Ở Quý Chi Đường, phu thê Tả Quý như kiến bò chảo nóng, đều đứng ở bên cửa nhìn qua khe, đợi nhi tử về, bị tuần đêm bắt không phải trò đùa, nhẹ thì đánh một trận, nặng thì có khi phải lên công đường, tuần thành không phải người nha môn mà là người quân đội. Đang tính mai đến nhà Hầu Phổ sớm nghe thấy cửa nhà bếp có người gõ cửa, Lương thị vừa mừng vừa sợ chạy ra hỏi ai, nghe giọng nhi tử kéo then cài ra, Tả Thiếu Dương chui tọt vào nhà, dựa vào cửa thở hồng hộc, lúc này tim mới quay về lồng ngực.
– Con đi đâu, có biết cha mẹ ở nhà lo lắng thế nào không hả?
Tả Quý tức giận quát hỏi:
– Con có chút việc, không ngờ lại mất thời gian như thế..
Tả Thiếu Dương vừa thở vừa đáp:
– Lão gia, con nó về nhà bình yên là tốt rồi, nó còn chưa kịp thở nữa kìa …
Lương thị tay quệt nước mắt trên mặt, tay lấy khăn tay ra thấm mồ hôi cho Tả Thiếu Dương:
– Hừm, con hư tại mẹ.
– Hì hì …
Tả Thiếu Dương cười khì nhìn quanh, hỏi:
– Cha, tiền đâu rồi?
– Đã bảo mẹ con cất đi rồi, cần gì thì bảo mẹ con đưa cho, cha nói rồi, tiền con kiếm được con tự tiêu, mẹ con chỉ giữ hộ thôi.
Lương thị cũng nói:
– Con kiếm được tiền, cha mẹ rất mừng, có điều nên giành dụm cười tức phụ, đừng tiêu linh tinh.
Tả Quý nghe tới cưới tức phụ mới sực nhớ:
– Phải rồi, lúc nãy Chúc lão chưởng quầy nói tới Tang gia mẫu cái gì có tiền là có thể làm rồi, lúc đó cha không tiện hỏi, rốt cuộc là sao?
– Không có gì đâu ạ.
Tả Thiếu Dương muốn trách đề tài này, Lương thị càng chột dạ:
Tả Quý cười nhạt:
– Không nói đừng tưởng cha không biết, lần trước Tam nha đầu nhà đó đem tiền tới giúp nhà ta không phải do phu thê Tang lão hán sai bảo, vì sao cô nương người ta vô duyên vô cớ bán cả trang sức cho người không phải họ hàng thân thích gì trả nợ. 70 lượng bạc mà Chúc lão nói lúc đầu có phải là giá sính lễ mà Tang gia mẫu treo bán con gái không? Ta chẳng lạ gì bà nương đó … Còn bà nữa.
Quay sang Lương thị với cái bộ dạng rõ ràng lạy ông tôi ở bụi này:
– Bà có liên quan gì, nói rõ ngay, đừng để lão phu tự tìm hiểu ra, lúc đó đừng có trách.
Lương thị biết không tránh được nữa, mắt len lén quan sát thái độ của trượng phu, cẩn thận trả lời:
– Lão gia, đó là chuyện từ năm ngoài, Vương bà nói Trung Nhi và Tam nha đầu Tang gia rất xứng đôi, hỏi thiếp thân có muốn bà ta đi nói giúp không? Thiếp thân mấy lần thấy cô nương đó lấy nước rồi, xinh xắn lại còn chịu khó, cũng xứng với Trung Nhi nhà ta, nên liền đồng ý. Vương bà sang Tang gia ướm lời, nhưng tới giờ họ vẫn chưa trả lời.
Tả Quý nghiêm mặt hỏi:
– Chuyện này vì sao lại dấu ta?
Lương thị run run trông như sẵn sàng quỳ sụp xuống bất kỳ lúc nào:
– Là, là thiếp thân sai, khi đó cũng chỉ muốn thăm dò ý tứ bên đó trước, nếu đối phương có ý mới nói với lão gia rồi chính thức cầu thân. Nên..
