Nhìn nét mong chờ trên mặt Huyền Minh đế cùng các Triều Thần khác, Nhược Mộng liền tỏ nét bình tĩnh đáp.
-hảo ý của bệ hạ, tiểu nữ xin tâm lĩnh, thế nhưng tiểu nữ cũng giống như Hàn Thiên huynh ấy, không thích bị vướng bận nhiều điều, tiểu nữ một lòng để tâm ở chuyện tu luyện, hơn nữa cá nhân còn có nhiều việc chưa giải quyết ổn thỏa, Hàn Thiên huynh ấy không nhận quan vị, tiểu nữ cũng xin phép không nhận.
Lời của Nhược Mộng, ý tứ vô cùng rõ ràng, Hàn Thiên không vào triều, nàng cũng không vào, cho dù có quyền lợi hay ưu đãi thế nào cũng không được.
Đến lúc này thì nét mặt Huyền Minh đế đã có chút không vui, thế nhưng ông ta là một vị đế quân, tất nhiên không thể mất đi khí độ chỉ vì người khác làm phật ý mình, khẽ cười một tiếng, ông ta bất chợt nói.
-hai người tuổi còn trẻ, không muốn bước chân vào quan trường cũng là chuyện thường tình, bất quá trẫm thấy cả hai đều là nhân tài kiệt xuất, vậy nên dù hai người không muốn làm quan, trẫm có thể cân nhắc ban cho hai người một danh phận ít quy cũ hơn.
Dừng một chút Huyền Minh đế chăm chú nhìn Hàn Thiên tiếp.
-ta thấy Hàn Thiên cậu anh tuấn khí phách, cả nhân phẩm lẫn tài năng đều trác tuyệt, nhất kiến công chúa con ta lại là kỳ nữ nổi danh khắp đông bộ châu, năm nay nó đã đến tuổi cập kê, ta ban đầu định để nó liên hôn với hoàng thất vạn kiến, thế nhưng nghĩ lại liền thấy không thỏa đáng, nay may mắn gặp một tài tuấn kiệt xuất như Hàn Thiên cậu, ta cảm thấy cậu đủ phẩm chất để làm phò mã gia, vậy nên nhân dịp này ta muốn hứa hôn nhất kiến cho cậu, phò mã gia không phải là một quan vị, không có nhiều ràng buộc, nếu Hàn Thiên cậu làm phò mã gia, liền sẽ như người nhà với trẫm, chuyện hảo sự như thế này, thực sự là trăm lợi mà vô hại với Hàn Thiên cậu đi?.
Huyền Minh đế vừa dứt lời liền đánh mắt sang vương hậu ngồi cạnh, giống như đã bàn tính từ trước, vị vương hậu khí chất xuất trần, dung mạo có mấy phần giống nhất kiến, chợt cười hòa ái nhìn Nhược Mộng tiếp.
-ta thấy Nhược Mộng cô nương thiên tư xuất chúng, mĩ mạo cao tuyệt, ai gia bình sinh rất thích những nữ tử đặc biệt xuất chúng như thế, Nhược Mộng cô nương một mình lăn lộn ở đế đô không nơi nương tựa, ai gia vừa nhìn liền cảm mến, khó trách muốn bao bọc che chở, vậy nên tiện đây ai gia cũng muốn nhận Nhược Mộng cô nương làm muội tử, chúng ta từ nay về sau gọi nhau là tỷ muội, bao bọc giúp đỡ lẫn nhau, như thế được chăng?.
Văn võ bá quan trong triều thoáng chốc nổi lên một trận xáo động, ba lần bốn lượt mời chào hai người bọn Hàn Thiên vào triều đường, ý đồ lôi kéo rất rõ ràng, thế nhưng điều này chỉ đơn giản là như thế?, chắc chắn là không, ẩn tình trong đó còn rất nhiều.
ở trong hoàng triều, muốn làm quan cao phải biết nhìn mặt đoán ý của hoàng thượng, Huyền Minh đế trước muốn gia phong Hàn Thiên làm phò mã, sau lại ngầm chỉ ý hoàng hậu nhận Nhược Mộng làm muội muội, sớm có câu, phò mã không dám có tam thê tứ thiếp, tỷ muội với hoàng hậu, phi tần cũng liền coi như là nữ tử của hoàng đế, chỉ cần long nhan có ý, tùy lúc đều phải cùng tỷ tỷ thờ chung chồng.
Huyền Minh đế trước phong Hàn Thiên làm phò mã, sau chỉ thị vương hậu nhận Nhược Mộng làm muội muội, tại sao lại là muội muội chứ không phải con nuôi?, cái này chỉ cần là người có mắt nhìn đều sẽ đoán ra, Huyền Minh đế đây chính là có ý với Nhược Mộng, muốn thu nàng vào hậu cung.
Ý tứ rõ ràng như thế, Hàn Thiên hắn nhìn một cái liền nhận ra ngay, hôm nay hắn đem Nhược Mộng đến chỗ này diện thánh, vốn nghĩ sẽ chẳng có việc gì trọng yếu, thật không ngờ hoàng đế đại ninh tuy nhìn rất đạo mạo, nhưng thực chất lại là một kẻ lộng quyền đến thế, nếu Nhược Mộng đã rơi vào tầm ngắm, liền tìm cách lôi nàng về cho bằng được.
Hàn Thiên hắn xưa nay ghét nhất thể loại đế vương bá đạo thế này, chẳng ngờ đến đại ninh đế quốc liền gặp ngay một kẻ như thế, không chút do dự, Hàn Thiên khu động linh lực đem chiếu thư phong thưởng treo lại trước mặt thái giám cận thân của Huyền Minh đế, biểu hiện thất lễ của Hàn Thiên làm không ít triều thần phẫn nộ, chẳng chờ bọn họ lên tiếng, Hàn Thiên đã vòng tay quyết đoán nói.
