Diệp Húc đầu đội ngọc lâu, không nhanh không chậm hướng tới Hoàng Tuyền Ma Tông mà đi. Hắn vừa di chuyển vừa điều động tiên quang trên Phương Trượng Tiên Sơn trong ngọc lâu để luyện hóa thành tu vi, cuồn cuộn không ngừng dung nhập vào nguyên thần của mình, cố gắng cô đọng ra thiên đế thiên tướng cuối cùng, thầm nghĩ: “Tu vi không đột phá tới tam bất diệt cảnh, đạt thân thể bất diệt, chỉ sợ vẫn là không thể chống lại được Thánh Chủ. Nguyên thần đạt tới độ cao bất diệt nhiều nhất cũng chỉ có pháp lực ngang bằng với thánh chủ mà thôi. Cho dù ta đột phá tới thiên địa pháp tướng cùng bất diệt, cũng không thể chính diện đối kháng được với một vị thánh chủ.”
Không có cấm bảo thuộc về mình, tuyệt đối không thể tranh phong được với thánh chủ, cấm bảo uy lực to lớn, đủ làm đảo điên tu vi lẫn thực lực.
Một vị thánh chủ cầm cấm bảo trong tay có thể dễ dàng diệt sát một vị nhân hoàng tu vi đỉnh cao.
Cấm bảo có uy năng thực sự rất khủng bố, mà thánh chủ cầm cấm bảo trong tay cho dù là Diệp Húc có tu vi vượt qua bọn họ cũng sẽ không có thực lực chống lại cấm bảo.
Trước khi thành tựu vu hoàng, không ai có thể dựa vào thực lực bản thân mà đối kháng được với cấm bảo. Chỉ có cấm bảo mới có thể chống lại được cấm bảo.
Diệp Húc hấp thu bảy khối mảnh vỡ kiến mộc, ngọc lâu của hắn cũng trưởng thành tới 15 tầng. Ngọc lâu uy năng không kém so với cấm bảo, nhưng thiếu khuyết đặc điểm độc hữu của cấm bảo, chính là cấm pháp đầy đủ.
Chỉ có đem cấm pháp nhốt vào ngọc lâu, mới có thể diễn biến ngọc lâu trở thành cấm bảo chân chính. Nếu không cho dù ngọc lâu có uy năng thông thiên đi nữa, nhưng uy năng phát huy được ra ngoài thủy chung vẫn kém hơn cấm bảo một bậc.
Đây là bởi vì phẩm bậc kém cấm bảo một bậc, vừa sinh ra đã kém hơn cấm bảo một bậc. Nếu không có lột xác trở thành cấm bảo thì thủy chung ngọc lâu vẫn không thể phát huy được uy lực chân chính.
Mà muốn đánh nhập cấm pháp, thì thấp nhất phải cần là Diệp Húc tu luyện tới cảnh giới nhân hoàng đỉnh phong. Khi đó mới có thể xuất ra Bàn Vương Khai Thiên Kinh trong cơ thể, nhốt vào bên trong ngọc lâu, luyện chế ngọc lâu trở thành bán thành phẩm cấm bảo.
“Di La Thiên Địa Tháp tới nay chưa tiến hóa, chỉ có mười một tầng, uy năng không thể so được với ngọc lâu. Tuy nhiên ta nếu đem ngũ hành kim khí lấy được ở trong Thang Hoàng Lăng nhốt vào Di La Thiên Địa Tháp, lại dung nhập Đại Chu Thiên Tinh Đấu Trận Đồ và Trụ Quang Đại Trận vào thì uy lực của Di La Thiên Địa Tháp sẽ còn trên ngọc lâu.”
Diệp Húc tính toán một lát, luyện chết Di La Thiên Địa Tháp cần ba loại tài liệu. Hắn có được số lượng ngũ hành kim khí rất nhiều nhưng Đại Chu Thiên Tinh Đấu Trận Đồ và Trụ Quang Đại trận đồ cao cấp thì hắn lại không có.
Luyện chế hai tòa trận đồ này chỉ có hai cách, nhất là đi tới vũ trụ tinhkhoong luyện hóa tinh tướng thần, lấy đi nguyên từ tinh thạch.
