Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Chương 77: Sơn trại

/540


“Keng” một tiếng vang lên, chiếc chén giá trị gần ngàn quan liền vỡ nát. Tiếp theo lại “keng” một tiếng, mấy chiếc chén trà trị giá vài trăm quan cũng vỡ vụn. Chỉ trong chốc lát, hơn trăm đồ vật toàn bộ hóa thành mảnh vụn.

Mỗi một âm thanh vang lên, sắc mặt Tống Chân Tông liên tục biến đổi, cuối cùng hắn nói với Lưu hoàng hậu:

- Trẫm cảm thấy đau tim, giúp trẫm xoa bóp vài cái.

Chiều nay hắn thật sự vô cùng kích động. Lúc này hắn vẫn còn đau lòng không thôi.

Tất cả các đại thần đều ngây người trước hành động của Thạch Kiên, người đầu tiên phản ứng là Lý Địch. Hắn vội vàng tiến đến, ngăn Thạch Kiên lại, Tống Chân Tông cũng vội vàng sai người đem vài món còn lại cất đi. Hắn nhìn Thạch Kiên nói:

- Thạch học sĩ, ngươi có phải là bị phát điên rồi không?

Biểu tình của Lý Địch so với Tống Chân Tông đều giống nhau, mấy thứ này bán đi có giá trị bao nhiêu tiền đây? Ai cũng biết ngươi có chí khí , không coi trọng tiền bạc, nhưng cũng không thể đập phá như vậy chứ.

Thạch Kiên lắc đầu nói:

- Lý đại nhân, tiểu thần hỏi ngài một việc, khắp tứ hải, có phải hoàng thượng là người tôn quý nhất thiên hạ? ( Câu này ta đố đứa nào trả lời là không :61:).

Lý Địch tuy rằng là một trực thần, cũng không thể không gật đầu.

Thạch Kiên nói:

- Như vậy thứ hoàng thượng dùng phải là đồ tốt nhất đúng không?

Lúc này những đại thần thông minh đã minh bạch dụng ý của Thạch Kiên.

Lý Địch còn che trở cho vài dụng cụ thủy tinh, nhưng không ngờ hắn cũng phải gật đầu một cái.

Thạch Kiên nói:

- Không biết thì thôi, nhưng đã biết chúng chỉ có giá trị mấy trăm tiền đồng, thậm chí vẫn còn chưa tốt. Vậy sao vẫn để cho hoàng thượng sử dụng?

Tống Chân Tông cũng đã hiểu ra, hắn nói:

- Thạch ái khanh. Theo ý này của khanh, khanh đã nắm chắc có thể tạo ra được đồ tốt hơn sao.

Thạch Kiên thi lễ:

- Thánh thượng anh minh. Nhanh như vậy đã hiểu dụng ý của tiểu thần.

Tống Chân Tông tuy rằng minh bạch, nhưng hắn vẫn còn đau lòng:

- Nhưng mà khanh làm cho trẫm thực sự hốt hoảng. Khanh hãy mau viết mấy bài thơ bồi tội cho trẫm.

Thì ra là nhân cơ hội này ép mình.

Hắn còn bồi thêm một câu:

- Lấy đó để bồi tội vừa rồi cũng tốt. Khanh mau viết luôn đi.

Thạch Kiên bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng. Hắn thầm nghĩ lão tử này sẽ dạy ra nhi tử có bộ dạng thế nào. Khó trách tiểu công chúa ngày ngày bắt hắn phải kể chuyện. Nhưng bây giờ nên viết cái gì cho tốt đây? Lúc này hắn nhìn thấy Khấu Chuẩn đứng cạnh đó, đang cười vô cùng xấu xa.

Có thể không cười sao? Hắn thích Thạch Kiên có lá gan thật lớn, càng lớn càng tốt.

Thạch Kiên cũng cười, hắn nói:

- Khấu Chuẩn đại nhân, nhìn thấy ngài, ta chợt nghĩ tới một câu:

Rượu uống ít thì dưỡng thân, nhưng uống nhiều sẽ tổn hại sức khỏe, còn có thể hỏng việc. Tuy nhiên tiểu thần cũng muốn dùng rượu để làm hai bài thơ bồi tội.

- Tốt.

Cuối cùng tâm tình Tống Nhân Tông cũng bình ổn. Hắn gọi một thái giám đang quét dọn gần đó đến, sai bọn họ lấy giấy bút. Bởi vì sự tình quan trọng, lúc trước Tống Nhân Tông đã sai toàn bộ thái giám hầu hạ đi ra ngoài. Lúc này nhìn bên trong có vẻ hỗn loạn, bọn họ thấy rất kỳ quái, nhưng hoàng đế cùng các đại thần vẫn còn đang nói cười, coi như không có chuyện gì phát sinh. Bọn họ chỉ gãi gãi đầu, vả lại họ cũng không dám hỏi. Thật sự là việc lạ năm nào cũng có, năm nay thật là đặc biệt.