Tả Quý cắt ngang, giọng cao lên:
– Ta nói bao nhiêu lần rồi, Trung Nhi là độc đinh của Tả gia, hôn sự của nó phải do lão phu quyết định, bà không có lỗ tai sao?
Lương thị sợ tới toàn thân run rẩy, đầu cúi xuống rơm rớm nước mắt. Tả Thiếu Dương không đành lòng, ôm vai mẹ an ủi, nói:
– Cha, bỏ qua đi …
– Bỏ qua cái gì, đây là chuyện lớn cả đời, sao có thể cẩu thả như vậy? Thời gian trước Tam nha đầu nhà đó nổi điên giữa phố, thiếu chút nữa còn cầm gạch đánh chết Nghê đại phu, làm sao có thể cưới nhi tức phụ điên vào Tả gia?
Lương thị cúi gằm mặt xuống:
– Trước kia thiếp thân không biết.
– Không biết? Cho dù không biết thì cũng không chấp nhận được, cái nhà bán trà đó, biết chữ chỉ đủ tính tiền, xưng với Tả gia không? Đừng quên thái tổ gia gia của Trung Nhi là quan bát phẩm, Tả gia bao đời dòng dõi thư hương, cái nhà đó mà xứng với Tả gia à?
Lương thị sắp khóc ra rồi, run rẩy không nói được câu nào.
Tả Thiếu Dương không tán đồng chút nào lời cha nói, nhưng y hiểu quan niệm, tư tưởng quá khác biệt, không thể nào nói được, lúc này cha lại đang giận, nói gì cũng như đổ dầu vào lửa thôi, có điều chuyện cưới vợ này, y nhất quyết không để cha mình định đoạt.
– … bà nương Tang gia đó hám của gả Tam nha đầu cho Chu chưởng quầy, nha đầu đó còn gọi ông ta là lão bá kìa. Loạn, loạn, thật là thứ chỉ có tiền trong mắt, không còn biết liêm sỉ gì nữa, coi khuê nữ như hàng để bán rồi. Bà tính để Tả gia thông gia với cái loại người đó hay sao … Mai bà tìm Vương bà, nói thẳng, dứt khoát từ chối đi.
– Vâng …
Lương thị vội đáp:
Tả Thiếu Dương nghĩ tới đôi mắt bi thương của Tang Tiểu Muội, lòng đau nhói, nếu Vương bà sang nói dứt khoát chuyện này, còn không phải sát muối thêm vào lòng nàng ư, thoáng cái có cách:
– Cha, không cần nói nữa, bọn họ suốt thời gian dài không trả lời chúng ta, giờ chúng ta đột nhiên lại chạy tới từ chối thì thành yếu thế hơn rồi, chúng ta không thèm để ý tới nữa chẳng phải hay hơn sao?
Bản thân y cũng không biết vì sao mình mâu thuẫn như vậy, dứt khoát với Tang Tiểu Muội để nàng tìm lấy hạnh phúc khác mới đúng, có lẽ sâu trong nội tâm, y có sự quyến luyến với nàng, không muốn lấp kín đường này.
Tả Quý vuốt râu gật đầu:
– Trung Nhi nói đúng, được, chuyện này không thèm để ý là hay nhất.. Ha ha ha, được rồi, ngủ sớm đi.
Tả Thiếu Dương về phòng, nằm trên giường không buồn ngủ chút nào, trêu Bi Vàng chơi, giờ đây răng nó đã cứng, bạ cái gì cắn cái đó, chân bàn chân giường đều bị nó gặm nham nhở hết rồi. May cái là nó có thể tự cắn vỡ quả khô lấy nhân ăn, bản năng không vì bị nuôi từ nhỏ mà mất đi, mới hôm nọ còn tự đi ra ngoài, sau đó mang về thứ quả gì đó không biết tên, chia cho Tả Thiếu Dương một quả, vừa ăn vừa mở to mắt nhìn y, như muốn y ăn cùng.
Bi Vàng tuy rất thông minh nhưng cũng có giới hạn, ngoài thuần thục ngậm đồ tới đúng chỗ Tả Thiếu Dương chỉ, thì không dạy thêm nó được gì nữa rồi, bộ lông màu vàng cũng đã bớt vàng, chuyển dần sang nâu sậm, nhất là mảng lông chạy dài giữa sống lưng, trông khá đẹp.
