Đối với đại tộc mà nói thì tình cảm luôn chỉ là thứ xếp sau, thứ quan trọng nhất đương nhiên phải là lợi ích, trăm sự đều lấy lợi ích làm đầu, đối mặt với lợi ích của cả đại gia tộc thì mọi thứ đều về hư không.
Cổ Nguyên đã suy nghĩ rất nhiều về sự việc Linh Tộc cùng Thạch Tộc một năm về trước, ông ta biết Hồn Tộc không thể nào đủ sức một lần ra tay diệt luôn hai tộc trong Viễn Cổ Bát Tộc mà không có một ai phát hiện ra, nếu Hồn Tộc không đủ sức, nếu Cổ Tộc không ra tay thì chắc chắn phải có thểm một thế lực thứ ba chen chân vào cuộc chiến này.
Cổ Nguyên bình thường cho dù nghĩ vỡ đầu cũng không thể nào nghĩ ra có ai đủ sức đụng vào Viễn Cổ Bát Tộc nhưng nếu sau khi nhận được bức thư của Đường Hỏa mà Cổ Nguyên không đoán ra thì ông ta không xứng đáng làm tộc trưởng Cổ Tộc.
Không cần biết Quyền Lực Bang mạnh thế nào, không cần quan tâm sau lưng Đường Hỏa có những ai, chỉ cần riêng cái tên của người này đã đủ để Cổ Nguyên kéo thẳng lên vị trí sánh ngang cùng Hồn Tộc- Cổ Tộc.
Trong cuộc chiến tiêu diệt Linh Tộc cùng Thạch Tộc đó cuối cũng cũng đã có đáp an, đây là cuộc chiến mà Hồn Tộc cùng Quyền Lực Bang đồng thời ra tay, điều đáng sợ nhất là Hồn Tộc cùng Quyền Lực Bang lại đồng thời ra tay, sau khi nghĩ ra được việc này thì Cổ Tộc lập tức rút tay ra khỏi Trung Châu, lập tức lùi lại.
Cổ Nguyên không biết con đường mà Đường Hỏa chọn, Cổ Nguyên chỉ biết Hồn Tộc cùng Quyền Lực Bang có hợp tác với nhau, nếu là hai thế lực này cộng đồng liên thủ thì Cổ Tộc làm gì có phần thắng chính vì vậy Cổ Nguyên mới dừng toàn bộ hành động của mình ở Trung Châu lại, chính vì vậy Cổ Nguyên mới mong ngóng từng ngày Đường Hỏa đến, hắn muốn biết quyết định của Đường Hỏa.
Đương nhiên lúc này Cổ Nguyên có nghĩ gì thì Vô Song cũng không biết, thân hình không lấy gì làm to lớn cũng chẳng có chút chút khí thế nào của cường giả một lần nữa xuất hiện trong mắt mọi người, Vô Song đứng trên vô số thân ảnh Hắc Yêm Quân bên dưới, hắn ngạo nghễ mà bước, cho dù khuôn mặt của hắn bị chiếc mặt nạ kì dị che đi thì vẫn anh khí bức người.
Trên hai cánh tay của Vô Song xuất hiện từng giọt máu nhỏ xuống, đây chính là máu của Cổ Tộc, đây chính là máu của Hắc Yêm Quân đạo quân tinh nhuệ nhất của Cổ Tộc có điều lúc này không một ai dám trách cứ hắn, rất nhiều trưởng lão của Cổ Tộc lúc này thân hình đều run lên bần bật, ánh mắt toát lên sự rung động thật sâu, kẻ mạnh luôn được coi trọng, kẻ mạnh lại có tiền đồ vô hạn thì càng được coi trọng hơn.
Trong mắt rất nhiều trưởng lão của Cổ Tộc được may mắn xem cuộc chiến này đều có chung một quyết đinh, quyết định tuyệt đối không chọc giận Vô Song, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời họ thấy một kẻ 20 tuổi đã bước vào đấu thánh cảnh giới, tương lai của hắn chính là không thể đoán trước.
Huân Nhi hiện nay cũng sững người, đương nhiên nàng không phải có tình cảm với Vô Song chỉ là trong ánh mắt nàng xuất hiện một sự rung động không nhẹ, sau đó ánh mắt to tròn kia mở rộng ra, ngón tay run rẩy chỉ về phía Vô Song, miệng của nàng lắp bắp những âm thanh nhô vô cùng.
“Ngươi…. Kẻ năm đó là ngươi?”.
Huân Nhi cho dù nói rất nhỏ nhưng ở xung quanh đây đều là đấu thánh cường giả, từng lời từng lời của Huân Nhi đều gửi đến tai họ, ánh mắt của rất nhiều người đều đang nhìn Huân Nhi cùng Vô Song đầy khó hiểu, ngay cả Cổ Nguyên lúc này cũng không hiểu rốt cuộc con gái mình cùng Vô Song còn có chuyện gì nữa.
Vô Song ngước đầu về phía Huân Nhi sau đó nhè nhẹ mỉm cười, bàn tay khe khẽ đụng vào chiếc mặt nạ vô diện của mình, Vô Song bắt đầu tháo thứ này gì, khi khuôn mặt đó dần dần hiện ra trước mắt Huân Nhi thì thân thể nàng liền khẽ rung lên.
Không chỉ thân hình Huân Nhi run lên mà cả thân hình của Lăng Ảnh nơi phương xa cũng run lên, khuôn mặt kia hai người chưa bao giờ quên.
Vô Song rất trẻ, Vô Song phi thường trẻ tuổi.
Nếu một ai hỏi tuổi của hắn bản thân Vô Song luôn nhận mình khoảng 20 tuổi thậm chí chính hắn cũng có suy nghĩ này bởi với Vô Song tuổi tác vốn chỉ là một con số nhất là khi từ Nguyên Tố Thế Giới trở về đây thì bản thân Vô Song cũng lười nhớ chính xác mình bao nhiêu tuổi dù sao hắn ở Nguyên Tố Thế Giới hơn 30 năm.