Thạch Kiên viết lên trên giấy:

Túy lý thả tham hoan tiếu

Yếu sàu na đắc công phu.

Cận lai thủy giác cổ nhân thư

Tín dự toàn vô thị xử.

Tạc dạ tùng biên túy đảo,

Vấn tùng ngã túy như hà?

Chích nghi tùng động yếu lai phù,

Dĩ thủ thôi tùng viết khứ.

Dịch thơ:

(

- Rượu say cất tiếng cười vui

- Quên đi sầu khổ chất chứa trong lòng

- Cổ nhân xưa nay từng có nói

- Danh tiếng chỉ là thứ vô dụng

- Đêm qua ta nghiêng ngả say sưa

- Hỏi cây tùng liệu nghiêng ngả như ta ?

- Nhưng lòng ta chỉ tùng kia thấu hiểu

- Đưa tay vuốt tùng trải lòng ta

)

Đây là bài Tây Giang Nguyệt hài hước, đặc biệt là câu thứ hai nói về rượu ngon như muốn khiếu nại người. Thạch Kiên viết xong, các đại thần nhìn sang Khấu Chuẩn, cuối cùng bao gồm cả Tống Chân Tông tất cả đều cười ha hả.

Thạch Kiên lại viết bài thứ hai:

Nâng chén rượu, trẻ con chớ tới gần

Lão tử sáng nay đã uống vài chén rượu.

Tới ngọ sạy sưa lòng khao khát.

Đến giờ đi ngủ, ngáy như sấm.

Nhữ nói:

- Lưu Linh, cổ kim đều có, say hôm nay ngại gì ngày mai.

- Nhữ kia là tri kỉ, thực đúng là tri kỉ

- Ca hát chẳng cần bờ môi, nhân gian không lớn nhỏ.

- Vật không xấu đẹp, say quá hóa tai ương.

- Một chén, thêm một chén, ngươi nói đi, thần tiên chỉ thế thôi.

Sau khi viết đến câu cuối cùng, tất cả mọi người trong sảnh đường đều cười ha ha, ngay cả Lưu Nga cũng ôm bụng nói:

- Người này đúng là tiểu oan gia.

Khấu Chuẩn cũng dở khóc dở cười, hắn nói:

- Hảo tiểu tử, lão phu không phải chỉ là buộc tội ngươi vài câu sao, không ngờ lại lấy lão phu ra mà vui đùa. Không được, ngươi cũng phải bồi tội cho ta, hôm nào lão phu sẽ tới nhà ngươi uống rượu.

Thạch Kiên ôm tay thi lễ. Đối với tể tướng nổi danh Tống triều này, hắn thực tâm bội phục:

- Khấu đại nhân đăng môn đến thăm, thực vinh hạnh cho tiểu thần. Chỉ là tiểu thần có một câu muốn nói: vật vô mỹ ác, quá tắc thành tai.

Thạch Kiên biết, nếu theo sự phát triển của lịch sử, sẽ không bao lâu nữa Tống Chân Tông sẽ bệnh nặng, triệu Khấu Chuẩn hỏi ý kiến. Khấu Chuẩn nói để cho thái tử thượng triều, Tống Chân Tông đã chuẩn tấu. Nhưng do Khấu Chuẩn uống rượu, đem tin tức tiết lộ ra, làm cho đám người Đinh Vị lo lắng, liền lợi dụng Tống Nhân Tông bị bệnh, vu khống Khấu Chuẩn. Sau đó ông bị giáng cấp và cuối cùng chết già ở Lôi Châu.

Đương nhiên Khấu Chuẩn không biết hắn sau này như vậy, hắn nói:

- Hóa ra là ngươi muốn mượn hai bài thủ từ khuyên răn lão phu kiêng rượu. Nhìn vào lòng hảo tâm của ngươi, hôm nay, lão phu bỏ qua cho ngươi.

Lúc này trên mặt mọi người vẫn còn lộ vẻ tiếu ý.

Tuy nhiên, Yến Thù cẩn thận thưởng thức bước qua nói:

- Vi thần từng thấy qua Thạch học sĩ tại Dương Châu xuất bút, đều là lấy văn nhập từ, xưa nay chưa từng có. Thạch học sĩ lại tài hoa hơn người, hạ bút đều là diệu từ. Hai bài từ này mặc dù buồn cười nhưng cũng không phải là không có dụng ý. Vả lại xem một câu cuối cùng của bài thủy Tây Giang Nguyệt, cũng tán dương Khấu Chuẩn cứng cỏi, cương liệt. Tuy say rượu nhưng tính cách vẫn không một chút thay đổi.