Cách thứ hai chính là đi đoạt.
Đoạt của Chu Thiên Tinh Cung!
Hắn luyện chế Di La Thiên Địa Tháp, cần Đại Chu Thiên trận đồ và Trụ Quang trận đồ chất lượng cực cao. Trận đồ cấp bậc bất diệt chi bảo cũng không thể trọng dụng, chỉ có cấp bậc nhân hoàng chi bảo mới dung nhập tới Di La Thiên Địa Tháp mới có thể nâng cao phẩm bậc của nó được.
Có thể tưởng tượng, Diệp Húc nếu cướp giết vài vị nhân hoàng Chu Thiên Tinh Cung, khẳng định sẽ rước lấy Chu Thiên Tinh Cung trả thù, thậm chí bậc cao nhân song song với Ứng Tông Đạo như Tinh Đế cũng có thể trực tiếp ra tay đối phó với Diệp Húc.
Bởi vậy chuyện luyện chế Di La Thiên Địa Tháp, chỉ có thể tạm thời buông.
Trong những vu bảo của hắn, cấp bậc cấm bảo còn có Hàn Trác Cung Hoàng Kim Tiễn của Nghệ Hoàng. Nhưng Diệp Húc còn chưa tu luyện cấm pháp thúc dục loại cấm bảo này, nhiều nhất chỉ có thể phát huy được một phần uy lực của Hàn Trác Cung.
Mặc khác, ngôi buồm của hắn cũng là mảnh vỡ cấm bảo. Đáng tiếc ngôi buồm này chỉ là một linh kiện bằng một chiếc thuyền thôi căn bản không thể phát huy được bao nhiêu uy năng. Trừ phi có thể tìm được cái thuyền lớn không biết tên kia mới phát huy được tác dụng chân chính của cấm bảo.
Tuy nhiên thuyền này tột cùng là ở nơi nào, hắn cũng không rõ ràng.
Ngoại trừ đó ra, còn có Thương Nguyệt thần châu, cấm bảo này chỉ là bán thành phẩm, tuy rằng Lang Gia Tiên Phủ tổ sư đã đánh nhốt một đạo cấm pháp đầy đủ vào Thương Nguyệt Thần Châu. Nhưng lại hạn chế uy năng bản thân Thương Nguyệt thần châu, bởi vậy chỉ có thể là bán thành phẩm, hoặc phế phẩm.
Nếu chống lại thánh chủ, dựa vào Thương Nguyệt Thần Châu là không được, trừ phi tế luyện thần châu lại lần nữa.
“Chi bằng xóa nhòa cấm pháp bên trong Thương nguyệt thần châu, luyện chế lại, nhốt vào cấm pháp tương ứng mới có thể phát huy được toàn bộ uy lực của Thương Nguyệt Thần Châu!” Diệp Húc trong lòng vừa động, cấm pháp thích hợp tế luyện Thương Nguyệt Thần Châu, chỉ có Hàn Nguyệt Cung Vu Thiền Băng Cung Minh Nguyệt Kinh. Dùng cấm pháp này tế luyện Thương Nguyệt Thần Châu mới có thể tăng thêm sức mạnh.
Tuy nhiên, xóa nhòa cấm pháp bên trong Thương Nguyệt Thần Châu cũng không dễ dàng. Cấm pháp này chính là tổ sư khai phái Lang Gia Tiên Phủ, thượng cổ vu hoàng nhốt vào bên trong thần châu là một đạo cấm pháp đầy đủ, tương đương với một kích toàn lực của vu hoàng.
Muốn xóa nhòa cấm pháp này, quả thực rất khó khăn, chi bằng dùng uy lực cấm bảo mới có thể hoàn toàn lau đi.
Trong những bảo vật khác của Diệp Húc, bất diệt chi bảo hắn đã không nhìn, chỉ có nhân hoàng chi bảo mới có công dụng.
Nhân hoàng chi bảo của hắn tuy nhiều, nhưng chân chính có thể chống lại được cấm bảo lại không có một kiện. Càn khôn đỉnh không được, Triều Thánh lâu không được, Thiên NGục không được, Tây Hoàng cầm, Vương Mẫu thư, Côn Lôn họa, Thiên Nguyên tinh kỳ bốn kiện nhân hoàng chi bảo này cũng không được. Huống chi bốn kiện bảo vật này hắn đã tặng cho Kiều Kiều.
