Trần Tư Tầm đến thành phố B vừa lúc trường đại học đang diễn ra một buổi tập kịch quy mô lớn, các thành viên của đội kịch cũng nhân lúc này bố trí một buổi biểu diễn. Để kịp diễn trước khi Trần Tư Tầm và đoàn giáo sư rời đi, tất cả mọi người đều cố gắng luyện tập.
Hạng Doanh Doanh là một sinh viên đại học năm nhất có dáng người tương đốt tốt, dung mạo lại giống như môt mỹ nữ, đương nhiên là cũng sẽ tham gia buổi biểu diễn này, hơn nữa còn sắm một vai cực kỳ quan trọng.
Hạng Doanh Doanh là một người không chịu thua kém ai, lại còn rất thích Trần Tư Tầm, cho nên cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để được chứng tỏ bản thân mình trước mặt anh, vì thế cô thường ở lại phòng tập rất khuya, luyện tập vô cùng cực khổ.
“Doanh Doanh, em thật chăm chỉ!” Đội trưởng đội kịch đối với lần công diễn này vô cùng coi trọng, nhìn thấy Hạng Doanh Doanh chăm chỉ luyện tập như vậy dĩ nhiên là cực kỳ cảm động.
“Ừhm, em biết đội trưởng rất coi trọng lần diễn xuất này, cho nên em nhất định sẽ cố gắng!” Hạng Doanh Doanh cười khanh khách mở miệng.
Đội kịch trong trường là một tập thể rất lớn, có đủ loại thành phần rất phức tạp, cộng thêm lần công diễn này là một cơ hội tốt để thể hiện bản thân của mình, đương nhiên sẽ dẫn đến rất nhiều cuộc tranh giành gay gắt, đội trưởng lại là một người thật thà, chắc chắn sẽ không làm cái chuyện gì gọi là quy tắc ngầm, cho nên các thành viên tranh đấu với nhau rất kịch liệt.
“Đội trưởng, anh đừng lo lắng, em nghĩ mọi người sẽ cố gắng diễn thật tốt vai của mình, yên tâm đi!” Hạng Doanh Doanh cười, cúi xuống cầm chai nước của mình đưa cho đội trưởng, “Dù sao lần công diễn này cũng rất quan trọng, em nghĩ mọi người sẽ cố gắng hết sức mình.”
“Không phải tất cả mọi người đều chăm chỉ như em.” Đội trưởng cầm bình nước, “Em xem Lý Tình đi, mỗi lần đến đây đều là bộ dạng lờ đờ, lời thoại thì đọc sai mãi, lúc tập thì cũng không chăm chú, đúng là. . . .” Lý Tình đảm nhiệm vai nữ chính của vở kịch, vóc dáng rất tốt, có lẽ bởi vì đây là lần đầu đảm nhiệm vai chính cho nên hơi khẩn trương, hai lần luyện tập cũng không thể ở trong trạng thái tốt nhất.
Đội trưởng vừa nói vừa lắc đầu, vẻ mặt sầu não: “Vở kịch lần này sắp được công diễn, em cũng biết lãnh đạo nhà trường đối với lần diễn xuất này rất coi trọng, nếu thất bại thì phải làm sao bây giờ?”
“Vậy. . . . . . .hay là đổi người thử xem sao?” Hạng Doanh Doanh cẩn thận đề nghị.
“Đổi người? Làm sao có thể dễ dàng như vậy được!” Đội trưởng lắc đầu: “Chúng ta chỉ còn có vài ngày nữa thôi, bây giờ nếu đổi người, riêng vấn đề học thuộc lời thoại cũng phải mất mấy ngày, như vậy thì quá gấp rút rồi. . . . .Aizzz. . . . .”
“Em nghĩ, mọi người mỗi ngày đều luyện tập cho nên lời thoại chắc cũng đã nhớ rõ ràng rồi.” Hạng Doanh Doanh dựa vào bên cạnh, không chắc chắn nói: “Không biết người khác như thế nào, nhưng mà mỗi ngày em đều nghe đi nghe lại, hai ngày nay, lời kịch của Lý Tình, em cũng đã nhớ được hơn phân nửa rồi!”
