“dung hợp kết cấu”
Trong 5 trận thi đấu trên sân hôm nay, có 3 trận thi đấu từ đầu bởi 4 đội 3S; hai đội này pk với hai đội khác, 2 đội giành chiến thắng sau đó sẽ pk một lần nữa với nhau để chọn một đội vô địch.
Bởi vì “CMN Lật Luôn Xưởng Đen” đột nhiên tham gia nên đội chiến thắng cuối cùng lại phải đánh với bọn cô thêm một trận.
Năm người trường Damocles ngồi thành một hàng, cùng khoanh tay, cùng gác một chân lên đầu gối chân còn lại; nếu họ không có khuôn mặt và kiểu tóc khác nhau thì y như mấy bản sao.
“Chiêu vừa rồi xem như là chiêu của chiến sĩ độc lập cấp 3S, nhưng hiệu quả mà chiến sĩ đó đánh ra nhiều nhất chỉ có hơn 50%, đúng là hơi kém.” Ứng Thành Hà xem thấy thì tính toán.
“Thấp như vậy?” Liêu Như Ninh chỉ nhìn ra được thực lực của người ta kém, chứ còn mấy thứ về tỷ lệ phần trăm, hiệu suất phát huy cơ giáp thì lại là chuyện cần cơ giáp sư chú ý. “Chiêu mà tụi mình mới học thấp nhất cũng phải 70% mới được.”
Vệ Tam nhìn chằm chằm cơ giáp đang đánh nhau trên sân đấu rồi lắc đầu: “Không đúng, cậu xem độ giãn ra chỗ tay cơ giáp của bọn họ đi, không giống như bộ dạng chỉ phát huy ra hơn 50%.”
Ứng Thành Hà nhìn kỹ một hồi: “Có thể cơ giáp của bọn họ có tí chênh lệch với phía của tụi mình.”
Lối đánh hoang dã và cơ giáp thiết kế kiểu hoang dã mới tạo ra cảm giác chiến sĩ độc lập không hòa hợp với cơ giáp.
“Trận này vừa kết thúc thì đợi lát nữa sẽ đến lượt chúng ta lên sân. Đến lúc đó tiếp xúc gần xem một chút.” Vệ Tam nói như có điều suy nghĩ.
Năm người ngồi ở chỗ tối nhìn chắm chú tranh tài trên sân nhưng nào có biết cũng có người đang quan sát bọn họ.
“Sợ người khác không biết bọn họ đi cùng nhau à.” Ngư Thiên Hà nhìn năm người bị quay rõ ràng trên màn ánh sáng. Dù quần áo giày dép họ vận không phải là đồ đồng phục huấn luyện của trường quân sự, nhưng năm người cứ thế ăn mặc giống nhau như đúc.
“Bọn họ tham gia sân đấu nhóm thật.” Mạc Tín nhìn năm người trên màn ánh sáng, rốt cuộc vẫn ngạc nhiên.
Ngư Thiên Hà cười: “Đổi thành trường quân sự khác thì họ chắc chắn không tham gia.”
Trước không nói đến chuyện chắc gì cơ giáp sư của các trường quân sự khác biết dịch cực quang, mà có biết thì chỉ huy các trường cũng chẳng bằng lòng mạo hiểm tham gia đánh trên sân vì một món vật liệu không thể dùng trong giải đấu lớn.
Trường Damocles thì có tình huống khác, tình cảm của năm người này tốt hơn rất nhiều đội chủ lực của mấy trường khác, phần nhiều sẽ sẵn sàng nỗ lực vì đồng đội.
Bấy giờ xem ra đúng là thế thật.
“Chúc mừng đội Sương Mù Lóe đã giành chiến thắng.” Trọng tài đi lên và nói, “Nghỉ ngơi một tiếng, tiếp theo là trận chiến cuối cùng của đội Sương Mù Lóe và đội CMN Lật Luôn Xưởng Đen từ Xưởng Đen Sao Sa Đô. Ai giành chiến thắng sân đấu nhóm cấp 3S ngày hôm nay đây? Xin hãy mỏi mắt mong chờ.”
Trận đấu thứ tư kết thúc, đội Sương Mù Lóe đi vào bên trong nghỉ ngơi và tiện thể sửa cơ giáp. Đội Damocles thì nhàn rỗi ngồi quan sát xung quanh trong sự chán chường.