Đối với Vô Song tuổi tác không quan trọng, năm tháng như thoi đưa nhưng với một số người thì không giống thế.
7 năm trước ở Ô Thản Thành, khi đó Tiêu Viêm mới 14 tuổi, khi đó Huân Nhi vẫn còn ở bên Tiêu Viêm, khi đó Tiêu Viêm còn chưa được gặp Dược Lão.
Ngày hôm đó ở Ô Thản Thành bản thân Huân Nhi cùng Lăng Ảnh nhìn thấy một thiếu niên.
Một mái tóc vàng tung bay trong gió, một mái tóc phiêu dật vô cùng, khuôn mặt tuấn mỹ cực độ cùng làn da trắng mịn, đôi mắt đen nhánh đầy sức sống, năm đó thiếu niên kia chỉ nói ra bốn chữ.
“Thiên Hạ Vô Song”.
(Các bạn có thể đọc lại
Lăng Ảnh cùng Huân Nhi đương nhiên nhớ về sự kiện này bởi thiếu niên kia quá trẻ, trẻ đến mức đáng sợ, cho dù Huân Nhi xuất thân từ Cổ Tộc cũng chưa bao giờ được thấy kẻ nào trẻ tuổi như thế, sau ngày đó Huân Nhi gần như vận dụng rất nhiều tin tức tình báo của Cổ Tộc để đi tìm tung tích kẻ rat ay cứu Tiêu Viêm kia có điều tất cả đều đổ xuống song, đổ xuống biển cuối cùng sự việc này dần dần lắng xuống.
Lúc này lại một lần nữa Vô Song ra tay, lại một lần nữa khí tức của hắn lộ rõ cho Huân Nhi cảm nhận, Huân Nhi cũng không biết chỉ vài giây trước có một tia linh hồn lực siêu mỏng bắn thẳng vào mi tâm của nàng, tia linh hồn lực này đương nhiên không làm hại Huân Nhi, tác dụng duy nhất của nó là để hình ảnh năm xưa hiện rõ hơn trước mắt nàng mà thôi.
Tất nhiên Vô Song rat ay cực kỳ kín, chỉ tính về vận dụng linh hồn lực lượng bản thân Vô Song hoàn toàn xứng danh Thiên Hạ Vô Song, đừng nói Cổ Tộc cho dù Hồn Tộc cũng không có bất cứ ai có tạo nghệ linh hồn mạnh hơn hắn.
Vô Song lần đầu tiên tháo mặt nạ ra sau một năm trời, vẫn là mái tóc vàng phiêu dật đấy, vẫn là nụ cười tỏa nắng, khuôn mặt tuấn mỹ, làn da trắng mịn chỉ khác hai mắt của hắn nhắm lại mà thôi.
“Huân Nhi ta đã nói rồi, ta là Thiên Hạ Vô Song, thiên tài trong thiên hạ này ta vốn không để vào mắt”.
Huân Nhi hiện tại thực sự không biết nói gì, nàng vậy mà còn nghĩ hắn cuồng vọng tự đại, nàng vậy mà còn từng nghĩ Vô Song nói đùa.
Nàng không hiểu tại sao bốn chữ ‘Thiên Hạ Vô Song’ có ấn tượng rất lớn với nàng chỉ là hình ảnh của Vô Song lúc này cao lớn hơn rất nhiều, khí tức của hắn cho dù không hề phát ra nhưng lại làm nàng ngộp thở vô cùng.
Huân Nhi chỉ nhớ năm đó có một đứa bé đi theo Dĩnh a di phụ giúp Dĩnh a di bán hàng, giúp Dĩnh a di đi chợ nhưng nếu bảo nàng có nhớ mặt đứa bé đó không thì nàng không thể.
Huân Nhi đã từng nghĩ thiên phú của mình là mạnh nhất thiên hạ, nàng đương nhiên chưa bao giờ hoài nghi về tư chất của mình, quả thực trong nguyên tác thiên phú của Huân Nhi cũng là vô địch, Tiêu Viêm không sánh nổi với nàng, Tiểu Y Tiên không thể, Thải Lân cũng không thể cho dù là Tử Nghiên sau khi hấp thụ Long Hoàng Căn Nguyên Quả may ra mới có sức cùng nàng đọ thiên phú chỉ là sự tự tin của Huân Nhi ngày hôm nay liền đổ vỡ, 7 năm trước nàng còn chưa tiến vào nổi Già Nam Học Viện còn kẻ kia không ngờ đã mạnh như thế, khoảng cách của hai bên căn bản là quá lớn, là không cách nào san lấp.
Không ai rõ trong lòng Huân Nhi đang nghĩ gì ngoài Vô Song cùng Lăng Ảnh, đương nhiên Lăng Ảnh sẽ không nói ra còn Vô Song đã đạt được mục đích của mình cũng sẽ không lên tiếng giải thích, hắn nhẹ nhàng đeo lại chiecs mặt nạ của mình, nhẹ nhàng cúi đầu trước Cổ Nguyên rồi mỉm cười.
“Tiền bối chỉ càn không trách phạt vãn bối tấn công Hắc Yêm Quân là vãn bối đã vô cùng cảm tạ, tiền bối không cần phải khen vãn bối như vậy, vãn bối còn cả chặng đường dài phải đi”.
Sự mạnh mẽ, tự tin cùng bá đạo lúc trước của Vô Song vậy mà không cánh mà bay, hắn một lần nữa biến thành con người khác, một kẻ thờ ơ với xung quanh, một kẻ không có chút lực hấp dân nào.
Cổ Nguyên bật cười, tiếng cười của ông ta làm rung động toàn bộ không gian xung quanh, đấu khí theo tiếng cười uy hiếp bốn phương tám hướng, Cổ Nguyên không hổ là kẻ không thua Hồn Thiên Đế, so về tâm trí có thể Cổ Nguyên không bằng đối phương nhưng thực lực thì không thể coi thường.
