“đến đây mới là kết thúc thật sự”
Buổi chiều là đánh nhau bằng cơ giáp, khi hai bên đánh solo cần dùng tới cơ giáp của mình. Trận này còn lớn hơn trận chiến không có cơ giáp buổi sáng, hơn nữa còn có thêm thứ kim loại lạnh như băng. Mặc dù không có sự kí/ch thích trực quan của chiến đấu áp sát nhưng nhưng cuộc đối đầu bằng cơ giáp càng hùng vĩ hơn.
Rõ ràng trận cuối cùng chính là của Vệ Tam, cơ mà bản thân cô cũng thấy chả có việc gì, vẫn cúi đầu xem video đã quay lại.
“Sinh viên của cô có chất lượng tâm lý tốt, các trường quân sự khác kém một chút.” Một giáo viên nói với Giải Ngữ Mạn.
Giải Ngữ Mạn nhìn về phía đội chủ lực của trường Damocles, năm người nửa nằm trên ghế, trong tay còn có hạt dưa; đám nhóc này vừa cắn vừa nói chuyện vãn với nhau.
“...”
Trận cuối cùng chính là trận tranh tài của Vệ Tam mà mấy người này thong dong đến thế, bảo sao ai nhìn cũng nói nói một tiếng tố chất tâm lý tốt.
Nói khó nghe tí chính là thiếu tầm nhìn.
Giải Ngữ Mạn: “Đến khi ra chiến trường mà còn có thể duy trì tâm tính tốt như vậy mới coi như là có tố chất tâm lý mạnh.”
Mặc dù các giáo viên đang trò chuyện nhưng trong lòng mỗi người đã có những suy nghĩ riêng. Bấy giờ người căng thẳng nhất có lẽ vẫn là Giải Ngữ Mạn và giáo viên của trường Đế Quốc.
Trận cuối cùng có thể nói là liên quan đến địa vị của Vệ Tam và Cơ Sơ Vũ trong quân khu.
Nếu Vệ Tam thắng, giá trị của cô sẽ nâng lên một cấp độ khác. Ngược lại, Cơ Sơ Vũ thắng, cậu ta lại lần nữa bảo vệ địa vị chiến sĩ độc lập mạnh nhất trong thế hệ trẻ.
Khi tất cả mọi người vừa chuẩn bị bắt đầu, Quân khu 1 đột nhiên gọi tới để yêu cầu xem trận đấu cuối cùng.
Giáo viên của trường Đế Quốc đồng ý sau đó lấy ra một thiết bị quay bay chuyên dụng rồi kết nối với ống kính của quang não, bắt đầu phát sóng trực tiếp cho người ở quân khu xem.
Trận đấu thứ ba sắp bắt đầu, năm người từ trường Damocles đứng dậy khỏi ghế.
“Đó là các ông lớn ở Quân khu 1?” Liêu Như Ninh lén liếc nhìn kênh liên lạc của giáo viên bên kia. Giáo viên của trường Đế Quốc đã tắt chế độ riêng tư để các giáo viên khác cũng có thể nhìn thấy quân khu bên đó.
Mắt Hoắc Tuyên Sơn còn nhạy bén hơn: “Không chỉ Quân khu 1, bên kia còn mở kênh liên lạc cấp trên của mấy quân khu khác.”
“Các quân khu đều đang xem các cậu thi đấu.” Kim Kha nói với Vệ Tam, “Đánh thật tốt.”
Vệ Tam nhác trông qua trường Đế Quốc bên kia, đoạn, quay đầu nói với Kim Kha: “Cậu không có gì nói với tớ sao? 80% là Ứng Tinh Quyết phía đối diện đang nói vấn đề của tớ.”
Kim Kha: “... Lúc trước tớ có gửi cậu tư liệu về Cơ Sơ Vũ, cậu không xem à?”
“Có. Mà tớ cảm thấy Ứng Tinh Quyết đối diện đào được càng sâu hơn.” Vệ Tam đưa tay tự ôm lấy tay mình, “Hơi sợ.”
“Ha ha.” Kim Kha đặt mông ịn lên ghế, “Cậu cảm thấy anh ta có năng lực mạnh mẽ sao không ở cùng anh ta luôn đi?.”
“Bao nhiêu tuổi rồi còn ghen tị.” Thiếu gia Liêu khinh bỉ ở bên cạnh, “Ứng Tinh Quyết giỏi hơn cậu thật.”
Kim Kha: “Tất cả mấy cậu chê tôi, được rồi, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Cậu ta vừa định đứng dậy liền bị Hoắc Tuyên Sơn ấn xuống: “Trận đấu sắp bắt đầu rồi.”
Giáo viên đang kêu Vệ Tam, cô đi về phía sân thi đấu, đi đến nửa đường thì xoay người thả tim với bốn người.
