Mở đầu:
“Không thể? Tại sao tôi lại tuyệt đối không được kết hôn với Lạc Tử An?” Thiếu nữ thanh lệ tóc dài đen nhánh khuôn mặt lạnh lùng, mặc dù chỉ hơi cau mày, nhưng lại tản ra khí thế như cuồng phong Bắc cực.
Cô mới 18, 19 tuổi, thân hình cao ráo thon thả, rt xinh đẹp, đờng cong gần nh hon mỹ, khun mặt mi nhn thanh tú rực rỡ, nhng khi nhn kỹ th lại kh cỡng khỏi bị hp dẫn, c khng đẹp mỹ miu nhng v cùng quyến rũ.
V còn ít tuổi nn rt trẻ trung, sự tức giận trong đy mt thm trầm cũng từ từ biến mt.
Ngồi đi diện c, một đi nam nữ trung nin khng kim chế nổi run rẩy, nh th c luồng gi lạnh từ lòng bn chn lan ln tận đầu.
“Tuyết nhi…” Ngời phụ nữ c vi phần tơng tự vi c vẫn rt xinh đẹp, hơn nữa lại c sự đim đạm của phụ nữ ln tuổi, nhng trong đy mt thp thỏm lo u v khun mặt ti nhợt khiến b nh gi thm vi tuổi “Con chẳng phải c bạn trai ? Tn l… C… C g đ, khng phải sao? Chẳng phải con rt yu n, đ gặp đợc n m nửa đm cũng chui cửa sổ chạy đi ?”
“C Dĩ Mặc?” Ánh mt c ti sầm lại, tựa nh c một nỗi khổ khng th thừa nhận bp nt mnh. C lạnh lùng cời “Hiếm c nha, mẹ, mẹ vẫn còn nh con c một ngời bạn trai, lại cng kh hơn còn nh đợc anh ta họ g”
Trn mặt ngời phụ nữ thong qua một nét kh chịu, lúng túng. Cậu bé kia v con gái đã qua lại với nhau 4 năm trời, bà vẫn không nhớ nổi tên hắn, có lẽ thật sự là sơ sót của bà, nhưng mà, lúc này hắn trở thành lợi thế duy nhất của bà.
Bà xúc động tiến lên nắm tay con gái, còn muốn nói thêm nhiều nhưng lại bị cô giật ra, như vừa động vào thứ gì rất bẩn thỉu.
“Đừng động vào con” Giọng cô sắc nhọn, lạnh lùng.
“Như Tuyết, sao con lại đối xử như vậy với mẹ?” Người đàn ông trung niên vốn thờ ơ lạnh nhạt cuối cùng cũng không kìm được mở miệng.
Dáng người ông cao lớn, hơi mập, nhưng so với những người đàn ông trung niên cùng thế hệ thì xuất sắc hơn nhiều, hơn nữa còn có khuôn mặt anh tuấn, cộng với sự khoáng đạt khí phách rõ rệt.
“Hư. Chú Lạc chẳng lẽ lại đau lòng cho mẹ con rồi?” Trong đáy mắt cô rõ ràng có sự châm biếm “Chẳng phải chú không hoan nghênh nàng dâu như con, không có ý định nói chuyện với con sao?”
“Như Tuyết” Lạc Khải Toàn nhíu mày “Con không thể kết hôn với Tử An, nếu con muốn cứu vãn Lãnh Thị, ta có thể đáp ứng con…”
“Cảm ơn chú, nhưng sao con có thể trắng trợn lợi dụng sự tốt bụng của chú chứ? Lãnh Thị bị người ta hãm hại, thiếu hụt hơn 10 tỷ, nếu con không bán thân cứu nhà, thì sao có thể trả đại ân đại đức của chú đây?” Sắc mặt Lãnh Như Tuyết càng thêm nghiêm túc, chỉ cần nghĩ tới khuôn mặt hoàn toàn biến đổi sau vụ tai nạn của cha mà cô hận nghiến răng nghiến lợi.
Cha… Người từ nhỏ luôn yêu thương cô, yêu mẹ cô, chỉ hận không thể đưa toàn bộ châu báu trên thế giới đến trước mặt mẹ cô, lại bị người ta liên thủ hãm hại, tức đến hộc máu không ngừng, trên đường đưa đến bệnh viện lại gặp tai nạn qua đời.
Còn cả người anh trai thân yêu của cô, vì ngăn cơn sóng dữ, suốt ba tháng ở lại công ty, lo lắng cho sản nghiệp gia đình đến tiều tụy, mà không lại được với ý định thâu tóm Lãnh Thị của người đàn ông trước mắt này, mơ ước trở thành đại tập đoàn số một Đài Loan, anh trại bị bại thảm hại, từng nhìn cô với khuôn mặt tươi cười còn khó coi hơn cả khóc nói “Tuyết Nhi, trên thế giới này không có tình nghĩa, chỉ có tiền bạc và quyền thế…”
Lãnh NhưTuyết nắm chặt quả đấm, toàn thân lạnh như băng, thân thể không kiềm chế nổi run rẩy, nhưng cô lại cắn răng quay ra cười duyên với Lạc Khải Toàn.
“Chú Lạc, chú không biết đấy chứ, là Tử An cầu hôn với cháu, Lạc thiếu gia danh tiếng lẫy lừng đó. Anh ấy đẹp trai mê hồn, tác phong nhanh nhẹn, bao nhiêu thiên kim tiểu thư mong được gả cho anh ấy, thế nhưng hôm qua anh ấy lại quỳ xuống cầu hôn với cháu! Chú nói xem, cháu làm sao có thể kháng cự lại mị lực của anh ấy đây?”
Cô đứng lên, bước tới trước mặt Lạc Khải Toàn, vẻ mặt rõ ràng rất vui vẻ, nhưng ánh mắt càng rét lạnh thêm.
“Như chú Lạc đây, chỉ cần chú ngoắc ngón tay, sợ là từ những tiểu thư cho đến những phu nhân giàu có đều muốn ôm ấp yêu thương với chú ấy chứ? Nghe nói từ khi còn bé mị lực của chú đã không ngừng vươn xa, anh nhà hoàn toàn di truyền dòng máu của chú. Lúc anh ấy cầu hôn với cháu, cháu xúc động muốn chết, đúng là một người phụ nữ đáng tự hào nhất, không phải sao?”
Nói xong, Lãnh Như Tuyết quay đầu lại, ánh mắt như dao, đâm vào lòng Tần Mân mẹ cô.
Báo ứng! Đây đều là báo ứng sao? Tần Mân ôm mặt khóc.
“Tuyết Nhi… Tuyết Nhi… Không được! Con không thể lấy Lạc Tử An, không thể, nó… nó là…”
“Anh ta là anh trai cùng cha khác mẹ với con, phải không?”
Giọng cô lạnh nhạt khiến đôi nam nữ này đồng thời hoảng sợ, đứng lên kinh hoàng nhìn cô.
“Tuyết Nhi, con…”
“Con biết?”
Lãnh Như Tuyết khẽ cười, đến trước cửa sổ sát đất. Ánh mặt trời bên ngoài sáng chói khiến cô hoa mắt chóng mặt.
“Thế giới này thật tốt đẹp, không phải sao?”
Cô quay đầu lại, nở một nụ cười kiều mỵ, nhưng lại làm cho bọn họ lạnh đến thấu xương.
“Con, Lãnh Như Tuyết, nhất định phải lấy Lạc Tử An, làm thiếu phu nhân của Lạc gia, trở thành cô dâu có một nửa dòng máu của anh trai, hai người đừng nghĩ ngăn cản được con, nếu không, chúng con sẽ tiết lộ bí mật này cho đám tạp chí lá cải. Đầu tiên là cha mẹ thông dâm, rồi thành anh em loạn luân, ha, trò hề luân lý tuyệt cỡ nào?”
Nghe vậy, sắc mặt Lạc Khải Toàn tái xanh.
Lãnh Như Tuyết lần nữa đến trước mặt ông, ngẩng đầu nhìn, ngọt ngào gọi một tiếng “Cha”
Lạc Khải Toàn chấn động toàn thân.
Lãnh Như Tuyết tiếp tục đến trước mặt mẹ, như cô gái nhỏ làm lũng gọi “Mẹ”
Đôi môi Tần Mân đã sắp bị cắn nát, nước mắt không ngừng rơi.
“Chúng ta chẳng phải chân chính là một nhà sao? Hahaha! Các người hãy mở to mắt mà nhìn, nhìn cho cẩn thận, con gái các người sẽ cùng anh trai diễn thật tốt vở tuồng loạn luân thế nào”
Tất cả những kẻ gây tổn thương cho cha và anh trai, chờ mà xuống địa ngục đi. Tôi sẽ ở Địa ngục chờ các người.
Năm năm sau
Bữa tiệc Lạc gia, đồng thời là kỷ niệm 5 năm ngày cưới của Lạc Tử An và Lãnh Như Tuyết.