-nếu hôm nay bệ hạ triệu ta đến đây chỉ để vì muốn ràng buộc quan hệ lợi ích, vậy thì thứ lỗi Hàn Thiên ta và bệ hạ có lẽ không cùng quan điểm rồi, chuyện cứu mạng bằng hữu hay trụ cột quốc gia không phải công trạng to lớn gì, dù là kẻ sĩ nào cũng sẽ làm như thế, vậy nên Hàn Thiên không dám nhận bất kỳ ân điển nào từ hoàng đế bệ hạ.
-nhất kiến công chúa quả thực xuất chúng, Hàn Thiên tự nhận chỉ là một thảo dân nên không dám trèo cao, hơn hết là ta đã có người trong lòng, không thể làm phò mã, thịnh tình của hoàng đế bệ hạ Hàn Thiên ta không có phúc nhận.
Nói đoạn Hàn Thiên liền nhìn sang Nhược Mộng với ánh mắt nóng rực tựa có lửa cháy bên trong, Nhược Mộng tâm tư linh động sao có thể không biết bản thân đang rơi vào tình huống nào, làm một hành động trả chiếu thư tựa Hàn Thiên, Nhược Mộng kiên định nói.
-tiểu nữ tử quả thực chỉ đến đế đô một mình, thế nhưng bên cạnh ta luôn có người quan tâm giúp đỡ, cuộc sống dù không dám nói là mười phần đủ đầy, thế nhưng tiêu dao thoải mái là sự thật, Nhược Mộng tâm lĩnh hảo ý của hoàng hậu nương nương, thế nhưng ta cảm thấy cuộc sống hiện tại đã rất mãn ý rồi, vậy nên Nhược Mộng không dám trèo cao, muội muội của hoàng hậu nương nương, Nhược Mộng kính xin khước từ.
Cả Hàn Thiên cùng Nhược Mộng đều không nhận gia thưởng, cũng không nhận sắc phong, cái này thực sự đã khiến kẻ cầm quyền lực lâu như Huyền Minh đế long nhan đại động, ông ta chằm chằm nhìn Hàn Thiên, trên người khí tức võ giả mạnh mẽ tỏa rac cực kỳ quyết liệt.
Huyền Minh đế đạt thực lực võ tông khi còn trẻ, nhưng lên ngôi gần năm mươi năm, công vụ bận bịu, tu vi trong gần năm mươi năm cũng chỉ đạt đến võ tông cao tầng, Hàn Thiên trước uy áp cấp võ tông nét mặt không chút biến đổi, dưới làn da hắn kim quan lưu động, trong ánh mắt chính là một ngọn lữa sục sôi như muốn đốt cháy tất thảy.
Huyền Minh đế chẳng ngờ bản thân khí tức lại chẳng áp chế nổi một thiếu niên như Hàn Thiên, long nhan đại động, giọng Huyền Minh đế đã có thêm mấy phần đe dọa nói.
-làm ra hành động thất thố nơi triều đường, ngươi có biết đây là tội khi quân?.
Trước nét uy hiếp của Huyền Minh đế, khóe môi Hàn Thiên liền khẽ nhếch lên nói.
-không nhận gia phong của bệ hạ là tội khi quân?, hay cố ý làm trái ý ngài mới là tội khi quân đây?, Hàn mỗ chẳng phải quan nhân, ta là một tu luyện giả, ta không làm quan nhân của đế triều là vì không muốn nhìn mặt người khác mà hành sự, nếu hiện tại hai bên đã không chung ý tưởng, hà cớ gì ở lại chỗ này lâu?.
Nói đoạn Hàn Thiên liền cuối người chào Huyền Minh đế cùng quần thần rồi quay người rời đi, Nhược Mộng thấy Hàn Thiên rời đi cũng chậm rãi theo sau, Huyền Minh đế trước giờ có khi nào phải chịu sự khinh nhờn lớn đến như thế?, ông ta không ngồi yên trên vương tọa nữa mà đứng dậy nói lớn.
-suy nghĩ cho kỹ, một khi bước ra khỏi cổng lớn đại điện, cuộc sống sau này của các ngươi sẽ không còn đơn giản tiêu dao như thế nữa đâu!.
Long nhan đại động, cảnh vệ bên ngoài liền xông đến cản đường hai người bọn Hàn Thiên, Hàn Thiên trước biểu hiện này của Huyền Minh đế, khí tức trên người hắn càn ngày càng mạnh, kim quang lưu động dưới da dần tán phát ra bên ngoài, thoáng chốc chợt giống như liêu kiến anh dùng biến thân thuật ngày đó.
Trong phút chốc Hàn Thiên như biến thành một sát thần với khí thế hủy thiên diệt địa, ngay cả một dàn võ tông hộ vệ bên ngoài cũng có chút chùn lòng, thật trầm giọng Hàn Thiên gằng từng chữ.
-ta muốn rời đi, hiện ai dám cản?, vương quyền của đại ninh lớn, chẳng lẽ võ quyền ở đại thiên giới bé hay sao?, thiết nghĩ hôm nay Hàn mỗ không làm nên đại tội gì trong triều đường này, hoàng đế bệ hạ muốn làm khó ta, thần võ minh chẳng lẽ cũng do người quản?.
Hàn Thiên như thế này chính là muốn trực tiếp đối đầu với Huyền Minh đế, đối đầu với hoàng quyền, tuy nói huyền minh đế không thể dùng hoàng quyền ép buộc Hàn Thiên phải làm bất kỳ điều gì, thế nhưng nếu Hàn Thiên đã chọc giận ông ta, cuộc sống của hắn ở đế đô sau này nhất định chẳng dễ dàng gì.
Việc một tu luyện giả vô cớ gặp khó khăn đối với đám côn đồ ở đế đô, mà cấm vệ quân không thèm quản, hay hắn vô ý phạm phải trọng tội nào đó dẫn đến bị bắt về thiên lao chịu hình không hề xa lạ, chỉ cần đắc tội một người có quyền lực lớn ở đế đô, ngươi chỉ cần đi sai một bước liền có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, chuyện này không hề hiếm xảy ra.
Là một bằng hữu thân thiết với Hàn Thiên, gặp cảnh hắn và phụ thân vừa nói chuyện đã trở mặt, huống hồ Hàn Thiên lại là nhân tài do chính bản thân tiến cữ, Lưu Mộ đứng một bên liền không nhịn được mà bước ra trước triều tấu.
