Ngồi trong thư phòng của mình, Diệp thừa tướng - Diệp Vân Thanh nhìn chằm chằm vào án thư, trên bàn còn có vài miếng ngọc bội của tử sĩ của ông ta.
Ông ta biết những lệnh bài này lấy từ trên người những người mà ông ta phái đi làm cọc ngầm bên cạnh tiện nhân kia.
Lệnh bài tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc khiến ông biết, đám tử sĩ kia thực chất chỉ sợ giờ này mạng đã không còn nữa rồi.
Diệp Vân Thanh không nghĩ tiện nhân có thể giết chết tử sĩ một tay ông ta đào tạo, quan trọng là tiện nhân cũng không có khả năng đó.
Một tiện nhân không có đầu óc, không có khả năng làm việc lớn làm sao có thể khiến ông nghi kị.
Diệp Vân Thanh phất tay áo, tất cả các lệnh bài đều biến thành bột phấn vun vãi trên bài.
Nếu Diệp Y Lam mà ở đây thấy một màng này chỉ sợ vô cùng rất ngạc nhiên.
Diệp Vân Thanh đứng dậy lại gần án thư, xoay bạch ngọc gần kệ sách ra, lập tức mặt đất hơi run chuyển sau đó kệ sách vốn nằm yên đột nhiên di chuyển hiện ra một cánh cửa.
Mật đạo lập tức được thắp sáng, Diệp Vân Thanh theo đó đi vào trong mật đạo.
Một đường mật đạo thông với lòng đất, tường đá ẩm ước, hiện lên một cổ âm u quỷ dị khiến người khác nhịn không được run rẩy.
Diệp Vân Phong đi đến cuối đường, ấn tay lên tường lập tức cánh cửa đá một lần nữa mở ra.
Xuất hiện trong phòng một căn phòng ẩm ước, giữa phòng một cổ quan tài quỷ dị.
Ông ta lấy trong gấu áo ra một chiếc khăn tay, một miếng ngọc bội cộng thêm một ít thịt sống, phải chính xác là miếng thịt toàn máu tươi.
Diệp Vân Phong, nhẹ mở ra một khe hở trong quan tài, nụ cười ác độc đưa miếng thịt sống vào quan tài, giọng nói mười phần ngoan lệ.
Cổ miêu, ngoan ngoãn ăn thức ăn, rồi giúp ta giết chết một người.
Bên trong quan tài nhanh tróng va đập những tiếng kêu quái dị, sau đó liền nghe tiếng nhai nhóp nhép, hình như vật bên trong vô cùng thưởng thức mĩ vị là miếng thịt sống kia.
Khoảng chừng vài khắc sau, Diệp Vân Phong thấy quan tài ngừng phát ra tiếng động mới thả miếng ngọc bội vào.
Ngươi giết chết người có mùi hương như thế này, xong việc sẽ cho ngươi đồ ăn ngon.
Quan tài rung lên một chút, lập tức ngừng hẳn, ý bảo ta đã hiểu.
Diệp Vân Phong hài lòng đi ra khỏi mật thất.
Quân Mặc Diễn, là do ngươi không biết sống chết mà đi tìm quỷ y, đứng trách ta hạ sát chiêu với ngươi.
Diệp Y Lam một thân hắc bào ẩn mình trong bóng tối, đợi Diệp Vân Phong biến mất tại cửa thì nàng cũng xuất hiện trong mật đạo.
Đôi mắt nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm quan tài, sau đó đáy mắt lóe lên tia gian xảo.
Lão già kia muốn giết chết thất vương gia sao?
Có chút ý tứ.
Bất quá, việc lần này vì nàng mà lão già kia phát hiện được Quân Mặc Diễn đi tìm quỷ y, vậy thì xem như giúp hắn đi.
Diệp Y Lam vung tay tung nội lực, quan tài lại một lần nữa hé mở, nàng nhanh chòng nhặt lấy ngọc bội trên tay, sau đó nhanh chóng thay thế nó bằng một cái khác.
Cầm ngọc bội trong tay đôi mắt nàng hiện lên tia phức tạp, nàng từng thấy một cái ngọc bội giống như thế này, nhưng hình như ngọc bội này chỉ có nữa miếng thì phải.
Nhưng mà nhất thời nàng vẫn chưa nhớ ra miếng ngọc bội này từng thấy chỗ nào. Mà thôi tốt nhất đừng nghĩ, tối nay chờ kịch hay đi.
Cổ miêu, hảo hảo đừng làm ta thất vọng biết không.
Thân hình hắc y của Diệp Y Lam từ từ tan vào trong không khí, biến mất một cách quỷ dị, xung quanh ngay cả một hơi thở cũng không còn.
Nếu có người nhìn thấy cảnh vừa rồi còn tưởng là mình nằm mộng.