“Chỉ có đem hết thảy bên trong Thiên Đình mà Tây Hoàng luyện chế ra, tế luyện một phen, thúc dục Thiên Đình mới có khả năng chống lại cấm bảo. Nhưng lấy tu vi trước mắt của ta, còn xa mới tới trình độ thúc dục Thiên Đình.”
Diệp Húc cân nhấc một lúc lâu sau, thủy chung không tìm ra biện pháp đối kháng cường giả cấp bậc nhân hoàng, không khỏi suy sụp thở dài.
Tu vi của hắn mặc dù cao, có thể chống lại nhân hoàng, nhưng cảnh giới lại không theo kịp, vu bảo không theo kịp. Nhiều nhất chỉ có thể trốn thoát được trong tay thánh chủ, nhưng không làm gì được thánh chủ.
Chỉ có nâng cao cảnh giới lên, hoặc là tìm được một kiện cấm bảo thích hợp với mình mới có thể chân chính chống lại thánh chủ, thậm chí đánh bại đối thủ.
“Ta bây giờ còn là Thiên Địa Pháp Tướng đỉnh phong, nghĩ đánh bại thánh chủ, có phải hơi sớm không?”
Diệp Húc nghĩ tới đây không kìm nổi cười xòa, tam tướng cảnh thiên địa pháp tướng cảnh giới, liền nghĩ cách đánh bại nhân hoàng thánh chủ. Chuyện này mà nói ra, sẽ chỉ làm người khác cười rụng răng.
“Mộc chi khí thật mãnh liệt, chẳng lẽ nơi này có mảnh vỡ kiến mộc?” Diệp Húc tinh thần rung lên, đột nhiên cảm ứng được một cỗ mộc chi khí dày đặc truyền tới. Hắn nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy đại lục bên dưới mười một núi lửa nổi lên bốn phía, đại địa khô cạn, không có bất luận sức sống gì, hoàn toàn khác biệt với sức sống bừng bừng của kiến mộc. Diệp Húc không khỏi khẽ nhíu mày.
Cỗ mộc chi khí này cực kỳ nồng đậm, còn nồng đậm hơn cả mấy mảnh vỡ kiến mộc mà Diệp Húc đã tìm được lúc trước. Như vậy phiến đại lục này tuyệt đối phải ngàn dặm tươi tốt, phồn hoa khắp nơi, cây cỏ mọc thành bụi, hóa thành rừng rậm nguyên thủy mới đúng.
Tuy nhiên đại lục phía dưới, con sông khô héo, núi lửa phun trào, giống như một thế giới dung nham, dị tượng hoàn toàn khác biệt với kiến mộc, dường như không mang tới bất luận sức sống nào cả.
Diệp Húc nguyên thần rất mẫn cảm với mộc chi khí, nguyên thần của hắn cảm ứng mộc chi khí, thậm chí vượt qua cả ngũ hành thân thể, Mộc Đức Cú Mang Đại Đế nguyên thần, tuyệt không thể sai.
“Khẳng định là có tuyệt đại cường giả, phong ấn nơi này, chế tạo ảo giác, mảnh vỡ kiến mộc này khẳng định ngay cạnh đây! Nếu ta có thể tới được khu vực có mảnh vỡ kiến mộc, hơn phân nửa có thể luyện thành thiên tướng cuối cùng, tấn công tam bất diệt cảnh.”
Diệp Húc trong mắt tinh quang lập lòe, lập tức sưu tầm nơi phát ra mộc chi khí.
Lúc này hắn còn chưa trở về Trung Thổ thần châu đại lục, mà là theo Hải Ngoại trở về, Đồ Kinh Thang Cốc đại lục.
Thang Cốc đại lục so với Trung Thổ thần châu đại lục chỉ nhỏ hơn vài phần, địa thế cũng cực kỳ mở mang, khoảng cách trung thổ thần châu không xa. Diệp Húc cảm giác được mộc chi khí ở trên Thang Cốc Đại Lục.