Vệ Tam nhìn về phía Lệ Tước ngồi ở trước một lần nữa, cơ mà không ngờ người ta cũng quay đầu nhìn bọn họ. Hiển nhiên vừa rồi ả nghe trọng tài nói tên nhóm nên biết bọn họ đã tới.
Lệ Tước chẳng có hành động khiêu khích gì. Có thể thấy rõ ràng, ả ta nào có bị thương nặng, cơ mà trên người còn có thêm một nguồn năng lượng không nói rõ được.
Vệ Tam híp mắt, lúc trước điên cuồng thành bộ dạng như vậy thì bây giờ lại có sức mạnh gì đây?
Trong khi cô còn đang suy ngẫm, một người đàn ông đi qua bên cạnh Lệ Tước và gọi ả đi.
“Nhìn cái gì thế?” Kim Kha thả chân xuống, hai tay chống lên đùi và thò người ra hỏi Vệ Tam.
“Hồi trước lúc tranh tài ở Sao Sa Đô thì tớ có gặp một đối thủ. Trước kia tớ còn cho rằng cảm giác của ả đã bị thương, giờ xem ra có vẻ tốt.” Vệ Tam trả lời.
“Trận đấu khi nào?”
“Trận tranh ngôi vô địch, khi ả được khiêng xuống còn nhìn như đã điên nữa.”
Kim Kha nhíu mày: “Có nhớ trận đấu đó của các cậu không có video không? Nói không chừng có có nguyên nhân xuất phát ở đó.”
“Nguyên nhân gì?” Liêu Như Ninh quay đầu hỏi.
Kim Kha lắc đầu nói không biết, một hồi sau lại nói: “Mấy video quay trận đấu đang yên đang lành của mấy cậu bỗng bị bỏ hết. Xưởng Đen nói máy quay của mình có vấn đề. Ngoại trừ gặp phải tình huống cực đoan ở trường đua lạnh lẽo, máy quay lúc thường sao có chuyện được, đừng nói tới toàn bộ máy quay.”
Trong tay mấy người không có manh mối, lời nói cũng chỉ là suy đoán, nhưng mà thời gian thi đấu đã đến rất nhanh. Bọn Vệ Tam đứng dậy, hoạt động tay chân ở trước chỗ ngồi xong mới cúi đầu cài quần áo lại cho kỹ, kế đó đi xuống sân đấu phía dưới cùng nhau.
Vệ Tam đã có sự quan tâm rất lớn đến đội Sương Mù Lóe, không thể chờ đợi hơn nữa để tranh tài với họ. Chuông trận đấu vừa vang là cô đã chọn một đối thủ để tấn công trước.
Cả trận tranh tài chả có gì hồi hộp, ba người bên Sương Mù Lóe làm sao so sánh được với Damocles, cơ mà thời gian thi đấu không ngắn. Chủ yếu là Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh tòn kéo người ta đánh còn Vệ Tam thì chậm hơn, thậm chí tính là “ngang sức” với đối thủ, chả có chênh lệch gì.
“Vệ Tam này...” Mạc Tín xem hai đội ngũ đánh trên sân qua màn ánh sáng với sắc mặt có vẻ phức tạp, “gặp yếu thì yếu?”
Ngư Thiên Hà cười khẽ một tiếng: “Không phải, chắc là để cho Ứng Thành Hà xem. Mỗi một chiêu của con bé toàn giúp cơ giáp sư dự đoán tốt hơn tính năng của cơ giáp mà đội viên nhóm Sương Mù Lóe dùng. Chờ đến đúng lúc thì em ấy sẽ giải quyết đối thủ ngay.”
“Vậy chẳng phải Ứng Thành Hà sẽ phát hiện mánh khóe à?”
Ngư Thiên Hà im lặng nhìn trận đấu trong sân, hôm nay bà đi đến khu vực ăn uống rồi tăng giải thưởng cũng vì muốn bọn họ nhìn ra manh mối.
Chờ Vệ Tam thăm dò đối thủ xong xong, cô đã giải quyết đối thủ. Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh ở bên cạnh thấy thế thì cũng mau chóng quăng đối thủ trước mặt mình xuống sân đấu.
Tình hình thay đổi quá nhanh khiến khán giả hét cả lên.
Trọng tài là người đầu tiên hoàn hồn, anh ta đi lên để thông báo thắng thua.
