền dầm chặc, lớp trên cùng ốp đá tảng dài rộng cỡ hai thước một viên.
Con đường cắt ngang qua rừng, dù có vô số lá cây rơi rụng lên đấy làm hình hài của nó không còn được rõ ràng nữa, thế nhưng bề rộng năm trượng đủ để chia tách vạt rừng mà nó cắt qua thành hai giới tuyến riêng biệt, lại thêm một chút gia công ma pháp lên mặt đường, dù trăm ngàn năm trôi qua, cổ đạo này vẫn không bị cánh rừng xâm thực, sừng sững bất biến giữa sơn lâm bạt ngàn của đông hoa thần lĩnh.
Cổ đạo trứ danh trong truyền thuyết bất quá cũng chẳng khác đường lớn ở đế đô là mấy, nếu xo quy mô thì còn có vẻ hẹp hơn, bất quá từ thời xa xưa, đối mặt với không ít yêu thú nguy hiểm trong đông hoa thần lĩnh, lại có thể mở được một con đường như thế này, bản lĩnh của lão tổ tông hoàng triều đại ninh thực sự không nhỏ.
Hàn Thiên đang lúc này đang cưỡi trên lưng tiểu kim long cùng Nhược Mộng, đoàn người của đại ninh đế quốc do Công Tôn Bá Nhiên dẫn đầu khởi hành từ đế đô đến đây cũng đã được nửa ngày, trong đoàn trừ Hàn Thiên cùng Nhược Mộng ra, thì những bằng hữu khác của Hàn Thiên hắn đều không cần đến.
Do phải hành quân xa, cộng thêm đặc thù nguy hiểm trên cổ đạo, thế nên nhân thủ đi trong đoàn người này yếu nhất cũng phải có thực lực đại võ sư rồi, một đoàn gần trăm người, trong đó tám mươi mấy người là kỵ binh tinh nhuệ trong quân doanh phía đông của đại ninh đế quốc.
Hai mươi mấy người còn lại là học viên ưu tú ở lý khố đại học viện, được cắt cữ đi theo đoàn để học hỏi kinh nghiệm tác chiến trong quân, hoặc làm nhiệm vụ tìm hồn kim cho lý khố đại học viện, hồn kim chính là tài liệu trân quý, có giá trị nghiên cứu vô cùng to lớn, lý khố đại học viện ngoài chức năng đào tạo nhân tài cho hoàng triều đại ninh, thì còn có tác dụng nghiên cứu tìm ra những công thức, phát minh mới, phục vụ cho quân đội cũng như đời sống của nhân dân.
Hồn kim là nguyên liệu vô cùng trân quý, thế nên mấy trăm năm nay luôn được các học giả ở lý khố đại học viện bỏ công nghiên cứu, cố gắng tìm ra công thức chế hồn kim nhân tạo, nếu có thể làm được chuyện này, đại ninh đế quốc tất có bước phát triển bỏ xa vạn kiến.
Ngoài người của quân đội cùng lý khố đại học viện, đến kim môn lần này còn có cả tam hoàn tử Lưu Mộ cùng tiểu công chúa nhất kiến, Lưu Mộ thân là vương tử được đương kim hoàng đế hậu ái, trong triều cũng có uy vọng không nhỏ, chuyện lớn như khai mở kim môn, hắn tất nhiên cũng phải tham gia.
Một là để căn cứ vào tình hình đưa ra phương án hành động có lợi cho hoàng triều nhất, hai là đại diện hoàn triều làm người thông tri tin tức qua lại giữa tiền tuyến cùng đế đô, nhất kiến thì theo làm phụ tá cho Lưu Mộ, bất quá Hàn Thiên phỏng chừng nàng ta là vì chưa buông bỏ được hình bóng của Vương Trụ, thế nên lần này mới xin theo, cốt chỉ để gặp hắn ta.
Nhìn từng vạt nắng le lói xà xuống mặt đường trải dài tít tắp yên ả trước mắt, cánh mũi cảm nhận được hương thơm tinh tế trang nhã từ người đại mỹ nữ Nhược Mộng đang ngồi phía trước, con đường đến kim môn dù có thể khiến Hàn Thiên hắn gặp nguy hiễm đến tính mạng, bất quá đổi lại được trãi nghiệm quý báu thế này, ước chiến sinh tử kia dường như không còn đáng sợ nữa.
Khẽ vòng tay ôm thân hình mảnh mai tinh khôi của Nhược Mộng vào lòng, Hàn Thiên chậm rãi nói.
