Tác phẩm: Cửu Châu Hải Thượng Mục Vân Ký (九州·海上牧云记)
Tác giả: Kim Hà Tại
Editor: Tiểu Thanh Thanh
==========
Lưu ý:
Đây không phải tác phẩm “Ta muốn đến Cửu Châu” hay “Cửu Châu Thiên Không Thành”. Cửu Châu đơn giản là một thế giới tưởng tượng không có hệ thống thần tiên như Ngọc Hoàng, Phật Tổ, mà gồm nhiều tộc người có dị năng sinh sống. Hải Thượng Mục Vân Ký là một trong nhiều tác phẩm lấy bối cảnh trong thế giới Cửu Châu.
Tiết tử:
Nàng, mở mắt từ bóng tối.
Mị là sinh linh do khí tích tụ trong trời đất ngưng kết thành, chúng sinh ra từ hư vô, đầu tiên có linh hồn, sau lại dựa trên tâm nguyện của bản thân mà ngưng tụ ra thực thể. Có thể là một con chim, có thể là một thân cây, nhưng thời gian dần trôi, chúng mong muốn trở thành người, một con người hoàn mỹ.
Nàng chính là một mị linh như thế, nàng không trải qua thời thơ ấu và thiếu niên, khi vừa mở mắt phá kén, đã mang tinh hoa hiếm có ở thời kì thanh xuân đẹp đẽ nhất. Nàng nhìn thân thể không mảnh vải của mình chiếu xuống mặt nước, nhìn mặt hồ lấp lánh ánh sáng và bãi cỏ ngậm sương ướt át, thế gian này cũng mỹ lệ như mình.
Khi du lịch trên thế gian, nàng lại thất vọng sâu sắc, không ngờ đa số con người đều có dáng vẻ tầm thường như vậy, thậm chí còn rất xấu xí. Người nông dân kia thì đen đúa, ông chủ quán trọ kia thì bụng dạ quanh co, tên lang thang kia thì mắt lệch mày nghiêng… Thế gian này chính là do đám người như vậy tạo thành, vì một chút cơm canh hoặc đồng thù, bọn họ một thân mồ hôi khó ngửi vất vả ngược xuôi. Mà trên mặt đất cũng không phải lúc nào cũng có hoa cỏ và gió mát, thường thấy cát vàng, nước bùn cùng xương trắng. Nàng bắt đầu có chút hối hận vì đã tới thế gian này, vì vậy muốn tìm một sơn cốc u tĩnh không người để lánh đời.
*Đồng: Cu, thù: 1/24 lạng thời cổ.
Nhưng nàng sống trong núi ba tháng đã hối hận. Tuy rằng nơi này có hồ nước trong sạch, có nai trắng và chim hoàng oanh, thế nhưng luôn có một cảm giác kỳ quái làm phiền nàng. Nàng chưa từng có cảm giác này khi còn là một linh hồn phiêu hốt, nàng cực kì khao khát được nói chuyện với một người, sau đó nghe người đó nói. Nàng rốt cục hiểu rõ mình đã không thể trở về làm linh hồn thanh thoát đơn độc trên thế gian như xưa nữa, nàng đã là người, là người thì sẽ cô đơn.
Vì vậy nàng lại tới chốn phố phường lần nữa, nhưng không ngờ trong đám đông nàng càng thêm cô đơn, vì chẳng ai thèm chăm chú nghe nàng nói, tất cả mọi người chỉ tập trung vào gương mặt đẹp đẽ của nàng, như thưởng thức một bức tranh hoặc quan sát một món hàng. Nàng bắt đầu sợ, nàng vừa muốn hòa vào đám đông vừa muốn rời xa. Khi nàng đang quanh quẩn trên con đường nhỏ ở ngoại thành, chẳng biết làm sao, thì một nam tử tuấn mã yên vàng đi tới trước mặt nàng.
Mục Vân Cần là một hoàng đế giỏi võ, đây là truyền thống của tộc Mục Vân thị, tổ huấn yêu cầu mỗi đại hoàng đế của Mục Vân hoàng tộc đều phải biết tự lãnh binh xuất chinh. Đó là lí do mà Mục Vân Cần cung mã thành thạo, trước nay hắn đi tuần đều giục ngựa lao nhanh, vứt đại đội ra sau đầu, căn bản không sợ thích khách. Khi vẫn làm hoàng tử thì hắn từng tiên phong dẫn quân xông vào trận địa quân địch, chém giết trong vạn quân, mấy tên thích khách với hắn chỉ là trò cười.
Vốn Mục Vân Cần đã lướt qua nàng, lại đột nhiên thắng ngựa, chính hắn cũng không rõ vì sao. Quay đầu nhìn lại, hắn đột nhiên nghĩ, vốn tưởng bản thân đã nắm thiên hạ trong tay, chẳng qua cũng chỉ là một bần phu đáng thương mà thôi.
Cái nhìn chăm chú lúc này, quyết định hưng vong thiên hạ.