Trong xã hội thượng lưu, công tử đào hoa nổi tiếng sau khi kết hôn đột nhiên trở thành người đàn ông tốt của gia đình, chẳng những không hề có scandal tình ái truyền ra, thậm chí 5 năm qua còn một mực thủy chung, cng chiu vợ yu ln tận trời.
Nhn xem, lần ny kỷ niệm ngy ci, lại trng trợn mở tiệc mời khch khứa, cử hnh dạ tiệc ho hoa.
Rợu tt mn ngon, vy o rực rỡ, quý ng, phu nhn, cng tử, thin kim, đúng l cảnh tợng đặc trng của xã hội thợng lu.
Chỉ c điu, bữa tiệc năm nay khc hẳn năm trc, những khun mặt tơi cời nịnh ht trc đy lạnh hơn một chút, nh mt cũng c vẻ lạnh lùng nh mun xem kịch vui, cc b cc c bn luận xn xao cả tòa nh.
“Nghe ni g khng? Thy bảo tin vn của Lạc thị khng đủ, nội bộ bị tổn hao nghim trọng”
“Đúng vậy, ti cũng nghe chồng ni long thong hnh nh ngn hng quan trọng nht, ba cng ty ln điện tử v kinh doanh đu bị ảnh hởng nghim trọng.”
“Xem năm nay Lạc thiếu gia còn c th tặng qu g cho loại yu tinh đ? Hn sẽ khng mua lại vơng miện đ quý của nữ hong Anh quc chứ?”
“ha ha ha… nghe ni Lạc thiếu phu nhn rt mập mờ vi cậu minh tinh nổi tiếng đ”
“C khi no c ta pht hiện gia đnh chồng khng ổn, định chiếm một khoản bỏ trn vi tnh nhân không?”
“Này này này! Nhìn kìa”
Đám người chợt xôn xao, tầm mắt mọi người đều dồn về phía đại sảnh.
Một trang nam tử cao lớn mặc vest trắng đi tới, hắn chải đầu tóc gọn gàng về sau, nhưng có vài sợi bướng bỉnh tung ra, rơi trên sống mũi cao, che mất nửa con mắt thâm thúy.
Nhỉn rõ dung mạo hắn, đám đông xôn xao trở nên yên tĩnh kỳ dị.
Người đàn ông này thật sự quá đẹp trai, chỉ có điều cặp mắt thâm thúy hơi u buồn, đủ để khiến toàn bộ phái nữ trong đại sảnh điên đảo, đừng nói là sống mũi cao thẳng mà đôi môi khẽ mím hoàn toàn khiến người ta không rời nổi ánh mắt.
Đây là siêu sao thần tượng mới nổi ở Châu Á, xuất thân là người mẫu, sau một bộ phim truyền hình thần tượng mà tên tuổi nổi như cồn, tiếp đó lại nhờ một bộ phim khác mà chiếm giữ trái tim của phái nữ toàn Châu Á.
“Đó, trời ạ”
“Tề Tuấn”
“Thật sự là Tề Tuấn”
“A, anh ấy nhìn về phía này”
“Không được, không được, tim tôi đập nhanh quá”
“Hắn ngang nhiên xuất hiện ở đây, thật to gan”
“Chẳng lẽ hắn thật sự cùng Lạc thiếu phu nhân…”
“Ai da, nhìn kìa, chủ nhà thật sự đang xuống”
Tầm mắt mọi người lần nữa dời đi, nhìn về phía cửa cầu thang tầng 2, một đôi vợ chồng trẻ tuổi như ngọc bích cùng đi xuống.
Lạc Tử An và Lãnh Như Tuyết mặc màu xám bạc cùng màu lam đậm phối hợp.
Lãnh Như Tuyết búi tóc thật cao, gài một chiếc trâm màu lam, nhìn kỹ sẽ phát hiện chiếc trâm có hình con nhện. Vòng tai đá quý màu lam, vòng cổ bạch kim với mặt là một giọt lệ xanh ngọc, chiếc váy ôm sát màu xám bạc dài, ngực trễ, lúc bước đi có thấp thoáng để lộ cặp chân thon dài trắng như tuyết.
Dung nhanh lạnh lùng như tuyết, đôi mắt lúng liếng khiến người khác hồn siêu phách lạc, đôi môi đỏ tươi khiến người ta chỉ muốn cắn một cái, cô vừa xuất hiện, không dưới nửa số khách khứa nam giới âm thầm hít không khí.
Lãnh Như Tuyết, chính cống là yêu tinh hấp dẫn đàn ông.
Cao hơn cô một cái đầu Lạc Tử An tuấn mỹ phong lưu, đôi mắt đào hoa đã từng mê hoặc không ít phụ nữ, hôm nay lại trở nên nồng nàn chân tình, biểu cảm như thể anh là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới.
Tề Tuấn đi tới trước cầu thang, nhìn bọn họ chậm rãi đi xuống.
Lãnh Như Tuyết nhìn thấy anh, thản nhiên cười, chìa tay phải đang đeo găng ra.
Tề Tuấn mỉm cười nắm tay ngọc thon thon, hơi khom lưng hôn lên mu bàn tay một cái “Kỷ niệm kết hôn vui vẻ”
Cô cười khanh khách, liếc Lạc Tử An một cái, sau đó quay về phía Tề Tuấn nghịch ngợm nháy mắt “Cảm ơn”
Tề Tuấn đứng thẳng người, hơi lạnh lùng nhìn thẳng Lạc Tử An, lễ phép nhưng lạnh băng phun ra một câu “Kỷ niệm kết hôn vui vẻ”
Lạc Tử An so với anh còn lạnh lùng hơn, thậm chí không thèm trả lời.
Mọi người lại xôn xao bàn luận.
Cuộc tình tay ba đặc thù trong tiểu thuyết lại xuất hiện trong cuộc sống, kế tiếp sẽ còn trò đùa giỡn nào nữa đây?
Đáng tiếc đã khiến bọn họ thất vọng.
Ba người biểu hiện khá căng thẳng, không tiếp xúc thêm nữa.
Lạc Tử An nói xong từ hoan nghênh, lập tức cùng Lãnh Như Tuyết nhảy điệu mở màn, hai người nói cười, ân ái như thường.
Tề Tuấn sau đó cũng không quấy rầy họ nữa, có nhiều cô gái ngưỡng mộ muốn khiêu vũ với anh, anh cũng vui mừng chấp nhận, thể hiện kỹ thuật cao siêu.
Chỉ có điều, cuộc dạ tiệc này ngoài mặt thì hòa thuận vui vẻ, đằng sau thì sóng lớn mãnh liệt, ai cũng cảm thấy một sự bất an, như thể sắp có sự kiện lớn xảy ra.\
Không khí kỳ quặc này khiến khách khứa khiêu vũ cũng không yên lòng, ánh mắt đảo lung tung.
“Xin lỗi, tới trễ” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên cắt đứt điệu nhảy của mọi người.
Lãnh Như Tuyết quay đầu lại, một bóng dáng đứng ở cửa đại sảnh, là anh trai của cô Lãnh Như Phong.
Ánh mắt cô sáng ngời, lập tức rời khỏi lồng ngực Lạc Tử An, như con chim khoan khoái chạy về phía Lãnh Như Phong, dang hai tay ra ôm “Anh, anh đến rồi, anh thực sự đã đến”
Cô vừa nhảy vừa cười, hoàn toàn quên mất quá khứ lạnh lùng xa cách, khóe mắt ướt át, tay ôm chặt cổ Lãnh Như Phong, đầu tựa vào hõm vai anh.
Năm năm, đây là lần đầu tiên Lãnh Như Phong xuất hiện ở Lạc gia.
Năm năm trước, Lãnh Thị được bảo vệ nhưng Lãnh Như Phong không thể tha thứ cho em gái “bán mình” cầu hòa bình, anh thà rơi vào cảnh bần cùng, đi ăn xin ngoài đường, còn hơn để em gái duy nhất rơi vào gia đình ác ma này, nhưng cô bé luôn nghe lời không biết uống lộn thuốc gì khăng khăng lựa chọn cuộc hôn nhân không được chúc phúc này.
Đến nay đã năm năm rồi.
“Tuyết Nhi, anh trai rất nhớ em” Thân hình Lãnh Như Phong cao to, mấy năm nay bị hành hạ khiến anh trở nên thon gầy “Em có khỏe không?”
Lãnh Như Tuyết gật đầu một cái.
Khỏe, cô dĩ nhiên rất khỏe.
Nhìn Lạc Khải Toàn và mẹ ngày đêm buồn bã đau khổ, để cho bọn họ tận mắt thấy bộ dạng cô và Lạc Tử An “ân ái dị thường”, cô sao có thể không khỏe cho được?
Cho dù trong lòng cô ngày ngày chảy máu, đó cũng vì sung sướng mà chảy, khiến cô cực kỳ thoải mái.
“Nhưng mà Tuyết Nhi, anh sống không tốt, rất không tốt” Lãnh Như Phong cau mày, sau đó khẽ đẩy cô ra, sải bước về phía Lạc Tử An, đưa cho hắn một tập hồ sơ thật dày “Lạc thiếu gia, ký hợp đồng với tôi đi, đây là cơ hội sống còn duy nhất của Lạc Thị”
Năm năm rồi. Anh nỗ lực suốt 5 năm, hợp tác với tổng công ty ở Hồng Kong, đánh cuộc toàn bộ gia sản, để chờ cơ hội đánh bại Lạc Gia.