Bên trong tòa lục địa này không có thánh địa nào khác, chỉ có một thế gia, đó là Đông Hoàng Thế Gia, Đông Hoàng Mục là từ thế gia này đi ra.
Diệp Húc thẳng từ trên cao rớt xuống, đi vào bên trong Thang Cốc đại lục, chỉ cảm thấy kiến mộc phát ra mộc chi khí càng nồng đậm, nhưng bốn phía cỏ cây như thường, căn bản không nhìn ra bất kỳ dị trạng nào.
“Lợi hại, người này thi triển vu pháp, phong ấn ngàn dặm không gian, chế tạo biểu hiện giả dối. Nếu không phải ta tới nơi này, căn bản không thể nhận ra được nơi đây cất giấu mảnh vỡ kiến mộc.”
Diệp Húc bay nhanh qua, chạy quanh không gian ngàn dặm một lần, tuệ nhãn của hắn như đuốc, lập tức nhìn bốn phía chung quanh đại lục được bao phủ một loại trận vân rất nhỏ, giống như một vầng thái dương phun trào sóng lửa.
Những trận vân này tràn ngập trên không trung, không cẩn thận xem xét căn bản không thể nhận ra được. Chỉ cần hơi xúc động trận vân này, sẽ bị cao thủ bày ra đại cấm kia phát hiện.
“Nếu ta cưỡng ép phá cấm tất nhiên sẽ bị vị cao thủ kia phát hiện. Hắn nếu thu hồi kiến mộc chạy mất, ta chẳng phái công dã tràng sao?” Diệp Húc trong lòng khẽ động: “Huyền Thiên Thần Vương Hư Không Ấn, xuyên qua hư không!” Hắn triển khai Huyền Thiên Thần Vương Hư không ấn, thân hình càng lúc càng mờ nhạt, dung nhập vào trong hư không, bước chậm đi giữa các loại trận vân, vô số trận vân xẹt qua cơ thể hắn, nhưng không xúc động mảy may gì.
Hư Không Ấn dùng càng nhiều, Diệp Húc càng cảm giác được đạo ấn pháp này hùng mạnh và biến thái. Thậm chí không nhìn bất luận loại cấm chế nào, bất luận cấm chế nào cũng không ảnh hưởng, cho dù là chín mươi chín loại hư không đại cấm cũng có thể tránh đi được.
Có thể nói, Diệp Húc nếu sớm nắm giữ đạo ấn pháp này, lẻ loi một mình có thể xâm nhập Thang Hoàng lăng mà không cần đồng hành với mấy vị thánh chủ. Hắn thậm chí có thể một mình xâm nhập Ân Khư, cướp đoạt những tài vật khác!
Diệp Húc dễ dàng xuyên qua đạo cấm chế này, như trước vẫn không hiển lộ thân hình, chỉ thấy xa xa phía trên một tòa hùng sơn, mộc chi khí khôn cùng bao phủ toàn bộ tòa hùng sơn này.
Ngọn núi này trên đỉnh có một cây cối đứng thẳng, giống như trụ trời vậy, một mảnh phiến lá cây cực kỳ lớn, mỗi lá cây đều có hơn mười dặm.
Mảnh vỡ kiến mộc này đích xác như Diệp Húc dự đoán, so với bất luận mảnh vỡ nào hắn thu được từ trước tới nay còn lớn hơn nhiều, mộc chi khí bên trong cũng cực kỳ khổng lồ.
“Hóa ra không chỉ một vị cao thủ!” Diệp Húc đồng tử co rút lại, chỉ thấy nhiều pho tượng nhân hoàng đứng ở trong hư không chung quanh ngọn nói, bố thành cửu cung đại trận, tổng cộng có chín vị nhân hoàng.
“Không phải là nhân hoàng, mà là nhân hoàng phân thân!”
Diệp Húc không khỏi hút một ngụm lãnh khí, chín nhân hoàng, có được pháp lực nhân hoàng, nhưng không phải là chân thân, rõ ràng là phân thân của nhân hoàng cao thủ cấm pháp.