“Nhớ trao giải thưởng cho chúng tôi.” Liêu Như Ninh đi xuống khỏi khoang cơ giáp, cậu ta nháy nháy mắt qua lớp mặt nạ và nói với trọng tài.
“Được rồi, được rồi.”
Ba người xuống tìm Ứng Thành Hà và Kim Kha.
“Mấy người kia so ra còn yếu hơn.” Hoắc Tuyên Sơn nói.
Lời này làm Liêu Như Ninh không thể đồng ý hơn nữa: “Thiếu tí nữa tôi đã cho rằng bọn họ là chiến sĩ độc lập cấp SS, quá yếu.”
“Nói không chừng bọn họ chính là cấp SS.” Vệ Tam để lại một câu và bước nhanh về phía Ứng Thành Hà.
Liêu Như Ninh sững sờ: “... Tây Tây, câu nói vừa rồi của cậu ấy có ý gì?”
“Không biết.” Hoắc Tuyên Sơn đi theo qua bên kia, cậu ta muốn xem Vệ Tam tính làm gì.
Kim Kha nhìn xung quanh và nói với bọn họ: “Đi về phòng nghỉ trước đã.”
Phòng nghỉ.
Kim Kha lấy lá chắn che đậy đặt sang một bên và hỏi họ: “Có phát hiện gì?”
“Xem video trước.” Vệ Tam bảo Ứng Thành Hà phát lại đoạn video vừa mới được quay.
Video đối chiến giữa hai đội được tung ra, xem một lúc, Vệ Tam ấn tạm dừng và phóng to: “Chỗ này, hiệu suất tấn công thực tế của anh ta chỉ khoảng 57-58%, trình độ rất kém, nhưng không xác định được là vấn đề ở cơ giáp hay con người.”
Vệ Tam tiếp tục chiếu nữa, lúc này Ứng Thành Hà giơ tay bấm tạm dừng cảnh cô phá vỏ ngoài cơ giáp của đối thủ.
Ứng Thành Hà phóng to chỗ vỏ ngoài cơ giáp bị hư hỏng trong màn ánh sáng, mở miệng: “Chỗ này thấy được một ít cấu tạo cơ giáp. Cơ giáp cấp 3S bình thường chưa từng dùng kết cấu tương tự như vậy. Tôi chưa từng thấy nhưng lại có cảm giác quen thuộc, rất kỳ lạ.”
Vệ Tam ngồi xuống: “Tôi đã thấy thứ tương tự rồi.”
“Cậu đã từng thấy?” Ứng Thành Hà quay đầu nhìn về phía cô. Cho đến bây giờ, nội dung cơ giáp 3S anh học vẫn nhiều hơn Vệ Tam, không lẽ nào Vệ Tam biết mà anh không biết.
Vệ Tam cúi đầu lấy ra hai cấu trúc ở trong quang não: “Cậu xem thử đi.”
Những người khác, bao gồm cả Kim Kha, nhìn thấy mà chả hiểu đầu cua tai nheo. Ứng Thành Hà nhìn sang hai cấu trúc do Vệ Tam đưa rồi đối chiếu với cấu trúc của cơ giáp lộ ra trong video.
Cuối cùng dường như hiểu được, anh như đứng ngồi không yên, cơ thể lùi lại, bàn tay không thể không chạm vào khuôn mặt: “Đây là… sự kết hợp giữa cấu trúc cấp SS và 3S? Vì sao lại làm như vậy?”
Vệ Tam hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ sao?”
Ứng Thành Hà hít sâu một hơi, nhưng anh bỗng nhiên phản ứng lại kịp và hỏi Vệ Tam: “Sao cậu lại nghĩ đến kết cấu cấp SS.”
“Bởi vì...” Vệ Tam lại tung ra một tấm ảnh nữa, lần này là ảnh bản thảo. Góc dưới bên phải của bản thảo còn có chữ ký của Vệ Tam là “Nghèo”, “Tôi đã vẽ một cấu trúc tương tự.”
Ứng Thành Hà phóng to bản thảo của cô nhìn hồi lâu, anh nhìn ra rất nhanh: “Đây là cấu trúc cải tạo hợp lại giữa cấp A và cấp S.”
Anh đã quen với việc thiết kế và xây dựng cấp 3S, chẳng quen lắm với cấp S thì chả cần bàn tới cấp A. Nhưng nay có thứ trước mặt để so sánh thì anh đoán ra được ngay.