May mắn lúc này không phải là phát sóng trực tiếp, bằng không màn hình phát sóng trực tiếp muốn nổ bởi mưa đạn bình luận.
“Chuẩn bị, 10 giây đếm ngược bắt đầu.” Nói xong lời cuối cùng, giáo viên của trường Đế Quốc đã đưa tay ấn máy hẹn giờ.
Hai người tiến vào cơ giáp, vỏ ngoài Vô Thường đã được sửa chữa xong. Lúc sửa chữa, trái tim Vệ Tam sắp vỡ vụn, nấm dịch tím có nhiều bao nhiêu đâu, cứ dùng một ít thì ít đi một tí.
Nghĩ đến trận đấu này có thể khiến Vô Thường lại phải đối mặt với nguy cơ bị phá hoại, trái tim Vệ Tam lại có đau đớn mơ hồ.
Tầm mắt Ứng Tinh Quyết rơi vào trên người hai chiếc cơ giáp trong sân, anh không biết ai sẽ thắng. Nếu Cơ Sơ Vũ chịu nghe lời mình thì dựa theo kế hoạch của anh, Vệ Tam không có cơ hội thắng.
“Tôi cảm thấy không chắc Cơ Sơ Vũ sẽ nghe lời anh đâu.” Hoắc Kiếm bỗng nhiên nói với Ứng Tinh Quyết, “Cậu ta có bất mãn với Vệ Tam.”
Nói chính xác hơn là đối với Ứng Tinh Quyết.
Nhiều năm như vậy, cũng được gọi là Đôi Sao Đế Quốc, mà hiện tại Ứng Tinh Quyết lại chú ý quá lâu tới Vệ Tam, hiển nhiên Cơ Sơ Vũ sẽ sinh lòng bất mãn.
“Tôi biết chứ.” Ứng Tinh Quyết nói từ tốn.
Hơi thở Hoắc Kiếm chơi chậm lại, là tôi biết chứ, không phải là tôi biết rồi.
Mục đích ngay từ đầu của chỉ huy chính có lẽ không chỉ là muốn Cơ Sơ Vũ thắng mà còn có ý thăm dò cậu ta.
Ánh mắt Ứng Tinh Quyết dừng trên người Hoắc Kiếm: “Tôi chỉ phụ trách chỉ huy, đúng hay sai thì tự có thời gian chứng minh.”
Hoắc Kiếm cúi đầu: “Vâng.” Mình nên biết chỉ huy chính vĩnh viễn sẽ suy nghĩ sâu hơn so với chiến sĩ độc lập.
Máy bấm giờ đếm ngược một giây cuối cùng đã xong, Vệ Tam đứng tại chỗ không nhúc nhích mà Cơ Sơ Vũ cũng im lìm như thế. Hai người chờ nhau, giằng co được 20 giây thì Cơ Sơ Vũ di chuyển trước.
Cậu ta xông về phía Vệ Tam, cho dù sắp tới gần cô nhưng vẫn không giảm tốc độ, chỉ có tay phải đặt ở bên hông thì rút đao Thái Vũ ra. Cậu ta cầm thẳng dao, thân đao như dán vào cán đao, đưa nó song song với cán đao và kéo ngang qua.
Từ khi Cơ Sơ Vũ bắt đầu di chuyển, Vệ Tam vẫn không nhúc nhích; nhưng đến khi đao Thái Vũ tới gần thì cô cong người tránh né một chiêu này, đồng thời rút đao tu di chém về phía bắp chân cậu ta.
Nhận thấy đường gió do đao tạo thành, Cơ Sơ Vũ nhấc chân đá về phía tay Vệ Tam với ý muốn đạp gãy. Vệ Tam lăn đi ngay tại chỗ khiến khoảng cách giữa hai người lại bị kéo dài, nhưng Cơ Sơ Vũ theo sát phía sau, cậu ta cho đao Thái Vũ chém vào cổ Vệ Tam, rất có khí thế muốn chém đứt.
Vệ Tam dốc hết toàn lực né tránh, song trong nháy mắt đó cô có thể cảm nhận được âm thanh phát ra do đao Thái Vũ xẹt qua cổ cơ giáp.
Nếu không có chiến đấu bằng cơ giáp, e là cô đã chảy máu. Cơ mà điều này có thể làm cho Vệ Tam khổ sở hơn là chảy máu, cô ấy chảy máu thì còn khôi phục được, còn cơ giáp mà hỏng… cô không thể tiếp tục sửa được nếu không có vật liệu.
Đao tu di Vệ Tam cắm trên sàn nhà, cô nắm chặt cán đao rồi mượn lực xoay một vòng trên mặt đất, đạp trúng chân Cơ Sơ Vũ. Hai chiếc cơ giáp va chạm phát ra âm thanh đinh tai do kim loại khổng lồ xô xát.