Nghe vậy, khách khứa xung quanh xôn xao, vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào tập tài liệu.
Việc kinh doanh của Lạc Thị quả nhiên gặp vấn đề lớn rồi.
Nhưng chẳng phải Lãnh gia và Lạc gia kết thân sao? Sao lại trở thành đối đầu như vậy?
Có vẻ như Lãnh Như Phong tính thâu tóm Lạc Thị.
Ân oán của những gia đình giàu có, thật không biết thật giả ra sao?
Lạc Tử An cúi đầu nhận đống tài liệu, lại ngẩng đầu nhìn Lãnh Như Phong, cười một tiếng “Như Phong, tôi nhớ là chúng ta đã là bạn bè…”
“Đã từng, hôm nay không còn nữa” Lãnh Như Phong quả quyết cản lời hắn.
“Như Phong, cần gì phải tuyệt tình như vậy?”
Lạc Tử An là một đệ tử chính cống của phái chơi bời phóng túng, cũng không giỏi về sự nghiệp kinh doanh, Lạc Thị trên tay hắn bị lột sạch cũng là chuyện thường.
Ba năm trước, Lạc Khải Toàn đột nhiên bị bệnh, sau đó thân thể lại không được chăm sóc chu đào, đành giao công ty cho con trai duy nhất là Lạc Tử An.
Nhưng ông không thể ngờ nổi, một trong 5 đại tập đoàn lớn nhất Đài Loan như Lạc Thị chỉ hai năm đã rơi vào cảnh sắp đóng cửa.
Lạc Tử An không chút để ý, Lãnh Như Phong rắp tâm không tốt, cả đời hắn chỉ có hai đứa con, lại liên thủ đưa Lạc Thị lên đoạn đầu đài.
“Vậy sao? Lúc đầu chẳng phải các người còn tuyệt tình với Lãnh Thị hơn sao?” Lãnh Như Phong xì mũi coi thường. Điều này cũng đáng tán dương? Năm đó Lạc Khải Toàn có thể xem như gián tiếp hại chết cha anh.
“Như Phong” Lạc Tử An nhìn Lãnh Như Tuyết một cái rất hàm ý “Anh biết đấy, tôi cũng có kiên trì, dù có muốn bán Lạc Thị cũng sẽ không bán cho anh” Hắn cười thâm trầm “Tuyệt đối không bao giờ”
Không chỉ Lãnh Như Phong và Lãnh Như Tuyết có hận trong lòng, hắn cũng có.
Mẹ hắn quanh năm nằm trên giường bệnh, Nữ chủ nhân Tần Mân của Lãnh gia phải chịu phần lớn trách nhiệm.
Lãnh Như Phong mỉm cười “Oh. Bây giờ còn ai có thể cứu cậu”
Lạc Tử An từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua Lãnh Như Phong, nhìn ra phía sau anh.
Lãnh Như Phong kinh ngạc quay đầu lại, cửa đại sảnh lần nữa mở ra, một người đàn ông mặc một cây đen đi vào.
Cả đại sảnh im lặng hẳn đi.
Người đàn ông mặc toàn thân màu đen chỉ có khuy tay áo lóe ra ánh sáng đá quý, khuôn mặt anh tuấn, mặc dù không thể đẹp trai bằng Tề Tuấn, nhưng lại rất có khí khái nam tử, bất luận là mày kiếm, sống mũi cao ngất hay làn môi mỏng, đều như đao kiếm sắc bén.
Ngược lại ánh mắt anh lại không hề sắc, như mặt biển thâm trầm, mênh mông vô hạn, lại thâm sâu không thấy đáy.
Vừa nhìn thấy anh, trước mặt Lãnh Như Tuyết tối sầm, toàn bộ hơi sức như phút chốc bị rút sạch, thiếu chút thì ngã xuống, may mắn là Tề Tuấn không biết đã đến bên cạnh cô từ lúc nào đã đỡ phía sau.
“Chủ tịch tập đoàn Beau?” Một vị khách nam khẽ kêu lên.
Tập đoàn Beau, tập đoàn tài chính đứng thứ 2 của Mỹ. Một tháng trước, tập đoàn Beau tới Đài làm việc, hắn may mắn nhìn được vị chủ tịch mới nhậm chức 2 năm này.
Từ sau khi nhậm chức, vị chủ tịch này đã sáng lập ra thần thoại mới của giới tài chính, thẳng tay cải cách, khiến nguồn lợi tập đoàn thu được năm ngoái tăng vọt, tổng vốn lên tới gần 30 tỷ đô la. Theo điều tra thị trường, năm ngoái sở dĩ quỹ tăng trưởng tăng vọt là do áp dụng chính sách đa chiến lược, đan xen thống kê, và tập trung đầu tư vào thị trường chứng khoán Châu Á.
Chẳng lẽ lần này Lạc Thị cũng trở thành mục tiêu của họ mới khiến chủ tịch tự mình ‘giá lâm’?
“Dĩ Mặc?” Lãnh Như Phong kinh ngạc không kém gì Lãnh Như Tuyết nhìn người đàn ông mặc bộ đen đi tới.
“Sao lại là cậu?”
Cố Dĩ Mặc, đã từng là đàn em khóa dưới, là bạn trai của em gái.
Năm năm trước, em gái dứt khoát lựa chọn kết hôn với Lạc Tử An, cậu cũng biến mt tích.
Khi đ Lãnh Thị sp bị đng cửa, cha vừa mt, em gi lại bc đồng kết hn, mọi sự phin toi cứ ni đui nhau, ah cũng khng còn tm trạng đ nghĩ đến đn em ny.
Năm năm khng gặp, cậu từ một học sinh bnh thờng lc mnh một ci biến thnh chủ tịch tập đon Beau.
Sự biến đổi thn phận một trời một vực ny, so vi chim sẻ biến thnh phợng hong còn đng kinh ngạc hơn.
“Lãnh tin sinh, đã lu khng gặp” C Dĩ Mặc gật đầu vi anh, lễ độ m xa cch.
Thi độ cch xa ngn dặm ny khiến lòng Lãnh Nh Phong nặng trĩu.
Trc đy C Dĩ Mặc dù khng phải l thiếu nin nh nh mặt trời nhng lun tao nhã lễ độ, lun gọi anh l học trởng hoặc Lãnh đại ca, chứ khng gọi anh bng cch lạnh băng thế ny.
Xem ra, vi hn sự năm đ của em gi, hn đã bị tổn thơng nghim trọng.
C Dĩ Mặc cũng khng nhn lại anh, nh mt hng v phía Lạc Tử An “Ti c th cứu sng Lạc Thị, nhng ti mun thù lao”
“Thù lao thế no?” Lạc Tử An khẽ nhếch khe miệng, nh mt kh dò.
C Dĩ Mặc lặng lẽ quét nh mt khp đm đng một lợt, cui cùng từ từ rơi vào Lãnh Như Tuyết đang yếu ớt dựa vào vai Tề Tuấn. Trong mắt anh nhấp nhoáng một ngọn lửa “Tôi muốn người phụ nữ của anh”
Lời vừa nói ra, cả đại sảnh xôn xao, tâm trạng của đám đông sôi trào.
Mãi cho đến khi bị kéo lên một chiếc xe Benz, Lãnh Như Tuyết vẫn chưa tỉnh lại khỏi cơn mê.
Cô như bước chân vào mộng cảnh điên cuồng, trong đó một nửa là băng, một nửa là hỏa, hai thế lực đồng thời ngược đãi thân thể cô, cô vừa không ngừng run rẩy, vừa không ngừng đổ mồ hôi lạnh đầy trán và lòng bàn tay.
Năm năm rồi, Cố Dĩ Mặc không hề có tin tức gì, cô cho là anh đã hoàn toàn quên cô.
Suốt 5 năm, cô không có lấy một giấc ngủ yên ổn, trong mộng luôn là một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi không ngừng quấy nhiễu cô, khiến tim cô đau đớn.
Cố Dĩ Mặc lặng yên, là người thanh niên đầu tiên cô yêu, là người cướp đi nụ hôn đầu của cô, cũng là người đoạt mất cả trái tim cô, đã thành một người đàn ông trưởng thành trầm ổn.
Ánh mắt anh không còn đơn giản, mà thâm thúy như muốn dìm cô chết đuối trong đó.
Lúc này, một bàn tay to đè cổ cô, khiến cô bị buộc phải nhìn Cố Dĩ Mặc. Anh càng lúc càng đẹp trai, mặt đối mặt như vậy, chóp mũi gần như chạm vào nhau, vẻ đẹp của anh càng khiến cô không thể thở nổi.
Mặc dù bên cạnh cô phần lớn đều là những người đàn ông đẹp trai, anh trai Lãnh Như Phong lịch sự nho nhã, Lạc Tử An phong lưu phóng khoáng, Tề Tuấn càng tuấn mỹ không theo lẽ trời.