Vệ Tam gật đầu: “Tôi chưa thử, nhưng chỉ dựa vào sự hợp nhất của cấu trúc này cũng chẳng có hiệu quả khác biệt là bao.”
Thiếu gia Liêu đưa tay vẫy vẫy trước mắt Vệ Tam và Ứng Thành Hà: “Này, có thể quan tâm mấy người không phải là cơ giáp sư như tụi này không?”
Vệ Tam ngước mắt lên: “Có thể nhóm vừa rồi đánh với tụi mình không phải là chiến sĩ có cấp 3S mà là cấp SS.”
“Không phải?” Liêu Như Ninh kinh ngạc, “Nhưng rõ ràng cơ giáp của bọn họ là cấp 3S mà.”
Vệ Tam nhìn về phía Hoắc Tuyên Sơn: “Cậu còn nhớ Tử Thần của Sao Sa Đô không?”
Hoắc Tuyên Sơn gật đầu: “Nhớ rõ.”
“Lần tôi và hắn đánh nhau ấy, lúc dỡ cơ giáp của hắn thì tôi thấy khớp nối cơ giáp Tử Thần chẳng phải là vật liệu cấp A, có lẽ càng cao hơn một bậc. Nhưng bởi vì bản thân hắn có cấp S cho nên mới chịu nổi.” Vệ Tam, “Tôi nghi mấy người này cấp 3S này hôm nay. Cơ giáp mà bọn họ dùng đều là phiên bản nâng cấp từ cái mà Tử Thần dùng lúc trước.”
“Ý cậu là... Bọn họ lợi dụng cơ giáp để vượt cấp?” Kim Kha hỏi trong đăm chiêu.
Ứng Thành Hà vẫn lắc đầu: “Cho tới bây giờ vẫn chưa có ai phát hiện việc chỉ dựa vào loại kết cấu dung hợp này mà làm cho chiến sĩ độc lập cấp SS lái được cơ giáp cấp 3S ở Liên bang.”
“Đúng là không thể thật.” Vệ Tam đồng ý với anh, “Cấp A làm như cấp S cũng không được, trừ phi có một loại vật liệu mới phá vỡ cục diện này.”
“Cô Ngư ở đây, nói không chừng cô ấy nhúng tay vào thứ bên trong.” Hoắc Tuyên Sơn cho hay.
Phòng nghỉ yên tĩnh lại, nếu tin tức này là sự thật thì đúng là kinh thiên động địa quá.
Kim Kha bỗng nhiên nhíu mày: “Dễ dàng quá.”
Những người khác nhìn về phía cậu ấy, chờ đợi thứ cậu nói tiếp.
“Bắt đầu từ khi tiến vào cho đến bây giờ, chúng ta nhận được tin tức quá dễ dàng. Đầu tiên là thi đấu, sau đó là phát hiện cơ giáp có vấn đề.” Kim Kha hỏi Ứng Thành Hà, “Nếu không có Vệ Tam nhắc nhở, cậu có thể phát hiện ra cấu trúc dung hợp này hay không?”
Ứng Thành Hà do dự: “Ít nhất phải mất vài ngày.”
Cơ giáp sư cấp 3S có cảm giác cao trời sinh, dùng kết cấu cấp 3S để đặt nền móng chính. Cơ giáp cấp bậc khác là loại hình được mở rộng ra vì muốn mở rộng quân sự. Bình thường cơ giáp sư 3S sẽ xem nguyên lý của mấy cấp bậc khác là môn tự chọn.
Vì vậy, Ứng Thành Hà cần thời gian tìm tòi mới khám phá được cấu trúc dung hợp.
“Cô Ngư cố ý.” Kim Kha nói, “Cô ấy biết chúng ta là người của trường Quân sự Damocles.”
“Ý cậu là cô Ngư cố tình đi vào khu vực ăn uống hồi nãy?” Vệ Tam hỏi.
“Có lẽ dịch cực quang cũng là thứ cô ấy cố ý đặt lên.” Kim Kha cất thiết bị che chắn, “Để tớ liên lạc hỏi cô ấy một chút.”
Đã như thế thì không bằng ngửa bài luôn, xem ngư Thiên Hà đang tính toán gì.
...
Quang não Ngư Thiên Hà vang lên, bà nhìn số điện thoại và nhướng mày: “Phát hiện nhanh như vậy?”
Nói xong, bà cúp máy, không trả lời.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Kim Kha:?? Hello?