“Thật à?” Đội trưởng nhìn Hạng Doanh Doanh từ trên xuống dưới, trầm ngâm một lúc, “Tốt lắm, vậy ngày mai em thử vai diễn của Lý Tình một chút, tôi xem xem, nếu có thể thì sẽ để em đổi vai với cô ấy!”
“A? Không được không được, như vậy không tốt đâu!” Hạng Doanh Doanh vừa nghe, vội vàng xua tay: “Đội trưởng, như vậy không tốt, vai nữ chính đã thuộc về Lý Tình từ trước, bây giờ thay đổi, chỉ sợ. . . .”
“Chỉ sợ cái gì, tôi là người quyết định, tôi có tư cách hủy bỏ vai diễn của cô ấy! Lại nói, cũng không phải là do ai khác mà là do cô ấy không đảm nhiệm tốt vai trò của mình! Không có việc gì cả, tôi đã nói rồi, chỉ cần kỹ thuật diễn xuất của em không có gì trở ngại thì vai nữ chính là của em.”
“Nhưng. . . . . . .”
“Không có nhưng nhị gì hết, cứ quyết định như vậy đi!” Đội trưởng vung tay lên: “Khuya lắm rồi, em cũng trở về nghỉ đi, ngày mai hãy chuẩn bị thật tốt!”
Ngày hôm sau, đội trưởng đúng là chưa quên chuyện này, để cho Hạng Doanh Doanh đổi trang phục đóng chung với Lý Tình, lại nói, Hạng Doanh Doanh cũng không chịu thua kém, mặc kệ là về mặt diễn xuất hay là về mặt khí thế cũng đều đè đầu cưỡi cổ Lý Tình. Đội trưởng vỗ xuống bàn một cái hô to: “Vai chính thuộc về em!”
Hạng Doanh Doanh đảm nhận vai chính, vậy còn vai nữ thứ? Hạng Doanh Doanh tuy rất đắc ý nhưng vẫn không quên đề nghị với đội trưởng: “Lâm Nhất Nhiên ở ký túc xá của tụi em rất có thiên phú biểu diễn! Em tiến cử cô ấy vào vai nữ thứ!”
Lại nói Hạng Doanh Doanh tiến cử Lâm Nhất Nhiên vào vai nữ thứ cũng là có nguyên nhân. Bởi vì cái vai này ở trong vở kịch là một người rất có tâm kế, nhưng lại rất biết cách giả bộ vô tội, ra vẻ đáng thương, quan trọng nhất là, ở đoạn cuối, nữ thứ còn bị nam chính cho một cái bạt tai. Hạng Doanh Doanh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Lâm Nhất Nhiên gần gũi với Trần Tư Tầm, vậy nên cô rất muốn nhân cơ hội này, trước mặt Trần Tư Tầm, giết chết nhuệ khí của Lâm Nhất Nhiên!
Lâm Nhất Nhiên đương nhiên là không biết cái nguyên do này, cho nên cảm thấy rất kinh ngạc: “Tớ diễn vai nữ thứ?”
“Đúng vậy, đây chính là do tớ khó khăn lắm mới tranh thủ xin giúp cậu được đấy!” Hạng Doanh Doanh ngồi bên giường của Lâm Nhất Nhiên, đem trang phục biểu diễn tới: “A Nhiên, cậu hãy nắm chắc cơ hội này!”
“Nhưng mà tớ không thích hợp để diễn kịch, như vậy cũng được sao?”
“Không có việc gì không có việc gì, tớ và đội trưởng đã quen biết, nên cố tình cho cậu cơ hội lần này!” Hạng Doanh Doanh khoác tay lên vai cô: “Mà chẳng lẽ cậu không muốn nhân dịp này chứng tỏ tài năng của mình trước mặt Trần Tư Tầm sao? Tuy không phải là nữ chính nhưng vai nữ thứ cũng rất quan trọng nha!”
Lâm Nhất Nhiên có chút quẫn bách, làm như vậy để làm gì, thứ nhất là cô không có năng khiếu về diễn xuất, thứ hai là cô vẫn chưa xem qua kịch bản, chỉ luyện tập với Hạng Doanh Doanh vài lần, cứ tiếp tục như vậy, điều này chẳng phải là. . . . . . .
