Tiêu Hiểu chợt nhận ra mình đã tự sập bẫy. Đúng như dự đoán người đàn ông kia thoáng cái đã nghĩ đến ý nghĩa sâu xa trong đó, liền cười một cách xấu xa, " Cô là chị Tiêu Hiểu thì cũng gọi tôi là chú rồi!".
Tiêu Hiểu nén tức giận, cố giữ vẻ lạnh lùng vốn có, "Ngài Diệp, cảm ơn anh đã chăm sóc em gái tôi hai ngày nay, nhưng hôm nay tôi nhất định phải mang người đi". Vốn định dùng thủ đoạn uy hiếp dọa người đàn ông này tuân theo để tránh phiền phức không cần thiết, không ngờ thằng cha này gặp mấy tên cao lớn thô kệch lại không hề sợ hãi lại còn nhân cơ hội chiếm ưu thế. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Sự bình tĩnh này đã vượt xa mức độ một tri thức bình thường nên có. Mặc dù trong hồ sơ cho thấy Diệp Phong chẳng qua chỉ là nhân viên nhỏ ở bộ phận PR của Hương Dật Hiên, nhưng Tiêu Hiểu cũng mơ hồ cảm thấy người đàn ông này không đơn giản
Diệp Phong lại không nhanh không chậm, không hề để ý đến sự chân thật trong lời nói của cô gái, thản nhiên móc từ trong túi ra một bao thuốc, hắn cầm bật lửa lên châm một điếu thuốc, bắt đầu nhả khói,cho đến khi hút đến nửa điếu thuốc, thấy cô gái kia sắp phát tức hắn mới chậm rãi mở miệng, " Tiêu Hiểu đã ngủ rồi, mai cô quay lại nhé!".
"Đây là lí do gì?". Tiêu Hiểu bỗng nhiên đứng dậy, phản bác: " Ngủ rồi thì có thể gọi dậy, không nhất thiết phải chờ đến ngày mai".
"Cô ta uống say rồi".
Cái gì? Tiêu Hiểu vốn lạnh lùng cũng trở nên căng thẳng, trai chưa vợ gái chưa chồng, cùng ở một phòng, cô gái uống say rồi, chẳng nghĩ cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì, liền tức giận nói: "Tại sao anh lại chuốc say con bé, anh đã làm gì nó?".
Trong dòng họ, người mà Tiêu Hiểu quan tâm nhất chính là cô em họ này, mặc dù hiện nay bọn họ chỉ có hai người thừa kế nhưng từ trước tới giờ chưa từng lục đục với nhau, từ sau khi anh họ qua đời cô liền bỏ công việc huấn luyện ở nước ngoài, chuyên tâm với sự nghiệp của dòng họ, tiếp xúc với Tiêu Hiểu nhiều càng bị sự trong sáng của con bé này làm rung động, không khỏi thêm phần yêu quý cô em này, đảm nhận luôn trách nhiệm của anh họ mình .
Lần này Tiêu Hiểu bỏ nhà đi khiến cô mất hai toi ngày làm việc, mãi đến gần tối mới nhận được tin, vội vàng tới ngay. Mặc dù không có thiện cảm gì với chú kia nhưng cô lại rất để tâm đến sự an toàn của Tiêu Hiểu
Nhưng hôm nay con nhỏ lại bị gã đàn ông này chuốc cho say, ai biết có phải đã xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn được hay không, trong lòng thầm tức giận, hai con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm lên người Diệp Phong, trong cái nhìn sắc bén có chút xơ xác tiêu điều.
"Tôi không có hứng với kiểu trẻ con như thế". Diệp Phong quay người dựa vào tường, nhìn thẳng người con gái đang tức giận trước mặt, cười khẽ nói: "Nếu là người trưởng thành như cô thì tôi còn có thể xem xét".
"Vô sỉ!". Tiêu Vũ nắm chặt hai tay, đã đến giới hạn bùng phát, cô xông lên trước muốn đá bay gã đàn ông cợt nhả kia, chỉ có điều trải qua một năm thử thách trên thương trường, tính cách của cô cũng khá lên nhiều, "Tôi không có thời gian để phí phạm với anh, tôi phải đi xem Tiêu Hiểu ,chắc chắn là nó không có chuyện gì nếu không….".
"Nếu không thì sao, giết hay hành hung tôi, hay là cắt đứt chân tay, vứt cho cá mập dưới biển?". Diệp Phong cười nhạt nói, nhưng lại đẩy cửa phòng ra.
"Mấy người các anh đợi ở đây". Tiêu Vũ lạnh nhạt ra lệnh, mấy vệ sĩ bên cạnh cũng chỉ đứng đầy cửa phòng, bản lĩnh như thế trong mắt cô chẳng qua chỉ là có chút cậy mạnh thôi, nghiêng người bước vào phòng, nhưng khi bước qua Diệp Phong cô khẽ đe dọa: "Nếu thực sự anh ức hiếp em gái tôi , tôi sẽ khiến anh mãi mãi không thể làm đàn ông!".
"Há" Diệp Phong sờ sờ mũi, cười bất đắc dĩ, quay người bước theo vào phòng. Kiểu đe dọa này hắn đã nghe nhiều rồi, có điều chưa từng gặp phải, có vẻ mỗi phụ nữ từng quan hệ với hắn, sau đó đều nghiêm túc hoặc nũng nịu yêu cầu hắn thề chỉ yêu mình họ, mà hình phạt cho việc vi phạm lời thề đều là khiến cho không thể làm đàn ông.