“Ai dám trách cháu chứ, đây là tài không bằng người, hôm nay được nhìn đồ đệ của cố nhân mạnh mẽ đến trình độ này ta vui còn không hết, người đâu mở tiệc”.
…………..
Bữa tiệc của Cổ Tộc rất lớn, phi thường lớn.
Trong bữa tiệc này vô số vị trưởng lão của Cổ Tộc đều bị chiến tích của Vô Song làm cho kinh động xuất thế, rất nhiều ánh mắt để ý đến hắn coi hắn như trung tâm, chỉ là Vô Song hắn ghét nhất làm trung tâm của người khác, bản thân Vô Song cũng không thích điệu thấp mà sống, hắn thích chính là cảm giác ở trong bóng tối, cảm giác hoàn toàn ẩn đi khỏi thế giới này.
Đấu khí mà Vô Song thể hiện ra chỉ là tam tinh đấu thánh nhưng thực lực chân chính của hắn cho dù là Cổ Nguyên có đích thân rat ay hắn cũng không sợ chỉ là mục tiêu Vô Song hướng đến vốn là Thiên Mộ, vì Thiên Mộ của Cổ Tộc bản thân Vô Song không thể không điệu thấp.
Đương nhiên Vô Song cũng không có hứng thú gì ở lại mấy bữa đại tiệc kiểu này, mỹ nhân thì không có toàn những lão già sống không biết bao nhiêu năm, nhiều khi Vô Song cũng tự hỏi người thế giới này vậy mà không biết hưởng thụ chút nào chỉ cắm đầu vào tu luyện cùng tranh dấu thì liệu có chán không?.
Bữa tiệc diễn ra chưa lâu thì Vô Song lấy lý do trong người không khỏe mà trở về, đương nhiên Cổ Nguyên cũng không có lý do để giữ hắn lại chỉ là Vô Song không ngờ trước cửa căn phòng được Cổ Tộc xếp cho mình lại xuất hiện một dáng hình xinh đẹp, một người đáng nhẽ ra giờ này không nên xuất hiện ở đây, nàng chính là Huân Nhi.
Huân Nhi lúc này mặc bộ áo xanh mỏng, thân hình dựa nhẹ vào tường, ánh mắt có chút mịt mờ nhìn xuống hai chân, dưới ánh trăng sáng chiếu xuống, giữa màn đêm huyền ảo Huân Nhi không khác gì thiên thần giữa chốn nhân gian.
Cho dù Vô Song duyệt mỹ vô số nhưng vẫn phải công nhận chỉ tính riêng về khuôn mặt thì thiên hạ này không có ai có tư cách so sánh với Huân Nhi.
Huân Nhi đang nhìn mặt đất không biết nghĩ gì đột nhiên thân thể nàng khẽ run lên, nàng nhè nhẹ liếc nhìn Vô Song đang tiến đến, khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười.
“Ta còn tưởng ngươi về muộn hơn chứ”.
Vô Song không đoán được rốt cuộc Huân Nhi đang nghĩ gì, nếu có một thiếu nữ xinh đẹp đợi hắn trở về thì đương nhiên Vô Song sẽ thấy vui vẻ chỉ là nữ nhân này quyết không phải là Huân Nhi, Vô Song không tin Huân Nhi đến đây gặp hắn là vì thích hắn, một người như Huân Nhi mà dễ thay lòng đổ dạ như vậy thì Vô Song căn bản là không tin.
“Cổ Tộc đại tiểu thư vậy mà đợi ta?, thực sự là phi thường vinh hạnh”.
Huân Nhi liền ưu nhã mỉm cười, nụ cười đẹp như thiên tiên, nụ cười của nàng át đi cả những vì tinh tú trên bầu trời, nụ cười này thật sự rất đẹp.
“Vô Song ngươi cứ gọi ta là Huân Nhi được rồi, ngươi là đệ tử của Đường Hỏa tiền bối không biết có thể cho ta hỏi một việc được không?”.
Nghe Huân Nhi nói đến đây Vô Song liền nhếch miệng.
“Tiêu Viêm hắn có thể coi là sư đệ của ta, ta cùng Tiêu Viêm coi như quen biết việc của hắn ta sẽ để ý vài phần, lúc này Tiêu Viêm đang trải qua đặc huấn của sư phụ muốn đi ra cũng không ra được chỉ là hắn rất tốt, thực lực của hắn không ngưng tăng lên, nếu ta không nhầm TIêu Viêm đã chuản bị đột phá đấu tôn cảnh giới rồi”.
Huân Nhi nghe vậy liền cười tươi hơn nữa, ánh mắt nàng có chút cảm động nhìn Vô Song
“Đa tạ ngươi đã cho ta biết về tình hình Tiêu Viêm ca ca, ta tin tưởng ngươi chắc chắn sẽ giúp đỡ Tiêu Viêm ca ca mà dù sao năm đó ngươi cũng ra tay giúp Tiêu Viêm ca ca một lần”.
Vô Song phì cười nhìn nàng.
“Vậy là ta lại tự mình đa tình rồi, ta còn tưởng ngươi lần này đến đây bồi rượu cho ta chứ”.
Nõi xong Vô Song bật cười đi thẳng qua người Huân Nhi, tuyệt đối không có chút lưu luyến nào đáng tiếc đột nhiên một cánh tay của hắn bị níu lại, Huân Nhi vậy mà nhè nhẹ giữ lấy cánh tay hắn, ánh mắt có chút ngại ngùng nhìn Vô Song.
Vô Song quay lại nhìn nàng liền khó hiểu vô cùng.
“Huân Nhi, ngươi còn có việc gì không?”.
Huân Nhi thở dài nhìn Vô Song, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy có nam nhân không rung động với sắc đẹp của nàng, Vô Song là trường hợp duy nhất từ trước đến nay, cho dù thỉnh thoảng hắn vẫn nói những lời trêu chọc nàng nhưng ngữ khí của hắn lại lạnh lùng cực độ, tuyệt đối chẳng có chút tình cảm nào, chẳng có chút rung động nào.