Trong 5 trận thi đấu trên sân hôm nay, có 3 trận thi đấu từ đầu bởi 4 đội 3S; hai đội này pk với hai đội khác, 2 đội giành chiến thắng sau đó sẽ pk một lần nữa với nhau để chọn một đội vô địch.
Bởi vì “CMN Lật Luôn Xưởng Đen” đột nhiên tham gia nên đội chiến thắng cuối cùng lại phải đánh với bọn cô thêm một trận.
Năm người trường Damocles ngồi thành một hàng, cùng khoanh tay, cùng gác một chân lên đầu gối chân còn lại; nếu họ không có khuôn mặt và kiểu tóc khác nhau thì y như mấy bản sao.
“Chiêu vừa rồi xem như là chiêu của chiến sĩ độc lập cấp 3S, nhưng hiệu quả mà chiến sĩ đó đánh ra nhiều nhất chỉ có hơn 50%, đúng là hơi kém.” Ứng Thành Hà xem thấy thì tính toán.
“Thấp như vậy?” Liêu Như Ninh chỉ nhìn ra được thực lực của người ta kém, chứ còn mấy thứ về tỷ lệ phần trăm, hiệu suất phát huy cơ giáp thì lại là chuyện cần cơ giáp sư chú ý. “Chiêu mà tụi mình mới học thấp nhất cũng phải 70% mới được.”
Vệ Tam nhìn chằm chằm cơ giáp đang đánh nhau trên sân đấu rồi lắc đầu: “Không đúng, cậu xem độ giãn ra chỗ tay cơ giáp của bọn họ đi, không giống như bộ dạng chỉ phát huy ra hơn 50%.”
Ứng Thành Hà nhìn kỹ một hồi: “Có thể cơ giáp của bọn họ có tí chênh lệch với phía của tụi mình.”
Lối đánh hoang dã và cơ giáp thiết kế kiểu hoang dã mới tạo ra cảm giác chiến sĩ độc lập không hòa hợp với cơ giáp.
“Trận này vừa kết thúc thì đợi lát nữa sẽ đến lượt chúng ta lên sân. Đến lúc đó tiếp xúc gần xem một chút.” Vệ Tam nói như có điều suy nghĩ.
Năm người ngồi ở chỗ tối nhìn chắm chú tranh tài trên sân nhưng nào có biết cũng có người đang quan sát bọn họ.
“Sợ người khác không biết bọn họ đi cùng nhau à.” Ngư Thiên Hà nhìn năm người bị quay rõ ràng trên màn ánh sáng. Dù quần áo giày dép họ vận không phải là đồ đồng phục huấn luyện của trường quân sự, nhưng năm người cứ thế ăn mặc giống nhau như đúc.
“Bọn họ tham gia sân đấu nhóm thật.” Mạc Tín nhìn năm người trên màn ánh sáng, rốt cuộc vẫn ngạc nhiên.
Ngư Thiên Hà cười: “Đổi thành trường quân sự khác thì họ chắc chắn không tham gia.”
Trước không nói đến chuyện chắc gì cơ giáp sư của các trường quân sự khác biết dịch cực quang, mà có biết thì chỉ huy các trường cũng chẳng bằng lòng mạo hiểm tham gia đánh trên sân vì một món vật liệu không thể dùng trong giải đấu lớn.
Trường Damocles thì có tình huống khác, tình cảm của năm người này tốt hơn rất nhiều đội chủ lực của mấy trường khác, phần nhiều sẽ sẵn sàng nỗ lực vì đồng đội.
Bấy giờ xem ra đúng là thế thật.
“Chúc mừng đội Sương Mù Lóe đã giành chiến thắng.” Trọng tài đi lên và nói, “Nghỉ ngơi một tiếng, tiếp theo là trận chiến cuối cùng của đội Sương Mù Lóe và đội CMN Lật Luôn Xưởng Đen từ Xưởng Đen Sao Sa Đô. Ai giành chiến thắng sân đấu nhóm cấp 3S ngày hôm nay đây? Xin hãy mỏi mắt mong chờ.”
Trận đấu thứ tư kết thúc, đội Sương Mù Lóe đi vào bên trong nghỉ ngơi và tiện thể sửa cơ giáp. Đội Damocles thì nhàn rỗi ngồi quan sát xung quanh trong sự chán chường.