Cơ Sơ Vũ vung đao chém về phía chân cô, Vệ Tam mượn thế, một lần nữa lấy đao làm tâm điểm xoay một vòng tại chỗ. Rời xa Cơ Sơ Vũ xong là cô đứng dậy ngay và rút đao tu di về.
Liêu Như Ninh đứng ngoài nhìn: “Chiêu này có vẻ thú vị, lần sau tôi phải học mới được.”
Ứng Thành Hà khều cậu ta ra hiệu nên chú ý hình tượng, giáo viên đối diện còn đang phát sóng trực tiếp trên kênh liên lạc, mấy ông lớn trong quân khu vẫn đang xem.
Liêu Như Ninh chỉ từ Hoắc Tuyên Sơn đến Ứng Thành Hà bên cạnh: “Chúng ta, như vậy, làm sao còn hình tượng mà giữ?”
Bốn người ngồi đây mà trong tay thì kéo một dải băng rôn và mấy quả cầu tua rua, nếu mà đi so với sinh viên quân sự khác đứng nghiêm bên cạnh là thấy rõ ngay.
Ứng Thành Hà: “…” Nói cũng đúng, dù sao cha mẹ mình không nhìn thấy mình như thế này là được.
...
Tình hình trên sân vẫn còn trong tình trạng giằng co, có vẻ như hai người có lực ngang nhau.
Khi khoảng cách giữa hai người được kéo gần, đao tu di của Vệ Tam đã biến thành đao hình quạt. Cô dùng tay làm cái kẹp, mỗi một lần ra tay đều có thể lưu lại dấu vết lờ nhờ trên vỏ cơ giáp của Cơ Sơ Vũ. Nhưng mà mỗi lần cô vạch là lại lấy làm tiếc một lần trong lòng, cơ giáp tốt biết bao, đáng tiếc lại dùng nó chống lại cô.
Trong khoang cơ giáp, Cơ Sơ Vũ nhìn thoáng qua Ứng Tinh Quyết rồi thu ánh mắt rất nhanh. Từ trước đến nay cậu ta luôn lấy lời nói của Ứng Tinh Quyết làm chuẩn mực, lúc này vẫn cho rằng kế hoạch Ứng Tinh Quyết nói không có vấn đề gì, nhưng cậu ta muốn dựa theo phương pháp của mình.
Cơ giáp là của mình, cũng do chính mình điều khiến, cậu ta sẽ chứng minh với Ứng Tinh Quyết: Cơ Sơ Vũ là một trong hai Ngôi Sao của Đế Quốc, rất xứng đáng với tên gọi.
Hai tay Cơ Sơ Vũ nắm dọc theo đao Thái Vũ và đặt nó ở trước ngực một khoảng nửa mét.
Vệ Tam vừa mới kéo dài khoảng cách với cậu ta: “?” Sao đột nhiên cảm giác như Cơ Sơ Vũ đang phù phép, thoạt trông rất ân cần.
Nhưng mà Vệ Tam còn chưa kịp suy nghĩ quá nhiều là Cơ Sơ Vũ ở phía đối diện di chuyển.
Vệ Tam: “...”
Cơ Sơ Vũ biến mất, một chiếc cơ giáp đột nhiên biến mất trước mắt cô.
Ngay khi Vệ Tam đứng tại chỗ, sau lưng truyền đến tiếng xé gió, là đao của cậu ta. Cô quay lại ngay lập tức, đưa tay ra để chặn nó bằng cây đao hình quạt.
Một giây sau Cơ Sơ Vũ nhấc tung chân đá về phía Vệ Tam làm đá bay ngay cơ giáp. Vệ Tam mang theo cơ giáp đụng vào vách tường sân tập, đập ra một cái lỗ thật lớn.
Thậm chí Vệ Tam còn chưa kịp đứng lên là Cơ Sơ Vũ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô với tốc độ nhanh đến mức rất nhiều người cấp 3S xung quanh cũng chẳng thể nhìn rõ. Họ chỉ có thể nhìn thấy cậu ta đi tới trước vách tường rồi cầm đao bổ về phía Vệ Tam. Vệ Tam bị giam cầm trong phạm vi nhỏ, cô cố gắng né tránh thế tấn công của cậu ta.
Sắc mặt các sinh viên xung quanh đều dần dà trở nên nghiêm túc, nếu như nói buổi sáng Vệ Tam và Tông Chính Việt Nhân đánh nhau không dùng cơ giáp đã làm cho bọn họ hiểu được thực lực của hai người này rất mạnh. Vậy bây giờ Cơ Sơ Vũ lại làm mới nhận thức của bọn họ.
Với loại tốc độ này mà thay bằng chiến sĩ độc lập lái cơ giáp hạng nhẹ chưa chắc gì đã bì được; đó là chưa kể bản thân Cơ Sơ Vũ có ưu thế của cơ giáp hạng trung. Bằng hai thứ gộp lại, nếu đối đầu với Cơ Sơ Vũ trên chiến trường, thế thì hoàn toàn là cảnh cậu ta muốn giết ai là giết được ngay.