“Vô Song, ta có một yêu cầu hơi khó khăn nhưng việc này ta thực sự càu ngươi, không biết nếu cha ta muốn gả ta cho ngươi ngươi có thể từ chối”.
Huân Nhi nói xong câu này mà mặt nàng ngượng chin, Vô Song có thể không hiểu Cổ Nguyên nhưng Huân Nhi thì quá hiểu cha mình, Vô Song trẻ tuổi lại có thực lực chưa kể sau lưng hắn có một chỗ dựa siêu cứng tất cả những việc này quả thực đủ hấp dẫn để Cổ Tộc kết thân.
Tất nhiên Cổ Tộc không thiếu nữ nhân xinh đẹp có điều môn đăng hộ đối là điều cực quan trọng trong thế giới này, Huân Nhi tự hỏi liệu Cổ Tộc có nữ nhân nào có tư cách ở bên một kẻ 20 tuổi đã là tam tinh đấu thánh chưa kể thế lực sau lưng hắn còn không kém Cổ Tộc là bao, ngoài nàng ra thực sự Cổ Tộc không còn nhân tuyển nào.
Nếu như là kẻ khác được kết đôi với Huân Nhi thì chắc chắn nàng sẽ ngay trước mặt hắn cùng phụ thân thẳng thừng từ chối có điều nếu là Vô Song thì lại khác, ít nhất hắn ta là nam nhân duy nhất ngoài Tiêu Viêm ca ca nàng không cảm thấy chán ghét, kẻ này thậm chí còn rat ay giúp đỡ TIêu Viêm ca ca chưa kể tính mạng của Huân Nhi là Đường Hỏa mang về, Huân Nhi tuyệt đối không muốn ăn cháo đá bát, không muốn làm mất danh dự của chính Đường Hỏa.
Vô Song phì cười, một nụ cười có chút tự giễu sau đó một ngón tay ấn vào trán Huân Nhi, một ngón tay đẩy ngã Huân Nhi xuống đất sau đó bước chân lặng lẽ tiến về phía trước trong màn đêm u tối, hắn cứ như vậy trở về trong phòng mình.
Vô Song trong lòng đương nhiên không thoải mái, hắn vốn không có tình cảm với Huân Nhi chỉ là với một người như hắn lại bị một nữ nhân xinh đẹp đến trước mặt nói câu đó thì Vô Song đương nhiên không dễ chịu gì.
Giữa màn đêm lặng lẽ hắn lững thững mở cửa phòng, ở đó Dược Linh đang lặng lẽ ở đó, ánh mắt của nàng có chút quan tâm đến Vô Song.
“Ngươi gặp cô ta rồi đúng không, ngươi thích cô ta đúng không?”.
‘Cô ta ‘ trong miệng Dược Linh đương nhiên là Huân Nhi, Huân Nhi ở bên ngoài đương nhiên Dược Linh có biết.
Ngày hôm nay không chỉ có Huân Nhi khó xử mà Dược Linh cũng cảm thấy không thoải mái, Dược Linh vốn là nữ nhân của Vô Song, đây là thân phận hiện nay của nàng, nàng cũng là người đi cùng Vô Song đến Cổ Tộc chỉ là ngày hôm nay nàng cảm nhận được mình kém Huân Nhi quá nhiều quá nhiều.
Khuôn mặt, khí chất, thiên phú thậm chí nàng có cảm giác trong mắt Vô Song mình còn không bằng Huân Nhi.
Sự thực luôn không dễ nghe nhưng sự thực cho dù thế nào cũng là sự thực, quả thật trong lòng Vô Song bản thân Dược Linh không thể sánh bằng Huân Nhi.
Ngày hôm nay trong cuộc chiến với Hắc Yêm Quân thân hình của Vô Song giữa cả ngàn binh lính, cái khí thế cuồng ngạo bá đạo đầy bất cần đó đã làm trái tim thiếu nữ mới lớn chợt xoa xuyên chỉ là giây phút Dược Linh rung động thì người nam nhân đáng nhẽ là của nàng lại sẵn sang tháo mặt nạ vì một nữ nhân khác.
Hôm nay cũng không chỉ có Huân Nhi đoán được ý Cổ Nguyên mà Dược Linh cũng có thể đoán ra cho dù chỉ là lờ mờ phỏng đoán nhưng thêm việc Huân Nhi đích thân đến đây tìm Vô Song thì Dược Linh liền chắc chắn.
Ánh mắt kia của Cổ Nguyên giống hệt cái ánh mắt của Dược Đan tộc trưởng nhìn nàng, nàng cùng Huân Nhi vốn chỉ cùng một số phận.
Vô Song nhìn thấy ánh mắt của Dược Linh liền mỉm cười đóng cửa lại, hắn tiến lại gần nàng sau đó trong ánh mắt ngỡ ngàng của Dược Linh hắn gõ nhẹ vào cái trán của nàng sau đó nhẹ đặt một nụ hôn lên đó, một tay còn lại vòng lấy ôm bờ eo nhỏ nhắn của Dược Linh, hơi thở đầy nam tính của hắn thổi vào tai nàng làm khuôn mặt trắng ngần kia khẽ ửng hồng.
“Nàng ghen rồi đúng không?, vậy là hôm nay ta thể hiện không tệ, ngủ đi ngày mai là một ngày dài, rất dài”.
Mặc kệ Dược Linh dãy dụa, mặc kệ nàng chống cự Vô Song vẫn ôm thân hình nhỏ bé của Dược Linh vào trong lòng mình, trong màn đêm giá rét Vô Song cứ như vậy ôm Dược Linh vào giấc ngủ, một giấc ngủ cực kỳ ấm áp.
Dược Linh trước khi vào giấc ngủ liền mỉm cười một nụ cười ngọt ngào, đây mới chỉ là ngày thứ 5 nàng ở bên Vô Song nhưng nàng đột nhiên phát hiện, nàng thích cái cảm giác này, thích cái cảm giác được hắn ôm vào trong ngực.