-có thể cùng nàng nhìn ngắm quan cảnh tươi đẹp thế này mỗi ngày, nhân sinh viên mãn đối với ta cũng chỉ đến vậy.
Nhược Mộng khóe môi khẽ cong lên một đường tinh mĩ, có thể được nam tử trong lòng nói những lời ân cần thế này, tâm hồn thiếu nữ thanh thuần giản đơn như nàng cố nhiên vui vẻ, bất quá nghĩ đến Hàn Thiên gần đây có quan hệ day dưa không rõ với nữ tử yêu mị họa quốc Đông Phương Thái Ngọc kia, Nhược Mộng liền không nhịn được ai oán nói.
-ta lại tưởng huynh thích kiểu nữ tử yêu dã, đầy nét phong tình vạn chủng hơn chứ?, chẳng phải kiểu như thế sẽ kích thích nam nhân hơn à?.
Hàn Thiên biết Nhược Mộng đây là đang tỏ thái độ hờn dỗi, Đông Phương Thái Ngọc mưu mô chước quỷ, tất nhiên giỏi kích phát lòng ghen tuông của người khác, bất quá Hàn Thiên hắn không thích phiêu lưu, xo với một Đông Phương Thái Ngọc đầy mưu lược tham vọng, hắn thà chọn một tiên nữ thoát tục tinh khôi như Nhược Mộng vẫn hơn.
ở cạnh nàng khiến hắn cảm nhận được một bầu trời êm dịu yên ả, có một góc trời bình yên như thế, hắn đã cảm thấy đủ rồi.
khẽ đặt một nụ hôn lên mái tóc nâu mềm của Nhược Mộng, Hàn Thiên không ngần ngại thể hiện nét ôn nhu nói.
-nàng biết ta không có tình cảm đặc biệt với ma nữ kia mà, nữ tử tham vọng cùng khó đoán như thế, ta lý nào có thể u mê đâm đầu vào?.
Giọng Nhược Mộng lại có phần giả định đáp.
-bây giờ huynh không có tình cảm gì với nàng ta, sau này chưa chắc vẫn như thế?, huynh có thể không lý tới nàng ta, nhưng nếu nàng ta cứ một mực lấn tới thì thế nào?.
-nàng ta có dung mạo cùng thân thể mang sức hút lớn như thế, khó trách khiến nam nhân không kìm lòng được, huống hồ trừ những thứ đó ra, lời lẽ cùng chiêu trò của nàng ta cũng không tầm thường chút nào, ta thực sự sợ huynh sẽ bị cô ta cám dỗ, đánh mất bổn tâm lúc nào không hay.
Vòng tay Hàn Thiên lại thoáng xiết chặc hơn, trước sự lo lắng của Nhược Mộng, hắn khẽ cười cười đáp.
-nếu ta thực sự bị ma nữ kia làm cho mê mụi, mong nàng sẽ xuất hiện kịp lúc để kéo ta ra, nàng trước giờ chẳng phải đều là cứu tinh, nơi khiến ta có thể yên tâm giao lại mọi thứ hay sao?.
Giọng Nhược Mộng chợt có phần đánh giá đáp.
-tất cả đều do tâm ý của huynh thôi, không cầu liền không thấy, không ghĩ tới thì không vướng bận, nếu trong lòng huynh thực sự có nàng ta, ta có cố gắng kéo huynh ra cũng không được.
Lời này của Nhược Mộng quả thực làm Hàn Thiên phải suy nghĩ khá nhiều, đúng là ba ngày trước hắn gặp Đông Phương Thái Ngọc ở đại đấu trường, trong một khoảnh khắc, hắn dường như đã không kìm lòng được, có những chuyện xảy ra trong thời gian rất ngắn, khiến người ta không kịp dành thời gian suy xét, để rồi nhìn lại, sự việc đôi khi đã diễn biến theo chiều hướng mà ta chẳng thể kiểm soát được, may mắn là lần đó giữa hắn và Đông Phương Thái Ngọc vẫn chưa xảy ra chuyện gì vượt quá giới hạn, nếu không Hàn Thiên hắn lúc này thực sự không biết phải nhìn mặt Nhược Mộng ra sao.
Khẽ trấn định lại tâm cảnh, Hàn Thiên quả quyết đáp.
-trong lòng ta chỉ hướng về một mình Nhược Mộng nàng, dù Đông Phương Thái Ngọc có câu dẫn ta bằng phương pháp gì, ta đều sẽ không mắc lừa cô ta.
Thấp thoáng có tiếng Nhược Mộng cười khẽ, tuy không biết hành động thực tế thế nào, bất quá có lời khẳng định này của Hàn Thiên, ít nhất cũng khiến nàng yên lòng hơn một chút.