-kính thưa phụ vương, Hàn Thiên hắn là nhân sĩ tu chân, hắn xuất thân từ Thiên An thành giáp ranh yêu linh sơn mạch, quá khứ từng bị người nhà bỏ rơi trong rừng rồi lớn lên ở đấy, sinh sống ở nơi tự do tự tại như Thiên An thành đã lâu, vậy nên khó trách hắn không muốn vướng vào những quy cũ của triều đường ta, càng huống hồ Hàn Thiên hắn và Nhất Kiến giao tình không sâu, thậm chí nhất kiến còn từng gây khó dễ cho hắn lúc ở trong cổ sơn chiến trường.
-Hàn Thiên và nhất kiến đã xung khắc như thế, bản thân nhi thần cũng cảm thấy mối lương duyên sắp đặt này là bất khả, Hàn Thiên hắn thích tự do, bây giờ phụ thân lại muốn quản cả chuyện hôn phối của hắn, khó trách hắn không phật ý.
Nhất kiến công chúa ngày thường cũng không có mấy hảo cảm với Hàn Thiên, trong lòng chỉ hận hắn không sớm gặp họa, bất quá lần này sự tình liền quan đến chung thân đại sự của bản thân, nhất kiến chỉ đành đứng về phía Hàn Thiên, sau khi Lưu Mộ dứt lời nàng cũng chậm rãi bước ra trước triều đường vòng tay tấu.
-nhi nữ và Hàn Thiên quả thực vẫn còn chút khúc mắt, vậy nên hắn không vừa lòng chuyện phụ hoàng tự ý gán hôn cũng là việc thường tình, huống hồ nhi nữ tự thẹn bản thân tài mạo không quá xuất chúng, ắt hẵn chưa đủ để Hàn Thiên hắn nhìn trúng, hắn đã không để ý nhi nữ, nhi nữ cũng không có tình cảm với hắn, hai bên chẳng thuận ý nhau, kính xin phụ hoàng đừng trách tội Hàn Thiên.
Huyền Minh đế nét mặt vẫn chưa hết giận, nay thêm Lưu Mộ cùng nhất kiến can gián, ông ta liền động nộ nhìn triều đường hỏi lại.
-nhất kiến con ta là một người không đáng chú ý đến thế sao?, khắp đông bộ châu này, chỉ cần nó tuyên bố kén rễ, tài tuấn thành danh, thậm chí cả những người có danh vọng địa vị chí cao, cũng đều sẵn sàng kéo đến xếp hàng dài trăm dặm trước hoàng thành, một thảo dân còn chưa có chút danh vọng địa vị nào như Hàn Thiên hắn, lại dám từ chối thành ý ban hôn này của trẫm hay sao?.
-hắn ỷ mình có thiên phú xuất chúng, bản thân đạt được chút thành tựu thì lấy đó làm tự hào, không xem lời của trẫm ra gì, trẫm thấy hắn đây chính là muốn khi quân phạm thượng!.
Huyền Minh đế vừa dứt lời, trong triều đường đều một bộ dáng lặng thinh, giây lát sau, bất ngờ có một Hán Tử cao lớn mặc thường phục đứng trong hàng quan cửu phẩm bất chợt bước ra.
Người này dung mạo đường đường, thân cao sáu thước, khắp người tỏ ra một khí chất vô cùng bất phàm, hắn nhìn Huyền Minh đế bằng nét cười lễ mạo, hai tay vòng ra trước bình thản nói.
-chuyện nhà của Thái Văn hoàng thất, lý ra người của Thần Võ Minh chúng ta không tiện xen vào, bất quá ta thấy sự tình lần này, tiểu huynh đệ kia thật sự không có gì đáng trách.
-cậu ta trước là bằng hữu của tam hoàng tử Lưu Mộ, sau lại là ân nhân cứu mạng của rất nhiều người trong triều đường hôm nay, hoàng đế ngài lấy danh ban thưởng, lúc tiểu huynh đệ này dẫn theo nữ bằng hữu kia thượng triều, điệu bộ cữ chỉ đều vô cùng đúng mực, cơ mà sau đó hoàng đế ngài mượn danh ban thưởng, cưỡng ép hai người họ vào triều, cái này có thể coi là cậy ban ơn, giọng điệu giống kẻ ngồi cao đi, tiểu huynh đệ nọ cùng bằng hữu của hắn cảm thấy không được coi trọng nên rời đi, cũng là chuyện thường tình.
-nếu tiểu huynh đệ kia đã ký khế ước phục vụ hoàng triều đại ninh thì thôi đi, đằng này cậu ta không hề nhận chút hỗ trợ nào từ hoàng triều các ngài, hoàng đế ngài sau đó lại ban chiếu công nhận thân phận của tiểu huynh đệ kia, cái này là đơn phương tự quyết, căn bản không cho người ta có cơ hội từ chối, tiểu huynh đệ kia giả như từ chối, hoàng đế ngài hẵn sẽ đại nộ như hôm nay, ban cho hắn tội khi quân đi?.
-Hắn một thân một ngựa lăn lộn đến hôm nay, có thể đạt đến thành tích này, đấy là bản thân hắn có điểm hơn người, dù có hay không có trợ giúp của hoàng triều thì cũng chẳng ảnh hưởng nhiều, hắn đã không có liên can đến hoàng triều các ngài, ban nãy lại có nhắc đến thần võ minh chúng ta, thần võ minh thành lập để bảo vệ quyền lợi của tu chân giả, sự tình của tiểu huynh đệ kia rõ ràng cậu ta không hề sai, lần này thần võ minh tất nhiên sẽ đứng về phía cậu ta!.
Hàn Thiên chăm chú quan sát hán tử vừa nói một chập, người này khí thế bất phàm, lực lượng trong người đã đạt đến cảnh giới thu phát tùy tâm, Hàn Thiên hắn không hề cảm nhận được dao động lực lượng từ người ông ta nên ban đầu cũng chẳng để ý, bây giờ ông ta bước ra nói giúp hắn mới chú tâm, dù không biết thực lực ông ta cao đến đâu, nhưng có thể chắc chắn một điều, người được thần võ minh phái ra thượng triều, thực lực chắc chắn không dưới võ vương cường giả.
