"Hách Liên Quyết, lần sau ngươi muốn đứng lại có thể lên tiếng hay không?" Lâu Thất che mũi, "May mắn mũi ta không nâng, bằng không sụn mũi đều đụng lệch rồi."
"Nâng mũi?" Hách Liên Quyếtkhông ngờ nàng hỏi họ tên hắn, chính là để gọi cả họ lẫn tên hắn ra, ngay cả Hách Liên công tử cũng không thèm gọi.
"Cái kia ngươi không hiểu đâu." Lâu Thất bật cười khì. "Sao ngươi đột nhiên đứng lại?"
"Phía trước có thứ gì, ta cảm thấy Lâu cô nương không nhìn thấy thì tốt hơn. Cô nhắm mắt lại, ta mang cô qua."
Nghe hắn nói như vậy, ngược lại khiến Lâu Thất nổi lên lòng hiếu kỳ, vật gì vậy? Chẳng lẽ rất đáng sợ? "Phía trước có quỷ?"
Không nghĩ tới câu này lại khiến Hách Liên Quyết có phần cảm thán: "Trên đời không có quỷ, thế nhưng có vài người so với quỷ còn đáng sợ hơn."
Lâu Thất đối với lời này rất đồng tình, "Nếu không phải quỷ, ta cũng không sợ." Nàng vừa dứt lời, bụng bỗng nhiên đau nhức kinh khủng, đau đến nàng gần như không còn chút sức chống cự, lập tức ôm bụng khom người xuống.
Hách Liên Quyết thấy không thích hợp, liền quay đầu lại, thấy rõ mặt nàng, sắc mặt hắn liền lập tức thay đổi. "Cô đã uống thuốc bên trong thìa thuốc?"
Muỗng thuốc?
Lúc này Lâu Thất mới nghe rõ ràng, là thìa thuốc, không phải chìa khoá (1).
(1) 药匙 [yàochí]: thìa thuốc, phát âm gần giống với 钥匙 [yàoshì]: chìa khóa
Thế nhưng đó là thuốc gì?
Nàng hiện tại chỉ thấy toàn thân như bị lửa đốt, ngọn lửa kia gần như có thể so sánh với núi lửa phun trào, cả người nàng đều muốn bị nó thiêu chết, nếu không phải thể chất của nàng sớm được lão đạo sĩ thối cho tắm thuốc cải tạo không còn giống thường nhân, vậy giờ nàng đoán chừng đã không nhịn được mà thật sự bị thiêu chết rồi.
"Ta, vô ý..." Lâu Thất cắn răng phun ra một câu. Nàng thật sự không cố ý nuốt viên thuốc kia, trong chớp mắt ngã vào động vô tình cắn phải Kim Tàm Đậu, kết quả hạt châu nhỏ bên trong liền tiến vào bụng rồi.
Rốt cuộc là thứ gì? Sao lại là thuốc được, nào có loại thuốc nào phát sáng được như vậy?
Vẻ mặt Hách Liên Quyết vô cùng phức tạp, hắn nhìn Lâu Thất, ánh mắt lóe lên một tia. Nếu là bình thường, Lâu Thất nhất định có thể cảm giác được một tia này, nhưng bây giờ bụng nàng thật sự quá đau, đau đến độ nàng muốn mắng trời mắng đất mắng mẹ cha, nơi nào còn cảm giác được.
Bàn tay hắn đã đưa lên đầu nàng, Lâu Thất đột nhiên liền ngồi phịch xuống đất, ôm bụng kêu lên: "Ngươi mau tránh ra, mau tránh ra!"
"Vì sao?" Hách Liên Quyết ngẩn ra, bàn tay vốn muốn vỗ xuống đầu cũng dừng lại.
"Bản cô nương đau đến muốn nổi điên, ngươi ở nơi này ta còn phải duy trì hình tượng!" Lâu Thất ngẩng đầu nhìn hắn, rõ ràng đau muốn chết, nét mặt vẫn nghiêm túc, "Đi nhanh một chút cho ta còn ôm bụng lăn lộn."