“Không được không được, chẳng may tớ làm hư cả một vở kịch thì làm sao bây giờ?” Lâm Nhất Nhiên đẩy bộ quần áo trở lại: “Không được, vẫn là không được!”
“Có cái gì đâu mà không được! Đội trưởng cũng đã lên tiếng rồi, lại nói, cậu với tớ luyện tập nhiều lần như vậy, lời thoại chắc chắn cũng đã học thuộc lòng rồi!” Hạng Doanh Doanh có chút nóng nảy, vội vàng khuyên nhủ: “Không sao, buổi diễn xuất không có khả năng bị thất bại chỉ vì cậu, yên tâm đi!” Hạng Doanh Doanh đương nhiên làm sao có thể để cho Lâm Nhất Nhiên từ chối được, trên thực tế, trong lòng Hạng Doanh Doanh chỉ mong Lâm Nhất Nhiên phá hỏng buổi biểu diễn thôi.
“Aizz, tớ vẫn cảm thấy không yên tâm!” Lâm Nhất Nhiên ôm trang phục, ngẩng đầu nhìn Hạng Doanh Doanh: “Việc này. . . . . . .”
“Không có việc gì, tớ đã nói không sao thì sẽ không sao!” Hạng Doanh Doanh đứng dậy, cầm điện thoại: “Tớ cũng gọi anh tớ đến đây để xem buổi công diễn này, cậu đừng lo lắng nhiều, cứ yên tâm đi!”
Lâm Nhất Nhiên nhìn Hạng Doanh Doanh cầm điện thoại chạy ra ngoài, không chờ cho cô nói một câu, thật sự là không còn cách nào khác, cô cầm điện thoại gọi cho Đường Cẩm kể khổ, nào ngờ sau khi nghe cô nói, Đường Cẩm lại tỏ ra vô cùng hứng thú, lên đại học rồi mà cô ấy vẫn không sửa được cái tính “chỉ sợ thiên hạ không loạn” này, còn khuyến khích Lâm Nhất Nhiên biểu diễn nữa.
Lâm Nhất Nhiên thật sự là không muốn diễn, nhưng cuối cùng, bởi vì Hạng Doanh Doanh nói là danh sách của tất cả vai diễn đều đã được báo lên, nếu Lâm Nhất Nhiên không diễn thì tất cả sẽ phải hủy bỏ. Lúc này Lâm Nhất Nhiên mới buộc lòng đáp ứng.
Buổi biểu diễn đã được quyết định vào bốn ngày sau, Lâm Nhất Nhiên là loại người nước đến chân mới nhảy, dĩ nhiên sẽ luyện tập vô cùng chăm chỉ. Bởi vậy cho nên mỗi ngày, ngoại trừ đi học, tắm rửa, ăn cơm, đi ngủ, cô còn phải luyện tập, bận rộn đến nỗi chân không kịp chạm đất, chả còn thời gian mà đi gặp Trần Tư Tầm nữa. Thời gian nhoáng một cái liền trôi qua, đến khi Lâm Nhất Nhiên gặp lại Trần Tư Tầm thì cũng đã là ngày công diễn.
“Anh!” Hạng Doanh Doanh từ phía sau khán đài, ra sức vẫy tay với người đàn ông đứng cạnh Trần Tư Tầm: “Anh!”
Lâm Nhất Nhiên cũng nghiêng người sang nhìn, hay thật, người đó chẳng phải là cái người trong buổi họp lớp Trần Tư Tầm đã mang cô đi theo đó sao?
Không muốn để cho Hạng Doanh Doanh biết quan hệ của mình và Trần Tư Tầm, Lâm Nhất Nhiên vội vàng rụt người vào trong, định đi về phía sau, lại bị Hạng Doanh Doanh túm chặt tay.
“Cậu xem kìa!” Hạng Doanh Doanh kéo tay cô, một tay chỉ về người đang đứng trên bậc thang, ánh mắt như sắp phun ra lửa: “Người phụ nữ kia là ai mà lại dám lôi kéo cánh tay của Trần Tư Tầm?”