Đồng thời biểu hiện của Vệ Tam cũng một lần nữa khiến người ta kinh ngạc. Cho dù Cơ Sơ Vũ mạnh mẽ nhường này, tình cảnh của cô nguy hiểm là thế, cơ mà cơ giáp vẫn không bị thương, mỗi một lần dùng đao cọ xát cũng khó khăn lắm mới vượt qua được.
Vệ Tam nhân cơ hội biến cây đao hình quạt thành hợp đao, một cây đao khác thì để trống nhằm phá thế vây công của cậu ta, từ đó giúp cô rời khỏi vách tường và trở lại sân huấn luyện.
Cơ Sơ Vũ thu đao xoay người, nhìn chằm chằm Vệ Tam. Tốc độ của cậu ta lại tăng lên một lần nữa, cậu ta biến mất trước mắt cô, lúc này là tới ngay phía trên.
Vệ Tam phát hiện vào giây cuối cùng, cô ngửa đầu nhấc đao chống lại đòn tấn công của Cơ Sơ Vũ. Cậu ta có ưu thế phía trên, mũi đao Thái Vũ thậm chí đã đụng phải trán Vô Thường.
Cơ Sơ Vũ không thay đổi nét mặt, cậu ta tăng thêm lực lượng trong tay; mũi đao Thái Vũ lại một lần làm nặng thêm tổn thương. Lúc này Vệ Tam quỳ hai đầu gối, cũng không phải bị cậu ta áp đảo mà là quỳ xuống giảm lực để trốn ra ngoài.
Giải Ngữ Mạn và bốn người bên nhóm Damocles nhìn thấy chiêu này của Vệ Tam thì khẩn trương hẳn lên.
Đã thấy tốc độ của Cơ Sơ Vũ khi nãy mà nay cô dùng đại một chiêu như vậy, chẳng khác nào hoàn toàn lộ nguyên phần lưng cho đối thủ.
Đó là một lầm lỡ chết người!
Quả nhiên Cơ Sơ Vũ rơi xuống đất trong nháy mắt là đi tới sau lưng Vệ Tam ngay, thậm chí cô còn chưa đứng lên.
Đao của Cơ Sơ Vũ chém trúng ngay cô, một cú toàn lực của đao Thái Vũ làm lưng Vô Thường bị chém một đao thật sâu, gần như lộ cả khoang cơ giáp.
Phải kết thúc rồi.
Hầu hết mọi người ở đây nhìn vào máy bấm giờ, mới có 20 phút trôi qua.
Trong khoang cơ giáp, đại não Vệ Tam cảm nhận được trận đau đớn dữ dội nhưng cô lại nhếch môi cười.
Trận đấu thực sự sắp kết thúc.
Khi Cơ Sơ Vũ còn đang tăng thêm sức muốn hủy diệt cơ giáp của Vệ Tam, cơ giáp dưới đao có hành động khác thường, nó bỗng nhiên biến mất trước mặt cậu ta.
Cơ Sơ Vũ cười lạnh một tiếng, học theo mình à?
Trực tiếp xoay người ngăn đòn tấn công của Vệ Tam, cậu ta cho đao Thái Vũ chống đỡ với hợp đao.
“Cô... “ Cơ Sơ Vũ đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn, trong tay Vệ Tam không còn một thanh hợp đao khác.
Vũ khí của cô ấy... Cơ Sơ Vũ cúi đầu nhìn về phía cơ giáp của mình, một thanh đao hình quạt cắm chính xác vào trong động cơ cơ giáp của cậu ta, nó xuyên qua giáp bảo vệ tăng cường và phá hủy động cơ ngay.
Trong khoảnh khắc Cơ Sơ Vũ ngạc nhiên, hợp đao của Vệ Tam đẩy đao rồi đâm vào ngực cậu ta, cũng lấy lại cây đao hình quạt của mình.
Cơ Sơ Vũ hoàn hồn trong nháy mắt và muốn mau né tránh, chẳng qua động cơ bị phá, hành động của cậu ta bị cảm trở hơn phân nửa.
Vệ Tam bay lên không rồi sà xuống, hai thanh đao hình dạng khác nhau đã chuyển thành đao tu di, cô đâm thẳng đao vào vai Cơ Sơ Vũ.
Cơ Sơ Vũ thử ngăn cản nhưng chẳng thành công, Vệ Tam cầm đao tu di găm vào bả vai cậu, cuối cùng còn rơi sau lưng cậu ta. Cô vươn tay tìm mò mẫm lỗ hổng động cơ vừa rồi, kế đó dùng một tay kéo nguồn năng lượng của Cơ Sơ Vũ.
Đó mới là kết thúc thực sự.