Vệ Tam nhìn về phía Lệ Tước ngồi ở trước một lần nữa, cơ mà không ngờ người ta cũng quay đầu nhìn bọn họ. Hiển nhiên vừa rồi ả nghe trọng tài nói tên nhóm nên biết bọn họ đã tới.
Lệ Tước chẳng có hành động khiêu khích gì. Có thể thấy rõ ràng, ả ta nào có bị thương nặng, cơ mà trên người còn có thêm một nguồn năng lượng không nói rõ được.
Vệ Tam híp mắt, lúc trước điên cuồng thành bộ dạng như vậy thì bây giờ lại có sức mạnh gì đây?
Trong khi cô còn đang suy ngẫm, một người đàn ông đi qua bên cạnh Lệ Tước và gọi ả đi.
“Nhìn cái gì thế?” Kim Kha thả chân xuống, hai tay chống lên đùi và thò người ra hỏi Vệ Tam.
“Hồi trước lúc tranh tài ở Sao Sa Đô thì tớ có gặp một đối thủ. Trước kia tớ còn cho rằng cảm giác của ả đã bị thương, giờ xem ra có vẻ tốt.” Vệ Tam trả lời.
“Trận đấu khi nào?”
“Trận tranh ngôi vô địch, khi ả được khiêng xuống còn nhìn như đã điên nữa.”
Kim Kha nhíu mày: “Có nhớ trận đấu đó của các cậu không có video không? Nói không chừng có có nguyên nhân xuất phát ở đó.”
“Nguyên nhân gì?” Liêu Như Ninh quay đầu hỏi.
Kim Kha lắc đầu nói không biết, một hồi sau lại nói: “Mấy video quay trận đấu đang yên đang lành của mấy cậu bỗng bị bỏ hết. Xưởng Đen nói máy quay của mình có vấn đề. Ngoại trừ gặp phải tình huống cực đoan ở trường đua lạnh lẽo, máy quay lúc thường sao có chuyện được, đừng nói tới toàn bộ máy quay.”
Trong tay mấy người không có manh mối, lời nói cũng chỉ là suy đoán, nhưng mà thời gian thi đấu đã đến rất nhanh. Bọn Vệ Tam đứng dậy, hoạt động tay chân ở trước chỗ ngồi xong mới cúi đầu cài quần áo lại cho kỹ, kế đó đi xuống sân đấu phía dưới cùng nhau.
Vệ Tam đã có sự quan tâm rất lớn đến đội Sương Mù Lóe, không thể chờ đợi hơn nữa để tranh tài với họ. Chuông trận đấu vừa vang là cô đã chọn một đối thủ để tấn công trước.
Cả trận tranh tài chả có gì hồi hộp, ba người bên Sương Mù Lóe làm sao so sánh được với Damocles, cơ mà thời gian thi đấu không ngắn. Chủ yếu là Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh tòn kéo người ta đánh còn Vệ Tam thì chậm hơn, thậm chí tính là “ngang sức” với đối thủ, chả có chênh lệch gì.
“Vệ Tam này...” Mạc Tín xem hai đội ngũ đánh trên sân qua màn ánh sáng với sắc mặt có vẻ phức tạp, “gặp yếu thì yếu?”
Ngư Thiên Hà cười khẽ một tiếng: “Không phải, chắc là để cho Ứng Thành Hà xem. Mỗi một chiêu của con bé toàn giúp cơ giáp sư dự đoán tốt hơn tính năng của cơ giáp mà đội viên nhóm Sương Mù Lóe dùng. Chờ đến đúng lúc thì em ấy sẽ giải quyết đối thủ ngay.”
“Vậy chẳng phải Ứng Thành Hà sẽ phát hiện mánh khóe à?”
Ngư Thiên Hà im lặng nhìn trận đấu trong sân, hôm nay bà đi đến khu vực ăn uống rồi tăng giải thưởng cũng vì muốn bọn họ nhìn ra manh mối.
Chờ Vệ Tam thăm dò đối thủ xong xong, cô đã giải quyết đối thủ. Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh ở bên cạnh thấy thế thì cũng mau chóng quăng đối thủ trước mặt mình xuống sân đấu.
Tình hình thay đổi quá nhanh khiến khán giả hét cả lên.
Trọng tài là người đầu tiên hoàn hồn, anh ta đi lên để thông báo thắng thua.