Lôi kéo cánh tay của anh? Lâm Nhất Nhiên nhíu mày, nhịn không được quay đầu lại, bỗng dưng sửng sốt, cái người ngồi ở bên trái Trần Tư Tầm, đang nháy mắt nói chuyện với anh, rõ ràng là Đường Cẩm mà!
Hạng Doanh Doanh là một sinh viên đại học năm nhất có dáng người tương đốt tốt, dung mạo lại giống như môt mỹ nữ, đương nhiên là cũng sẽ tham gia buổi biểu diễn này, hơn nữa còn sắm một vai cực kỳ quan trọng.
Hạng Doanh Doanh là một người không chịu thua kém ai, lại còn rất thích Trần Tư Tầm, cho nên cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để được chứng tỏ bản thân mình trước mặt anh, vì thế cô thường ở lại phòng tập rất khuya, luyện tập vô cùng cực khổ.
“Doanh Doanh, em thật chăm chỉ!” Đội trưởng đội kịch đối với lần công diễn này vô cùng coi trọng, nhìn thấy Hạng Doanh Doanh chăm chỉ luyện tập như vậy dĩ nhiên là cực kỳ cảm động.
“Ừhm, em biết đội trưởng rất coi trọng lần diễn xuất này, cho nên em nhất định sẽ cố gắng!” Hạng Doanh Doanh cười khanh khách mở miệng.
Đội kịch trong trường là một tập thể rất lớn, có đủ loại thành phần rất phức tạp, cộng thêm lần công diễn này là một cơ hội tốt để thể hiện bản thân của mình, đương nhiên sẽ dẫn đến rất nhiều cuộc tranh giành gay gắt, đội trưởng lại là một người thật thà, chắc chắn sẽ không làm cái chuyện gì gọi là quy tắc ngầm, cho nên các thành viên tranh đấu với nhau rất kịch liệt.
“Đội trưởng, anh đừng lo lắng, em nghĩ mọi người sẽ cố gắng diễn thật tốt vai của mình, yên tâm đi!” Hạng Doanh Doanh cười, cúi xuống cầm chai nước của mình đưa cho đội trưởng, “Dù sao lần công diễn này cũng rất quan trọng, em nghĩ mọi người sẽ cố gắng hết sức mình.”
“Không phải tất cả mọi người đều chăm chỉ như em.” Đội trưởng cầm bình nước, “Em xem Lý Tình đi, mỗi lần đến đây đều là bộ dạng lờ đờ, lời thoại thì đọc sai mãi, lúc tập thì cũng không chăm chú, đúng là. . . .” Lý Tình đảm nhiệm vai nữ chính của vở kịch, vóc dáng rất tốt, có lẽ bởi vì đây là lần đầu đảm nhiệm vai chính cho nên hơi khẩn trương, hai lần luyện tập cũng không thể ở trong trạng thái tốt nhất.
Đội trưởng vừa nói vừa lắc đầu, vẻ mặt sầu não: “Vở kịch lần này sắp được công diễn, em cũng biết lãnh đạo nhà trường đối với lần diễn xuất này rất coi trọng, nếu thất bại thì phải làm sao bây giờ?”
“Vậy. . . . . . .hay là đổi người thử xem sao?” Hạng Doanh Doanh cẩn thận đề nghị.
“Đổi người? Làm sao có thể dễ dàng như vậy được!” Đội trưởng lắc đầu: “Chúng ta chỉ còn có vài ngày nữa thôi, bây giờ nếu đổi người, riêng vấn đề học thuộc lời thoại cũng phải mất mấy ngày, như vậy thì quá gấp rút rồi. . . . .Aizzz. . . . .”
“Em nghĩ, mọi người mỗi ngày đều luyện tập cho nên lời thoại chắc cũng đã nhớ rõ ràng rồi.” Hạng Doanh Doanh dựa vào bên cạnh, không chắc chắn nói: “Không biết người khác như thế nào, nhưng mà mỗi ngày em đều nghe đi nghe lại, hai ngày nay, lời kịch của Lý Tình, em cũng đã nhớ được hơn phân nửa rồi!”
“Thật à?” Đội trưởng nhìn Hạng Doanh Doanh từ trên xuống dưới, trầm ngâm một lúc, “Tốt lắm, vậy ngày mai em thử vai diễn của Lý Tình một chút, tôi xem xem, nếu có thể thì sẽ để em đổi vai với cô ấy!”