Buổi chiều là đánh nhau bằng cơ giáp, khi hai bên đánh solo cần dùng tới cơ giáp của mình. Trận này còn lớn hơn trận chiến không có cơ giáp buổi sáng, hơn nữa còn có thêm thứ kim loại lạnh như băng. Mặc dù không có sự kí/ch thích trực quan của chiến đấu áp sát nhưng nhưng cuộc đối đầu bằng cơ giáp càng hùng vĩ hơn.
Rõ ràng trận cuối cùng chính là của Vệ Tam, cơ mà bản thân cô cũng thấy chả có việc gì, vẫn cúi đầu xem video đã quay lại.
“Sinh viên của cô có chất lượng tâm lý tốt, các trường quân sự khác kém một chút.” Một giáo viên nói với Giải Ngữ Mạn.
Giải Ngữ Mạn nhìn về phía đội chủ lực của trường Damocles, năm người nửa nằm trên ghế, trong tay còn có hạt dưa; đám nhóc này vừa cắn vừa nói chuyện vãn với nhau.
“...”
Trận cuối cùng chính là trận tranh tài của Vệ Tam mà mấy người này thong dong đến thế, bảo sao ai nhìn cũng nói nói một tiếng tố chất tâm lý tốt.
Nói khó nghe tí chính là thiếu tầm nhìn.
Giải Ngữ Mạn: “Đến khi ra chiến trường mà còn có thể duy trì tâm tính tốt như vậy mới coi như là có tố chất tâm lý mạnh.”
Mặc dù các giáo viên đang trò chuyện nhưng trong lòng mỗi người đã có những suy nghĩ riêng. Bấy giờ người căng thẳng nhất có lẽ vẫn là Giải Ngữ Mạn và giáo viên của trường Đế Quốc.
Trận cuối cùng có thể nói là liên quan đến địa vị của Vệ Tam và Cơ Sơ Vũ trong quân khu.
Nếu Vệ Tam thắng, giá trị của cô sẽ nâng lên một cấp độ khác. Ngược lại, Cơ Sơ Vũ thắng, cậu ta lại lần nữa bảo vệ địa vị chiến sĩ độc lập mạnh nhất trong thế hệ trẻ.
Khi tất cả mọi người vừa chuẩn bị bắt đầu, Quân khu 1 đột nhiên gọi tới để yêu cầu xem trận đấu cuối cùng.
Giáo viên của trường Đế Quốc đồng ý sau đó lấy ra một thiết bị quay bay chuyên dụng rồi kết nối với ống kính của quang não, bắt đầu phát sóng trực tiếp cho người ở quân khu xem.
Trận đấu thứ ba sắp bắt đầu, năm người từ trường Damocles đứng dậy khỏi ghế.
“Đó là các ông lớn ở Quân khu 1?” Liêu Như Ninh lén liếc nhìn kênh liên lạc của giáo viên bên kia. Giáo viên của trường Đế Quốc đã tắt chế độ riêng tư để các giáo viên khác cũng có thể nhìn thấy quân khu bên đó.
Mắt Hoắc Tuyên Sơn còn nhạy bén hơn: “Không chỉ Quân khu 1, bên kia còn mở kênh liên lạc cấp trên của mấy quân khu khác.”
“Các quân khu đều đang xem các cậu thi đấu.” Kim Kha nói với Vệ Tam, “Đánh thật tốt.”
Vệ Tam nhác trông qua trường Đế Quốc bên kia, đoạn, quay đầu nói với Kim Kha: “Cậu không có gì nói với tớ sao? 80% là Ứng Tinh Quyết phía đối diện đang nói vấn đề của tớ.”
Kim Kha: “... Lúc trước tớ có gửi cậu tư liệu về Cơ Sơ Vũ, cậu không xem à?”
“Có. Mà tớ cảm thấy Ứng Tinh Quyết đối diện đào được càng sâu hơn.” Vệ Tam đưa tay tự ôm lấy tay mình, “Hơi sợ.”
“Ha ha.” Kim Kha đặt mông ịn lên ghế, “Cậu cảm thấy anh ta có năng lực mạnh mẽ sao không ở cùng anh ta luôn đi?.”
“Bao nhiêu tuổi rồi còn ghen tị.” Thiếu gia Liêu khinh bỉ ở bên cạnh, “Ứng Tinh Quyết giỏi hơn cậu thật.”
Kim Kha: “Tất cả mấy cậu chê tôi, được rồi, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Cậu ta vừa định đứng dậy liền bị Hoắc Tuyên Sơn ấn xuống: “Trận đấu sắp bắt đầu rồi.”
Giáo viên đang kêu Vệ Tam, cô đi về phía sân thi đấu, đi đến nửa đường thì xoay người thả tim với bốn người.