Lập tức, hắn nhìn tới ba vị lão già phong cách cổ xưa, khoanh chân ngồi trên một phiến lá kiến mộc. Ba lão già này thân như cây khô, sau đầu có một vầng thái dương nhảy ra bên ngoài cơ thể, dừng ở trên kiến mộc.
“Hóa ra là cường giả Đông Hoàng thế gia! Những người này mang tới một gốc cây kiến mộc, nói vậy tính toán bồi dưỡng thành một Phù Tang Thụ khác đi?”
Không có cấm bảo thuộc về mình, tuyệt đối không thể tranh phong được với thánh chủ, cấm bảo uy lực to lớn, đủ làm đảo điên tu vi lẫn thực lực.
Một vị thánh chủ cầm cấm bảo trong tay có thể dễ dàng diệt sát một vị nhân hoàng tu vi đỉnh cao.
Cấm bảo có uy năng thực sự rất khủng bố, mà thánh chủ cầm cấm bảo trong tay cho dù là Diệp Húc có tu vi vượt qua bọn họ cũng sẽ không có thực lực chống lại cấm bảo.
Trước khi thành tựu vu hoàng, không ai có thể dựa vào thực lực bản thân mà đối kháng được với cấm bảo. Chỉ có cấm bảo mới có thể chống lại được cấm bảo.
Diệp Húc hấp thu bảy khối mảnh vỡ kiến mộc, ngọc lâu của hắn cũng trưởng thành tới 15 tầng. Ngọc lâu uy năng không kém so với cấm bảo, nhưng thiếu khuyết đặc điểm độc hữu của cấm bảo, chính là cấm pháp đầy đủ.
Chỉ có đem cấm pháp nhốt vào ngọc lâu, mới có thể diễn biến ngọc lâu trở thành cấm bảo chân chính. Nếu không cho dù ngọc lâu có uy năng thông thiên đi nữa, nhưng uy năng phát huy được ra ngoài thủy chung vẫn kém hơn cấm bảo một bậc.
Đây là bởi vì phẩm bậc kém cấm bảo một bậc, vừa sinh ra đã kém hơn cấm bảo một bậc. Nếu không có lột xác trở thành cấm bảo thì thủy chung ngọc lâu vẫn không thể phát huy được uy lực chân chính.
Mà muốn đánh nhập cấm pháp, thì thấp nhất phải cần là Diệp Húc tu luyện tới cảnh giới nhân hoàng đỉnh phong. Khi đó mới có thể xuất ra Bàn Vương Khai Thiên Kinh trong cơ thể, nhốt vào bên trong ngọc lâu, luyện chế ngọc lâu trở thành bán thành phẩm cấm bảo.
“Di La Thiên Địa Tháp tới nay chưa tiến hóa, chỉ có mười một tầng, uy năng không thể so được với ngọc lâu. Tuy nhiên ta nếu đem ngũ hành kim khí lấy được ở trong Thang Hoàng Lăng nhốt vào Di La Thiên Địa Tháp, lại dung nhập Đại Chu Thiên Tinh Đấu Trận Đồ và Trụ Quang Đại Trận vào thì uy lực của Di La Thiên Địa Tháp sẽ còn trên ngọc lâu.”
Diệp Húc tính toán một lát, luyện chết Di La Thiên Địa Tháp cần ba loại tài liệu. Hắn có được số lượng ngũ hành kim khí rất nhiều nhưng Đại Chu Thiên Tinh Đấu Trận Đồ và Trụ Quang Đại trận đồ cao cấp thì hắn lại không có.
Luyện chế hai tòa trận đồ này chỉ có hai cách, nhất là đi tới vũ trụ tinhkhoong luyện hóa tinh tướng thần, lấy đi nguyên từ tinh thạch.
Cách thứ hai chính là đi đoạt.
Đoạt của Chu Thiên Tinh Cung!
Hắn luyện chế Di La Thiên Địa Tháp, cần Đại Chu Thiên trận đồ và Trụ Quang trận đồ chất lượng cực cao. Trận đồ cấp bậc bất diệt chi bảo cũng không thể trọng dụng, chỉ có cấp bậc nhân hoàng chi bảo mới dung nhập tới Di La Thiên Địa Tháp mới có thể nâng cao phẩm bậc của nó được.