Hách Liên Quyết chỉ ngẩn người một chút, thấy bộ dạng nàng thế này, tia sát ý không tự kiềm nén được liền phiêu tán đi.
Lâu Thất tuyệt đối không biết, hiện tại gương mặt nàng đỏ ửng, tựa như con tôm bị luộc chín, mà ánh mắt của nàng lại trong trẻo như màu thạch anh lưu ly, sáng rực trong suốt.
Dáng vẻ này, có thể so sánh được với vẻ quỷ dị khi Trầm Sát bị phát cổ độc.
"Thiên địa chí bảo cứ thế mà bị cô nuốt vào, chịu đau chút cũng đáng." Hách Liên Quyết lạnh nhạt nói, tự tay điểm hai cái trên người nàng.
Lâu Thất cảm thấy đau đớn như hủy thiên diệt địa bỗng như hoãn đi rất nhiều, tuy vẫn vô cùng đau nhức, thế nhưng đã nằm trong phạm vi nàng có thể chịu đựng.
Nàng chậm rãi thở một hơi, nói một tiếng: "Đa tạ."
Cứ như vậy? Đa tạ?
Hách Liên Quyết nhìn nàng một cái, đương nhiên hắn cũng không cần một tiếng cảm tạ này của nàng, chỉ là chưa từng thấy nữ tử nào nói tùy tiện như vậy, cả người nàng đều lộ ra một vẻ vô cùng tùy ý, loại cảm giác này không biết làm sao để hình dung, thế nhưng hắn sống đến hai mươi lăm tuổi vẫn chưa từng gặp qua nữ tử giống vậy.
Hơn nữa, thủ pháp của hắn tuy có thể hóa giải một phần đau đớn, thế nhưng loại đau đớn này vẫn vô cùng kịch liệt, chắc hẳn nam tử thông thường đều không nhịn được, vậy mà nàng có thể bình tĩnh như vậy.
"Này, Hách Liên Quyết, cái này rốt cuộc là thứ gì?"
Lâu Thất kỳ thực cũng không dám chắc hắn sẽ nói sự thật cho nàng, nhưng dù sao cũng phải hỏi, dù hắn chỉ nói một câu, ít nhiều nàng cũng có thể suy đoán ra tin tức hữu dụng gì đó.
Ngoài dự đoán là, hắn nói: "Dược Thi, bên ngoài là chìa khoá, bên trong là thuốc. Đó không phải thuốc do dược sư chế ra, mà là từ thời xa xưa, một dòng suối, nước suối ngọt như cam lộ, dược tính mạnh vô cùng, bên cạnh mọc đầy các loại linh dược, bất ngờ trải qua một trận hỏa hoạn cực lớn khiến toàn bộ nước suối cùng linh dược cô đọng ngưng kết thành một viên tuyền tâm, toàn bộ linh khí dược tính đều tập trung vào viên thuốc nhỏ này, người, không thể uống."
Lâu Thất nghe mà sửng sốt.
Bản thân nàng là người hiểu về thuốc, đương nhiên biết chuyện gì xảy ra, tự nhiên cũng hiểu được vì sao nói người không thể uống.
Ví như, toàn bộ thuốc trong kho thuốc của bệnh viện đều áp sắc thành một viên thuốc, thuốc khác nhau, hiệu quả khác nhau, phân lượng khác nhau, thuốc giải độc, thuốc dị ứng, thuốc nhiễm trùng, thuốc kháng sinh, thậm chí thuốc đuổi côn trùng,... Mấy thứ này gom cả vào một chỗ, ai mà dám uống?
Kẻ nào uống kẻ đó chết!
"Bà nó..."
Lâu Thất không nhịn được chửi to.
Sau đó nàng lập tức nhảy dựng dậy, đưa tay muốn đẩy Hách Liên Quyết ra, "Ta phải đi ngoài! Ta có thuốc xổ! Hừ, không nghĩ tới lão nương có ngày phải tự đút chính mình uống thuốc xổ!"