--- -------- Phượng Hoa Lầu --- -------
Phượng Hoa Lầu vốn là gia sản của nữ chính cũng là trụ sở cung cấp của nữ chủ - Du Mộng Nhi.
Nơi đây nổi tiếng là kỉ viện nổi tiếng nhất Nhạc Lâm quốc, nghe nói cứ ngày thất tịch sẽ thấy một cô nương hồng y, mang mạng che mặt đến đây tấu nhạc.
Vị cô nương nghe đồn đẹp như tiên nữ giáng trần, cả người không mang tạp chất trần gian, nghe đâu từng có mấy vị công tử con nhà quyền quý đánh chủ ý lên người vị cô nương kia mà cả gia tộc liền biến mất không chút dấu vết chỉ sau một đêm.
Từ đó người ta không dám đánh chủ ý lên người vị cô nương kia, mà chỉ ngoan ngoãn thưởng thức tiếng đàn của nó mà thôi.
Nhưng Diệp Y Lam biết, vị cô nương đồn đại như thiên tiên kia chính là Du Mộng Nhi.
Hôm nay nàng đến Phượng Hoa lầu thật ra có hai mục đích, mục đích thứ nhất chính là quỷ y đang ổ đây, mục đích thứ hai là xem kịch hay của cổ miêu mang lại.
Diệp Y Lam một thân nam trang, y phục màu trắng tựa trích tiên, khiến cho mấy vị cô nương khi thấy nàng đều ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác.
Diệp Y Lam không để ý, trong tay cầm quạt phiến nhìn giống như một vị công tử ở gia đình quyến quý nào đó mà thôi.
Đinh Hương đi phía sau thấy chủ nhân mình bình chân như vại, cũng cảm thấy thực khâm phục nha, chủ nhân nếu mà là nam nhân chỉ sợ nữ tử trong thiên hạ theo nhiều không đếm được nha.
Vừa vào cửa Phượng Hoa lầu thì lập tức một nữ tử toàn thân y phục sắc sỡ bước lại chỗ Diệp Y Lam, hẳn đây là Xuân nương trong truyền thuyết đi, người biết xử dụng thuật thôi miên của miêu cương.
Đinh Hương, cẩn thận đừng nhìn vào mắt Xuân nương, nàng ta biết thôi miên thuật.
Diệp Y lam vừa truyền âm cho Đinh Hương xong thì Xuân nương cũng tới gần nàng cực kì thân thiết kêu gợi nói.
Ai nha, vị công tử này đã lâu không thấy.
Ông ta biết những lệnh bài này lấy từ trên người những người mà ông ta phái đi làm cọc ngầm bên cạnh tiện nhân kia.
Lệnh bài tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc khiến ông biết, đám tử sĩ kia thực chất chỉ sợ giờ này mạng đã không còn nữa rồi.
Diệp Vân Thanh không nghĩ tiện nhân có thể giết chết tử sĩ một tay ông ta đào tạo, quan trọng là tiện nhân cũng không có khả năng đó.
Một tiện nhân không có đầu óc, không có khả năng làm việc lớn làm sao có thể khiến ông nghi kị.
Diệp Vân Thanh phất tay áo, tất cả các lệnh bài đều biến thành bột phấn vun vãi trên bài.
Nếu Diệp Y Lam mà ở đây thấy một màng này chỉ sợ vô cùng rất ngạc nhiên.
Diệp Vân Thanh đứng dậy lại gần án thư, xoay bạch ngọc gần kệ sách ra, lập tức mặt đất hơi run chuyển sau đó kệ sách vốn nằm yên đột nhiên di chuyển hiện ra một cánh cửa.
Mật đạo lập tức được thắp sáng, Diệp Vân Thanh theo đó đi vào trong mật đạo.
Một đường mật đạo thông với lòng đất, tường đá ẩm ước, hiện lên một cổ âm u quỷ dị khiến người khác nhịn không được run rẩy.
Diệp Vân Phong đi đến cuối đường, ấn tay lên tường lập tức cánh cửa đá một lần nữa mở ra.
Xuất hiện trong phòng một căn phòng ẩm ước, giữa phòng một cổ quan tài quỷ dị.
Ông ta lấy trong gấu áo ra một chiếc khăn tay, một miếng ngọc bội cộng thêm một ít thịt sống, phải chính xác là miếng thịt toàn máu tươi.
Diệp Vân Phong, nhẹ mở ra một khe hở trong quan tài, nụ cười ác độc đưa miếng thịt sống vào quan tài, giọng nói mười phần ngoan lệ.
Cổ miêu, ngoan ngoãn ăn thức ăn, rồi giúp ta giết chết một người.
Bên trong quan tài nhanh tróng va đập những tiếng kêu quái dị, sau đó liền nghe tiếng nhai nhóp nhép, hình như vật bên trong vô cùng thưởng thức mĩ vị là miếng thịt sống kia.