Cổ Nguyên đã suy nghĩ rất nhiều về sự việc Linh Tộc cùng Thạch Tộc một năm về trước, ông ta biết Hồn Tộc không thể nào đủ sức một lần ra tay diệt luôn hai tộc trong Viễn Cổ Bát Tộc mà không có một ai phát hiện ra, nếu Hồn Tộc không đủ sức, nếu Cổ Tộc không ra tay thì chắc chắn phải có thểm một thế lực thứ ba chen chân vào cuộc chiến này.
Cổ Nguyên bình thường cho dù nghĩ vỡ đầu cũng không thể nào nghĩ ra có ai đủ sức đụng vào Viễn Cổ Bát Tộc nhưng nếu sau khi nhận được bức thư của Đường Hỏa mà Cổ Nguyên không đoán ra thì ông ta không xứng đáng làm tộc trưởng Cổ Tộc.
Không cần biết Quyền Lực Bang mạnh thế nào, không cần quan tâm sau lưng Đường Hỏa có những ai, chỉ cần riêng cái tên của người này đã đủ để Cổ Nguyên kéo thẳng lên vị trí sánh ngang cùng Hồn Tộc- Cổ Tộc.
Trong cuộc chiến tiêu diệt Linh Tộc cùng Thạch Tộc đó cuối cũng cũng đã có đáp an, đây là cuộc chiến mà Hồn Tộc cùng Quyền Lực Bang đồng thời ra tay, điều đáng sợ nhất là Hồn Tộc cùng Quyền Lực Bang lại đồng thời ra tay, sau khi nghĩ ra được việc này thì Cổ Tộc lập tức rút tay ra khỏi Trung Châu, lập tức lùi lại.
Cổ Nguyên không biết con đường mà Đường Hỏa chọn, Cổ Nguyên chỉ biết Hồn Tộc cùng Quyền Lực Bang có hợp tác với nhau, nếu là hai thế lực này cộng đồng liên thủ thì Cổ Tộc làm gì có phần thắng chính vì vậy Cổ Nguyên mới dừng toàn bộ hành động của mình ở Trung Châu lại, chính vì vậy Cổ Nguyên mới mong ngóng từng ngày Đường Hỏa đến, hắn muốn biết quyết định của Đường Hỏa.
Đương nhiên lúc này Cổ Nguyên có nghĩ gì thì Vô Song cũng không biết, thân hình không lấy gì làm to lớn cũng chẳng có chút chút khí thế nào của cường giả một lần nữa xuất hiện trong mắt mọi người, Vô Song đứng trên vô số thân ảnh Hắc Yêm Quân bên dưới, hắn ngạo nghễ mà bước, cho dù khuôn mặt của hắn bị chiếc mặt nạ kì dị che đi thì vẫn anh khí bức người.
Trên hai cánh tay của Vô Song xuất hiện từng giọt máu nhỏ xuống, đây chính là máu của Cổ Tộc, đây chính là máu của Hắc Yêm Quân đạo quân tinh nhuệ nhất của Cổ Tộc có điều lúc này không một ai dám trách cứ hắn, rất nhiều trưởng lão của Cổ Tộc lúc này thân hình đều run lên bần bật, ánh mắt toát lên sự rung động thật sâu, kẻ mạnh luôn được coi trọng, kẻ mạnh lại có tiền đồ vô hạn thì càng được coi trọng hơn.
Trong mắt rất nhiều trưởng lão của Cổ Tộc được may mắn xem cuộc chiến này đều có chung một quyết đinh, quyết định tuyệt đối không chọc giận Vô Song, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời họ thấy một kẻ 20 tuổi đã bước vào đấu thánh cảnh giới, tương lai của hắn chính là không thể đoán trước.
Huân Nhi hiện nay cũng sững người, đương nhiên nàng không phải có tình cảm với Vô Song chỉ là trong ánh mắt nàng xuất hiện một sự rung động không nhẹ, sau đó ánh mắt to tròn kia mở rộng ra, ngón tay run rẩy chỉ về phía Vô Song, miệng của nàng lắp bắp những âm thanh nhô vô cùng.
“Ngươi…. Kẻ năm đó là ngươi?”.
Huân Nhi cho dù nói rất nhỏ nhưng ở xung quanh đây đều là đấu thánh cường giả, từng lời từng lời của Huân Nhi đều gửi đến tai họ, ánh mắt của rất nhiều người đều đang nhìn Huân Nhi cùng Vô Song đầy khó hiểu, ngay cả Cổ Nguyên lúc này cũng không hiểu rốt cuộc con gái mình cùng Vô Song còn có chuyện gì nữa.
Vô Song ngước đầu về phía Huân Nhi sau đó nhè nhẹ mỉm cười, bàn tay khe khẽ đụng vào chiếc mặt nạ vô diện của mình, Vô Song bắt đầu tháo thứ này gì, khi khuôn mặt đó dần dần hiện ra trước mắt Huân Nhi thì thân thể nàng liền khẽ rung lên.
Không chỉ thân hình Huân Nhi run lên mà cả thân hình của Lăng Ảnh nơi phương xa cũng run lên, khuôn mặt kia hai người chưa bao giờ quên.
Vô Song rất trẻ, Vô Song phi thường trẻ tuổi.
Nếu một ai hỏi tuổi của hắn bản thân Vô Song luôn nhận mình khoảng 20 tuổi thậm chí chính hắn cũng có suy nghĩ này bởi với Vô Song tuổi tác vốn chỉ là một con số nhất là khi từ Nguyên Tố Thế Giới trở về đây thì bản thân Vô Song cũng lười nhớ chính xác mình bao nhiêu tuổi dù sao hắn ở Nguyên Tố Thế Giới hơn 30 năm.
Đối với Vô Song tuổi tác không quan trọng, năm tháng như thoi đưa nhưng với một số người thì không giống thế.