Trong tình huống này hắn nên lạnh mặt mới đúng, thế nhưng nghe được những lời này của nàng, Hách Liên Quyết căn bản nhịn không được, đầu đầy hắc tuyến. Hắn có loại xúc động muốn đỡ trán, hình như ban nãy hắn mới nói nàng tùy ý phải không?! Thế nhưng tùy ý đến trình độ này, hắn thực sự là lần đầu nghe thấy.
"Vô ích thôi." Hắn đặt một tay lên trán nàng, đề phòng nàng lại muốn chạy loạn, cảm nhận được cái trán nóng hổi của nàng dưới lòng bàn tay. "Viên Tuyền Tâm kia, từ lúc vào cơ thể, sẽ giải phóng toàn bộ dược hiệu."
Ban đầu hắn muốn giết nàng, rồi mổ bụng và dạ dày nàng ra, còn mong lấy viên tuyền tâm ra được. Thế nhưng thời cơ đã qua, không còn kịp nữa rồi.
"Ý của ngươi là ta chắc chắn phải chết?" Lâu Thất cứ vậy nhìn lên hắn.
Nàng đang khom lưng ôm bụng, thế nên Hách Liên Quyết là hạ mắt xuống nhìn nàng, từ góc độ này, đôi mắt của nàng thật lớn, vẻ băng tuyết lưu ly đã rút khỏi, khôi phục màu sắc của tròng mắt nàng, hắc bạch phân minh, trong trẻo linh động khiến người kinh ngạc. Tướng mạo của người, phần lớn là do đôi mắt quyết định, đôi mắt xấu hay đẹp, ánh mắt có trong trẻo hay không, đều là nhân tố quyết định rất lớn.
Chỉ luận về tướng mạo, Lâu Thất có thể không bằng Nạp Lan Họa Tâm, thế nhưng nàng có một đôi mắt mà Nạp Lan Họa Tâm và Tố Lưu đều không thể sánh bằng, linh động hơn các nàng gấp trăm lần. Điều này khiến tư sắc của nàng tăng lên không dưới vài chục bậc.
Mà lúc này, Hách Liên Quyết cũng đang bị đôi mắt đẹp này nhìn vào.
Hắn không nhìn thấy vẻ kinh hãi hoảng sợ trong đôi mắt này, ngược lại là trầm tĩnh và thanh lãnh.
"Theo lí mà nói, Lâu cô nương chắc chắn phải chết."
Đôi mắt Lâu Thất lập tức sáng rỡ: "Vậy thực tế thì sao? Ngươi có thể cứu?"
"Vì sao ta phải cứu cô?" Hách Liên Quyết liếc nàng: "Ta đi khắp thiên hạ, chính là vì viên Tuyền Tâm Dược Thi này. Bây giờ cô một ngụm nuốt sạch nó, ta không giết cô đã là từ bi."
"Vật này là của ngươi?"
"Cũng không phải."
Lâu Thất xì một cái: "Buồn cười chết mất. Thứ này nếu đã không phải của ngươi, vậy bằng bản lĩnh của mình, người nào lấy được chính là của người đó. Nếu là ta đoạt được, vậy là của ta, ta nuốt vào hay quăng đi, hình như cũng không liên quan gì với ngươi thì phải!?"
Nếu thị vệ của hắn ở đây, nhất định phải phẫn nộ hét lên với nàng: "Càn rỡ."
Hách Liên Quyết đột nhiên ngậm miệng.
"Lâu cô nương hình như cũng không sợ ta."
"Hách Liên công tử," Lâu Thất cảm thấy hình như đau đớn giảm bớt không ít, liền đứng thẳng, buồn bực nhìn hắn, đôi mắt to chớp chớp nhìn thẳng vào hắn, "Dung mạo ngươi tuấn mỹ vô song, phong thần trác tuyệt, thật là mê người, ta tại sao phải sợ ngươi?"
Bị nàng dùng ánh mắt như vậy nhìn khiến Hách Liên Quyết thấy trên mặt hơi nóng.