Hán tử nọ nói một tràng đều nhắc đến những chỗ mấu chốt, vô hình chung đã biến Hàn Thiên thành một yếu nhân vô tội, còn Huyền Minh đế lại trở thành người ngang ngược tự quyết, cảm thấy người khác có tài năng liền nhất mực kéo về phía mình, Huyền Minh đế là người của hoàng thất, hán tử nọ lại là người của thần võ minh, một bên tượng trưng cho hoàng quyền, một bên là võ quyền, hai bên tất nhiên không vừa mắt nhau.
Thấy hán tử nọ hùng hồn lên tiếng, Huyền Minh đế cũng không chịu kém cạnh gằng giọng đáp trả.
-Chung Ly ngươi thực lực cũng ổn, nhưng trong thần võ minh ngươi không phải mạnh nhất, bất quá cái tài mồm mép của ngươi thì cả thần võ minh thật chẳng ai bằng, chẳng thế mà bọn chúng phái ngươi đến đây thượng triều, suốt ngày nhúng chân vào chuyện của hoàng thất ta nhỉ?.
-ngươi vịn vào cớ Hàn Thiên hắn không phải là người của hoàng thất, vậy là hắn liền có thể không coi hoàng quyền ra gì?, có thể đặt bản thân ngoài vòng hoàng quyền như thần võ minh các ngươi?.
-cũng chỉ vì có thần võ minh các ngươi, những kẻ ngạo mạng như Hàn Thiên mới không coi hoàng thất ta ra gì, các ngươi nghĩ bản thân là ai?, cả các ngươi và Hàn Thiên hắn đều như nhau, các ngươi sống trong quốc thổ đại ninh ta, sữ dụng tài nguyên dồi dào của đại ninh ta tu luyện tăng tu vi, hưởng dụng thái bình thịnh vượng do hoàng thất đại ninh ta gây dựng, bản thân lại muốn tiêu dao tự tại, vượt ngoài quản thúc của hoàng triều?.
-nếu ai cũng như các ngươi, đại ninh ta hẵn không có hôm nay, thần võ minh các ngươi thế mạnh, hoàng thất không quản được, thế nhưng trẫm nhắc cho các ngươi nhớ một điều, không có hoàng thất đại ninh ta, thần võ minh của các ngươi đến mảnh đất cằn dựng hội cũng không có, càng đừng nói đến chuyện ở trong triều đường này phách lối, vậy nên Chung Ly ngươi nên biết an phận thủ thường, bớt nhúng tay vào chuyện của hoàng thất ta.
Lời của huyền minh đế quả thực có ý tứ của nó, Chung Ly tất nhiên muốn bảo vệ Hàn Thiên, dù hôm nay cãi lý không thắng, Huyền Minh đế trên danh nghĩa cũng chẳng thể quản chuyện của Hàn Thiên, Chung Ly đang định dùng đại thế của Thần võ minh bảo vệ Hàn Thiên ly khai, thì ngay lúc này, Hàn Thiên ở phía xa xa đã cười ha hả nói.
-hay cho một câu hoàng thất đại ninh bảo hộ chúng ta an nhàn tu luyện?, ta lại hỏi hoàng đế bệ hạ, một mảng giang sơn đại ninh có ngày hôm nay, là do mình hoàng thất Thái Văn các ngài đánh về?, hay căn bản là tu chân giả chúng ta theo hiệu triệu của hoàng thất đánh về?.
-cả đại ninh đế quốc vạn vạn dặm quốc thổ, hoàng thất Thái Văn các ngài được trời chiếu cố, dân chúng ủng hộ nên mang danh là chủ, thế nhưng hoàng đế ngài còn nhớ chăng, tộc nhân hoàng thất các ngài chỉ là thiểu số trong ức vạn con dân đại ninh, các ngài nói võ giả tự do chúng ta do hưởng dụng tài nguyên dồi dào trên quốc thổ đại ninh, mà tu luyện thành danh.
-còn hoàng thất các ngài ở trên ngôi cao hưởng kim thuế do võ giả chúng ta nộp lên mà tồn tại, chúng ta vất vả lao lực mới có tài nguyên hưởng dụng, còn các ngài mang danh là chủ, liền mặc nhiên coi công sức chúng ta nộp kim thuế cho các ngài là hiễn nhiên, quốc khố dồi dào nhờ dân chúng làm việc chăm chỉ, hoàng thất các ngài có công giữ quốc thổ an yên, còn chúng ta hưởng thái bình cũng vì hoàng thất các ngài mà mang ơn, chúng ta có qua có lại, các ngài lại nghĩ bản thân chiếm mọi thành tựu?.
-biên cương của đại ninh xảy ra chiến loạn, võ giả tự do chúng ta có khi nào chưa nhúng tay hỗ trợ?, hơn ngàn năm trước đế đô xảy ra binh biến, hoàng thất các ngài khi đó bị thập phương chư hầu liên thủ lật đổ, nếu không có thần võ minh lúc ấy hổ trợ, liệu các ngài còn có ngày hôm nay?, võ giả chúng ta ở trong quốc thổ đại ninh, một là không phạm luật pháp, hai là nộp kim thuế, dùng tiện ích đều trả tiền đầy đủ, ta cảm thấy bản thân chẳng nợ hoàng thất các ngài điều gì, vậy nên nếu hoàng đế ngài lộng quyền can thiệp vào cuộc sống của ta, Hàn Thiên ta tất nhiên không nhẫn nhục nhường nhịn.
Từng lời của Hàn Thiên đều nghĩa khí ngút trời, căn bản chính là lời phạm thượng, nhưng lại khiến Huyền Minh đế chẳng thể bắt bẽ câu nào, vì quá tức giận Huyền Minh đế nét mặt sa xầm hạ chỉ.
-bắt tên thảo dân hỗn xược này lại, nhốt vào thiên lao cho trẫm, dám ở trong triều đường hồ ngôn loạn ngữ, đây là đại tội không thể tha!.