Nhưng, bọn họ đều không thể so sánh với người đàn ông trước mắt.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Cố Dĩ Mặc, tim Lãnh Như Tuyết đã đột nhiên đau đớn.
Vẻ đẹp của anh luôn khiến cô mê say, hơn nữa là đau lòng.
Trước kia đã vậy, bây giờ càng như thế.
Thân thể Lãnh Như Tuyết run cầm cập, khiến cho bàn tay to đang áp bức cô cũng run lây.
Cố Dĩ Mặc lại vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, không chút để ý hỏi “Còn yêu anh không?”
Nghe vậy, tim Lãnh Như Tuyết như bị một cây trâm đâm vào.
Cô không nghĩ rằng lần nữa gặp lại sẽ nói với nhau câu đầu tiên như vậy, cô nghĩ là anh sẽ tức giận chất vấn cô, hoặc khinh rẻ cô là loại phụ nữ hám của.
Còn yêu anh không?
Mắt cô cảm thấy cay cay, nhưng lại không rơi lệ, cô buồn cười nhưng không nặn nổi nụ cười.
Thấy ánh mắt thâm trầm của Cố Dĩ Mặc vẫn nhìn mình chằm chằm, cô trốn tránh nhìn đi chỗ khác.
“Nếu câu trả lời là phủ định, bây giờ em có thể xuống xe”
Lãnh Như Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu lên. Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, tuyệt đối không giống đang đùa.
Trong lòng cô phát hoảng, nắm chặt lại cánh tay anh “Không! Em không xuống xe! Có chết cũng không xuống”
Cô không có mặt mũi để nói chữ “yêu” đó, năm đó cô đã phản bội anh.
Nhưng mà, cô không muốn tiếp tục sống một mình nữa.
Nếu như Cố Dĩ Mặc không xuất hiện, cô cũng sẽ tiếp tục sống như một cái xác không hồn, nhưng anh đã xuất hiện, cho nên cô không thể buông anh ra nữa.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể.
Cố Dĩ Mặc với tay lấy hai tờ giấy đưa tới trước mặt cô “Ký đi”
Là thỏa thuận ly hôn.
Lãnh Như Tuyết hít sâu.
Trên thỏa thuận đã ký sẵn tên Lạc Tử An, xem ra từ lâu hắn đã tính toán đuổi kẻ sát tinh này ra khỏi nhà rồi.
Cô nhận lấy bút, nhanh chóng ghi ba chữ Lãnh Như Tuyết.
Thật là nực cười, ngày này năm năm trước bọn họ kết hôn, đúng ngày này năm năm sau bọn họ ly hôn.
“Em không có tiền hỗ trợ, cũng không có chút cổ phần nào ở Lãnh Thị” Cố Dĩ Mặc lạnh nhạt nói.
“Nói cách khác, bây giờ em hai bàn tay trắng?” Lãnh Như Tuyết lúc này mới nghiêm túc nhìn qua tờ thỏa thuận ly hôn, phía trên quả nhiên viết cô từ bỏ tất cả quyền lợi.
Ha ha ha…! Cô chắc là người duy nhất đến nội dung như thế nào cũng không thèm liếc một cái đã ký tên ly hôn.
“Hối hận?” Giọng Cố Dĩ Mặc lạnh đến nỗi không có lấy một chút ý tứ chê cười cũng chẳng có.
Lãnh Như Tuyết hít một hơi thật sâu, mỉm cười với anh “Vậy thì Cố tiên sinh, sau này anh có nguyện ý nuôi tôi không?”
Năm đó tình yêu của họ cuồng nhiệt, Cố Dĩ Mặc từng cười cô là đại tiểu thư không biết đến nỗi khổ nhân gian, cả ngày chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, ngộ nhỡ lạc phách, không hiểu sẽ sống ra sao.
Khi đó, Lãnh Như Tuyết lúm đồng tiền như hoa, bám chặt tay anh, ngọt ngào hỏi “Vậy thì Có tiên sinh, nếu quả thật có ngày như thế, anh có nguyện ý nuôi em không?”
Hồi tưởng lại quá khứ, Cố Dĩ Mặc lặng yên nhìn cô một cái, lặng lẽ nổ máy.
Thật kỳ quái, Lãnh Như Tuyết cong khóe miệng.
Vừa rồi cô vẫn còn ở Lạc gia ăn mừng kỷ niệm ngày kết hôn, bây giờ lại bị một người đàn ông khác bắt cóc, ngồi trong xe hắn diễn trò quý phụ bỏ trốn.
Hơn nữa, người đàn ông này còn không phải là ‘gian phu’ Tề Tuấn mà mọi người mong đợi trong suy nghĩ.
Xem ra, Lạc gia chẳng khác gì ổ gà bị lật?
Không biết ngày mai có thể lên trang đầu báo chí không, vậy thì, ngoài cái danh “hồ ly tinh”, cô vừa mạnh mẽ được thêm vào một tội danh nữa?
Năm đó cô và Lạc Tử An kết hôn chớp nhoáng, khiến cho một đám thiên kim nhà giàu và gái làng chơi hận không thể xé xác cô.
Năm đó, khi Lãnh Thị gặp phải nguy cơ cô gả cho Lạc đại thiếu gia, bây giờ Lạc Thị gặp nguy cơ, cô lại quăng Lạc đại thiếu gia, cùng giai vàng khác chạy mất, bất kể nhìn theo mặt nào, cô đều là một người phụ nữ xấu xa tiêu chuẩn.
Lãnh Như Tuyết vừa nghĩ vừa cười, khóe miệng cong một cách khác thường.
Kế tiếp thì sao? Cố Dĩ Mặc sẽ trừng phạt cô thế nào?
“Cố Dĩ Mặc, sao anh có thể tàn bạo như vậy? Chẳng phải anh nên mắng em là kẻ hay thay đổi hay phụ nữ xấu xa sao? Chúng ta gặp nhau như vậy, chẳng kích thích gì cả” Cô giơ tay chọc chọc người đàn ông đang chuyên tâm lái xe.
Cố Dĩ Mặc khóe miệng giật giật.
“Cố Dĩ Mặc, nói nhanh, anh rốt cuộc tính trả thù em thế nào? Thực ra thì anh cũng nghĩ thế nào về em…?” Cô làm ra vẻ đoan chính, học dáng vẻ lạnh lùng cục cằn của anh nói chuyện “Khụ, Lãnh Như Tuyết, tôi cảnh cáo cô, đừng hi vọng tôi còn yêu cô! Tôi chỉ muốn đùa giỡn cô, để em làm một nhân tình trong bóng tối, rồi sau đó dứt khoát bỏ rơi cô, khiến cho cô nếm trải mùi vị bị người khác vứt bỏ”
Mặt Cố Dĩ Mặc ngày càng đen, khóe miệng co giật mạnh.
Anh đã đánh giá thấp cô gái nhỏ này, bất kể trải qua bao nhiêu năm, cô vẫn có thể chọc giận được anh đến nỗi suýt không khống chế nổi bản thân.
Cô thật sự thông minh quá mức bình thường, hoàng toàn cướp mất lời thoại của anh.
“Này, Cố Dĩ Mặc, em nói có đúng không? Đây chính là lời thoại kinh điển trong những bộ phim nổi tiếng. Anh không thấy em nhàm chán chứ, lúc người khác nói chuyện yêu đương, em chỉ ngày ngày ôm TV xem phim truyền hình”
“Em nên cảm thấy may mắn vì vẫn còn được nhàn hạ ngồi xem TV”
Vẻ mặt say mê cuồng nhiệt của Lãnh Như Tuyết lập tức biến sắc, giống như đóa hoa đang cố gắng nở rộ, nửa chừng bị khô héo.
Cô nên làm gì? Nói gì? Tỏ ra thế nào đây?
Nếu không thể hiện như một cô gái ngu ngốc, cô sợ mình sẽ hỏng mất.
Trong lòng cô lúc này như bão và động đất cấp 12, vừa muốn khóc, vừa muốn cười, vừa muốn ôm lấy Cố Dĩ Mặc thật chặt, lại vừa muốn đẩy anh ra.
Cô cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Tại sao Cố Dĩ Mặc vẫn có thể trầm tĩnh lạnh lùng, mặt không biến sắc được như vậy.
Cố Dĩ Mặc… Cố Dĩ Mặc…
Tim cô rỉ máu.
Năm năm trước, khi cô bán linh hồn mình cho quỷ satan cũng đã mất đi cơ hội yêu anh và được anh yêu.
Thù hận là một con rắn độc, kéo cô vào bóng tối vô tận, mà sao cô lại kéo theo anh vào chứ? Cho nên cô không thể không rời bỏ anh.
Mà những điều đó, anh biết không?
Cố Dĩ Mặc…
Tại sao 5 năm sau còn xuất hiện trước mặt cô, khiến cho tất cả sự kiên cường của cô đều sụp đổ?
Lãnh Như Tuyết cúi đầu, vùi mặt vào hai bàn tay. Nước mắt không chảy ra được như hóa thành máu chảy ngược vào trong.