Hàn Thiên vẫn đang cùng Nhược Mộng thưởng thức mấy cảnh kỳ lạ trong rừng, Bất chợt có tiếng Lưu Mộ bên cạnh vọng tới.
-hai người không cần thể hiện sự thân mật gần gũi quá mức như thế chứ, thực sự khiến ngoại nhân như chúng ta ghen tỵ không ít rồi.
Hàn Thiên nhìn sang bên cạnh liền phát hiện Lưu Mộ cưỡi bạch mã lẫn trong đoàn người hộ tống phía bên phải, Hàn Thiên hắn ngồi trên lưng tiểu kim long đi phía trên bên trái của đoàn người, với danh tiếng cùng dung mạo của hắn và Nhược Mộng, quả thực đã thu hút không ít ánh mắt từ những người phía sau.
Nhược Mộng dù là tư dung hay khí chất đều xứng đáng với một vị trí nữ thần trong lòng mọi nam tử, bất quá nữ thần này đã lựa chọn một chiến thần siêu cấp yêu nghiệt như Hàn Thiên, bọn họ ngoài tiếc hận trong lòng thì cũng chẳng thể làm gì khác, Lưu Mộ đây là đang nói lên tiếng lòng của gần trăm nam nhân khác trong đoàn mà thôi.
ở đây ngoài Nhược Mộng ra thì chỉ còn chưa tới năm nữ nhân khác, trong đó một là chính thê của trưởng đoàn Công Tôn Bá Nhiên, đi theo chăm sóc cho hắn, một người là nhất kiến công chúa, viên minh châu của huyền minh đế không dễ chạm vào, ba bốn người khác đều đồng dạng là nữ học viên của lý khố đại học viện, ai nấy đều có tư chất cùng thân thế siêu phàm, mà người ở trong đoàn này nếu không phải là quân nhân trong doanh thì chính là đồng học tại lý khố đại học viện.
mấy nữ nhân kia vì úy kỵ Hàn Thiên có một siêu cấp mỹ nữ ở cạnh, nên không dám vọng tưởng, nhưng thì trừ hắn ra vẫn còn đó một Lưu Mộ một tam hoàn tử phong thái chẳng kém, tay nắm trọng quyền, có hâm mộ hay liếc mắt đưa tình thì cũng là ở chỗ Lưu Mộ, những nam nhân khác trong đoàn tất nhiên chẳng có diễm phúc được nâng váy cho nữ tử nào ở đây cả.
mà Lưu Mộ thân là vương tử, trong mắt hắn nữ tử xứng đáng được hắn coi trọng trong đoàn này chỉ có một người, nếu không phái hắn tính tình thân thiện, lời nhắc nhỡ vừa rồi đối với hai người bọn Hàn Thiên đã chẳng nhẹ nhàng đến thế.
Hàn Thiên thoáng nhìn Lưu Mộ, sau lại nhìn sang mấy vị học tỷ dung mạo cũng cực kỳ xuất chúng đang liếc mắt đưa tình với hắn, khẽ cười khẩy một tiếng, Hàn thiên chợt dùng giọng đánh giá nói.
-Lưu Mộ huynh thân là vương tử, sau này còn có cơ hội vô cùng lớn để tranh hoàng vị, nữ tử trong thiên hạ này, có ai không động lòng vì huynh đâu chứ?, cần thiết gì phải ghen tỵ với một thảo dân áo vải như ta?.
Mặt Lưu Mộ thoáng nét cười ý vị, kín đáo nhìn sang Nhược Mộng một cái rồi trở giọng đáp.
-bao nhiêu ánh sao lung linh kiều diễm, cũng chẳng thể đổi được một vầng trăng sáng chói rạng ngời, Hàn Thiên huynh ở cung ngọc thiềm cạnh nàng nguyệt nữ, tất nhiên chê cười phàm phu trên mặt hồ sao, nếu ta muốn đổi ngàn ánh sao kia lấy vầng minh nguyệt của Hàn huynh đệ, cậu liệu có đồng ý không?.
Trước mấy lời ẩn ý của Lưu Mộ, Hàn Thiên chỉ chợt cười khẩy đáp.
-không phải ta chiếm lấy ánh trăng của mọi người, mà là vì ta may mắn được nói soi sáng lựa chọn, thứ vốn không phải của mình, làm sao có thể tùy ý đem đổi cho cam?.
Như cảm thấy chủ đề này không nên được bàn thêm, Hàn Thiên bất giác đổi giọng đùa cợt tiếp.