Trước đây, những nữ tử kia cũng không cũng không đến gần như vậy mà nhìn chằm chằm vào hắn, cho dù nhìn, cũng là bao hàm xấu hổ và ngượng ngùng, dẫu có một hai kẻ lớn mật nồng nhiệt, thì đấy cũng là ánh mắt say mê mến mộ. Nào có một đôi mắt ở khoảng cách gần đến vậy, vừa nhìn thẳng vào hắn, lại trong suốt tự như mặt hồ phản chiếu ánh trăng.
Bỗng nhiên khóe miệng hắn cong lên, tiếu ý nhàn nhạt, "Vậy, lòng cô duyệt ta rồi sao?"
"Phụt."
Lâu Thất cười phun ra tiếng, "Đại ca, tuy là trong địa đạo này tối đen, nhưng không có nghĩa giờ là buổi tối, chúng ta có thể không nói mớ sao?"
"Thế nào, ta còn chưa đủ để khiến cô vừa lòng?" Mặc dù Hách Liên Quyết nói vậy, nhưng biểu tình lại vẫn bình tĩnh như cũ, tiếu ý rất ít, thoạt nhìn cũng không thấy chút nhiệt tình nào.
Nam nhân này tựa như trăng nơi hẻm núi, thế nhưng lúc cần lòng dạ ác độc khẳng định cũng là mười phần ác độc. Lâu Thất ý thức được điều này.
"Ta là một cô nương rụt rè." Lâu Thất nháy mắt với hắn một cái.
Chính là dáng vẻ này lấy lòng hắn. Hách Liên Quyết bỗng cảm thấy, nữ tử này cứ vậy chết đi thật là có phần đáng tiếc. Thế nhưng lúc này hắn mới phản ứng được, sao nàng có thể tự tại đơn giản như vậy? Đã vậy sắc mặt đã khôi phục bình thường hoàn toàn! Tuy hắn dùng thủ pháp điểm huyệt đặc thù hóa giải nỗi đau đớn của nàng, thế nhưng chí ít nàng cũng nên đau đến toát mồ hôi, phải nhìn ra rõ ràng là miễn cưỡng vui cười mới đúng.
Lâu Thất thân thể rất đau, thế nhưng cơn đau nhức này đang từ từ giảm bớt, nàng có thể chịu đựng được.
"Nếu muốn chết, ta cũng phải ra ngoài chết, bằng không Hách Liên công tử sợ là có miệng cũng không nói rõ được." Lâu Thất vừa nói vừa muốn đi tiếp, "Đến lúc đó phiền hà ngươi, bổn cô nương ở dưới cửu tuyền cũng không đành lòng đâu!"
"Ý Lâu cô nương là, cô chết, chủ tử của cô sẽ thay cô tìm ta báo thù?"
Lâu Thất dừng một chút, há chỉ tìm ngươi báo thù, dựa vào tính tình Trầm đại sát khí nhà bọn họ, đoán chừng là oanh tạc cả cửu tộc nhà ngươi đi.
Mà nàng cũng không biết, lúc này, Thiên Ảnh hoàn toàn không dám dây dưa, lập tức liền theo bọn Trần Thập đào xuống một cái cầu thang đơn giản, rồi thả bồ câu đưa thư mang tin đến cho Đế Quân.
Đế Quân đã nói, mặc kệ Đế Phi xảy ra chuyện gì, trước tiên nhất định phải thông báo cho hắn.
Bọn hắn vừa rồi đã thử rất nhiều biện pháp, đều không thể mở thạch bích ra, nếu chỉ có một mình Đế Phi rơi xuống bọn hắn lại chẳng phải đặc biệt lo lắng, thế nhưng còn có nam nhân tu vi bí hiểm kia rơi xuống chung!
Lâu Thất đương nhiên không biết Thiên Ảnh đã báo tin cho Trầm Sát, hiện giờ nàng bị một màn trước mắt dọa cho kém chút nhảy lùi về sau. Nếu Trầm Sát giờ ở nơi này, phỏng chừng nàng phải nhảy phóc lên lưng hắn rồi.