“Không thể? Tại sao tôi lại tuyệt đối không được kết hôn với Lạc Tử An?” Thiếu nữ thanh lệ tóc dài đen nhánh khuôn mặt lạnh lùng, mặc dù chỉ hơi cau mày, nhưng lại tản ra khí thế như cuồng phong Bắc cực.
Cô mới 18, 19 tuổi, thân hình cao ráo thon thả, rt xinh đẹp, đờng cong gần nh hon mỹ, khun mặt mi nhn thanh tú rực rỡ, nhng khi nhn kỹ th lại kh cỡng khỏi bị hp dẫn, c khng đẹp mỹ miu nhng v cùng quyến rũ.
V còn ít tuổi nn rt trẻ trung, sự tức giận trong đy mt thm trầm cũng từ từ biến mt.
Ngồi đi diện c, một đi nam nữ trung nin khng kim chế nổi run rẩy, nh th c luồng gi lạnh từ lòng bn chn lan ln tận đầu.
“Tuyết nhi…” Ngời phụ nữ c vi phần tơng tự vi c vẫn rt xinh đẹp, hơn nữa lại c sự đim đạm của phụ nữ ln tuổi, nhng trong đy mt thp thỏm lo u v khun mặt ti nhợt khiến b nh gi thm vi tuổi “Con chẳng phải c bạn trai ? Tn l… C… C g đ, khng phải sao? Chẳng phải con rt yu n, đ gặp đợc n m nửa đm cũng chui cửa sổ chạy đi ?”
“C Dĩ Mặc?” Ánh mt c ti sầm lại, tựa nh c một nỗi khổ khng th thừa nhận bp nt mnh. C lạnh lùng cời “Hiếm c nha, mẹ, mẹ vẫn còn nh con c một ngời bạn trai, lại cng kh hơn còn nh đợc anh ta họ g”
Trn mặt ngời phụ nữ thong qua một nét kh chịu, lúng túng. Cậu bé kia v con gái đã qua lại với nhau 4 năm trời, bà vẫn không nhớ nổi tên hắn, có lẽ thật sự là sơ sót của bà, nhưng mà, lúc này hắn trở thành lợi thế duy nhất của bà.
Bà xúc động tiến lên nắm tay con gái, còn muốn nói thêm nhiều nhưng lại bị cô giật ra, như vừa động vào thứ gì rất bẩn thỉu.
“Đừng động vào con” Giọng cô sắc nhọn, lạnh lùng.
“Như Tuyết, sao con lại đối xử như vậy với mẹ?” Người đàn ông trung niên vốn thờ ơ lạnh nhạt cuối cùng cũng không kìm được mở miệng.
Dáng người ông cao lớn, hơi mập, nhưng so với những người đàn ông trung niên cùng thế hệ thì xuất sắc hơn nhiều, hơn nữa còn có khuôn mặt anh tuấn, cộng với sự khoáng đạt khí phách rõ rệt.
“Hư. Chú Lạc chẳng lẽ lại đau lòng cho mẹ con rồi?” Trong đáy mắt cô rõ ràng có sự châm biếm “Chẳng phải chú không hoan nghênh nàng dâu như con, không có ý định nói chuyện với con sao?”
“Như Tuyết” Lạc Khải Toàn nhíu mày “Con không thể kết hôn với Tử An, nếu con muốn cứu vãn Lãnh Thị, ta có thể đáp ứng con…”
“Cảm ơn chú, nhưng sao con có thể trắng trợn lợi dụng sự tốt bụng của chú chứ? Lãnh Thị bị người ta hãm hại, thiếu hụt hơn 10 tỷ, nếu con không bán thân cứu nhà, thì sao có thể trả đại ân đại đức của chú đây?” Sắc mặt Lãnh Như Tuyết càng thêm nghiêm túc, chỉ cần nghĩ tới khuôn mặt hoàn toàn biến đổi sau vụ tai nạn của cha mà cô hận nghiến răng nghiến lợi.
Cha… Người từ nhỏ luôn yêu thương cô, yêu mẹ cô, chỉ hận không thể đưa toàn bộ châu báu trên thế giới đến trước mặt mẹ cô, lại bị người ta liên thủ hãm hại, tức đến hộc máu không ngừng, trên đường đưa đến bệnh viện lại gặp tai nạn qua đời.
Còn cả người anh trai thân yêu của cô, vì ngăn cơn sóng dữ, suốt ba tháng ở lại công ty, lo lắng cho sản nghiệp gia đình đến tiều tụy, mà không lại được với ý định thâu tóm Lãnh Thị của người đàn ông trước mắt này, mơ ước trở thành đại tập đoàn số một Đài Loan, anh trại bị bại thảm hại, từng nhìn cô với khuôn mặt tươi cười còn khó coi hơn cả khóc nói “Tuyết Nhi, trên thế giới này không có tình nghĩa, chỉ có tiền bạc và quyền thế…”
Lãnh NhưTuyết nắm chặt quả đấm, toàn thân lạnh như băng, thân thể không kiềm chế nổi run rẩy, nhưng cô lại cắn răng quay ra cười duyên với Lạc Khải Toàn.
“Chú Lạc, chú không biết đấy chứ, là Tử An cầu hôn với cháu, Lạc thiếu gia danh tiếng lẫy lừng đó. Anh ấy đẹp trai mê hồn, tác phong nhanh nhẹn, bao nhiêu thiên kim tiểu thư mong được gả cho anh ấy, thế nhưng hôm qua anh ấy lại quỳ xuống cầu hôn với cháu! Chú nói xem, cháu làm sao có thể kháng cự lại mị lực của anh ấy đây?”
Cô đứng lên, bước tới trước mặt Lạc Khải Toàn, vẻ mặt rõ ràng rất vui vẻ, nhưng ánh mắt càng rét lạnh thêm.
“Như chú Lạc đây, chỉ cần chú ngoắc ngón tay, sợ là từ những tiểu thư cho đến những phu nhân giàu có đều muốn ôm ấp yêu thương với chú ấy chứ? Nghe nói từ khi còn bé mị lực của chú đã không ngừng vươn xa, anh nhà hoàn toàn di truyền dòng máu của chú. Lúc anh ấy cầu hôn với cháu, cháu xúc động muốn chết, đúng là một người phụ nữ đáng tự hào nhất, không phải sao?”
Nói xong, Lãnh Như Tuyết quay đầu lại, ánh mắt như dao, đâm vào lòng Tần Mân mẹ cô.
Báo ứng! Đây đều là báo ứng sao? Tần Mân ôm mặt khóc.
“Tuyết Nhi… Tuyết Nhi… Không được! Con không thể lấy Lạc Tử An, không thể, nó… nó là…”
“Anh ta là anh trai cùng cha khác mẹ với con, phải không?”
Giọng cô lạnh nhạt khiến đôi nam nữ này đồng thời hoảng sợ, đứng lên kinh hoàng nhìn cô.
“Tuyết Nhi, con…”
“Con biết?”
Lãnh Như Tuyết khẽ cười, đến trước cửa sổ sát đất. Ánh mặt trời bên ngoài sáng chói khiến cô hoa mắt chóng mặt.
“Thế giới này thật tốt đẹp, không phải sao?”
Cô quay đầu lại, nở một nụ cười kiều mỵ, nhưng lại làm cho bọn họ lạnh đến thấu xương.
“Con, Lãnh Như Tuyết, nhất định phải lấy Lạc Tử An, làm thiếu phu nhân của Lạc gia, trở thành cô dâu có một nửa dòng máu của anh trai, hai người đừng nghĩ ngăn cản được con, nếu không, chúng con sẽ tiết lộ bí mật này cho đám tạp chí lá cải. Đầu tiên là cha mẹ thông dâm, rồi thành anh em loạn luân, ha, trò hề luân lý tuyệt cỡ nào?”
Nghe vậy, sắc mặt Lạc Khải Toàn tái xanh.
Lãnh Như Tuyết lần nữa đến trước mặt ông, ngẩng đầu nhìn, ngọt ngào gọi một tiếng “Cha”
Lạc Khải Toàn chấn động toàn thân.
Lãnh Như Tuyết tiếp tục đến trước mặt mẹ, như cô gái nhỏ làm lũng gọi “Mẹ”
Đôi môi Tần Mân đã sắp bị cắn nát, nước mắt không ngừng rơi.
“Chúng ta chẳng phải chân chính là một nhà sao? Hahaha! Các người hãy mở to mắt mà nhìn, nhìn cho cẩn thận, con gái các người sẽ cùng anh trai diễn thật tốt vở tuồng loạn luân thế nào”
Tất cả những kẻ gây tổn thương cho cha và anh trai, chờ mà xuống địa ngục đi. Tôi sẽ ở Địa ngục chờ các người.
Năm năm sau
Bữa tiệc Lạc gia, đồng thời là kỷ niệm 5 năm ngày cưới của Lạc Tử An và Lãnh Như Tuyết.
Trong xã hội thượng lưu, công tử đào hoa nổi tiếng sau khi kết hôn đột nhiên trở thành người đàn ông tốt của gia đình, chẳng những không hề có scandal tình ái truyền ra, thậm chí 5 năm qua còn một mực thủy chung, cng chiu vợ yu ln tận trời.