Sắp tới canh năm, Bi Vàng chơi đùa chán cuộn mình ngủ, còn mắt Tả Thiếu Dương vẫn mở trừng trừng nhìn lên nóc nhà, không chỉ nghĩ làm sao mua được gạo nếu Phi Thử không giúp được mà còn nghĩ có gạo rồi xử lý ra sao. Chợt nghe thấy cửa sổ có tiếng cạch cạch, đưa mắt nhìn, mơ hồ có cái bóng người, hơn nữa còn đảo ngược đung đưa, lông tóc lông tơ dựng hết lên:
– Ai?
Bi Vàng ngủ trên ngực Tả Thiếu Dương cũng sực tỉnh, đuôi dựng lên, nhe răng đe dọa.
– Tiểu huynh đệ, ta đây.
Nghe thấy giọng của lão trộm biến thái Phi Thử, Tả Thiếu Dương mừng rỡ, vỗ đầu Bi Vàng trấn an:
– Tiêu lão ca …
Ôm Bi Vàng bò ra cửa sổ, chọc lỗ nhìn ra ngoài, thấy Phi Thử móc chân lên mái nhà, hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng rất nhàn nhã, cười khổ:
– Lão ca không có cách xuất hiện nào bình thường hơn sao?
– À tốt, đợi chút ta ra cửa chính gõ cửa.
– Được rồi, được rồi là ta sai.
Tả Thiếu Dương giơ tay đầu hàng:
– Đợi chút, ta kéo ngươi lên nóc nhà, chúng ta lên đó nói chuyện.
Chẳng cần trưng cầu ý kiến Tả Thiếu Dương, Phi Thử cứ thể tháo ngói trên nóc ra, cái gác mái này cũng thấp, Tả Thiếu Dương không khó leo lên.
Vừa leo được lên mái nhà thì thấy bên cạnh Phi Thử có một bao tải rất to, Tả Thiếu Dương trêu:
– Lão ca lại đi cướp của nhà giàu cứu tế Bồ Tát về đấy à?
Phi Thử trừng mắt lên:
– Không được lấy Bồ Tát ra làm trò đùa.
Tả Thiếu Dương lè lưỡi, hỏi lảng đi:
– Hôm nay nhà nào được lão ca vinh hạnh ghé thăm thế?
– Con đi đâu, có biết cha mẹ ở nhà lo lắng thế nào không hả?
Tả Quý tức giận quát hỏi:
– Con có chút việc, không ngờ lại mất thời gian như thế..
Tả Thiếu Dương vừa thở vừa đáp:
– Lão gia, con nó về nhà bình yên là tốt rồi, nó còn chưa kịp thở nữa kìa …
Lương thị tay quệt nước mắt trên mặt, tay lấy khăn tay ra thấm mồ hôi cho Tả Thiếu Dương:
– Hừm, con hư tại mẹ.
– Hì hì …
Tả Thiếu Dương cười khì nhìn quanh, hỏi:
– Cha, tiền đâu rồi?
– Đã bảo mẹ con cất đi rồi, cần gì thì bảo mẹ con đưa cho, cha nói rồi, tiền con kiếm được con tự tiêu, mẹ con chỉ giữ hộ thôi.
Lương thị cũng nói:
– Con kiếm được tiền, cha mẹ rất mừng, có điều nên giành dụm cười tức phụ, đừng tiêu linh tinh.
Tả Quý nghe tới cưới tức phụ mới sực nhớ:
– Phải rồi, lúc nãy Chúc lão chưởng quầy nói tới Tang gia mẫu cái gì có tiền là có thể làm rồi, lúc đó cha không tiện hỏi, rốt cuộc là sao?
– Không có gì đâu ạ.