"Nâng mũi?" Hách Liên Quyếtkhông ngờ nàng hỏi họ tên hắn, chính là để gọi cả họ lẫn tên hắn ra, ngay cả Hách Liên công tử cũng không thèm gọi.
"Cái kia ngươi không hiểu đâu." Lâu Thất bật cười khì. "Sao ngươi đột nhiên đứng lại?"
"Phía trước có thứ gì, ta cảm thấy Lâu cô nương không nhìn thấy thì tốt hơn. Cô nhắm mắt lại, ta mang cô qua."
Nghe hắn nói như vậy, ngược lại khiến Lâu Thất nổi lên lòng hiếu kỳ, vật gì vậy? Chẳng lẽ rất đáng sợ? "Phía trước có quỷ?"
Không nghĩ tới câu này lại khiến Hách Liên Quyết có phần cảm thán: "Trên đời không có quỷ, thế nhưng có vài người so với quỷ còn đáng sợ hơn."
Lâu Thất đối với lời này rất đồng tình, "Nếu không phải quỷ, ta cũng không sợ." Nàng vừa dứt lời, bụng bỗng nhiên đau nhức kinh khủng, đau đến nàng gần như không còn chút sức chống cự, lập tức ôm bụng khom người xuống.
Hách Liên Quyết thấy không thích hợp, liền quay đầu lại, thấy rõ mặt nàng, sắc mặt hắn liền lập tức thay đổi. "Cô đã uống thuốc bên trong thìa thuốc?"
Muỗng thuốc?
Lúc này Lâu Thất mới nghe rõ ràng, là thìa thuốc, không phải chìa khoá (1).
(1) 药匙 [yàochí]: thìa thuốc, phát âm gần giống với 钥匙 [yàoshì]: chìa khóa
Thế nhưng đó là thuốc gì?
Nàng hiện tại chỉ thấy toàn thân như bị lửa đốt, ngọn lửa kia gần như có thể so sánh với núi lửa phun trào, cả người nàng đều muốn bị nó thiêu chết, nếu không phải thể chất của nàng sớm được lão đạo sĩ thối cho tắm thuốc cải tạo không còn giống thường nhân, vậy giờ nàng đoán chừng đã không nhịn được mà thật sự bị thiêu chết rồi.
"Ta, vô ý..." Lâu Thất cắn răng phun ra một câu. Nàng thật sự không cố ý nuốt viên thuốc kia, trong chớp mắt ngã vào động vô tình cắn phải Kim Tàm Đậu, kết quả hạt châu nhỏ bên trong liền tiến vào bụng rồi.
Rốt cuộc là thứ gì? Sao lại là thuốc được, nào có loại thuốc nào phát sáng được như vậy?
Vẻ mặt Hách Liên Quyết vô cùng phức tạp, hắn nhìn Lâu Thất, ánh mắt lóe lên một tia. Nếu là bình thường, Lâu Thất nhất định có thể cảm giác được một tia này, nhưng bây giờ bụng nàng thật sự quá đau, đau đến độ nàng muốn mắng trời mắng đất mắng mẹ cha, nơi nào còn cảm giác được.
Bàn tay hắn đã đưa lên đầu nàng, Lâu Thất đột nhiên liền ngồi phịch xuống đất, ôm bụng kêu lên: "Ngươi mau tránh ra, mau tránh ra!"
"Vì sao?" Hách Liên Quyết ngẩn ra, bàn tay vốn muốn vỗ xuống đầu cũng dừng lại.
"Bản cô nương đau đến muốn nổi điên, ngươi ở nơi này ta còn phải duy trì hình tượng!" Lâu Thất ngẩng đầu nhìn hắn, rõ ràng đau muốn chết, nét mặt vẫn nghiêm túc, "Đi nhanh một chút cho ta còn ôm bụng lăn lộn."