Khoảng chừng vài khắc sau, Diệp Vân Phong thấy quan tài ngừng phát ra tiếng động mới thả miếng ngọc bội vào.
Ngươi giết chết người có mùi hương như thế này, xong việc sẽ cho ngươi đồ ăn ngon.
Quan tài rung lên một chút, lập tức ngừng hẳn, ý bảo ta đã hiểu.
Diệp Vân Phong hài lòng đi ra khỏi mật thất.
Quân Mặc Diễn, là do ngươi không biết sống chết mà đi tìm quỷ y, đứng trách ta hạ sát chiêu với ngươi.
Diệp Y Lam một thân hắc bào ẩn mình trong bóng tối, đợi Diệp Vân Phong biến mất tại cửa thì nàng cũng xuất hiện trong mật đạo.
Đôi mắt nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm quan tài, sau đó đáy mắt lóe lên tia gian xảo.
Lão già kia muốn giết chết thất vương gia sao?
Có chút ý tứ.
Bất quá, việc lần này vì nàng mà lão già kia phát hiện được Quân Mặc Diễn đi tìm quỷ y, vậy thì xem như giúp hắn đi.
Diệp Y Lam vung tay tung nội lực, quan tài lại một lần nữa hé mở, nàng nhanh chòng nhặt lấy ngọc bội trên tay, sau đó nhanh chóng thay thế nó bằng một cái khác.
Cầm ngọc bội trong tay đôi mắt nàng hiện lên tia phức tạp, nàng từng thấy một cái ngọc bội giống như thế này, nhưng hình như ngọc bội này chỉ có nữa miếng thì phải.
Nhưng mà nhất thời nàng vẫn chưa nhớ ra miếng ngọc bội này từng thấy chỗ nào. Mà thôi tốt nhất đừng nghĩ, tối nay chờ kịch hay đi.
Cổ miêu, hảo hảo đừng làm ta thất vọng biết không.
Thân hình hắc y của Diệp Y Lam từ từ tan vào trong không khí, biến mất một cách quỷ dị, xung quanh ngay cả một hơi thở cũng không còn.
Nếu có người nhìn thấy cảnh vừa rồi còn tưởng là mình nằm mộng.
--- -------- Phượng Hoa Lầu --- -------
Phượng Hoa Lầu vốn là gia sản của nữ chính cũng là trụ sở cung cấp của nữ chủ - Du Mộng Nhi.
Nơi đây nổi tiếng là kỉ viện nổi tiếng nhất Nhạc Lâm quốc, nghe nói cứ ngày thất tịch sẽ thấy một cô nương hồng y, mang mạng che mặt đến đây tấu nhạc.
Vị cô nương nghe đồn đẹp như tiên nữ giáng trần, cả người không mang tạp chất trần gian, nghe đâu từng có mấy vị công tử con nhà quyền quý đánh chủ ý lên người vị cô nương kia mà cả gia tộc liền biến mất không chút dấu vết chỉ sau một đêm.
Từ đó người ta không dám đánh chủ ý lên người vị cô nương kia, mà chỉ ngoan ngoãn thưởng thức tiếng đàn của nó mà thôi.
Nhưng Diệp Y Lam biết, vị cô nương đồn đại như thiên tiên kia chính là Du Mộng Nhi.
Hôm nay nàng đến Phượng Hoa lầu thật ra có hai mục đích, mục đích thứ nhất chính là quỷ y đang ổ đây, mục đích thứ hai là xem kịch hay của cổ miêu mang lại.
Diệp Y Lam một thân nam trang, y phục màu trắng tựa trích tiên, khiến cho mấy vị cô nương khi thấy nàng đều ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác.
Diệp Y Lam không để ý, trong tay cầm quạt phiến nhìn giống như một vị công tử ở gia đình quyến quý nào đó mà thôi.
Đinh Hương đi phía sau thấy chủ nhân mình bình chân như vại, cũng cảm thấy thực khâm phục nha, chủ nhân nếu mà là nam nhân chỉ sợ nữ tử trong thiên hạ theo nhiều không đếm được nha.
Vừa vào cửa Phượng Hoa lầu thì lập tức một nữ tử toàn thân y phục sắc sỡ bước lại chỗ Diệp Y Lam, hẳn đây là Xuân nương trong truyền thuyết đi, người biết xử dụng thuật thôi miên của miêu cương.
Đinh Hương, cẩn thận đừng nhìn vào mắt Xuân nương, nàng ta biết thôi miên thuật.
Diệp Y lam vừa truyền âm cho Đinh Hương xong thì Xuân nương cũng tới gần nàng cực kì thân thiết kêu gợi nói.
Ai nha, vị công tử này đã lâu không thấy.
/45
|