-hảo ý của bệ hạ, tiểu nữ xin tâm lĩnh, thế nhưng tiểu nữ cũng giống như Hàn Thiên huynh ấy, không thích bị vướng bận nhiều điều, tiểu nữ một lòng để tâm ở chuyện tu luyện, hơn nữa cá nhân còn có nhiều việc chưa giải quyết ổn thỏa, Hàn Thiên huynh ấy không nhận quan vị, tiểu nữ cũng xin phép không nhận.
Lời của Nhược Mộng, ý tứ vô cùng rõ ràng, Hàn Thiên không vào triều, nàng cũng không vào, cho dù có quyền lợi hay ưu đãi thế nào cũng không được.
Đến lúc này thì nét mặt Huyền Minh đế đã có chút không vui, thế nhưng ông ta là một vị đế quân, tất nhiên không thể mất đi khí độ chỉ vì người khác làm phật ý mình, khẽ cười một tiếng, ông ta bất chợt nói.
-hai người tuổi còn trẻ, không muốn bước chân vào quan trường cũng là chuyện thường tình, bất quá trẫm thấy cả hai đều là nhân tài kiệt xuất, vậy nên dù hai người không muốn làm quan, trẫm có thể cân nhắc ban cho hai người một danh phận ít quy cũ hơn.
Dừng một chút Huyền Minh đế chăm chú nhìn Hàn Thiên tiếp.
-ta thấy Hàn Thiên cậu anh tuấn khí phách, cả nhân phẩm lẫn tài năng đều trác tuyệt, nhất kiến công chúa con ta lại là kỳ nữ nổi danh khắp đông bộ châu, năm nay nó đã đến tuổi cập kê, ta ban đầu định để nó liên hôn với hoàng thất vạn kiến, thế nhưng nghĩ lại liền thấy không thỏa đáng, nay may mắn gặp một tài tuấn kiệt xuất như Hàn Thiên cậu, ta cảm thấy cậu đủ phẩm chất để làm phò mã gia, vậy nên nhân dịp này ta muốn hứa hôn nhất kiến cho cậu, phò mã gia không phải là một quan vị, không có nhiều ràng buộc, nếu Hàn Thiên cậu làm phò mã gia, liền sẽ như người nhà với trẫm, chuyện hảo sự như thế này, thực sự là trăm lợi mà vô hại với Hàn Thiên cậu đi?.
Huyền Minh đế vừa dứt lời liền đánh mắt sang vương hậu ngồi cạnh, giống như đã bàn tính từ trước, vị vương hậu khí chất xuất trần, dung mạo có mấy phần giống nhất kiến, chợt cười hòa ái nhìn Nhược Mộng tiếp.
-ta thấy Nhược Mộng cô nương thiên tư xuất chúng, mĩ mạo cao tuyệt, ai gia bình sinh rất thích những nữ tử đặc biệt xuất chúng như thế, Nhược Mộng cô nương một mình lăn lộn ở đế đô không nơi nương tựa, ai gia vừa nhìn liền cảm mến, khó trách muốn bao bọc che chở, vậy nên tiện đây ai gia cũng muốn nhận Nhược Mộng cô nương làm muội tử, chúng ta từ nay về sau gọi nhau là tỷ muội, bao bọc giúp đỡ lẫn nhau, như thế được chăng?.
Văn võ bá quan trong triều thoáng chốc nổi lên một trận xáo động, ba lần bốn lượt mời chào hai người bọn Hàn Thiên vào triều đường, ý đồ lôi kéo rất rõ ràng, thế nhưng điều này chỉ đơn giản là như thế?, chắc chắn là không, ẩn tình trong đó còn rất nhiều.
ở trong hoàng triều, muốn làm quan cao phải biết nhìn mặt đoán ý của hoàng thượng, Huyền Minh đế trước muốn gia phong Hàn Thiên làm phò mã, sau lại ngầm chỉ ý hoàng hậu nhận Nhược Mộng làm muội muội, sớm có câu, phò mã không dám có tam thê tứ thiếp, tỷ muội với hoàng hậu, phi tần cũng liền coi như là nữ tử của hoàng đế, chỉ cần long nhan có ý, tùy lúc đều phải cùng tỷ tỷ thờ chung chồng.
Huyền Minh đế trước phong Hàn Thiên làm phò mã, sau chỉ thị vương hậu nhận Nhược Mộng làm muội muội, tại sao lại là muội muội chứ không phải con nuôi?, cái này chỉ cần là người có mắt nhìn đều sẽ đoán ra, Huyền Minh đế đây chính là có ý với Nhược Mộng, muốn thu nàng vào hậu cung.
Ý tứ rõ ràng như thế, Hàn Thiên hắn nhìn một cái liền nhận ra ngay, hôm nay hắn đem Nhược Mộng đến chỗ này diện thánh, vốn nghĩ sẽ chẳng có việc gì trọng yếu, thật không ngờ hoàng đế đại ninh tuy nhìn rất đạo mạo, nhưng thực chất lại là một kẻ lộng quyền đến thế, nếu Nhược Mộng đã rơi vào tầm ngắm, liền tìm cách lôi nàng về cho bằng được.
Hàn Thiên hắn xưa nay ghét nhất thể loại đế vương bá đạo thế này, chẳng ngờ đến đại ninh đế quốc liền gặp ngay một kẻ như thế, không chút do dự, Hàn Thiên khu động linh lực đem chiếu thư phong thưởng treo lại trước mặt thái giám cận thân của Huyền Minh đế, biểu hiện thất lễ của Hàn Thiên làm không ít triều thần phẫn nộ, chẳng chờ bọn họ lên tiếng, Hàn Thiên đã vòng tay quyết đoán nói.
-nếu hôm nay bệ hạ triệu ta đến đây chỉ để vì muốn ràng buộc quan hệ lợi ích, vậy thì thứ lỗi Hàn Thiên ta và bệ hạ có lẽ không cùng quan điểm rồi, chuyện cứu mạng bằng hữu hay trụ cột quốc gia không phải công trạng to lớn gì, dù là kẻ sĩ nào cũng sẽ làm như thế, vậy nên Hàn Thiên không dám nhận bất kỳ ân điển nào từ hoàng đế bệ hạ.