Hách Liên Quyết chỉ ngẩn người một chút, thấy bộ dạng nàng thế này, tia sát ý không tự kiềm nén được liền phiêu tán đi.
Lâu Thất tuyệt đối không biết, hiện tại gương mặt nàng đỏ ửng, tựa như con tôm bị luộc chín, mà ánh mắt của nàng lại trong trẻo như màu thạch anh lưu ly, sáng rực trong suốt.
Dáng vẻ này, có thể so sánh được với vẻ quỷ dị khi Trầm Sát bị phát cổ độc.
"Thiên địa chí bảo cứ thế mà bị cô nuốt vào, chịu đau chút cũng đáng." Hách Liên Quyết lạnh nhạt nói, tự tay điểm hai cái trên người nàng.
Lâu Thất cảm thấy đau đớn như hủy thiên diệt địa bỗng như hoãn đi rất nhiều, tuy vẫn vô cùng đau nhức, thế nhưng đã nằm trong phạm vi nàng có thể chịu đựng.
Nàng chậm rãi thở một hơi, nói một tiếng: "Đa tạ."
Cứ như vậy? Đa tạ?
Hách Liên Quyết nhìn nàng một cái, đương nhiên hắn cũng không cần một tiếng cảm tạ này của nàng, chỉ là chưa từng thấy nữ tử nào nói tùy tiện như vậy, cả người nàng đều lộ ra một vẻ vô cùng tùy ý, loại cảm giác này không biết làm sao để hình dung, thế nhưng hắn sống đến hai mươi lăm tuổi vẫn chưa từng gặp qua nữ tử giống vậy.
Hơn nữa, thủ pháp của hắn tuy có thể hóa giải một phần đau đớn, thế nhưng loại đau đớn này vẫn vô cùng kịch liệt, chắc hẳn nam tử thông thường đều không nhịn được, vậy mà nàng có thể bình tĩnh như vậy.
"Này, Hách Liên Quyết, cái này rốt cuộc là thứ gì?"
Lâu Thất kỳ thực cũng không dám chắc hắn sẽ nói sự thật cho nàng, nhưng dù sao cũng phải hỏi, dù hắn chỉ nói một câu, ít nhiều nàng cũng có thể suy đoán ra tin tức hữu dụng gì đó.
Ngoài dự đoán là, hắn nói: "Dược Thi, bên ngoài là chìa khoá, bên trong là thuốc. Đó không phải thuốc do dược sư chế ra, mà là từ thời xa xưa, một dòng suối, nước suối ngọt như cam lộ, dược tính mạnh vô cùng, bên cạnh mọc đầy các loại linh dược, bất ngờ trải qua một trận hỏa hoạn cực lớn khiến toàn bộ nước suối cùng linh dược cô đọng ngưng kết thành một viên tuyền tâm, toàn bộ linh khí dược tính đều tập trung vào viên thuốc nhỏ này, người, không thể uống."
Lâu Thất nghe mà sửng sốt.
Bản thân nàng là người hiểu về thuốc, đương nhiên biết chuyện gì xảy ra, tự nhiên cũng hiểu được vì sao nói người không thể uống.
Ví như, toàn bộ thuốc trong kho thuốc của bệnh viện đều áp sắc thành một viên thuốc, thuốc khác nhau, hiệu quả khác nhau, phân lượng khác nhau, thuốc giải độc, thuốc dị ứng, thuốc nhiễm trùng, thuốc kháng sinh, thậm chí thuốc đuổi côn trùng,... Mấy thứ này gom cả vào một chỗ, ai mà dám uống?
Kẻ nào uống kẻ đó chết!
"Bà nó..."
Lâu Thất không nhịn được chửi to.
Sau đó nàng lập tức nhảy dựng dậy, đưa tay muốn đẩy Hách Liên Quyết ra, "Ta phải đi ngoài! Ta có thuốc xổ! Hừ, không nghĩ tới lão nương có ngày phải tự đút chính mình uống thuốc xổ!"