“Nhớ trao giải thưởng cho chúng tôi.” Liêu Như Ninh đi xuống khỏi khoang cơ giáp, cậu ta nháy nháy mắt qua lớp mặt nạ và nói với trọng tài.
“Được rồi, được rồi.”
Ba người xuống tìm Ứng Thành Hà và Kim Kha.
“Mấy người kia so ra còn yếu hơn.” Hoắc Tuyên Sơn nói.
Lời này làm Liêu Như Ninh không thể đồng ý hơn nữa: “Thiếu tí nữa tôi đã cho rằng bọn họ là chiến sĩ độc lập cấp SS, quá yếu.”
“Nói không chừng bọn họ chính là cấp SS.” Vệ Tam để lại một câu và bước nhanh về phía Ứng Thành Hà.
Liêu Như Ninh sững sờ: “... Tây Tây, câu nói vừa rồi của cậu ấy có ý gì?”
“Không biết.” Hoắc Tuyên Sơn đi theo qua bên kia, cậu ta muốn xem Vệ Tam tính làm gì.
Kim Kha nhìn xung quanh và nói với bọn họ: “Đi về phòng nghỉ trước đã.”
Phòng nghỉ.
Kim Kha lấy lá chắn che đậy đặt sang một bên và hỏi họ: “Có phát hiện gì?”
“Xem video trước.” Vệ Tam bảo Ứng Thành Hà phát lại đoạn video vừa mới được quay.
Video đối chiến giữa hai đội được tung ra, xem một lúc, Vệ Tam ấn tạm dừng và phóng to: “Chỗ này, hiệu suất tấn công thực tế của anh ta chỉ khoảng 57-58%, trình độ rất kém, nhưng không xác định được là vấn đề ở cơ giáp hay con người.”
Vệ Tam tiếp tục chiếu nữa, lúc này Ứng Thành Hà giơ tay bấm tạm dừng cảnh cô phá vỏ ngoài cơ giáp của đối thủ.
Ứng Thành Hà phóng to chỗ vỏ ngoài cơ giáp bị hư hỏng trong màn ánh sáng, mở miệng: “Chỗ này thấy được một ít cấu tạo cơ giáp. Cơ giáp cấp 3S bình thường chưa từng dùng kết cấu tương tự như vậy. Tôi chưa từng thấy nhưng lại có cảm giác quen thuộc, rất kỳ lạ.”
Vệ Tam ngồi xuống: “Tôi đã thấy thứ tương tự rồi.”
“Cậu đã từng thấy?” Ứng Thành Hà quay đầu nhìn về phía cô. Cho đến bây giờ, nội dung cơ giáp 3S anh học vẫn nhiều hơn Vệ Tam, không lẽ nào Vệ Tam biết mà anh không biết.
Vệ Tam cúi đầu lấy ra hai cấu trúc ở trong quang não: “Cậu xem thử đi.”
Những người khác, bao gồm cả Kim Kha, nhìn thấy mà chả hiểu đầu cua tai nheo. Ứng Thành Hà nhìn sang hai cấu trúc do Vệ Tam đưa rồi đối chiếu với cấu trúc của cơ giáp lộ ra trong video.
Cuối cùng dường như hiểu được, anh như đứng ngồi không yên, cơ thể lùi lại, bàn tay không thể không chạm vào khuôn mặt: “Đây là… sự kết hợp giữa cấu trúc cấp SS và 3S? Vì sao lại làm như vậy?”
Vệ Tam hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ sao?”
Ứng Thành Hà hít sâu một hơi, nhưng anh bỗng nhiên phản ứng lại kịp và hỏi Vệ Tam: “Sao cậu lại nghĩ đến kết cấu cấp SS.”
“Bởi vì...” Vệ Tam lại tung ra một tấm ảnh nữa, lần này là ảnh bản thảo. Góc dưới bên phải của bản thảo còn có chữ ký của Vệ Tam là “Nghèo”, “Tôi đã vẽ một cấu trúc tương tự.”
Ứng Thành Hà phóng to bản thảo của cô nhìn hồi lâu, anh nhìn ra rất nhanh: “Đây là cấu trúc cải tạo hợp lại giữa cấp A và cấp S.”
Anh đã quen với việc thiết kế và xây dựng cấp 3S, chẳng quen lắm với cấp S thì chả cần bàn tới cấp A. Nhưng nay có thứ trước mặt để so sánh thì anh đoán ra được ngay.