-nhất kiến công chúa quả thực xuất chúng, Hàn Thiên tự nhận chỉ là một thảo dân nên không dám trèo cao, hơn hết là ta đã có người trong lòng, không thể làm phò mã, thịnh tình của hoàng đế bệ hạ Hàn Thiên ta không có phúc nhận.
Nói đoạn Hàn Thiên liền nhìn sang Nhược Mộng với ánh mắt nóng rực tựa có lửa cháy bên trong, Nhược Mộng tâm tư linh động sao có thể không biết bản thân đang rơi vào tình huống nào, làm một hành động trả chiếu thư tựa Hàn Thiên, Nhược Mộng kiên định nói.
-tiểu nữ tử quả thực chỉ đến đế đô một mình, thế nhưng bên cạnh ta luôn có người quan tâm giúp đỡ, cuộc sống dù không dám nói là mười phần đủ đầy, thế nhưng tiêu dao thoải mái là sự thật, Nhược Mộng tâm lĩnh hảo ý của hoàng hậu nương nương, thế nhưng ta cảm thấy cuộc sống hiện tại đã rất mãn ý rồi, vậy nên Nhược Mộng không dám trèo cao, muội muội của hoàng hậu nương nương, Nhược Mộng kính xin khước từ.
Cả Hàn Thiên cùng Nhược Mộng đều không nhận gia thưởng, cũng không nhận sắc phong, cái này thực sự đã khiến kẻ cầm quyền lực lâu như Huyền Minh đế long nhan đại động, ông ta chằm chằm nhìn Hàn Thiên, trên người khí tức võ giả mạnh mẽ tỏa rac cực kỳ quyết liệt.
Huyền Minh đế đạt thực lực võ tông khi còn trẻ, nhưng lên ngôi gần năm mươi năm, công vụ bận bịu, tu vi trong gần năm mươi năm cũng chỉ đạt đến võ tông cao tầng, Hàn Thiên trước uy áp cấp võ tông nét mặt không chút biến đổi, dưới làn da hắn kim quan lưu động, trong ánh mắt chính là một ngọn lữa sục sôi như muốn đốt cháy tất thảy.
Huyền Minh đế chẳng ngờ bản thân khí tức lại chẳng áp chế nổi một thiếu niên như Hàn Thiên, long nhan đại động, giọng Huyền Minh đế đã có thêm mấy phần đe dọa nói.
-làm ra hành động thất thố nơi triều đường, ngươi có biết đây là tội khi quân?.
Trước nét uy hiếp của Huyền Minh đế, khóe môi Hàn Thiên liền khẽ nhếch lên nói.
-không nhận gia phong của bệ hạ là tội khi quân?, hay cố ý làm trái ý ngài mới là tội khi quân đây?, Hàn mỗ chẳng phải quan nhân, ta là một tu luyện giả, ta không làm quan nhân của đế triều là vì không muốn nhìn mặt người khác mà hành sự, nếu hiện tại hai bên đã không chung ý tưởng, hà cớ gì ở lại chỗ này lâu?.
Nói đoạn Hàn Thiên liền cuối người chào Huyền Minh đế cùng quần thần rồi quay người rời đi, Nhược Mộng thấy Hàn Thiên rời đi cũng chậm rãi theo sau, Huyền Minh đế trước giờ có khi nào phải chịu sự khinh nhờn lớn đến như thế?, ông ta không ngồi yên trên vương tọa nữa mà đứng dậy nói lớn.
-suy nghĩ cho kỹ, một khi bước ra khỏi cổng lớn đại điện, cuộc sống sau này của các ngươi sẽ không còn đơn giản tiêu dao như thế nữa đâu!.
Long nhan đại động, cảnh vệ bên ngoài liền xông đến cản đường hai người bọn Hàn Thiên, Hàn Thiên trước biểu hiện này của Huyền Minh đế, khí tức trên người hắn càn ngày càng mạnh, kim quang lưu động dưới da dần tán phát ra bên ngoài, thoáng chốc chợt giống như liêu kiến anh dùng biến thân thuật ngày đó.
Trong phút chốc Hàn Thiên như biến thành một sát thần với khí thế hủy thiên diệt địa, ngay cả một dàn võ tông hộ vệ bên ngoài cũng có chút chùn lòng, thật trầm giọng Hàn Thiên gằng từng chữ.
-ta muốn rời đi, hiện ai dám cản?, vương quyền của đại ninh lớn, chẳng lẽ võ quyền ở đại thiên giới bé hay sao?, thiết nghĩ hôm nay Hàn mỗ không làm nên đại tội gì trong triều đường này, hoàng đế bệ hạ muốn làm khó ta, thần võ minh chẳng lẽ cũng do người quản?.
Hàn Thiên như thế này chính là muốn trực tiếp đối đầu với Huyền Minh đế, đối đầu với hoàng quyền, tuy nói huyền minh đế không thể dùng hoàng quyền ép buộc Hàn Thiên phải làm bất kỳ điều gì, thế nhưng nếu Hàn Thiên đã chọc giận ông ta, cuộc sống của hắn ở đế đô sau này nhất định chẳng dễ dàng gì.
Việc một tu luyện giả vô cớ gặp khó khăn đối với đám côn đồ ở đế đô, mà cấm vệ quân không thèm quản, hay hắn vô ý phạm phải trọng tội nào đó dẫn đến bị bắt về thiên lao chịu hình không hề xa lạ, chỉ cần đắc tội một người có quyền lực lớn ở đế đô, ngươi chỉ cần đi sai một bước liền có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, chuyện này không hề hiếm xảy ra.
Là một bằng hữu thân thiết với Hàn Thiên, gặp cảnh hắn và phụ thân vừa nói chuyện đã trở mặt, huống hồ Hàn Thiên lại là nhân tài do chính bản thân tiến cữ, Lưu Mộ đứng một bên liền không nhịn được mà bước ra trước triều tấu.