7 năm trước ở Ô Thản Thành, khi đó Tiêu Viêm mới 14 tuổi, khi đó Huân Nhi vẫn còn ở bên Tiêu Viêm, khi đó Tiêu Viêm còn chưa được gặp Dược Lão.
Ngày hôm đó ở Ô Thản Thành bản thân Huân Nhi cùng Lăng Ảnh nhìn thấy một thiếu niên.
Một mái tóc vàng tung bay trong gió, một mái tóc phiêu dật vô cùng, khuôn mặt tuấn mỹ cực độ cùng làn da trắng mịn, đôi mắt đen nhánh đầy sức sống, năm đó thiếu niên kia chỉ nói ra bốn chữ.
“Thiên Hạ Vô Song”.
(Các bạn có thể đọc lại
Lăng Ảnh cùng Huân Nhi đương nhiên nhớ về sự kiện này bởi thiếu niên kia quá trẻ, trẻ đến mức đáng sợ, cho dù Huân Nhi xuất thân từ Cổ Tộc cũng chưa bao giờ được thấy kẻ nào trẻ tuổi như thế, sau ngày đó Huân Nhi gần như vận dụng rất nhiều tin tức tình báo của Cổ Tộc để đi tìm tung tích kẻ rat ay cứu Tiêu Viêm kia có điều tất cả đều đổ xuống song, đổ xuống biển cuối cùng sự việc này dần dần lắng xuống.
Lúc này lại một lần nữa Vô Song ra tay, lại một lần nữa khí tức của hắn lộ rõ cho Huân Nhi cảm nhận, Huân Nhi cũng không biết chỉ vài giây trước có một tia linh hồn lực siêu mỏng bắn thẳng vào mi tâm của nàng, tia linh hồn lực này đương nhiên không làm hại Huân Nhi, tác dụng duy nhất của nó là để hình ảnh năm xưa hiện rõ hơn trước mắt nàng mà thôi.
Tất nhiên Vô Song rat ay cực kỳ kín, chỉ tính về vận dụng linh hồn lực lượng bản thân Vô Song hoàn toàn xứng danh Thiên Hạ Vô Song, đừng nói Cổ Tộc cho dù Hồn Tộc cũng không có bất cứ ai có tạo nghệ linh hồn mạnh hơn hắn.
Vô Song lần đầu tiên tháo mặt nạ ra sau một năm trời, vẫn là mái tóc vàng phiêu dật đấy, vẫn là nụ cười tỏa nắng, khuôn mặt tuấn mỹ, làn da trắng mịn chỉ khác hai mắt của hắn nhắm lại mà thôi.
“Huân Nhi ta đã nói rồi, ta là Thiên Hạ Vô Song, thiên tài trong thiên hạ này ta vốn không để vào mắt”.
Huân Nhi hiện tại thực sự không biết nói gì, nàng vậy mà còn nghĩ hắn cuồng vọng tự đại, nàng vậy mà còn từng nghĩ Vô Song nói đùa.
Nàng không hiểu tại sao bốn chữ ‘Thiên Hạ Vô Song’ có ấn tượng rất lớn với nàng chỉ là hình ảnh của Vô Song lúc này cao lớn hơn rất nhiều, khí tức của hắn cho dù không hề phát ra nhưng lại làm nàng ngộp thở vô cùng.
Huân Nhi chỉ nhớ năm đó có một đứa bé đi theo Dĩnh a di phụ giúp Dĩnh a di bán hàng, giúp Dĩnh a di đi chợ nhưng nếu bảo nàng có nhớ mặt đứa bé đó không thì nàng không thể.
Huân Nhi đã từng nghĩ thiên phú của mình là mạnh nhất thiên hạ, nàng đương nhiên chưa bao giờ hoài nghi về tư chất của mình, quả thực trong nguyên tác thiên phú của Huân Nhi cũng là vô địch, Tiêu Viêm không sánh nổi với nàng, Tiểu Y Tiên không thể, Thải Lân cũng không thể cho dù là Tử Nghiên sau khi hấp thụ Long Hoàng Căn Nguyên Quả may ra mới có sức cùng nàng đọ thiên phú chỉ là sự tự tin của Huân Nhi ngày hôm nay liền đổ vỡ, 7 năm trước nàng còn chưa tiến vào nổi Già Nam Học Viện còn kẻ kia không ngờ đã mạnh như thế, khoảng cách của hai bên căn bản là quá lớn, là không cách nào san lấp.
Không ai rõ trong lòng Huân Nhi đang nghĩ gì ngoài Vô Song cùng Lăng Ảnh, đương nhiên Lăng Ảnh sẽ không nói ra còn Vô Song đã đạt được mục đích của mình cũng sẽ không lên tiếng giải thích, hắn nhẹ nhàng đeo lại chiecs mặt nạ của mình, nhẹ nhàng cúi đầu trước Cổ Nguyên rồi mỉm cười.
“Tiền bối chỉ càn không trách phạt vãn bối tấn công Hắc Yêm Quân là vãn bối đã vô cùng cảm tạ, tiền bối không cần phải khen vãn bối như vậy, vãn bối còn cả chặng đường dài phải đi”.
Sự mạnh mẽ, tự tin cùng bá đạo lúc trước của Vô Song vậy mà không cánh mà bay, hắn một lần nữa biến thành con người khác, một kẻ thờ ơ với xung quanh, một kẻ không có chút lực hấp dân nào.
Cổ Nguyên bật cười, tiếng cười của ông ta làm rung động toàn bộ không gian xung quanh, đấu khí theo tiếng cười uy hiếp bốn phương tám hướng, Cổ Nguyên không hổ là kẻ không thua Hồn Thiên Đế, so về tâm trí có thể Cổ Nguyên không bằng đối phương nhưng thực lực thì không thể coi thường.
“Ai dám trách cháu chứ, đây là tài không bằng người, hôm nay được nhìn đồ đệ của cố nhân mạnh mẽ đến trình độ này ta vui còn không hết, người đâu mở tiệc”.