“A? Không được không được, như vậy không tốt đâu!” Hạng Doanh Doanh vừa nghe, vội vàng xua tay: “Đội trưởng, như vậy không tốt, vai nữ chính đã thuộc về Lý Tình từ trước, bây giờ thay đổi, chỉ sợ. . . .”
“Chỉ sợ cái gì, tôi là người quyết định, tôi có tư cách hủy bỏ vai diễn của cô ấy! Lại nói, cũng không phải là do ai khác mà là do cô ấy không đảm nhiệm tốt vai trò của mình! Không có việc gì cả, tôi đã nói rồi, chỉ cần kỹ thuật diễn xuất của em không có gì trở ngại thì vai nữ chính là của em.”
“Nhưng. . . . . . .”
“Không có nhưng nhị gì hết, cứ quyết định như vậy đi!” Đội trưởng vung tay lên: “Khuya lắm rồi, em cũng trở về nghỉ đi, ngày mai hãy chuẩn bị thật tốt!”
Ngày hôm sau, đội trưởng đúng là chưa quên chuyện này, để cho Hạng Doanh Doanh đổi trang phục đóng chung với Lý Tình, lại nói, Hạng Doanh Doanh cũng không chịu thua kém, mặc kệ là về mặt diễn xuất hay là về mặt khí thế cũng đều đè đầu cưỡi cổ Lý Tình. Đội trưởng vỗ xuống bàn một cái hô to: “Vai chính thuộc về em!”
Hạng Doanh Doanh đảm nhận vai chính, vậy còn vai nữ thứ? Hạng Doanh Doanh tuy rất đắc ý nhưng vẫn không quên đề nghị với đội trưởng: “Lâm Nhất Nhiên ở ký túc xá của tụi em rất có thiên phú biểu diễn! Em tiến cử cô ấy vào vai nữ thứ!”
Lại nói Hạng Doanh Doanh tiến cử Lâm Nhất Nhiên vào vai nữ thứ cũng là có nguyên nhân. Bởi vì cái vai này ở trong vở kịch là một người rất có tâm kế, nhưng lại rất biết cách giả bộ vô tội, ra vẻ đáng thương, quan trọng nhất là, ở đoạn cuối, nữ thứ còn bị nam chính cho một cái bạt tai. Hạng Doanh Doanh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Lâm Nhất Nhiên gần gũi với Trần Tư Tầm, vậy nên cô rất muốn nhân cơ hội này, trước mặt Trần Tư Tầm, giết chết nhuệ khí của Lâm Nhất Nhiên!
Lâm Nhất Nhiên đương nhiên là không biết cái nguyên do này, cho nên cảm thấy rất kinh ngạc: “Tớ diễn vai nữ thứ?”
“Đúng vậy, đây chính là do tớ khó khăn lắm mới tranh thủ xin giúp cậu được đấy!” Hạng Doanh Doanh ngồi bên giường của Lâm Nhất Nhiên, đem trang phục biểu diễn tới: “A Nhiên, cậu hãy nắm chắc cơ hội này!”
“Nhưng mà tớ không thích hợp để diễn kịch, như vậy cũng được sao?”
“Không có việc gì không có việc gì, tớ và đội trưởng đã quen biết, nên cố tình cho cậu cơ hội lần này!” Hạng Doanh Doanh khoác tay lên vai cô: “Mà chẳng lẽ cậu không muốn nhân dịp này chứng tỏ tài năng của mình trước mặt Trần Tư Tầm sao? Tuy không phải là nữ chính nhưng vai nữ thứ cũng rất quan trọng nha!”
Lâm Nhất Nhiên có chút quẫn bách, làm như vậy để làm gì, thứ nhất là cô không có năng khiếu về diễn xuất, thứ hai là cô vẫn chưa xem qua kịch bản, chỉ luyện tập với Hạng Doanh Doanh vài lần, cứ tiếp tục như vậy, điều này chẳng phải là. . . . . . .
“Không được không được, chẳng may tớ làm hư cả một vở kịch thì làm sao bây giờ?” Lâm Nhất Nhiên đẩy bộ quần áo trở lại: “Không được, vẫn là không được!”