-kính thưa phụ vương, Hàn Thiên hắn là nhân sĩ tu chân, hắn xuất thân từ Thiên An thành giáp ranh yêu linh sơn mạch, quá khứ từng bị người nhà bỏ rơi trong rừng rồi lớn lên ở đấy, sinh sống ở nơi tự do tự tại như Thiên An thành đã lâu, vậy nên khó trách hắn không muốn vướng vào những quy cũ của triều đường ta, càng huống hồ Hàn Thiên hắn và Nhất Kiến giao tình không sâu, thậm chí nhất kiến còn từng gây khó dễ cho hắn lúc ở trong cổ sơn chiến trường.
-Hàn Thiên và nhất kiến đã xung khắc như thế, bản thân nhi thần cũng cảm thấy mối lương duyên sắp đặt này là bất khả, Hàn Thiên hắn thích tự do, bây giờ phụ thân lại muốn quản cả chuyện hôn phối của hắn, khó trách hắn không phật ý.
Nhất kiến công chúa ngày thường cũng không có mấy hảo cảm với Hàn Thiên, trong lòng chỉ hận hắn không sớm gặp họa, bất quá lần này sự tình liền quan đến chung thân đại sự của bản thân, nhất kiến chỉ đành đứng về phía Hàn Thiên, sau khi Lưu Mộ dứt lời nàng cũng chậm rãi bước ra trước triều đường vòng tay tấu.
-nhi nữ và Hàn Thiên quả thực vẫn còn chút khúc mắt, vậy nên hắn không vừa lòng chuyện phụ hoàng tự ý gán hôn cũng là việc thường tình, huống hồ nhi nữ tự thẹn bản thân tài mạo không quá xuất chúng, ắt hẵn chưa đủ để Hàn Thiên hắn nhìn trúng, hắn đã không để ý nhi nữ, nhi nữ cũng không có tình cảm với hắn, hai bên chẳng thuận ý nhau, kính xin phụ hoàng đừng trách tội Hàn Thiên.
Huyền Minh đế nét mặt vẫn chưa hết giận, nay thêm Lưu Mộ cùng nhất kiến can gián, ông ta liền động nộ nhìn triều đường hỏi lại.
-nhất kiến con ta là một người không đáng chú ý đến thế sao?, khắp đông bộ châu này, chỉ cần nó tuyên bố kén rễ, tài tuấn thành danh, thậm chí cả những người có danh vọng địa vị chí cao, cũng đều sẵn sàng kéo đến xếp hàng dài trăm dặm trước hoàng thành, một thảo dân còn chưa có chút danh vọng địa vị nào như Hàn Thiên hắn, lại dám từ chối thành ý ban hôn này của trẫm hay sao?.
-hắn ỷ mình có thiên phú xuất chúng, bản thân đạt được chút thành tựu thì lấy đó làm tự hào, không xem lời của trẫm ra gì, trẫm thấy hắn đây chính là muốn khi quân phạm thượng!.
Huyền Minh đế vừa dứt lời, trong triều đường đều một bộ dáng lặng thinh, giây lát sau, bất ngờ có một Hán Tử cao lớn mặc thường phục đứng trong hàng quan cửu phẩm bất chợt bước ra.
Người này dung mạo đường đường, thân cao sáu thước, khắp người tỏ ra một khí chất vô cùng bất phàm, hắn nhìn Huyền Minh đế bằng nét cười lễ mạo, hai tay vòng ra trước bình thản nói.
-chuyện nhà của Thái Văn hoàng thất, lý ra người của Thần Võ Minh chúng ta không tiện xen vào, bất quá ta thấy sự tình lần này, tiểu huynh đệ kia thật sự không có gì đáng trách.
-cậu ta trước là bằng hữu của tam hoàng tử Lưu Mộ, sau lại là ân nhân cứu mạng của rất nhiều người trong triều đường hôm nay, hoàng đế ngài lấy danh ban thưởng, lúc tiểu huynh đệ này dẫn theo nữ bằng hữu kia thượng triều, điệu bộ cữ chỉ đều vô cùng đúng mực, cơ mà sau đó hoàng đế ngài mượn danh ban thưởng, cưỡng ép hai người họ vào triều, cái này có thể coi là cậy ban ơn, giọng điệu giống kẻ ngồi cao đi, tiểu huynh đệ nọ cùng bằng hữu của hắn cảm thấy không được coi trọng nên rời đi, cũng là chuyện thường tình.
-nếu tiểu huynh đệ kia đã ký khế ước phục vụ hoàng triều đại ninh thì thôi đi, đằng này cậu ta không hề nhận chút hỗ trợ nào từ hoàng triều các ngài, hoàng đế ngài sau đó lại ban chiếu công nhận thân phận của tiểu huynh đệ kia, cái này là đơn phương tự quyết, căn bản không cho người ta có cơ hội từ chối, tiểu huynh đệ kia giả như từ chối, hoàng đế ngài hẵn sẽ đại nộ như hôm nay, ban cho hắn tội khi quân đi?.
-Hắn một thân một ngựa lăn lộn đến hôm nay, có thể đạt đến thành tích này, đấy là bản thân hắn có điểm hơn người, dù có hay không có trợ giúp của hoàng triều thì cũng chẳng ảnh hưởng nhiều, hắn đã không có liên can đến hoàng triều các ngài, ban nãy lại có nhắc đến thần võ minh chúng ta, thần võ minh thành lập để bảo vệ quyền lợi của tu chân giả, sự tình của tiểu huynh đệ kia rõ ràng cậu ta không hề sai, lần này thần võ minh tất nhiên sẽ đứng về phía cậu ta!.
Hàn Thiên chăm chú quan sát hán tử vừa nói một chập, người này khí thế bất phàm, lực lượng trong người đã đạt đến cảnh giới thu phát tùy tâm, Hàn Thiên hắn không hề cảm nhận được dao động lực lượng từ người ông ta nên ban đầu cũng chẳng để ý, bây giờ ông ta bước ra nói giúp hắn mới chú tâm, dù không biết thực lực ông ta cao đến đâu, nhưng có thể chắc chắn một điều, người được thần võ minh phái ra thượng triều, thực lực chắc chắn không dưới võ vương cường giả.