Tả Thiếu Dương muốn trách đề tài này, Lương thị càng chột dạ:
Tả Quý cười nhạt:
– Không nói đừng tưởng cha không biết, lần trước Tam nha đầu nhà đó đem tiền tới giúp nhà ta không phải do phu thê Tang lão hán sai bảo, vì sao cô nương người ta vô duyên vô cớ bán cả trang sức cho người không phải họ hàng thân thích gì trả nợ. 70 lượng bạc mà Chúc lão nói lúc đầu có phải là giá sính lễ mà Tang gia mẫu treo bán con gái không? Ta chẳng lạ gì bà nương đó … Còn bà nữa.
Quay sang Lương thị với cái bộ dạng rõ ràng lạy ông tôi ở bụi này:
– Bà có liên quan gì, nói rõ ngay, đừng để lão phu tự tìm hiểu ra, lúc đó đừng có trách.
Lương thị biết không tránh được nữa, mắt len lén quan sát thái độ của trượng phu, cẩn thận trả lời:
– Lão gia, đó là chuyện từ năm ngoài, Vương bà nói Trung Nhi và Tam nha đầu Tang gia rất xứng đôi, hỏi thiếp thân có muốn bà ta đi nói giúp không? Thiếp thân mấy lần thấy cô nương đó lấy nước rồi, xinh xắn lại còn chịu khó, cũng xứng với Trung Nhi nhà ta, nên liền đồng ý. Vương bà sang Tang gia ướm lời, nhưng tới giờ họ vẫn chưa trả lời.
Tả Quý nghiêm mặt hỏi:
– Chuyện này vì sao lại dấu ta?
Lương thị run run trông như sẵn sàng quỳ sụp xuống bất kỳ lúc nào:
– Là, là thiếp thân sai, khi đó cũng chỉ muốn thăm dò ý tứ bên đó trước, nếu đối phương có ý mới nói với lão gia rồi chính thức cầu thân. Nên..
Tả Quý cắt ngang, giọng cao lên:
– Ta nói bao nhiêu lần rồi, Trung Nhi là độc đinh của Tả gia, hôn sự của nó phải do lão phu quyết định, bà không có lỗ tai sao?
Lương thị sợ tới toàn thân run rẩy, đầu cúi xuống rơm rớm nước mắt. Tả Thiếu Dương không đành lòng, ôm vai mẹ an ủi, nói:
– Cha, bỏ qua đi …
– Bỏ qua cái gì, đây là chuyện lớn cả đời, sao có thể cẩu thả như vậy? Thời gian trước Tam nha đầu nhà đó nổi điên giữa phố, thiếu chút nữa còn cầm gạch đánh chết Nghê đại phu, làm sao có thể cưới nhi tức phụ điên vào Tả gia?
Lương thị cúi gằm mặt xuống:
– Trước kia thiếp thân không biết.
– Không biết? Cho dù không biết thì cũng không chấp nhận được, cái nhà bán trà đó, biết chữ chỉ đủ tính tiền, xưng với Tả gia không? Đừng quên thái tổ gia gia của Trung Nhi là quan bát phẩm, Tả gia bao đời dòng dõi thư hương, cái nhà đó mà xứng với Tả gia à?
Lương thị sắp khóc ra rồi, run rẩy không nói được câu nào.
Tả Thiếu Dương không tán đồng chút nào lời cha nói, nhưng y hiểu quan niệm, tư tưởng quá khác biệt, không thể nào nói được, lúc này cha lại đang giận, nói gì cũng như đổ dầu vào lửa thôi, có điều chuyện cưới vợ này, y nhất quyết không để cha mình định đoạt.
– … bà nương Tang gia đó hám của gả Tam nha đầu cho Chu chưởng quầy, nha đầu đó còn gọi ông ta là lão bá kìa. Loạn, loạn, thật là thứ chỉ có tiền trong mắt, không còn biết liêm sỉ gì nữa, coi khuê nữ như hàng để bán rồi. Bà tính để Tả gia thông gia với cái loại người đó hay sao … Mai bà tìm Vương bà, nói thẳng, dứt khoát từ chối đi.
– Vâng …
Lương thị vội đáp:
Tả Thiếu Dương nghĩ tới đôi mắt bi thương của Tang Tiểu Muội, lòng đau nhói, nếu Vương bà sang nói dứt khoát chuyện này, còn không phải sát muối thêm vào lòng nàng ư, thoáng cái có cách:
– Cha, không cần nói nữa, bọn họ suốt thời gian dài không trả lời chúng ta, giờ chúng ta đột nhiên lại chạy tới từ chối thì thành yếu thế hơn rồi, chúng ta không thèm để ý tới nữa chẳng phải hay hơn sao?