Nhn xem, lần ny kỷ niệm ngy ci, lại trng trợn mở tiệc mời khch khứa, cử hnh dạ tiệc ho hoa.
Rợu tt mn ngon, vy o rực rỡ, quý ng, phu nhn, cng tử, thin kim, đúng l cảnh tợng đặc trng của xã hội thợng lu.
Chỉ c điu, bữa tiệc năm nay khc hẳn năm trc, những khun mặt tơi cời nịnh ht trc đy lạnh hơn một chút, nh mt cũng c vẻ lạnh lùng nh mun xem kịch vui, cc b cc c bn luận xn xao cả tòa nh.
“Nghe ni g khng? Thy bảo tin vn của Lạc thị khng đủ, nội bộ bị tổn hao nghim trọng”
“Đúng vậy, ti cũng nghe chồng ni long thong hnh nh ngn hng quan trọng nht, ba cng ty ln điện tử v kinh doanh đu bị ảnh hởng nghim trọng.”
“Xem năm nay Lạc thiếu gia còn c th tặng qu g cho loại yu tinh đ? Hn sẽ khng mua lại vơng miện đ quý của nữ hong Anh quc chứ?”
“ha ha ha… nghe ni Lạc thiếu phu nhn rt mập mờ vi cậu minh tinh nổi tiếng đ”
“C khi no c ta pht hiện gia đnh chồng khng ổn, định chiếm một khoản bỏ trn vi tnh nhân không?”
“Này này này! Nhìn kìa”
Đám người chợt xôn xao, tầm mắt mọi người đều dồn về phía đại sảnh.
Một trang nam tử cao lớn mặc vest trắng đi tới, hắn chải đầu tóc gọn gàng về sau, nhưng có vài sợi bướng bỉnh tung ra, rơi trên sống mũi cao, che mất nửa con mắt thâm thúy.
Nhỉn rõ dung mạo hắn, đám đông xôn xao trở nên yên tĩnh kỳ dị.
Người đàn ông này thật sự quá đẹp trai, chỉ có điều cặp mắt thâm thúy hơi u buồn, đủ để khiến toàn bộ phái nữ trong đại sảnh điên đảo, đừng nói là sống mũi cao thẳng mà đôi môi khẽ mím hoàn toàn khiến người ta không rời nổi ánh mắt.
Đây là siêu sao thần tượng mới nổi ở Châu Á, xuất thân là người mẫu, sau một bộ phim truyền hình thần tượng mà tên tuổi nổi như cồn, tiếp đó lại nhờ một bộ phim khác mà chiếm giữ trái tim của phái nữ toàn Châu Á.
“Đó, trời ạ”
“Tề Tuấn”
“Thật sự là Tề Tuấn”
“A, anh ấy nhìn về phía này”
“Không được, không được, tim tôi đập nhanh quá”
“Hắn ngang nhiên xuất hiện ở đây, thật to gan”
“Chẳng lẽ hắn thật sự cùng Lạc thiếu phu nhân…”
“Ai da, nhìn kìa, chủ nhà thật sự đang xuống”
Tầm mắt mọi người lần nữa dời đi, nhìn về phía cửa cầu thang tầng 2, một đôi vợ chồng trẻ tuổi như ngọc bích cùng đi xuống.
Lạc Tử An và Lãnh Như Tuyết mặc màu xám bạc cùng màu lam đậm phối hợp.
Lãnh Như Tuyết búi tóc thật cao, gài một chiếc trâm màu lam, nhìn kỹ sẽ phát hiện chiếc trâm có hình con nhện. Vòng tai đá quý màu lam, vòng cổ bạch kim với mặt là một giọt lệ xanh ngọc, chiếc váy ôm sát màu xám bạc dài, ngực trễ, lúc bước đi có thấp thoáng để lộ cặp chân thon dài trắng như tuyết.
Dung nhanh lạnh lùng như tuyết, đôi mắt lúng liếng khiến người khác hồn siêu phách lạc, đôi môi đỏ tươi khiến người ta chỉ muốn cắn một cái, cô vừa xuất hiện, không dưới nửa số khách khứa nam giới âm thầm hít không khí.
Lãnh Như Tuyết, chính cống là yêu tinh hấp dẫn đàn ông.
Cao hơn cô một cái đầu Lạc Tử An tuấn mỹ phong lưu, đôi mắt đào hoa đã từng mê hoặc không ít phụ nữ, hôm nay lại trở nên nồng nàn chân tình, biểu cảm như thể anh là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới.
Tề Tuấn đi tới trước cầu thang, nhìn bọn họ chậm rãi đi xuống.
Lãnh Như Tuyết nhìn thấy anh, thản nhiên cười, chìa tay phải đang đeo găng ra.
Tề Tuấn mỉm cười nắm tay ngọc thon thon, hơi khom lưng hôn lên mu bàn tay một cái “Kỷ niệm kết hôn vui vẻ”
Cô cười khanh khách, liếc Lạc Tử An một cái, sau đó quay về phía Tề Tuấn nghịch ngợm nháy mắt “Cảm ơn”
Tề Tuấn đứng thẳng người, hơi lạnh lùng nhìn thẳng Lạc Tử An, lễ phép nhưng lạnh băng phun ra một câu “Kỷ niệm kết hôn vui vẻ”
Lạc Tử An so với anh còn lạnh lùng hơn, thậm chí không thèm trả lời.
Mọi người lại xôn xao bàn luận.
Cuộc tình tay ba đặc thù trong tiểu thuyết lại xuất hiện trong cuộc sống, kế tiếp sẽ còn trò đùa giỡn nào nữa đây?
Đáng tiếc đã khiến bọn họ thất vọng.
Ba người biểu hiện khá căng thẳng, không tiếp xúc thêm nữa.
Lạc Tử An nói xong từ hoan nghênh, lập tức cùng Lãnh Như Tuyết nhảy điệu mở màn, hai người nói cười, ân ái như thường.
Tề Tuấn sau đó cũng không quấy rầy họ nữa, có nhiều cô gái ngưỡng mộ muốn khiêu vũ với anh, anh cũng vui mừng chấp nhận, thể hiện kỹ thuật cao siêu.
Chỉ có điều, cuộc dạ tiệc này ngoài mặt thì hòa thuận vui vẻ, đằng sau thì sóng lớn mãnh liệt, ai cũng cảm thấy một sự bất an, như thể sắp có sự kiện lớn xảy ra.\
Không khí kỳ quặc này khiến khách khứa khiêu vũ cũng không yên lòng, ánh mắt đảo lung tung.
“Xin lỗi, tới trễ” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên cắt đứt điệu nhảy của mọi người.
Lãnh Như Tuyết quay đầu lại, một bóng dáng đứng ở cửa đại sảnh, là anh trai của cô Lãnh Như Phong.
Ánh mắt cô sáng ngời, lập tức rời khỏi lồng ngực Lạc Tử An, như con chim khoan khoái chạy về phía Lãnh Như Phong, dang hai tay ra ôm “Anh, anh đến rồi, anh thực sự đã đến”
Cô vừa nhảy vừa cười, hoàn toàn quên mất quá khứ lạnh lùng xa cách, khóe mắt ướt át, tay ôm chặt cổ Lãnh Như Phong, đầu tựa vào hõm vai anh.
Năm năm, đây là lần đầu tiên Lãnh Như Phong xuất hiện ở Lạc gia.
Năm năm trước, Lãnh Thị được bảo vệ nhưng Lãnh Như Phong không thể tha thứ cho em gái “bán mình” cầu hòa bình, anh thà rơi vào cảnh bần cùng, đi ăn xin ngoài đường, còn hơn để em gái duy nhất rơi vào gia đình ác ma này, nhưng cô bé luôn nghe lời không biết uống lộn thuốc gì khăng khăng lựa chọn cuộc hôn nhân không được chúc phúc này.
Đến nay đã năm năm rồi.
“Tuyết Nhi, anh trai rất nhớ em” Thân hình Lãnh Như Phong cao to, mấy năm nay bị hành hạ khiến anh trở nên thon gầy “Em có khỏe không?”
Lãnh Như Tuyết gật đầu một cái.
Khỏe, cô dĩ nhiên rất khỏe.
Nhìn Lạc Khải Toàn và mẹ ngày đêm buồn bã đau khổ, để cho bọn họ tận mắt thấy bộ dạng cô và Lạc Tử An “ân ái dị thường”, cô sao có thể không khỏe cho được?
Cho dù trong lòng cô ngày ngày chảy máu, đó cũng vì sung sướng mà chảy, khiến cô cực kỳ thoải mái.
“Nhưng mà Tuyết Nhi, anh sống không tốt, rất không tốt” Lãnh Như Phong cau mày, sau đó khẽ đẩy cô ra, sải bước về phía Lạc Tử An, đưa cho hắn một tập hồ sơ thật dày “Lạc thiếu gia, ký hợp đồng với tôi đi, đây là cơ hội sống còn duy nhất của Lạc Thị”
Năm năm rồi. Anh nỗ lực suốt 5 năm, hợp tác với tổng công ty ở Hồng Kong, đánh cuộc toàn bộ gia sản, để chờ cơ hội đánh bại Lạc Gia.