-nói đến trăng với sao, ta lại cảm thấy cổ quái, rõ ràng chúng ta có thể phi hành đến chổ kim môn một cách nhanh chóng, tại sao lại cứ nhất quyết phải đi đường bộ từ rìa đông hoa thần lĩnh đến đây vậy?.
Lưu Mộ trước câu hỏi bất chợt của Hàn Thiên vẫn còn chưa kịp trả lời, Công Tôn Bá Nhiên ở giữa đoàn đã nhanh chóng ghì thiên hành mã của hắn lại cho đi song hành cùng đám Hàn Thiên đáp.
-Hàn huynh đệ vừa đến đông hoa thần lĩnh lần đầu nên không biết, chỗ này xo với yêu linh sơn mạch, độ hung hiễm cũng chẳng chênh lệch là bao.
-đừng thấy chúng ta bộ hành đến giờ không gặp phải bất trắc gì mà lầm tưởng, chẳng qua cổ đạo được quân đội cùng các dong binh đoàn của đế quốc dùng nhiều trong các cuộc do thám hoặc tầm bảo tại nơi đây.
-thế nên yêu thú mới dè chừng nơi này không dám làm ra động tĩnh gì, bằng như chúng ta dám phi hành trong dãy sơn mạch này, lúc vào sâu liền sẽ gặp phải không ít nguy hiễm từ các yêu thú hùng mạnh.
-ở trong bề ngang vài vạn dặm của đông hoa thần lĩnh, số lượng yêu thú cấp bảy hoặc tám nhiều vô kể, không may bay qua lãnh thổ của chúng, tùy ý đều có thể phải nhận lấy một cái công kích tầm xa, chết lúc nào không hay.
-yêu thú cấp bảy đã có thực lực ngang võ vương, cấp tám thực lực cỡ võ hoàng, đấy đều là những tồn tại vô địch không chỉ ở đông bộ châu, mà còn là trên cả đại thiên giới.
-một cái quang cầu đạn, hay một làn gió từ chúng phát ra đủ tiễn một đội quân hàng ngàn võ tông lìa đời, bởi vì có những tồn tại như các đại yêu kia, đông hoa thần lĩnh đời đời mới được xem như một tấm chắn tự nhiên giữa hai đại đế quốc, khiến cho bên nào muốn tiến quân cũng đều phải đắng đo suy nghĩ.
-Nếu có thể tùy ý phi hành qua thần lĩnh này, số lần xảy ra chiến sự giữa hai đại đế quốc hẵn là mấy mươi năm một lần, chứ không phải tính đến hàng trăm năm nữa đâu.
Công Tôn Bá Nhiên giảng giải một hồi, Hàn Thiên coi như đã nắm được tình hình, chẳng ngờ đông hoa thần lĩnh vậy mà độ hung hiễm còn lớn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, bởi thế mới nói, đừng thấy hoa nở mà nghĩ xuân về, dù bị kẹp giữa hai đại cường quốc, đông hoa thần lĩnh vẫn luôn là lãnh địa của yêu thú, nhân loại vào đây không cẫn thận liền có thể bỏ mạng như chơi.
Thoáng vòng tay với nét thành tâm, Hàn Thiên bình tĩnh nói.
-đa tạ Bá Nhiên tướng quân nhắc nhở, Hàn mỗ coi như đã được thọ giáo, bất quá chúng ta bộ hành như thế này, không biết có đến kịp xo với đám người vạn kiến đế quốc hay không?.
-nếu thực sự là đến sau bọn họ, ta sợ trong quá trình hành động lần này, đoàn người đại ninh chúng ta sẽ đánh mất tiên cơ.
Lần này không cần đến Công Tôn Bá Nhiên mở lời, Lưu Mộ ở giữa đã nói luôn.
-vạn kiến đế quốc ba bốn trăm năm nay đều là bên chủ động khai mở kim môn, bọn họ đối với địa hình trong khu vực đó chắc chắn thông thạo hơn chúng ta rồi, vậy nên chúng ta đến trước hay đến sau đều không thể đạt được tiên cơ gì trước họ.
-huống hồ mấu chốt của lần khai mở kim môn này không phải ở chỗ chúng ta, mà chính là nằm trên người Hàn huynh đệ.
-nếu không phải sự tình của đám sát thủ làm rúng động dân tình hoàng thành gần đây, cộng với lời tuyên chiến không ít sức nặng từ Vương Trụ, đại ninh chúng ta cũng chẳng cần thiết mạo hiễm mở kim môn lần này, dù sao đại ninh ta cũng sắp đến thời hạn chọn ra tân vương mới.