Bản thân y cũng không biết vì sao mình mâu thuẫn như vậy, dứt khoát với Tang Tiểu Muội để nàng tìm lấy hạnh phúc khác mới đúng, có lẽ sâu trong nội tâm, y có sự quyến luyến với nàng, không muốn lấp kín đường này.
Tả Quý vuốt râu gật đầu:
– Trung Nhi nói đúng, được, chuyện này không thèm để ý là hay nhất.. Ha ha ha, được rồi, ngủ sớm đi.
Tả Thiếu Dương về phòng, nằm trên giường không buồn ngủ chút nào, trêu Bi Vàng chơi, giờ đây răng nó đã cứng, bạ cái gì cắn cái đó, chân bàn chân giường đều bị nó gặm nham nhở hết rồi. May cái là nó có thể tự cắn vỡ quả khô lấy nhân ăn, bản năng không vì bị nuôi từ nhỏ mà mất đi, mới hôm nọ còn tự đi ra ngoài, sau đó mang về thứ quả gì đó không biết tên, chia cho Tả Thiếu Dương một quả, vừa ăn vừa mở to mắt nhìn y, như muốn y ăn cùng.
Bi Vàng tuy rất thông minh nhưng cũng có giới hạn, ngoài thuần thục ngậm đồ tới đúng chỗ Tả Thiếu Dương chỉ, thì không dạy thêm nó được gì nữa rồi, bộ lông màu vàng cũng đã bớt vàng, chuyển dần sang nâu sậm, nhất là mảng lông chạy dài giữa sống lưng, trông khá đẹp.
Sắp tới canh năm, Bi Vàng chơi đùa chán cuộn mình ngủ, còn mắt Tả Thiếu Dương vẫn mở trừng trừng nhìn lên nóc nhà, không chỉ nghĩ làm sao mua được gạo nếu Phi Thử không giúp được mà còn nghĩ có gạo rồi xử lý ra sao. Chợt nghe thấy cửa sổ có tiếng cạch cạch, đưa mắt nhìn, mơ hồ có cái bóng người, hơn nữa còn đảo ngược đung đưa, lông tóc lông tơ dựng hết lên:
– Ai?
Bi Vàng ngủ trên ngực Tả Thiếu Dương cũng sực tỉnh, đuôi dựng lên, nhe răng đe dọa.
– Tiểu huynh đệ, ta đây.
Nghe thấy giọng của lão trộm biến thái Phi Thử, Tả Thiếu Dương mừng rỡ, vỗ đầu Bi Vàng trấn an:
– Tiêu lão ca …
Ôm Bi Vàng bò ra cửa sổ, chọc lỗ nhìn ra ngoài, thấy Phi Thử móc chân lên mái nhà, hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng rất nhàn nhã, cười khổ:
– Lão ca không có cách xuất hiện nào bình thường hơn sao?
– À tốt, đợi chút ta ra cửa chính gõ cửa.
– Được rồi, được rồi là ta sai.
Tả Thiếu Dương giơ tay đầu hàng:
– Đợi chút, ta kéo ngươi lên nóc nhà, chúng ta lên đó nói chuyện.
Chẳng cần trưng cầu ý kiến Tả Thiếu Dương, Phi Thử cứ thể tháo ngói trên nóc ra, cái gác mái này cũng thấp, Tả Thiếu Dương không khó leo lên.
Vừa leo được lên mái nhà thì thấy bên cạnh Phi Thử có một bao tải rất to, Tả Thiếu Dương trêu:
– Lão ca lại đi cướp của nhà giàu cứu tế Bồ Tát về đấy à?
Phi Thử trừng mắt lên:
– Không được lấy Bồ Tát ra làm trò đùa.
Tả Thiếu Dương lè lưỡi, hỏi lảng đi:
– Hôm nay nhà nào được lão ca vinh hạnh ghé thăm thế?
/479
|