Nghe vậy, khách khứa xung quanh xôn xao, vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào tập tài liệu.
Việc kinh doanh của Lạc Thị quả nhiên gặp vấn đề lớn rồi.
Nhưng chẳng phải Lãnh gia và Lạc gia kết thân sao? Sao lại trở thành đối đầu như vậy?
Có vẻ như Lãnh Như Phong tính thâu tóm Lạc Thị.
Ân oán của những gia đình giàu có, thật không biết thật giả ra sao?
Lạc Tử An cúi đầu nhận đống tài liệu, lại ngẩng đầu nhìn Lãnh Như Phong, cười một tiếng “Như Phong, tôi nhớ là chúng ta đã là bạn bè…”
“Đã từng, hôm nay không còn nữa” Lãnh Như Phong quả quyết cản lời hắn.
“Như Phong, cần gì phải tuyệt tình như vậy?”
Lạc Tử An là một đệ tử chính cống của phái chơi bời phóng túng, cũng không giỏi về sự nghiệp kinh doanh, Lạc Thị trên tay hắn bị lột sạch cũng là chuyện thường.
Ba năm trước, Lạc Khải Toàn đột nhiên bị bệnh, sau đó thân thể lại không được chăm sóc chu đào, đành giao công ty cho con trai duy nhất là Lạc Tử An.
Nhưng ông không thể ngờ nổi, một trong 5 đại tập đoàn lớn nhất Đài Loan như Lạc Thị chỉ hai năm đã rơi vào cảnh sắp đóng cửa.
Lạc Tử An không chút để ý, Lãnh Như Phong rắp tâm không tốt, cả đời hắn chỉ có hai đứa con, lại liên thủ đưa Lạc Thị lên đoạn đầu đài.
“Vậy sao? Lúc đầu chẳng phải các người còn tuyệt tình với Lãnh Thị hơn sao?” Lãnh Như Phong xì mũi coi thường. Điều này cũng đáng tán dương? Năm đó Lạc Khải Toàn có thể xem như gián tiếp hại chết cha anh.
“Như Phong” Lạc Tử An nhìn Lãnh Như Tuyết một cái rất hàm ý “Anh biết đấy, tôi cũng có kiên trì, dù có muốn bán Lạc Thị cũng sẽ không bán cho anh” Hắn cười thâm trầm “Tuyệt đối không bao giờ”
Không chỉ Lãnh Như Phong và Lãnh Như Tuyết có hận trong lòng, hắn cũng có.
Mẹ hắn quanh năm nằm trên giường bệnh, Nữ chủ nhân Tần Mân của Lãnh gia phải chịu phần lớn trách nhiệm.
Lãnh Như Phong mỉm cười “Oh. Bây giờ còn ai có thể cứu cậu”
Lạc Tử An từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua Lãnh Như Phong, nhìn ra phía sau anh.
Lãnh Như Phong kinh ngạc quay đầu lại, cửa đại sảnh lần nữa mở ra, một người đàn ông mặc một cây đen đi vào.
Cả đại sảnh im lặng hẳn đi.
Người đàn ông mặc toàn thân màu đen chỉ có khuy tay áo lóe ra ánh sáng đá quý, khuôn mặt anh tuấn, mặc dù không thể đẹp trai bằng Tề Tuấn, nhưng lại rất có khí khái nam tử, bất luận là mày kiếm, sống mũi cao ngất hay làn môi mỏng, đều như đao kiếm sắc bén.
Ngược lại ánh mắt anh lại không hề sắc, như mặt biển thâm trầm, mênh mông vô hạn, lại thâm sâu không thấy đáy.
Vừa nhìn thấy anh, trước mặt Lãnh Như Tuyết tối sầm, toàn bộ hơi sức như phút chốc bị rút sạch, thiếu chút thì ngã xuống, may mắn là Tề Tuấn không biết đã đến bên cạnh cô từ lúc nào đã đỡ phía sau.
“Chủ tịch tập đoàn Beau?” Một vị khách nam khẽ kêu lên.
Tập đoàn Beau, tập đoàn tài chính đứng thứ 2 của Mỹ. Một tháng trước, tập đoàn Beau tới Đài làm việc, hắn may mắn nhìn được vị chủ tịch mới nhậm chức 2 năm này.
Từ sau khi nhậm chức, vị chủ tịch này đã sáng lập ra thần thoại mới của giới tài chính, thẳng tay cải cách, khiến nguồn lợi tập đoàn thu được năm ngoái tăng vọt, tổng vốn lên tới gần 30 tỷ đô la. Theo điều tra thị trường, năm ngoái sở dĩ quỹ tăng trưởng tăng vọt là do áp dụng chính sách đa chiến lược, đan xen thống kê, và tập trung đầu tư vào thị trường chứng khoán Châu Á.
Chẳng lẽ lần này Lạc Thị cũng trở thành mục tiêu của họ mới khiến chủ tịch tự mình ‘giá lâm’?
“Dĩ Mặc?” Lãnh Như Phong kinh ngạc không kém gì Lãnh Như Tuyết nhìn người đàn ông mặc bộ đen đi tới.
“Sao lại là cậu?”
Cố Dĩ Mặc, đã từng là đàn em khóa dưới, là bạn trai của em gái.
Năm năm trước, em gái dứt khoát lựa chọn kết hôn với Lạc Tử An, cậu cũng biến mt tích.
Khi đ Lãnh Thị sp bị đng cửa, cha vừa mt, em gi lại bc đồng kết hn, mọi sự phin toi cứ ni đui nhau, ah cũng khng còn tm trạng đ nghĩ đến đn em ny.
Năm năm khng gặp, cậu từ một học sinh bnh thờng lc mnh một ci biến thnh chủ tịch tập đon Beau.
Sự biến đổi thn phận một trời một vực ny, so vi chim sẻ biến thnh phợng hong còn đng kinh ngạc hơn.
“Lãnh tin sinh, đã lu khng gặp” C Dĩ Mặc gật đầu vi anh, lễ độ m xa cch.
Thi độ cch xa ngn dặm ny khiến lòng Lãnh Nh Phong nặng trĩu.
Trc đy C Dĩ Mặc dù khng phải l thiếu nin nh nh mặt trời nhng lun tao nhã lễ độ, lun gọi anh l học trởng hoặc Lãnh đại ca, chứ khng gọi anh bng cch lạnh băng thế ny.
Xem ra, vi hn sự năm đ của em gi, hn đã bị tổn thơng nghim trọng.
C Dĩ Mặc cũng khng nhn lại anh, nh mt hng v phía Lạc Tử An “Ti c th cứu sng Lạc Thị, nhng ti mun thù lao”
“Thù lao thế no?” Lạc Tử An khẽ nhếch khe miệng, nh mt kh dò.
C Dĩ Mặc lặng lẽ quét nh mt khp đm đng một lợt, cui cùng từ từ rơi vào Lãnh Như Tuyết đang yếu ớt dựa vào vai Tề Tuấn. Trong mắt anh nhấp nhoáng một ngọn lửa “Tôi muốn người phụ nữ của anh”
Lời vừa nói ra, cả đại sảnh xôn xao, tâm trạng của đám đông sôi trào.
Mãi cho đến khi bị kéo lên một chiếc xe Benz, Lãnh Như Tuyết vẫn chưa tỉnh lại khỏi cơn mê.
Cô như bước chân vào mộng cảnh điên cuồng, trong đó một nửa là băng, một nửa là hỏa, hai thế lực đồng thời ngược đãi thân thể cô, cô vừa không ngừng run rẩy, vừa không ngừng đổ mồ hôi lạnh đầy trán và lòng bàn tay.
Năm năm rồi, Cố Dĩ Mặc không hề có tin tức gì, cô cho là anh đã hoàn toàn quên cô.
Suốt 5 năm, cô không có lấy một giấc ngủ yên ổn, trong mộng luôn là một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi không ngừng quấy nhiễu cô, khiến tim cô đau đớn.
Cố Dĩ Mặc lặng yên, là người thanh niên đầu tiên cô yêu, là người cướp đi nụ hôn đầu của cô, cũng là người đoạt mất cả trái tim cô, đã thành một người đàn ông trưởng thành trầm ổn.
Ánh mắt anh không còn đơn giản, mà thâm thúy như muốn dìm cô chết đuối trong đó.
Lúc này, một bàn tay to đè cổ cô, khiến cô bị buộc phải nhìn Cố Dĩ Mặc. Anh càng lúc càng đẹp trai, mặt đối mặt như vậy, chóp mũi gần như chạm vào nhau, vẻ đẹp của anh càng khiến cô không thể thở nổi.
Mặc dù bên cạnh cô phần lớn đều là những người đàn ông đẹp trai, anh trai Lãnh Như Phong lịch sự nho nhã, Lạc Tử An phong lưu phóng khoáng, Tề Tuấn càng tuấn mỹ không theo lẽ trời.