…………..
Bữa tiệc của Cổ Tộc rất lớn, phi thường lớn.
Trong bữa tiệc này vô số vị trưởng lão của Cổ Tộc đều bị chiến tích của Vô Song làm cho kinh động xuất thế, rất nhiều ánh mắt để ý đến hắn coi hắn như trung tâm, chỉ là Vô Song hắn ghét nhất làm trung tâm của người khác, bản thân Vô Song cũng không thích điệu thấp mà sống, hắn thích chính là cảm giác ở trong bóng tối, cảm giác hoàn toàn ẩn đi khỏi thế giới này.
Đấu khí mà Vô Song thể hiện ra chỉ là tam tinh đấu thánh nhưng thực lực chân chính của hắn cho dù là Cổ Nguyên có đích thân rat ay hắn cũng không sợ chỉ là mục tiêu Vô Song hướng đến vốn là Thiên Mộ, vì Thiên Mộ của Cổ Tộc bản thân Vô Song không thể không điệu thấp.
Đương nhiên Vô Song cũng không có hứng thú gì ở lại mấy bữa đại tiệc kiểu này, mỹ nhân thì không có toàn những lão già sống không biết bao nhiêu năm, nhiều khi Vô Song cũng tự hỏi người thế giới này vậy mà không biết hưởng thụ chút nào chỉ cắm đầu vào tu luyện cùng tranh dấu thì liệu có chán không?.
Bữa tiệc diễn ra chưa lâu thì Vô Song lấy lý do trong người không khỏe mà trở về, đương nhiên Cổ Nguyên cũng không có lý do để giữ hắn lại chỉ là Vô Song không ngờ trước cửa căn phòng được Cổ Tộc xếp cho mình lại xuất hiện một dáng hình xinh đẹp, một người đáng nhẽ ra giờ này không nên xuất hiện ở đây, nàng chính là Huân Nhi.
Huân Nhi lúc này mặc bộ áo xanh mỏng, thân hình dựa nhẹ vào tường, ánh mắt có chút mịt mờ nhìn xuống hai chân, dưới ánh trăng sáng chiếu xuống, giữa màn đêm huyền ảo Huân Nhi không khác gì thiên thần giữa chốn nhân gian.
Cho dù Vô Song duyệt mỹ vô số nhưng vẫn phải công nhận chỉ tính riêng về khuôn mặt thì thiên hạ này không có ai có tư cách so sánh với Huân Nhi.
Huân Nhi đang nhìn mặt đất không biết nghĩ gì đột nhiên thân thể nàng khẽ run lên, nàng nhè nhẹ liếc nhìn Vô Song đang tiến đến, khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười.
“Ta còn tưởng ngươi về muộn hơn chứ”.
Vô Song không đoán được rốt cuộc Huân Nhi đang nghĩ gì, nếu có một thiếu nữ xinh đẹp đợi hắn trở về thì đương nhiên Vô Song sẽ thấy vui vẻ chỉ là nữ nhân này quyết không phải là Huân Nhi, Vô Song không tin Huân Nhi đến đây gặp hắn là vì thích hắn, một người như Huân Nhi mà dễ thay lòng đổ dạ như vậy thì Vô Song căn bản là không tin.
“Cổ Tộc đại tiểu thư vậy mà đợi ta?, thực sự là phi thường vinh hạnh”.
Huân Nhi liền ưu nhã mỉm cười, nụ cười đẹp như thiên tiên, nụ cười của nàng át đi cả những vì tinh tú trên bầu trời, nụ cười này thật sự rất đẹp.
“Vô Song ngươi cứ gọi ta là Huân Nhi được rồi, ngươi là đệ tử của Đường Hỏa tiền bối không biết có thể cho ta hỏi một việc được không?”.
Nghe Huân Nhi nói đến đây Vô Song liền nhếch miệng.
“Tiêu Viêm hắn có thể coi là sư đệ của ta, ta cùng Tiêu Viêm coi như quen biết việc của hắn ta sẽ để ý vài phần, lúc này Tiêu Viêm đang trải qua đặc huấn của sư phụ muốn đi ra cũng không ra được chỉ là hắn rất tốt, thực lực của hắn không ngưng tăng lên, nếu ta không nhầm TIêu Viêm đã chuản bị đột phá đấu tôn cảnh giới rồi”.
Huân Nhi nghe vậy liền cười tươi hơn nữa, ánh mắt nàng có chút cảm động nhìn Vô Song
“Đa tạ ngươi đã cho ta biết về tình hình Tiêu Viêm ca ca, ta tin tưởng ngươi chắc chắn sẽ giúp đỡ Tiêu Viêm ca ca mà dù sao năm đó ngươi cũng ra tay giúp Tiêu Viêm ca ca một lần”.
Vô Song phì cười nhìn nàng.
“Vậy là ta lại tự mình đa tình rồi, ta còn tưởng ngươi lần này đến đây bồi rượu cho ta chứ”.
Nõi xong Vô Song bật cười đi thẳng qua người Huân Nhi, tuyệt đối không có chút lưu luyến nào đáng tiếc đột nhiên một cánh tay của hắn bị níu lại, Huân Nhi vậy mà nhè nhẹ giữ lấy cánh tay hắn, ánh mắt có chút ngại ngùng nhìn Vô Song.
Vô Song quay lại nhìn nàng liền khó hiểu vô cùng.
“Huân Nhi, ngươi còn có việc gì không?”.
Huân Nhi thở dài nhìn Vô Song, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy có nam nhân không rung động với sắc đẹp của nàng, Vô Song là trường hợp duy nhất từ trước đến nay, cho dù thỉnh thoảng hắn vẫn nói những lời trêu chọc nàng nhưng ngữ khí của hắn lại lạnh lùng cực độ, tuyệt đối chẳng có chút tình cảm nào, chẳng có chút rung động nào.