“Có cái gì đâu mà không được! Đội trưởng cũng đã lên tiếng rồi, lại nói, cậu với tớ luyện tập nhiều lần như vậy, lời thoại chắc chắn cũng đã học thuộc lòng rồi!” Hạng Doanh Doanh có chút nóng nảy, vội vàng khuyên nhủ: “Không sao, buổi diễn xuất không có khả năng bị thất bại chỉ vì cậu, yên tâm đi!” Hạng Doanh Doanh đương nhiên làm sao có thể để cho Lâm Nhất Nhiên từ chối được, trên thực tế, trong lòng Hạng Doanh Doanh chỉ mong Lâm Nhất Nhiên phá hỏng buổi biểu diễn thôi.
“Aizz, tớ vẫn cảm thấy không yên tâm!” Lâm Nhất Nhiên ôm trang phục, ngẩng đầu nhìn Hạng Doanh Doanh: “Việc này. . . . . . .”
“Không có việc gì, tớ đã nói không sao thì sẽ không sao!” Hạng Doanh Doanh đứng dậy, cầm điện thoại: “Tớ cũng gọi anh tớ đến đây để xem buổi công diễn này, cậu đừng lo lắng nhiều, cứ yên tâm đi!”
Lâm Nhất Nhiên nhìn Hạng Doanh Doanh cầm điện thoại chạy ra ngoài, không chờ cho cô nói một câu, thật sự là không còn cách nào khác, cô cầm điện thoại gọi cho Đường Cẩm kể khổ, nào ngờ sau khi nghe cô nói, Đường Cẩm lại tỏ ra vô cùng hứng thú, lên đại học rồi mà cô ấy vẫn không sửa được cái tính “chỉ sợ thiên hạ không loạn” này, còn khuyến khích Lâm Nhất Nhiên biểu diễn nữa.
Lâm Nhất Nhiên thật sự là không muốn diễn, nhưng cuối cùng, bởi vì Hạng Doanh Doanh nói là danh sách của tất cả vai diễn đều đã được báo lên, nếu Lâm Nhất Nhiên không diễn thì tất cả sẽ phải hủy bỏ. Lúc này Lâm Nhất Nhiên mới buộc lòng đáp ứng.
Buổi biểu diễn đã được quyết định vào bốn ngày sau, Lâm Nhất Nhiên là loại người nước đến chân mới nhảy, dĩ nhiên sẽ luyện tập vô cùng chăm chỉ. Bởi vậy cho nên mỗi ngày, ngoại trừ đi học, tắm rửa, ăn cơm, đi ngủ, cô còn phải luyện tập, bận rộn đến nỗi chân không kịp chạm đất, chả còn thời gian mà đi gặp Trần Tư Tầm nữa. Thời gian nhoáng một cái liền trôi qua, đến khi Lâm Nhất Nhiên gặp lại Trần Tư Tầm thì cũng đã là ngày công diễn.
“Anh!” Hạng Doanh Doanh từ phía sau khán đài, ra sức vẫy tay với người đàn ông đứng cạnh Trần Tư Tầm: “Anh!”
Lâm Nhất Nhiên cũng nghiêng người sang nhìn, hay thật, người đó chẳng phải là cái người trong buổi họp lớp Trần Tư Tầm đã mang cô đi theo đó sao?
Không muốn để cho Hạng Doanh Doanh biết quan hệ của mình và Trần Tư Tầm, Lâm Nhất Nhiên vội vàng rụt người vào trong, định đi về phía sau, lại bị Hạng Doanh Doanh túm chặt tay.
“Cậu xem kìa!” Hạng Doanh Doanh kéo tay cô, một tay chỉ về người đang đứng trên bậc thang, ánh mắt như sắp phun ra lửa: “Người phụ nữ kia là ai mà lại dám lôi kéo cánh tay của Trần Tư Tầm?”
Lôi kéo cánh tay của anh? Lâm Nhất Nhiên nhíu mày, nhịn không được quay đầu lại, bỗng dưng sửng sốt, cái người ngồi ở bên trái Trần Tư Tầm, đang nháy mắt nói chuyện với anh, rõ ràng là Đường Cẩm mà!
/61
|