May mắn lúc này không phải là phát sóng trực tiếp, bằng không màn hình phát sóng trực tiếp muốn nổ bởi mưa đạn bình luận.
“Chuẩn bị, 10 giây đếm ngược bắt đầu.” Nói xong lời cuối cùng, giáo viên của trường Đế Quốc đã đưa tay ấn máy hẹn giờ.
Hai người tiến vào cơ giáp, vỏ ngoài Vô Thường đã được sửa chữa xong. Lúc sửa chữa, trái tim Vệ Tam sắp vỡ vụn, nấm dịch tím có nhiều bao nhiêu đâu, cứ dùng một ít thì ít đi một tí.
Nghĩ đến trận đấu này có thể khiến Vô Thường lại phải đối mặt với nguy cơ bị phá hoại, trái tim Vệ Tam lại có đau đớn mơ hồ.
Tầm mắt Ứng Tinh Quyết rơi vào trên người hai chiếc cơ giáp trong sân, anh không biết ai sẽ thắng. Nếu Cơ Sơ Vũ chịu nghe lời mình thì dựa theo kế hoạch của anh, Vệ Tam không có cơ hội thắng.
“Tôi cảm thấy không chắc Cơ Sơ Vũ sẽ nghe lời anh đâu.” Hoắc Kiếm bỗng nhiên nói với Ứng Tinh Quyết, “Cậu ta có bất mãn với Vệ Tam.”
Nói chính xác hơn là đối với Ứng Tinh Quyết.
Nhiều năm như vậy, cũng được gọi là Đôi Sao Đế Quốc, mà hiện tại Ứng Tinh Quyết lại chú ý quá lâu tới Vệ Tam, hiển nhiên Cơ Sơ Vũ sẽ sinh lòng bất mãn.
“Tôi biết chứ.” Ứng Tinh Quyết nói từ tốn.
Hơi thở Hoắc Kiếm chơi chậm lại, là tôi biết chứ, không phải là tôi biết rồi.
Mục đích ngay từ đầu của chỉ huy chính có lẽ không chỉ là muốn Cơ Sơ Vũ thắng mà còn có ý thăm dò cậu ta.
Ánh mắt Ứng Tinh Quyết dừng trên người Hoắc Kiếm: “Tôi chỉ phụ trách chỉ huy, đúng hay sai thì tự có thời gian chứng minh.”
Hoắc Kiếm cúi đầu: “Vâng.” Mình nên biết chỉ huy chính vĩnh viễn sẽ suy nghĩ sâu hơn so với chiến sĩ độc lập.
Máy bấm giờ đếm ngược một giây cuối cùng đã xong, Vệ Tam đứng tại chỗ không nhúc nhích mà Cơ Sơ Vũ cũng im lìm như thế. Hai người chờ nhau, giằng co được 20 giây thì Cơ Sơ Vũ di chuyển trước.
Cậu ta xông về phía Vệ Tam, cho dù sắp tới gần cô nhưng vẫn không giảm tốc độ, chỉ có tay phải đặt ở bên hông thì rút đao Thái Vũ ra. Cậu ta cầm thẳng dao, thân đao như dán vào cán đao, đưa nó song song với cán đao và kéo ngang qua.
Từ khi Cơ Sơ Vũ bắt đầu di chuyển, Vệ Tam vẫn không nhúc nhích; nhưng đến khi đao Thái Vũ tới gần thì cô cong người tránh né một chiêu này, đồng thời rút đao tu di chém về phía bắp chân cậu ta.
Nhận thấy đường gió do đao tạo thành, Cơ Sơ Vũ nhấc chân đá về phía tay Vệ Tam với ý muốn đạp gãy. Vệ Tam lăn đi ngay tại chỗ khiến khoảng cách giữa hai người lại bị kéo dài, nhưng Cơ Sơ Vũ theo sát phía sau, cậu ta cho đao Thái Vũ chém vào cổ Vệ Tam, rất có khí thế muốn chém đứt.
Vệ Tam dốc hết toàn lực né tránh, song trong nháy mắt đó cô có thể cảm nhận được âm thanh phát ra do đao Thái Vũ xẹt qua cổ cơ giáp.
Nếu không có chiến đấu bằng cơ giáp, e là cô đã chảy máu. Cơ mà điều này có thể làm cho Vệ Tam khổ sở hơn là chảy máu, cô ấy chảy máu thì còn khôi phục được, còn cơ giáp mà hỏng… cô không thể tiếp tục sửa được nếu không có vật liệu.
Đao tu di Vệ Tam cắm trên sàn nhà, cô nắm chặt cán đao rồi mượn lực xoay một vòng trên mặt đất, đạp trúng chân Cơ Sơ Vũ. Hai chiếc cơ giáp va chạm phát ra âm thanh đinh tai do kim loại khổng lồ xô xát.