-hiện tại đến mỏ quặng hồn kim sau hay trước đều không quan trọng, quan trọng là đoàn người chúng ta phải hành sự cho thật khéo léo, tránh để lần so bì này trở thành nguyên do dẫn đến binh biến là được.
-dựa theo tốc độ hiện tại, để đến được kim môn, chúng ta hẵn phải mất thêm hai ngày hai đêm nữa thì mới được.
Sự tình sau đó quả đúng như Lưu Mộ đã ước lượng, đám người Hàn Thiên ngày đi đêm nghĩ, sau khi gặp phải ba lần yêu thú công kích, nhờ vào cao thủ trong đoàn cũng đều hữu kinh vô hiễm mà vượt qua được, đến ngày thứ ba rốt cuộc bọn họ đã đến được kim môn trong truyền thuyết.
Nhìn cánh cửa khổng lồ cổ lão chặn ngang một sơn động trong núi, đoàn người Hàn Thiên ai nấy đều phải thán phục suýt xoa, để tạo được kim môn hùng vĩ thế này, lão tổ tông của hoàng thất Thái Văn rốt cuộc đã phải có tài cán cùng nguồn nhân lực dồi dào đến bực nào?.
Canh giữ kim môn là hai lão nhân dung mạo cực kỳ quắc thước, cả hai đều vận trường bào cũ kỹ, râu tóc bạc trắng, dài đến nổi che hết cả mắt miệng, mỗi người cư trú tại một đình miếu nhỏ khoét vào vách núi, kim môn do được xây sâu đến hơn trăm trượng trong lòng núi, thế nên không gian trong đây rất u tối, hai lão giả canh giữ kim môn, thực lực đều thâm bất khả trắc, thời gian hay không gian đối với họ hiện không còn quá nhiều ý nghĩa, chỉ có cảm ngộ đại đạo, tăng tiếng tu vi mới là sự tình có ý nghĩa với họ hiện tại.
Nghe Lưu Mộ nói qua thì hai người bọn họ đã canh giữ ở đây hơn ngàn năm rồi, thực lực của mỗi người đều loanh quanh mức võ hoàng sơ tầng, cả hai lão nhân này đều là người của khách khanh điện, do chuyên tu kim hệ công pháp, thế nên lựa chọn ở lại chỗ này, nơi gần mỏ hồn kim để có thể cảm ngộ kim hệ bản nguyên chân ý mà tu luyện.
Vừa canh giữ kim môn, vừa có cơ hội tu luyện tăng tiến tu vi, nếu sau này có ai đó không muốn ở đây canh giữ nữa, hoàn triều sẽ cắt cữ võ hoàng cường giả khác đến.
Lúc Lưu Mộ đưa chiếu thư có long ấn của huyền minh đế cho hai lão giả nọ, nét mặt cổ lão của cả hai liền có chút không dám tin, dù sao bọn họ canh giữ kim môn hơn ngàn năm, số lần chiếu thư cho mở kim môn đến cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, huống hồ gì lần này cả vạn kiến cùng đại ninh đồng loạt mở kim môn.
Nguy cơ bên trong quả thực không nhỏ chút nào, bất quá chiếu thư lẫn long ấn đều là thật, dù không an tâm nhưng hai lão giả nọ cũng chỉ đành khởi động cơ quan, mở ra kim môn đóng kín suốt mấy trăm năm.
Nhìn hai cánh cửa khổng lồ dần hé mở, tâm cảnh của đoàn người đến từ đế đô ai nấy đều có những xúc cảm riêng, sơn động phía sau kim môn ngoài tưởng tượng của bọn họ, vẫn khá sáng sủa do được soi chiếu bằng đèn thắp từ mỡ giao nhân ngàn năm không tắt.
Lần vào mỏ quặng hồn kim này rất có thể sẽ khiến một số người có đi không về, thế nên lúc đứng ở đây rồi, tâm cảnh của đoàn người liền có chút bồn chồn không thôi, Hàn Thiên thân là đối tượng chính tham gia hành động lần này, tất nhiên không thể rút lui giờ chót, vậy nên dù trong lòng vẫn còn chút lo lắng, hắn vẫn rất điềm tĩnh giục tiểu kim đi thẳng, chỉ là một lần xo đấu với Vương Trụ thôi mà, hắn không tin hơn một năm qua bản thân vẫn chẳng đuổi kịp Vương Trụ, vẫn khiến hắn có thể ngạo nghễ đứng trước mặt bản thân giương oai ngạo nghễ như ngày đó.
/382
|