Có thể tưởng tượng, Diệp Húc nếu cướp giết vài vị nhân hoàng Chu Thiên Tinh Cung, khẳng định sẽ rước lấy Chu Thiên Tinh Cung trả thù, thậm chí bậc cao nhân song song với Ứng Tông Đạo như Tinh Đế cũng có thể trực tiếp ra tay đối phó với Diệp Húc.
Bởi vậy chuyện luyện chế Di La Thiên Địa Tháp, chỉ có thể tạm thời buông.
Trong những vu bảo của hắn, cấp bậc cấm bảo còn có Hàn Trác Cung Hoàng Kim Tiễn của Nghệ Hoàng. Nhưng Diệp Húc còn chưa tu luyện cấm pháp thúc dục loại cấm bảo này, nhiều nhất chỉ có thể phát huy được một phần uy lực của Hàn Trác Cung.
Mặc khác, ngôi buồm của hắn cũng là mảnh vỡ cấm bảo. Đáng tiếc ngôi buồm này chỉ là một linh kiện bằng một chiếc thuyền thôi căn bản không thể phát huy được bao nhiêu uy năng. Trừ phi có thể tìm được cái thuyền lớn không biết tên kia mới phát huy được tác dụng chân chính của cấm bảo.
Tuy nhiên thuyền này tột cùng là ở nơi nào, hắn cũng không rõ ràng.
Ngoại trừ đó ra, còn có Thương Nguyệt thần châu, cấm bảo này chỉ là bán thành phẩm, tuy rằng Lang Gia Tiên Phủ tổ sư đã đánh nhốt một đạo cấm pháp đầy đủ vào Thương Nguyệt Thần Châu. Nhưng lại hạn chế uy năng bản thân Thương Nguyệt thần châu, bởi vậy chỉ có thể là bán thành phẩm, hoặc phế phẩm.
Nếu chống lại thánh chủ, dựa vào Thương Nguyệt Thần Châu là không được, trừ phi tế luyện thần châu lại lần nữa.
“Chi bằng xóa nhòa cấm pháp bên trong Thương nguyệt thần châu, luyện chế lại, nhốt vào cấm pháp tương ứng mới có thể phát huy được toàn bộ uy lực của Thương Nguyệt Thần Châu!” Diệp Húc trong lòng vừa động, cấm pháp thích hợp tế luyện Thương Nguyệt Thần Châu, chỉ có Hàn Nguyệt Cung Vu Thiền Băng Cung Minh Nguyệt Kinh. Dùng cấm pháp này tế luyện Thương Nguyệt Thần Châu mới có thể tăng thêm sức mạnh.
Tuy nhiên, xóa nhòa cấm pháp bên trong Thương Nguyệt Thần Châu cũng không dễ dàng. Cấm pháp này chính là tổ sư khai phái Lang Gia Tiên Phủ, thượng cổ vu hoàng nhốt vào bên trong thần châu là một đạo cấm pháp đầy đủ, tương đương với một kích toàn lực của vu hoàng.
Muốn xóa nhòa cấm pháp này, quả thực rất khó khăn, chi bằng dùng uy lực cấm bảo mới có thể hoàn toàn lau đi.
Trong những bảo vật khác của Diệp Húc, bất diệt chi bảo hắn đã không nhìn, chỉ có nhân hoàng chi bảo mới có công dụng.
Nhân hoàng chi bảo của hắn tuy nhiều, nhưng chân chính có thể chống lại được cấm bảo lại không có một kiện. Càn khôn đỉnh không được, Triều Thánh lâu không được, Thiên NGục không được, Tây Hoàng cầm, Vương Mẫu thư, Côn Lôn họa, Thiên Nguyên tinh kỳ bốn kiện nhân hoàng chi bảo này cũng không được. Huống chi bốn kiện bảo vật này hắn đã tặng cho Kiều Kiều.
“Chỉ có đem hết thảy bên trong Thiên Đình mà Tây Hoàng luyện chế ra, tế luyện một phen, thúc dục Thiên Đình mới có khả năng chống lại cấm bảo. Nhưng lấy tu vi trước mắt của ta, còn xa mới tới trình độ thúc dục Thiên Đình.”