Tiêu Hiểu vẫn ngủ ngon trên giường, hoàn toàn không cảm giác được một nam một nữ đã đứng bên cạnh.
"Tiêu Hiểu, dậy, dậy!". Tiêu Vũ lay thân thể đang cuộn tròn trên giường, nói khẽ, nhưng không còn sự lạnh lùng như đối với Diệp Phong mà giống như một người mẹ giục con nhanh đến trường kẻo muộn.
"Đừng làm ồn, tôi muốn ngủ…". Tiêu Hiểu cựa mình, muốn tránh cái tay kia nhưng không thành, "Đáng ghét, chú, chú có để cho người ta …"
Tiêu Hiểu đôi mắt mơ mơ màng màng vừa nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của người con gái trước mắt, lập tức tỉnh rượu, nghẹn ngào nói: "Chị ? Sao chị lại tới đây?".
Trong mắt Tiêu Hiểu , ngoài mẹ và anh ra, người chị họ này là thân thiết nhất, thậm chí còn hơn ông bố có chút thế lực kia nhiều. Bởi vì người chị này từ trước đến nay chưa từng từ chối cô, giống như anh trai trước đây vậy.
"Em bỏ nhà đi, không để lại chút tin tức nào, chị có thể không đến không?". Tiêu Vũ khẽ cốc vào đầu con bé.Mặc dù nghiêm khắc trừng phạt lại cũng chứa đựng sự quan tâm người ngoài khó nhận ra, Tiêu Vũ đảo mắt nhìn Diệp Phong bên cạnh, sắc mặt không bình thường hỏi: "Anh ta không làm gì em chứ?"
"Không, không". Tiêu Hiểu vội vàng giải thích, quyền lực của người chị này cô cũng biết, liền nũng nịu kéo cánh tay chị : "Chú đối với em rất tốt, cho em chỗ ở, còn cho em tiền tiêu vặt, còn hơn bố em nhiều".
"Đàn ông không có người tốt". Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng, răn đe: "Ai biết hắn không phải là có ý nghĩ khác với em nên mới cố ý lấy lòng em, thủ đoạn lừa bịp này chị thấy nhiều rồi, đừng để mắc lừa".
Diệp Phong lặng lẽ nghe hai người nói chuyện, trong lòng không khỏi thầm kêu oan, có vẻ một lần duy nhất không có ý xấu lại bị người ta cho là kẻ xấu.
"Được rồi, thu dọn đồ đạc chị đưa em về nhà". Tiêu Vũ vuốt ve mái tóc cô em hai ngày không gặp, dịu dàng nói.
"Không…" Tiêu Hiểu một mực cự tuyệt, rời khỏi vòng tay chị, vẻ mặt khổ sở nói: "Em không về nhà, về rồi ông già kia lại bắt đi kết thân, gặp gã đầu lợn ấy em đã buồn nôn, em nhất định không về đâu!".
"Nghe lời". Tiêu Vũ ra lệnh, "Bố em cũng rất lo cho sự an toàn của em, hơn nữa em ở cùng một người đàn ông độc thân chị cũng không yên tâm, hôm nay có phải trói chị cũng trói em về".
Hic …Tiêu Hiểu lập tức sợ hãi, cô đã từng thấy bản lĩnh của chị, chỉ nháy mắt đã có thể dễ dàng hạ gục bốn, năm tên vệ sĩ vạm vỡ, thân hình nhỏ bé của mình sao có thể phản kháng được, một khi chị ấy muốn lôi mình về thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng thôi, phản kháng vô ích. Chỉ có điều mình lại không muốn rời nơi này, căn phòng nhỏ được bày biện công phu không so được với biệt thự sang trọng nhà mình nhưng lại vô cùng ấm áp, huống hồ ở đây không có ai quản mình, lần đầu tiên nếm thử cảm giác tự do này .
Bỗng nhớ đến bàn tay tối qua của chú kia, hình như cũng rất có bản lĩnh, không biết so với chị mình thế nào, trong lòng cô chợt nghĩ ra một cách.
"Chú, chú muốn để tôi đi không?". Tiêu Hiểu nhìn Diệp Phong đứng bên cạnh nói nhỏ.
"Hả…tùy cô". Diệp Phong vẫn lặng lẽ trả lời, mặc dù trong lòng hơi không muốn nhưng suy cho cùng thì con nhỏ này cũng không thuộc về mình . Cuộc sống của cô ta rõ ràng hơn hẳn một nhân viên quèn, sao có thể ở mãi trong căn phòng nhỏ này.
"Vậy chú giúp tôi một việc được không?". Tiêu Hiểu có vẻ thần bí nói.
"Ừ"
Vậy chú hộ tôi đánh một trận với chị, chú thắng tôi sẽ ở lại, thua thì tôi sẽ về. Cách này không tồi chứ, hai bên đều dựa vào thực lực". Tiêu Hiểu lộ vẻ kỳ vọng, rồi nhắc ngay: "Chị tôi học quyền Hắc Đái Lục Đoạn đấy! Chú phải cẩn thận".
Há? Vì người đẹp, đánh nhau với người đẹp khác? Có vẻ không tệ, Diệp Phong khẽ cười nhìn cô gái đang ngạc nhiên bên cạnh, đoán xem Hắc Đái Lục Đoạn có thể chống lại hai hay ba đòn của mình.
/330
|