Trong tình huống này hắn nên lạnh mặt mới đúng, thế nhưng nghe được những lời này của nàng, Hách Liên Quyết căn bản nhịn không được, đầu đầy hắc tuyến. Hắn có loại xúc động muốn đỡ trán, hình như ban nãy hắn mới nói nàng tùy ý phải không?! Thế nhưng tùy ý đến trình độ này, hắn thực sự là lần đầu nghe thấy.
"Vô ích thôi." Hắn đặt một tay lên trán nàng, đề phòng nàng lại muốn chạy loạn, cảm nhận được cái trán nóng hổi của nàng dưới lòng bàn tay. "Viên Tuyền Tâm kia, từ lúc vào cơ thể, sẽ giải phóng toàn bộ dược hiệu."
Ban đầu hắn muốn giết nàng, rồi mổ bụng và dạ dày nàng ra, còn mong lấy viên tuyền tâm ra được. Thế nhưng thời cơ đã qua, không còn kịp nữa rồi.
"Ý của ngươi là ta chắc chắn phải chết?" Lâu Thất cứ vậy nhìn lên hắn.
Nàng đang khom lưng ôm bụng, thế nên Hách Liên Quyết là hạ mắt xuống nhìn nàng, từ góc độ này, đôi mắt của nàng thật lớn, vẻ băng tuyết lưu ly đã rút khỏi, khôi phục màu sắc của tròng mắt nàng, hắc bạch phân minh, trong trẻo linh động khiến người kinh ngạc. Tướng mạo của người, phần lớn là do đôi mắt quyết định, đôi mắt xấu hay đẹp, ánh mắt có trong trẻo hay không, đều là nhân tố quyết định rất lớn.
Chỉ luận về tướng mạo, Lâu Thất có thể không bằng Nạp Lan Họa Tâm, thế nhưng nàng có một đôi mắt mà Nạp Lan Họa Tâm và Tố Lưu đều không thể sánh bằng, linh động hơn các nàng gấp trăm lần. Điều này khiến tư sắc của nàng tăng lên không dưới vài chục bậc.
Mà lúc này, Hách Liên Quyết cũng đang bị đôi mắt đẹp này nhìn vào.
Hắn không nhìn thấy vẻ kinh hãi hoảng sợ trong đôi mắt này, ngược lại là trầm tĩnh và thanh lãnh.
"Theo lí mà nói, Lâu cô nương chắc chắn phải chết."
Đôi mắt Lâu Thất lập tức sáng rỡ: "Vậy thực tế thì sao? Ngươi có thể cứu?"
"Vì sao ta phải cứu cô?" Hách Liên Quyết liếc nàng: "Ta đi khắp thiên hạ, chính là vì viên Tuyền Tâm Dược Thi này. Bây giờ cô một ngụm nuốt sạch nó, ta không giết cô đã là từ bi."
"Vật này là của ngươi?"
"Cũng không phải."
Lâu Thất xì một cái: "Buồn cười chết mất. Thứ này nếu đã không phải của ngươi, vậy bằng bản lĩnh của mình, người nào lấy được chính là của người đó. Nếu là ta đoạt được, vậy là của ta, ta nuốt vào hay quăng đi, hình như cũng không liên quan gì với ngươi thì phải!?"
Nếu thị vệ của hắn ở đây, nhất định phải phẫn nộ hét lên với nàng: "Càn rỡ."
Hách Liên Quyết đột nhiên ngậm miệng.
"Lâu cô nương hình như cũng không sợ ta."
"Hách Liên công tử," Lâu Thất cảm thấy hình như đau đớn giảm bớt không ít, liền đứng thẳng, buồn bực nhìn hắn, đôi mắt to chớp chớp nhìn thẳng vào hắn, "Dung mạo ngươi tuấn mỹ vô song, phong thần trác tuyệt, thật là mê người, ta tại sao phải sợ ngươi?"
Bị nàng dùng ánh mắt như vậy nhìn khiến Hách Liên Quyết thấy trên mặt hơi nóng.