Cơ Sơ Vũ vung đao chém về phía chân cô, Vệ Tam mượn thế, một lần nữa lấy đao làm tâm điểm xoay một vòng tại chỗ. Rời xa Cơ Sơ Vũ xong là cô đứng dậy ngay và rút đao tu di về.
Liêu Như Ninh đứng ngoài nhìn: “Chiêu này có vẻ thú vị, lần sau tôi phải học mới được.”
Ứng Thành Hà khều cậu ta ra hiệu nên chú ý hình tượng, giáo viên đối diện còn đang phát sóng trực tiếp trên kênh liên lạc, mấy ông lớn trong quân khu vẫn đang xem.
Liêu Như Ninh chỉ từ Hoắc Tuyên Sơn đến Ứng Thành Hà bên cạnh: “Chúng ta, như vậy, làm sao còn hình tượng mà giữ?”
Bốn người ngồi đây mà trong tay thì kéo một dải băng rôn và mấy quả cầu tua rua, nếu mà đi so với sinh viên quân sự khác đứng nghiêm bên cạnh là thấy rõ ngay.
Ứng Thành Hà: “…” Nói cũng đúng, dù sao cha mẹ mình không nhìn thấy mình như thế này là được.
...
Tình hình trên sân vẫn còn trong tình trạng giằng co, có vẻ như hai người có lực ngang nhau.
Khi khoảng cách giữa hai người được kéo gần, đao tu di của Vệ Tam đã biến thành đao hình quạt. Cô dùng tay làm cái kẹp, mỗi một lần ra tay đều có thể lưu lại dấu vết lờ nhờ trên vỏ cơ giáp của Cơ Sơ Vũ. Nhưng mà mỗi lần cô vạch là lại lấy làm tiếc một lần trong lòng, cơ giáp tốt biết bao, đáng tiếc lại dùng nó chống lại cô.
Trong khoang cơ giáp, Cơ Sơ Vũ nhìn thoáng qua Ứng Tinh Quyết rồi thu ánh mắt rất nhanh. Từ trước đến nay cậu ta luôn lấy lời nói của Ứng Tinh Quyết làm chuẩn mực, lúc này vẫn cho rằng kế hoạch Ứng Tinh Quyết nói không có vấn đề gì, nhưng cậu ta muốn dựa theo phương pháp của mình.
Cơ giáp là của mình, cũng do chính mình điều khiến, cậu ta sẽ chứng minh với Ứng Tinh Quyết: Cơ Sơ Vũ là một trong hai Ngôi Sao của Đế Quốc, rất xứng đáng với tên gọi.
Hai tay Cơ Sơ Vũ nắm dọc theo đao Thái Vũ và đặt nó ở trước ngực một khoảng nửa mét.
Vệ Tam vừa mới kéo dài khoảng cách với cậu ta: “?” Sao đột nhiên cảm giác như Cơ Sơ Vũ đang phù phép, thoạt trông rất ân cần.
Nhưng mà Vệ Tam còn chưa kịp suy nghĩ quá nhiều là Cơ Sơ Vũ ở phía đối diện di chuyển.
Vệ Tam: “...”
Cơ Sơ Vũ biến mất, một chiếc cơ giáp đột nhiên biến mất trước mắt cô.
Ngay khi Vệ Tam đứng tại chỗ, sau lưng truyền đến tiếng xé gió, là đao của cậu ta. Cô quay lại ngay lập tức, đưa tay ra để chặn nó bằng cây đao hình quạt.
Một giây sau Cơ Sơ Vũ nhấc tung chân đá về phía Vệ Tam làm đá bay ngay cơ giáp. Vệ Tam mang theo cơ giáp đụng vào vách tường sân tập, đập ra một cái lỗ thật lớn.
Thậm chí Vệ Tam còn chưa kịp đứng lên là Cơ Sơ Vũ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô với tốc độ nhanh đến mức rất nhiều người cấp 3S xung quanh cũng chẳng thể nhìn rõ. Họ chỉ có thể nhìn thấy cậu ta đi tới trước vách tường rồi cầm đao bổ về phía Vệ Tam. Vệ Tam bị giam cầm trong phạm vi nhỏ, cô cố gắng né tránh thế tấn công của cậu ta.
Sắc mặt các sinh viên xung quanh đều dần dà trở nên nghiêm túc, nếu như nói buổi sáng Vệ Tam và Tông Chính Việt Nhân đánh nhau không dùng cơ giáp đã làm cho bọn họ hiểu được thực lực của hai người này rất mạnh. Vậy bây giờ Cơ Sơ Vũ lại làm mới nhận thức của bọn họ.
Với loại tốc độ này mà thay bằng chiến sĩ độc lập lái cơ giáp hạng nhẹ chưa chắc gì đã bì được; đó là chưa kể bản thân Cơ Sơ Vũ có ưu thế của cơ giáp hạng trung. Bằng hai thứ gộp lại, nếu đối đầu với Cơ Sơ Vũ trên chiến trường, thế thì hoàn toàn là cảnh cậu ta muốn giết ai là giết được ngay.