Hán tử nọ nói một tràng đều nhắc đến những chỗ mấu chốt, vô hình chung đã biến Hàn Thiên thành một yếu nhân vô tội, còn Huyền Minh đế lại trở thành người ngang ngược tự quyết, cảm thấy người khác có tài năng liền nhất mực kéo về phía mình, Huyền Minh đế là người của hoàng thất, hán tử nọ lại là người của thần võ minh, một bên tượng trưng cho hoàng quyền, một bên là võ quyền, hai bên tất nhiên không vừa mắt nhau.
Thấy hán tử nọ hùng hồn lên tiếng, Huyền Minh đế cũng không chịu kém cạnh gằng giọng đáp trả.
-Chung Ly ngươi thực lực cũng ổn, nhưng trong thần võ minh ngươi không phải mạnh nhất, bất quá cái tài mồm mép của ngươi thì cả thần võ minh thật chẳng ai bằng, chẳng thế mà bọn chúng phái ngươi đến đây thượng triều, suốt ngày nhúng chân vào chuyện của hoàng thất ta nhỉ?.
-ngươi vịn vào cớ Hàn Thiên hắn không phải là người của hoàng thất, vậy là hắn liền có thể không coi hoàng quyền ra gì?, có thể đặt bản thân ngoài vòng hoàng quyền như thần võ minh các ngươi?.
-cũng chỉ vì có thần võ minh các ngươi, những kẻ ngạo mạng như Hàn Thiên mới không coi hoàng thất ta ra gì, các ngươi nghĩ bản thân là ai?, cả các ngươi và Hàn Thiên hắn đều như nhau, các ngươi sống trong quốc thổ đại ninh ta, sữ dụng tài nguyên dồi dào của đại ninh ta tu luyện tăng tu vi, hưởng dụng thái bình thịnh vượng do hoàng thất đại ninh ta gây dựng, bản thân lại muốn tiêu dao tự tại, vượt ngoài quản thúc của hoàng triều?.
-nếu ai cũng như các ngươi, đại ninh ta hẵn không có hôm nay, thần võ minh các ngươi thế mạnh, hoàng thất không quản được, thế nhưng trẫm nhắc cho các ngươi nhớ một điều, không có hoàng thất đại ninh ta, thần võ minh của các ngươi đến mảnh đất cằn dựng hội cũng không có, càng đừng nói đến chuyện ở trong triều đường này phách lối, vậy nên Chung Ly ngươi nên biết an phận thủ thường, bớt nhúng tay vào chuyện của hoàng thất ta.
Lời của huyền minh đế quả thực có ý tứ của nó, Chung Ly tất nhiên muốn bảo vệ Hàn Thiên, dù hôm nay cãi lý không thắng, Huyền Minh đế trên danh nghĩa cũng chẳng thể quản chuyện của Hàn Thiên, Chung Ly đang định dùng đại thế của Thần võ minh bảo vệ Hàn Thiên ly khai, thì ngay lúc này, Hàn Thiên ở phía xa xa đã cười ha hả nói.
-hay cho một câu hoàng thất đại ninh bảo hộ chúng ta an nhàn tu luyện?, ta lại hỏi hoàng đế bệ hạ, một mảng giang sơn đại ninh có ngày hôm nay, là do mình hoàng thất Thái Văn các ngài đánh về?, hay căn bản là tu chân giả chúng ta theo hiệu triệu của hoàng thất đánh về?.
-cả đại ninh đế quốc vạn vạn dặm quốc thổ, hoàng thất Thái Văn các ngài được trời chiếu cố, dân chúng ủng hộ nên mang danh là chủ, thế nhưng hoàng đế ngài còn nhớ chăng, tộc nhân hoàng thất các ngài chỉ là thiểu số trong ức vạn con dân đại ninh, các ngài nói võ giả tự do chúng ta do hưởng dụng tài nguyên dồi dào trên quốc thổ đại ninh, mà tu luyện thành danh.
-còn hoàng thất các ngài ở trên ngôi cao hưởng kim thuế do võ giả chúng ta nộp lên mà tồn tại, chúng ta vất vả lao lực mới có tài nguyên hưởng dụng, còn các ngài mang danh là chủ, liền mặc nhiên coi công sức chúng ta nộp kim thuế cho các ngài là hiễn nhiên, quốc khố dồi dào nhờ dân chúng làm việc chăm chỉ, hoàng thất các ngài có công giữ quốc thổ an yên, còn chúng ta hưởng thái bình cũng vì hoàng thất các ngài mà mang ơn, chúng ta có qua có lại, các ngài lại nghĩ bản thân chiếm mọi thành tựu?.
-biên cương của đại ninh xảy ra chiến loạn, võ giả tự do chúng ta có khi nào chưa nhúng tay hỗ trợ?, hơn ngàn năm trước đế đô xảy ra binh biến, hoàng thất các ngài khi đó bị thập phương chư hầu liên thủ lật đổ, nếu không có thần võ minh lúc ấy hổ trợ, liệu các ngài còn có ngày hôm nay?, võ giả chúng ta ở trong quốc thổ đại ninh, một là không phạm luật pháp, hai là nộp kim thuế, dùng tiện ích đều trả tiền đầy đủ, ta cảm thấy bản thân chẳng nợ hoàng thất các ngài điều gì, vậy nên nếu hoàng đế ngài lộng quyền can thiệp vào cuộc sống của ta, Hàn Thiên ta tất nhiên không nhẫn nhục nhường nhịn.
Từng lời của Hàn Thiên đều nghĩa khí ngút trời, căn bản chính là lời phạm thượng, nhưng lại khiến Huyền Minh đế chẳng thể bắt bẽ câu nào, vì quá tức giận Huyền Minh đế nét mặt sa xầm hạ chỉ.
-bắt tên thảo dân hỗn xược này lại, nhốt vào thiên lao cho trẫm, dám ở trong triều đường hồ ngôn loạn ngữ, đây là đại tội không thể tha!.
/382
|