Khấu Chuẩn tưởng tượng thấy thực là như vậy. Hắn cười ha ha nói:

- Tiểu tử, xem ra là lão phu hiểu nhầm ngươi. Hôm nào lão phu mời ngươi tới nhà ta ăn cơm.

Tống Chân tông yêu mến thiếu niên này, chỉ sợ Khấu Chuẩn buộc tội, hiện tại thấy lão rốt cuộc không trách cứ Thạch Kiên, cũng cao hứng cười nói:

- Đừng quên kêu trẫm.

Lúc này thái giám đã đem toàn bộ mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất quét dọn sạch sẽ. Biết rõ nó thực sự không đáng giá, nhưng mà trên mặt các đại thần vẫn còn vẻ tiếc nuối. Thạch Kiên nhìn bọn họ như vậy, không khỏi buồn cười. Bổng lộc của quan viên Tống triều rất nhiều mà người thường không thể tưởng tượng nổi. Ta từng biết đến một phần tư liệu, bổng lộc của Bao Chửng nhiều nhất một năm đổi thành tiền vạn bằng với mấy ngàn vạn lần nhân dân tệ. Bọn họ còn vì mấy cái không đáng giá này mà đau lòng à. Hắn nói:

- Các vị không phải đau lòng, đợi khi tiểu thần làm ra nhưng dụng cụ này, cấp cho mỗi người một kiện đảm bảo tốt hơn gấp trăm lần so với những thứ này. Tuy nhiên ta cần tìm một sơn trại, để cho nhiều người không tìm đến gây phiền toái cho tiểu thần.

Tống Chân Tông kỳ quái hỏi:

- Sơn trại là cái gì?

Thạch Kiên vỗ đầu, nghĩ thầm rằng nguy rồi, mình đã lỡ lời. Hiện tại trừ bỏ tư tưởng của mình ra, toàn bộ chỗ này đều là sơn trại. Thân thể là thiếu niên, thi từ tiểu thuyết là của người khác viết, các tri thức đều là người khác phát minh sáng tạo ra. Tuy nhiên những thứ này hắn chỉ dám nghĩ chứ không dám nói.

Hắn giải thích:

- Tiểu thần nói sơn trại ý là địa phương vùng núi chưa được khai hóa. Tiểu thần thủa nhỏ đã mồ côi cha mẹ, từ nhỏ không được học đến nơi đến chốn, chỉ có tự mình đọc sách, không có được dạy bảo đàng hoàng. Cho nên nhiều lúc tiểu thần không hợp quy củ. Bởi vậy có nhiều sai lầm, thỉnh xin các đại nhân rộng lượng.

Mọi người nghĩ đến hắn ngày trước, tất cả đều im lặng. Ngay cả gian thần như Đinh Vị cũng kính nể.

Đinh Vị hỏi:

- Lúc lão thần vừa mới tiến vào có nghe bệ hạ nói qua, ngươi có thể chế tạo được dược ngọc. Có phải có cát là có thể làm ra được dược ngọc?( Ngọc mà hắn nói là đồ thủy tinh rẻ tiền đó :88:)

- Không sai, nhưng mà cũng có những hạt cát có thành phần hỗn tạp, cần phải kiểm nghiệm, phối hợp các nguyên liệu khác nhau mới có thể thành công.

- Lão thần minh có thể minh bạch. Theo như lời ngươi nói, vật chất ở chỗ nào đó dưới tình huống thay đổi sẽ phát sinh, biến hóa thành một đồ vật khác.( Giỏi thật, cha này nêu định luật bảo toàn vật chất nè :61:)

Định vị có thể nói nếu so với Vương Khâm càng là gian thần âm hiểm. Nhưng hắn sở dĩ đến vị trí này, cũng là bản lĩnh của hắn. Tất nhiên, Đinh Vị nếu có khả năng xử lý cả Khấu Chuẩn, đó cũng có thể nói là bản lĩnh của hắn vậy. Hắn nói:

- Đinh đại nhân, nói rất đúng.

Đinh Vị lại hỏi:

- Thạch học sĩ, ngươi viết quyển sách Tự Trị Thông Giám, thông tục dễ hiểu, có thể đọc thuộc lòng, lão thần cũng rất thích. Nhưng vì sao quyển Truy Nguyên Học và Truy Nguyên Nghi Vấn lại khó hiểu như vậy. Lão thần muốn hỏi có phải là Thạch học sĩ cố ý viết mơ hồ không rõ, muốn làm cho người ta đọc mà không thể hiểu nổi?


/540

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status