Diệp Húc cân nhấc một lúc lâu sau, thủy chung không tìm ra biện pháp đối kháng cường giả cấp bậc nhân hoàng, không khỏi suy sụp thở dài.
Tu vi của hắn mặc dù cao, có thể chống lại nhân hoàng, nhưng cảnh giới lại không theo kịp, vu bảo không theo kịp. Nhiều nhất chỉ có thể trốn thoát được trong tay thánh chủ, nhưng không làm gì được thánh chủ.
Chỉ có nâng cao cảnh giới lên, hoặc là tìm được một kiện cấm bảo thích hợp với mình mới có thể chân chính chống lại thánh chủ, thậm chí đánh bại đối thủ.
“Ta bây giờ còn là Thiên Địa Pháp Tướng đỉnh phong, nghĩ đánh bại thánh chủ, có phải hơi sớm không?”
Diệp Húc nghĩ tới đây không kìm nổi cười xòa, tam tướng cảnh thiên địa pháp tướng cảnh giới, liền nghĩ cách đánh bại nhân hoàng thánh chủ. Chuyện này mà nói ra, sẽ chỉ làm người khác cười rụng răng.
“Mộc chi khí thật mãnh liệt, chẳng lẽ nơi này có mảnh vỡ kiến mộc?” Diệp Húc tinh thần rung lên, đột nhiên cảm ứng được một cỗ mộc chi khí dày đặc truyền tới. Hắn nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy đại lục bên dưới mười một núi lửa nổi lên bốn phía, đại địa khô cạn, không có bất luận sức sống gì, hoàn toàn khác biệt với sức sống bừng bừng của kiến mộc. Diệp Húc không khỏi khẽ nhíu mày.
Cỗ mộc chi khí này cực kỳ nồng đậm, còn nồng đậm hơn cả mấy mảnh vỡ kiến mộc mà Diệp Húc đã tìm được lúc trước. Như vậy phiến đại lục này tuyệt đối phải ngàn dặm tươi tốt, phồn hoa khắp nơi, cây cỏ mọc thành bụi, hóa thành rừng rậm nguyên thủy mới đúng.
Tuy nhiên đại lục phía dưới, con sông khô héo, núi lửa phun trào, giống như một thế giới dung nham, dị tượng hoàn toàn khác biệt với kiến mộc, dường như không mang tới bất luận sức sống nào cả.
Diệp Húc nguyên thần rất mẫn cảm với mộc chi khí, nguyên thần của hắn cảm ứng mộc chi khí, thậm chí vượt qua cả ngũ hành thân thể, Mộc Đức Cú Mang Đại Đế nguyên thần, tuyệt không thể sai.
“Khẳng định là có tuyệt đại cường giả, phong ấn nơi này, chế tạo ảo giác, mảnh vỡ kiến mộc này khẳng định ngay cạnh đây! Nếu ta có thể tới được khu vực có mảnh vỡ kiến mộc, hơn phân nửa có thể luyện thành thiên tướng cuối cùng, tấn công tam bất diệt cảnh.”
Diệp Húc trong mắt tinh quang lập lòe, lập tức sưu tầm nơi phát ra mộc chi khí.
Lúc này hắn còn chưa trở về Trung Thổ thần châu đại lục, mà là theo Hải Ngoại trở về, Đồ Kinh Thang Cốc đại lục.
Thang Cốc đại lục so với Trung Thổ thần châu đại lục chỉ nhỏ hơn vài phần, địa thế cũng cực kỳ mở mang, khoảng cách trung thổ thần châu không xa. Diệp Húc cảm giác được mộc chi khí ở trên Thang Cốc Đại Lục.
Bên trong tòa lục địa này không có thánh địa nào khác, chỉ có một thế gia, đó là Đông Hoàng Thế Gia, Đông Hoàng Mục là từ thế gia này đi ra.
Diệp Húc thẳng từ trên cao rớt xuống, đi vào bên trong Thang Cốc đại lục, chỉ cảm thấy kiến mộc phát ra mộc chi khí càng nồng đậm, nhưng bốn phía cỏ cây như thường, căn bản không nhìn ra bất kỳ dị trạng nào.