Trước đây, những nữ tử kia cũng không cũng không đến gần như vậy mà nhìn chằm chằm vào hắn, cho dù nhìn, cũng là bao hàm xấu hổ và ngượng ngùng, dẫu có một hai kẻ lớn mật nồng nhiệt, thì đấy cũng là ánh mắt say mê mến mộ. Nào có một đôi mắt ở khoảng cách gần đến vậy, vừa nhìn thẳng vào hắn, lại trong suốt tự như mặt hồ phản chiếu ánh trăng.
Bỗng nhiên khóe miệng hắn cong lên, tiếu ý nhàn nhạt, "Vậy, lòng cô duyệt ta rồi sao?"
"Phụt."
Lâu Thất cười phun ra tiếng, "Đại ca, tuy là trong địa đạo này tối đen, nhưng không có nghĩa giờ là buổi tối, chúng ta có thể không nói mớ sao?"
"Thế nào, ta còn chưa đủ để khiến cô vừa lòng?" Mặc dù Hách Liên Quyết nói vậy, nhưng biểu tình lại vẫn bình tĩnh như cũ, tiếu ý rất ít, thoạt nhìn cũng không thấy chút nhiệt tình nào.
Nam nhân này tựa như trăng nơi hẻm núi, thế nhưng lúc cần lòng dạ ác độc khẳng định cũng là mười phần ác độc. Lâu Thất ý thức được điều này.
"Ta là một cô nương rụt rè." Lâu Thất nháy mắt với hắn một cái.
Chính là dáng vẻ này lấy lòng hắn. Hách Liên Quyết bỗng cảm thấy, nữ tử này cứ vậy chết đi thật là có phần đáng tiếc. Thế nhưng lúc này hắn mới phản ứng được, sao nàng có thể tự tại đơn giản như vậy? Đã vậy sắc mặt đã khôi phục bình thường hoàn toàn! Tuy hắn dùng thủ pháp điểm huyệt đặc thù hóa giải nỗi đau đớn của nàng, thế nhưng chí ít nàng cũng nên đau đến toát mồ hôi, phải nhìn ra rõ ràng là miễn cưỡng vui cười mới đúng.
Lâu Thất thân thể rất đau, thế nhưng cơn đau nhức này đang từ từ giảm bớt, nàng có thể chịu đựng được.
"Nếu muốn chết, ta cũng phải ra ngoài chết, bằng không Hách Liên công tử sợ là có miệng cũng không nói rõ được." Lâu Thất vừa nói vừa muốn đi tiếp, "Đến lúc đó phiền hà ngươi, bổn cô nương ở dưới cửu tuyền cũng không đành lòng đâu!"
"Ý Lâu cô nương là, cô chết, chủ tử của cô sẽ thay cô tìm ta báo thù?"
Lâu Thất dừng một chút, há chỉ tìm ngươi báo thù, dựa vào tính tình Trầm đại sát khí nhà bọn họ, đoán chừng là oanh tạc cả cửu tộc nhà ngươi đi.
Mà nàng cũng không biết, lúc này, Thiên Ảnh hoàn toàn không dám dây dưa, lập tức liền theo bọn Trần Thập đào xuống một cái cầu thang đơn giản, rồi thả bồ câu đưa thư mang tin đến cho Đế Quân.
Đế Quân đã nói, mặc kệ Đế Phi xảy ra chuyện gì, trước tiên nhất định phải thông báo cho hắn.
Bọn hắn vừa rồi đã thử rất nhiều biện pháp, đều không thể mở thạch bích ra, nếu chỉ có một mình Đế Phi rơi xuống bọn hắn lại chẳng phải đặc biệt lo lắng, thế nhưng còn có nam nhân tu vi bí hiểm kia rơi xuống chung!
Lâu Thất đương nhiên không biết Thiên Ảnh đã báo tin cho Trầm Sát, hiện giờ nàng bị một màn trước mắt dọa cho kém chút nhảy lùi về sau. Nếu Trầm Sát giờ ở nơi này, phỏng chừng nàng phải nhảy phóc lên lưng hắn rồi.
/659
|