Vệ Tam gật đầu: “Tôi chưa thử, nhưng chỉ dựa vào sự hợp nhất của cấu trúc này cũng chẳng có hiệu quả khác biệt là bao.”
Thiếu gia Liêu đưa tay vẫy vẫy trước mắt Vệ Tam và Ứng Thành Hà: “Này, có thể quan tâm mấy người không phải là cơ giáp sư như tụi này không?”
Vệ Tam ngước mắt lên: “Có thể nhóm vừa rồi đánh với tụi mình không phải là chiến sĩ có cấp 3S mà là cấp SS.”
“Không phải?” Liêu Như Ninh kinh ngạc, “Nhưng rõ ràng cơ giáp của bọn họ là cấp 3S mà.”
Vệ Tam nhìn về phía Hoắc Tuyên Sơn: “Cậu còn nhớ Tử Thần của Sao Sa Đô không?”
Hoắc Tuyên Sơn gật đầu: “Nhớ rõ.”
“Lần tôi và hắn đánh nhau ấy, lúc dỡ cơ giáp của hắn thì tôi thấy khớp nối cơ giáp Tử Thần chẳng phải là vật liệu cấp A, có lẽ càng cao hơn một bậc. Nhưng bởi vì bản thân hắn có cấp S cho nên mới chịu nổi.” Vệ Tam, “Tôi nghi mấy người này cấp 3S này hôm nay. Cơ giáp mà bọn họ dùng đều là phiên bản nâng cấp từ cái mà Tử Thần dùng lúc trước.”
“Ý cậu là... Bọn họ lợi dụng cơ giáp để vượt cấp?” Kim Kha hỏi trong đăm chiêu.
Ứng Thành Hà vẫn lắc đầu: “Cho tới bây giờ vẫn chưa có ai phát hiện việc chỉ dựa vào loại kết cấu dung hợp này mà làm cho chiến sĩ độc lập cấp SS lái được cơ giáp cấp 3S ở Liên bang.”
“Đúng là không thể thật.” Vệ Tam đồng ý với anh, “Cấp A làm như cấp S cũng không được, trừ phi có một loại vật liệu mới phá vỡ cục diện này.”
“Cô Ngư ở đây, nói không chừng cô ấy nhúng tay vào thứ bên trong.” Hoắc Tuyên Sơn cho hay.
Phòng nghỉ yên tĩnh lại, nếu tin tức này là sự thật thì đúng là kinh thiên động địa quá.
Kim Kha bỗng nhiên nhíu mày: “Dễ dàng quá.”
Những người khác nhìn về phía cậu ấy, chờ đợi thứ cậu nói tiếp.
“Bắt đầu từ khi tiến vào cho đến bây giờ, chúng ta nhận được tin tức quá dễ dàng. Đầu tiên là thi đấu, sau đó là phát hiện cơ giáp có vấn đề.” Kim Kha hỏi Ứng Thành Hà, “Nếu không có Vệ Tam nhắc nhở, cậu có thể phát hiện ra cấu trúc dung hợp này hay không?”
Ứng Thành Hà do dự: “Ít nhất phải mất vài ngày.”
Cơ giáp sư cấp 3S có cảm giác cao trời sinh, dùng kết cấu cấp 3S để đặt nền móng chính. Cơ giáp cấp bậc khác là loại hình được mở rộng ra vì muốn mở rộng quân sự. Bình thường cơ giáp sư 3S sẽ xem nguyên lý của mấy cấp bậc khác là môn tự chọn.
Vì vậy, Ứng Thành Hà cần thời gian tìm tòi mới khám phá được cấu trúc dung hợp.
“Cô Ngư cố ý.” Kim Kha nói, “Cô ấy biết chúng ta là người của trường Quân sự Damocles.”
“Ý cậu là cô Ngư cố tình đi vào khu vực ăn uống hồi nãy?” Vệ Tam hỏi.
“Có lẽ dịch cực quang cũng là thứ cô ấy cố ý đặt lên.” Kim Kha cất thiết bị che chắn, “Để tớ liên lạc hỏi cô ấy một chút.”
Đã như thế thì không bằng ngửa bài luôn, xem ngư Thiên Hà đang tính toán gì.
...
Quang não Ngư Thiên Hà vang lên, bà nhìn số điện thoại và nhướng mày: “Phát hiện nhanh như vậy?”
Nói xong, bà cúp máy, không trả lời.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Kim Kha:?? Hello?
/337
|