“Vô Song, ta có một yêu cầu hơi khó khăn nhưng việc này ta thực sự càu ngươi, không biết nếu cha ta muốn gả ta cho ngươi ngươi có thể từ chối”.
Huân Nhi nói xong câu này mà mặt nàng ngượng chin, Vô Song có thể không hiểu Cổ Nguyên nhưng Huân Nhi thì quá hiểu cha mình, Vô Song trẻ tuổi lại có thực lực chưa kể sau lưng hắn có một chỗ dựa siêu cứng tất cả những việc này quả thực đủ hấp dẫn để Cổ Tộc kết thân.
Tất nhiên Cổ Tộc không thiếu nữ nhân xinh đẹp có điều môn đăng hộ đối là điều cực quan trọng trong thế giới này, Huân Nhi tự hỏi liệu Cổ Tộc có nữ nhân nào có tư cách ở bên một kẻ 20 tuổi đã là tam tinh đấu thánh chưa kể thế lực sau lưng hắn còn không kém Cổ Tộc là bao, ngoài nàng ra thực sự Cổ Tộc không còn nhân tuyển nào.
Nếu như là kẻ khác được kết đôi với Huân Nhi thì chắc chắn nàng sẽ ngay trước mặt hắn cùng phụ thân thẳng thừng từ chối có điều nếu là Vô Song thì lại khác, ít nhất hắn ta là nam nhân duy nhất ngoài Tiêu Viêm ca ca nàng không cảm thấy chán ghét, kẻ này thậm chí còn rat ay giúp đỡ TIêu Viêm ca ca chưa kể tính mạng của Huân Nhi là Đường Hỏa mang về, Huân Nhi tuyệt đối không muốn ăn cháo đá bát, không muốn làm mất danh dự của chính Đường Hỏa.
Vô Song phì cười, một nụ cười có chút tự giễu sau đó một ngón tay ấn vào trán Huân Nhi, một ngón tay đẩy ngã Huân Nhi xuống đất sau đó bước chân lặng lẽ tiến về phía trước trong màn đêm u tối, hắn cứ như vậy trở về trong phòng mình.
Vô Song trong lòng đương nhiên không thoải mái, hắn vốn không có tình cảm với Huân Nhi chỉ là với một người như hắn lại bị một nữ nhân xinh đẹp đến trước mặt nói câu đó thì Vô Song đương nhiên không dễ chịu gì.
Giữa màn đêm lặng lẽ hắn lững thững mở cửa phòng, ở đó Dược Linh đang lặng lẽ ở đó, ánh mắt của nàng có chút quan tâm đến Vô Song.
“Ngươi gặp cô ta rồi đúng không, ngươi thích cô ta đúng không?”.
‘Cô ta ‘ trong miệng Dược Linh đương nhiên là Huân Nhi, Huân Nhi ở bên ngoài đương nhiên Dược Linh có biết.
Ngày hôm nay không chỉ có Huân Nhi khó xử mà Dược Linh cũng cảm thấy không thoải mái, Dược Linh vốn là nữ nhân của Vô Song, đây là thân phận hiện nay của nàng, nàng cũng là người đi cùng Vô Song đến Cổ Tộc chỉ là ngày hôm nay nàng cảm nhận được mình kém Huân Nhi quá nhiều quá nhiều.
Khuôn mặt, khí chất, thiên phú thậm chí nàng có cảm giác trong mắt Vô Song mình còn không bằng Huân Nhi.
Sự thực luôn không dễ nghe nhưng sự thực cho dù thế nào cũng là sự thực, quả thật trong lòng Vô Song bản thân Dược Linh không thể sánh bằng Huân Nhi.
Ngày hôm nay trong cuộc chiến với Hắc Yêm Quân thân hình của Vô Song giữa cả ngàn binh lính, cái khí thế cuồng ngạo bá đạo đầy bất cần đó đã làm trái tim thiếu nữ mới lớn chợt xoa xuyên chỉ là giây phút Dược Linh rung động thì người nam nhân đáng nhẽ là của nàng lại sẵn sang tháo mặt nạ vì một nữ nhân khác.
Hôm nay cũng không chỉ có Huân Nhi đoán được ý Cổ Nguyên mà Dược Linh cũng có thể đoán ra cho dù chỉ là lờ mờ phỏng đoán nhưng thêm việc Huân Nhi đích thân đến đây tìm Vô Song thì Dược Linh liền chắc chắn.
Ánh mắt kia của Cổ Nguyên giống hệt cái ánh mắt của Dược Đan tộc trưởng nhìn nàng, nàng cùng Huân Nhi vốn chỉ cùng một số phận.
Vô Song nhìn thấy ánh mắt của Dược Linh liền mỉm cười đóng cửa lại, hắn tiến lại gần nàng sau đó trong ánh mắt ngỡ ngàng của Dược Linh hắn gõ nhẹ vào cái trán của nàng sau đó nhẹ đặt một nụ hôn lên đó, một tay còn lại vòng lấy ôm bờ eo nhỏ nhắn của Dược Linh, hơi thở đầy nam tính của hắn thổi vào tai nàng làm khuôn mặt trắng ngần kia khẽ ửng hồng.
“Nàng ghen rồi đúng không?, vậy là hôm nay ta thể hiện không tệ, ngủ đi ngày mai là một ngày dài, rất dài”.
Mặc kệ Dược Linh dãy dụa, mặc kệ nàng chống cự Vô Song vẫn ôm thân hình nhỏ bé của Dược Linh vào trong lòng mình, trong màn đêm giá rét Vô Song cứ như vậy ôm Dược Linh vào giấc ngủ, một giấc ngủ cực kỳ ấm áp.
Dược Linh trước khi vào giấc ngủ liền mỉm cười một nụ cười ngọt ngào, đây mới chỉ là ngày thứ 5 nàng ở bên Vô Song nhưng nàng đột nhiên phát hiện, nàng thích cái cảm giác này, thích cái cảm giác được hắn ôm vào trong ngực.
/438
|