Nhưng, bọn họ đều không thể so sánh với người đàn ông trước mắt.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Cố Dĩ Mặc, tim Lãnh Như Tuyết đã đột nhiên đau đớn.
Vẻ đẹp của anh luôn khiến cô mê say, hơn nữa là đau lòng.
Trước kia đã vậy, bây giờ càng như thế.
Thân thể Lãnh Như Tuyết run cầm cập, khiến cho bàn tay to đang áp bức cô cũng run lây.
Cố Dĩ Mặc lại vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, không chút để ý hỏi “Còn yêu anh không?”
Nghe vậy, tim Lãnh Như Tuyết như bị một cây trâm đâm vào.
Cô không nghĩ rằng lần nữa gặp lại sẽ nói với nhau câu đầu tiên như vậy, cô nghĩ là anh sẽ tức giận chất vấn cô, hoặc khinh rẻ cô là loại phụ nữ hám của.
Còn yêu anh không?
Mắt cô cảm thấy cay cay, nhưng lại không rơi lệ, cô buồn cười nhưng không nặn nổi nụ cười.
Thấy ánh mắt thâm trầm của Cố Dĩ Mặc vẫn nhìn mình chằm chằm, cô trốn tránh nhìn đi chỗ khác.
“Nếu câu trả lời là phủ định, bây giờ em có thể xuống xe”
Lãnh Như Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu lên. Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, tuyệt đối không giống đang đùa.
Trong lòng cô phát hoảng, nắm chặt lại cánh tay anh “Không! Em không xuống xe! Có chết cũng không xuống”
Cô không có mặt mũi để nói chữ “yêu” đó, năm đó cô đã phản bội anh.
Nhưng mà, cô không muốn tiếp tục sống một mình nữa.
Nếu như Cố Dĩ Mặc không xuất hiện, cô cũng sẽ tiếp tục sống như một cái xác không hồn, nhưng anh đã xuất hiện, cho nên cô không thể buông anh ra nữa.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể.
Cố Dĩ Mặc với tay lấy hai tờ giấy đưa tới trước mặt cô “Ký đi”
Là thỏa thuận ly hôn.
Lãnh Như Tuyết hít sâu.
Trên thỏa thuận đã ký sẵn tên Lạc Tử An, xem ra từ lâu hắn đã tính toán đuổi kẻ sát tinh này ra khỏi nhà rồi.
Cô nhận lấy bút, nhanh chóng ghi ba chữ Lãnh Như Tuyết.
Thật là nực cười, ngày này năm năm trước bọn họ kết hôn, đúng ngày này năm năm sau bọn họ ly hôn.
“Em không có tiền hỗ trợ, cũng không có chút cổ phần nào ở Lãnh Thị” Cố Dĩ Mặc lạnh nhạt nói.
“Nói cách khác, bây giờ em hai bàn tay trắng?” Lãnh Như Tuyết lúc này mới nghiêm túc nhìn qua tờ thỏa thuận ly hôn, phía trên quả nhiên viết cô từ bỏ tất cả quyền lợi.
Ha ha ha…! Cô chắc là người duy nhất đến nội dung như thế nào cũng không thèm liếc một cái đã ký tên ly hôn.
“Hối hận?” Giọng Cố Dĩ Mặc lạnh đến nỗi không có lấy một chút ý tứ chê cười cũng chẳng có.
Lãnh Như Tuyết hít một hơi thật sâu, mỉm cười với anh “Vậy thì Cố tiên sinh, sau này anh có nguyện ý nuôi tôi không?”
Năm đó tình yêu của họ cuồng nhiệt, Cố Dĩ Mặc từng cười cô là đại tiểu thư không biết đến nỗi khổ nhân gian, cả ngày chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, ngộ nhỡ lạc phách, không hiểu sẽ sống ra sao.
Khi đó, Lãnh Như Tuyết lúm đồng tiền như hoa, bám chặt tay anh, ngọt ngào hỏi “Vậy thì Có tiên sinh, nếu quả thật có ngày như thế, anh có nguyện ý nuôi em không?”
Hồi tưởng lại quá khứ, Cố Dĩ Mặc lặng yên nhìn cô một cái, lặng lẽ nổ máy.
Thật kỳ quái, Lãnh Như Tuyết cong khóe miệng.
Vừa rồi cô vẫn còn ở Lạc gia ăn mừng kỷ niệm ngày kết hôn, bây giờ lại bị một người đàn ông khác bắt cóc, ngồi trong xe hắn diễn trò quý phụ bỏ trốn.
Hơn nữa, người đàn ông này còn không phải là ‘gian phu’ Tề Tuấn mà mọi người mong đợi trong suy nghĩ.
Xem ra, Lạc gia chẳng khác gì ổ gà bị lật?
Không biết ngày mai có thể lên trang đầu báo chí không, vậy thì, ngoài cái danh “hồ ly tinh”, cô vừa mạnh mẽ được thêm vào một tội danh nữa?
Năm đó cô và Lạc Tử An kết hôn chớp nhoáng, khiến cho một đám thiên kim nhà giàu và gái làng chơi hận không thể xé xác cô.
Năm đó, khi Lãnh Thị gặp phải nguy cơ cô gả cho Lạc đại thiếu gia, bây giờ Lạc Thị gặp nguy cơ, cô lại quăng Lạc đại thiếu gia, cùng giai vàng khác chạy mất, bất kể nhìn theo mặt nào, cô đều là một người phụ nữ xấu xa tiêu chuẩn.
Lãnh Như Tuyết vừa nghĩ vừa cười, khóe miệng cong một cách khác thường.
Kế tiếp thì sao? Cố Dĩ Mặc sẽ trừng phạt cô thế nào?
“Cố Dĩ Mặc, sao anh có thể tàn bạo như vậy? Chẳng phải anh nên mắng em là kẻ hay thay đổi hay phụ nữ xấu xa sao? Chúng ta gặp nhau như vậy, chẳng kích thích gì cả” Cô giơ tay chọc chọc người đàn ông đang chuyên tâm lái xe.
Cố Dĩ Mặc khóe miệng giật giật.
“Cố Dĩ Mặc, nói nhanh, anh rốt cuộc tính trả thù em thế nào? Thực ra thì anh cũng nghĩ thế nào về em…?” Cô làm ra vẻ đoan chính, học dáng vẻ lạnh lùng cục cằn của anh nói chuyện “Khụ, Lãnh Như Tuyết, tôi cảnh cáo cô, đừng hi vọng tôi còn yêu cô! Tôi chỉ muốn đùa giỡn cô, để em làm một nhân tình trong bóng tối, rồi sau đó dứt khoát bỏ rơi cô, khiến cho cô nếm trải mùi vị bị người khác vứt bỏ”
Mặt Cố Dĩ Mặc ngày càng đen, khóe miệng co giật mạnh.
Anh đã đánh giá thấp cô gái nhỏ này, bất kể trải qua bao nhiêu năm, cô vẫn có thể chọc giận được anh đến nỗi suýt không khống chế nổi bản thân.
Cô thật sự thông minh quá mức bình thường, hoàng toàn cướp mất lời thoại của anh.
“Này, Cố Dĩ Mặc, em nói có đúng không? Đây chính là lời thoại kinh điển trong những bộ phim nổi tiếng. Anh không thấy em nhàm chán chứ, lúc người khác nói chuyện yêu đương, em chỉ ngày ngày ôm TV xem phim truyền hình”
“Em nên cảm thấy may mắn vì vẫn còn được nhàn hạ ngồi xem TV”
Vẻ mặt say mê cuồng nhiệt của Lãnh Như Tuyết lập tức biến sắc, giống như đóa hoa đang cố gắng nở rộ, nửa chừng bị khô héo.
Cô nên làm gì? Nói gì? Tỏ ra thế nào đây?
Nếu không thể hiện như một cô gái ngu ngốc, cô sợ mình sẽ hỏng mất.
Trong lòng cô lúc này như bão và động đất cấp 12, vừa muốn khóc, vừa muốn cười, vừa muốn ôm lấy Cố Dĩ Mặc thật chặt, lại vừa muốn đẩy anh ra.
Cô cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Tại sao Cố Dĩ Mặc vẫn có thể trầm tĩnh lạnh lùng, mặt không biến sắc được như vậy.
Cố Dĩ Mặc… Cố Dĩ Mặc…
Tim cô rỉ máu.
Năm năm trước, khi cô bán linh hồn mình cho quỷ satan cũng đã mất đi cơ hội yêu anh và được anh yêu.
Thù hận là một con rắn độc, kéo cô vào bóng tối vô tận, mà sao cô lại kéo theo anh vào chứ? Cho nên cô không thể không rời bỏ anh.
Mà những điều đó, anh biết không?
Cố Dĩ Mặc…
Tại sao 5 năm sau còn xuất hiện trước mặt cô, khiến cho tất cả sự kiên cường của cô đều sụp đổ?
Lãnh Như Tuyết cúi đầu, vùi mặt vào hai bàn tay. Nước mắt không chảy ra được như hóa thành máu chảy ngược vào trong.
/11
|