“Lợi hại, người này thi triển vu pháp, phong ấn ngàn dặm không gian, chế tạo biểu hiện giả dối. Nếu không phải ta tới nơi này, căn bản không thể nhận ra được nơi đây cất giấu mảnh vỡ kiến mộc.”
Diệp Húc bay nhanh qua, chạy quanh không gian ngàn dặm một lần, tuệ nhãn của hắn như đuốc, lập tức nhìn bốn phía chung quanh đại lục được bao phủ một loại trận vân rất nhỏ, giống như một vầng thái dương phun trào sóng lửa.
Những trận vân này tràn ngập trên không trung, không cẩn thận xem xét căn bản không thể nhận ra được. Chỉ cần hơi xúc động trận vân này, sẽ bị cao thủ bày ra đại cấm kia phát hiện.
“Nếu ta cưỡng ép phá cấm tất nhiên sẽ bị vị cao thủ kia phát hiện. Hắn nếu thu hồi kiến mộc chạy mất, ta chẳng phái công dã tràng sao?” Diệp Húc trong lòng khẽ động: “Huyền Thiên Thần Vương Hư Không Ấn, xuyên qua hư không!” Hắn triển khai Huyền Thiên Thần Vương Hư không ấn, thân hình càng lúc càng mờ nhạt, dung nhập vào trong hư không, bước chậm đi giữa các loại trận vân, vô số trận vân xẹt qua cơ thể hắn, nhưng không xúc động mảy may gì.
Hư Không Ấn dùng càng nhiều, Diệp Húc càng cảm giác được đạo ấn pháp này hùng mạnh và biến thái. Thậm chí không nhìn bất luận loại cấm chế nào, bất luận cấm chế nào cũng không ảnh hưởng, cho dù là chín mươi chín loại hư không đại cấm cũng có thể tránh đi được.
Có thể nói, Diệp Húc nếu sớm nắm giữ đạo ấn pháp này, lẻ loi một mình có thể xâm nhập Thang Hoàng lăng mà không cần đồng hành với mấy vị thánh chủ. Hắn thậm chí có thể một mình xâm nhập Ân Khư, cướp đoạt những tài vật khác!
Diệp Húc dễ dàng xuyên qua đạo cấm chế này, như trước vẫn không hiển lộ thân hình, chỉ thấy xa xa phía trên một tòa hùng sơn, mộc chi khí khôn cùng bao phủ toàn bộ tòa hùng sơn này.
Ngọn núi này trên đỉnh có một cây cối đứng thẳng, giống như trụ trời vậy, một mảnh phiến lá cây cực kỳ lớn, mỗi lá cây đều có hơn mười dặm.
Mảnh vỡ kiến mộc này đích xác như Diệp Húc dự đoán, so với bất luận mảnh vỡ nào hắn thu được từ trước tới nay còn lớn hơn nhiều, mộc chi khí bên trong cũng cực kỳ khổng lồ.
“Hóa ra không chỉ một vị cao thủ!” Diệp Húc đồng tử co rút lại, chỉ thấy nhiều pho tượng nhân hoàng đứng ở trong hư không chung quanh ngọn nói, bố thành cửu cung đại trận, tổng cộng có chín vị nhân hoàng.
“Không phải là nhân hoàng, mà là nhân hoàng phân thân!”
Diệp Húc không khỏi hút một ngụm lãnh khí, chín nhân hoàng, có được pháp lực nhân hoàng, nhưng không phải là chân thân, rõ ràng là phân thân của nhân hoàng cao thủ cấm pháp.
Lập tức, hắn nhìn tới ba vị lão già phong cách cổ xưa, khoanh chân ngồi trên một phiến lá kiến mộc. Ba lão già này thân như cây khô, sau đầu có một vầng thái dương nhảy ra bên ngoài cơ thể, dừng ở trên kiến mộc.
“Hóa ra là cường giả Đông Hoàng thế gia! Những người này mang tới một gốc cây kiến mộc, nói vậy tính toán bồi dưỡng thành một Phù Tang Thụ khác đi?”
/1054
|