Đồng thời biểu hiện của Vệ Tam cũng một lần nữa khiến người ta kinh ngạc. Cho dù Cơ Sơ Vũ mạnh mẽ nhường này, tình cảnh của cô nguy hiểm là thế, cơ mà cơ giáp vẫn không bị thương, mỗi một lần dùng đao cọ xát cũng khó khăn lắm mới vượt qua được.
Vệ Tam nhân cơ hội biến cây đao hình quạt thành hợp đao, một cây đao khác thì để trống nhằm phá thế vây công của cậu ta, từ đó giúp cô rời khỏi vách tường và trở lại sân huấn luyện.
Cơ Sơ Vũ thu đao xoay người, nhìn chằm chằm Vệ Tam. Tốc độ của cậu ta lại tăng lên một lần nữa, cậu ta biến mất trước mắt cô, lúc này là tới ngay phía trên.
Vệ Tam phát hiện vào giây cuối cùng, cô ngửa đầu nhấc đao chống lại đòn tấn công của Cơ Sơ Vũ. Cậu ta có ưu thế phía trên, mũi đao Thái Vũ thậm chí đã đụng phải trán Vô Thường.
Cơ Sơ Vũ không thay đổi nét mặt, cậu ta tăng thêm lực lượng trong tay; mũi đao Thái Vũ lại một lần làm nặng thêm tổn thương. Lúc này Vệ Tam quỳ hai đầu gối, cũng không phải bị cậu ta áp đảo mà là quỳ xuống giảm lực để trốn ra ngoài.
Giải Ngữ Mạn và bốn người bên nhóm Damocles nhìn thấy chiêu này của Vệ Tam thì khẩn trương hẳn lên.
Đã thấy tốc độ của Cơ Sơ Vũ khi nãy mà nay cô dùng đại một chiêu như vậy, chẳng khác nào hoàn toàn lộ nguyên phần lưng cho đối thủ.
Đó là một lầm lỡ chết người!
Quả nhiên Cơ Sơ Vũ rơi xuống đất trong nháy mắt là đi tới sau lưng Vệ Tam ngay, thậm chí cô còn chưa đứng lên.
Đao của Cơ Sơ Vũ chém trúng ngay cô, một cú toàn lực của đao Thái Vũ làm lưng Vô Thường bị chém một đao thật sâu, gần như lộ cả khoang cơ giáp.
Phải kết thúc rồi.
Hầu hết mọi người ở đây nhìn vào máy bấm giờ, mới có 20 phút trôi qua.
Trong khoang cơ giáp, đại não Vệ Tam cảm nhận được trận đau đớn dữ dội nhưng cô lại nhếch môi cười.
Trận đấu thực sự sắp kết thúc.
Khi Cơ Sơ Vũ còn đang tăng thêm sức muốn hủy diệt cơ giáp của Vệ Tam, cơ giáp dưới đao có hành động khác thường, nó bỗng nhiên biến mất trước mặt cậu ta.
Cơ Sơ Vũ cười lạnh một tiếng, học theo mình à?
Trực tiếp xoay người ngăn đòn tấn công của Vệ Tam, cậu ta cho đao Thái Vũ chống đỡ với hợp đao.
“Cô... “ Cơ Sơ Vũ đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn, trong tay Vệ Tam không còn một thanh hợp đao khác.
Vũ khí của cô ấy... Cơ Sơ Vũ cúi đầu nhìn về phía cơ giáp của mình, một thanh đao hình quạt cắm chính xác vào trong động cơ cơ giáp của cậu ta, nó xuyên qua giáp bảo vệ tăng cường và phá hủy động cơ ngay.
Trong khoảnh khắc Cơ Sơ Vũ ngạc nhiên, hợp đao của Vệ Tam đẩy đao rồi đâm vào ngực cậu ta, cũng lấy lại cây đao hình quạt của mình.
Cơ Sơ Vũ hoàn hồn trong nháy mắt và muốn mau né tránh, chẳng qua động cơ bị phá, hành động của cậu ta bị cảm trở hơn phân nửa.
Vệ Tam bay lên không rồi sà xuống, hai thanh đao hình dạng khác nhau đã chuyển thành đao tu di, cô đâm thẳng đao vào vai Cơ Sơ Vũ.
Cơ Sơ Vũ thử ngăn cản nhưng chẳng thành công, Vệ Tam cầm đao tu di găm vào bả vai cậu, cuối cùng còn rơi sau lưng cậu ta. Cô vươn tay tìm mò mẫm lỗ hổng động cơ vừa rồi, kế đó dùng một tay kéo nguồn năng lượng của Cơ Sơ Vũ.
Đó mới là kết thúc thực sự.
/337
|