Chương 1.2: Thủ đoạn đã nghiện còn ngại
Mục Thần Hạo càng chắc chắn hai người phụ nữ này là một bọn, một người tới trước tính kế anh, một người phụ trách chụp ảnh tống tiền.
“Ai phái các cô tới?”
Giọng điệu Mục Thần Hạo lạnh tanh, điều này khiến Hạ Tình Không vô cùng không vui. Đây là có ý gì? Chẳng lẽ nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được à?
“Tự tôi tới.” Hạ Tình Không vô thức đáp, lại thấy ánh mắt kỳ quái của người phụ nữ trên sofa, lại sửa lời: “Ông chủ, anh cũng thấy rồi, tôi chỉ là một nhân viên phục vụ bé nhỏ mà thôi, tôi còn phải đưa rượu cho phòng khác nữa!”
“Bớt nói nhảm, đưa di động đây.”
Mục Thần Hạo không để ý lời cầu xin của cô, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, rồi mới lên tiếng.
Hạ Tình Không cạn lời, người này là Tào Tháo chuyển thế à mà đa nghi như vậy, sợ bị chụp này chụp nọ còn tới Crown chơi làm gì?
“Tôi…”
“Còn không ra ngoài!”
“Tôi ra ngay đây, ra ngay đây…” Hạ Tình Không nghe thấy câu này, giống như được đại xá, lập tức gật đầu khom lưng.
“Không phải bảo cô.” Mục Thần Hạo lập tức cắt ngang lời của cô, hơi nghiêng mặt, ánh mắt lạnh băng, đáng sợ.
Người phụ nữ ở bên cạnh sửa sang lại cổ áo rộng mở, màu tuyết trắng dao động ở trong mắt Hạ Tình Không.
“Cậu Mục…” Người phụ nữ mềm mại, tủi thân gọi một tiếng, nhưng lại bị ánh mắt lạnh băng của Mục Thần Hạo doạ, không dám không đứng dậy.
Trước khi đi, cô ta còn hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Tình Không.
Hạ Tình Không mù mịt, kinh ngạc nhìn Mục Thần Hạo.
Đây là tình huống gì?
“Tôi là nhân viên phục vụ!” Hạ Tình Không to gan nhắc nhở một câu.
Mục Thần Hạo cười lạnh, nói: “Nhân viên phục vụ của Crown cũng không chỉ là bưng trà bê nước.”
Câu này vừa nói ra, Hạ Tình Không cũng lập tức hiểu được, giận đùng đùng bê cái khay chuẩn bị rời đi.
Nhưng còn chưa đợi cô đi được hai bước, cơ thể đã bị Mục Thần Hạo hung hăng kéo lại, rượu vang trong khay ào ào rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Xong rồi, xong rồi. Mẹ nó, rượu này những mấy trăm nghìn đó?
“Anh bị thần kinh à!” Hạ Tình Không giận thật rồi.
Mục Thần Hạo căn bản không để lời mắng chửi của cô trong mắt, đè thẳng Hạ Tình Không lên sofa.
Cơ thể Hạ Tình Không bị đè nặng, cô thẹn quá hóa giận, múa cánh tay muốn đẩy Mục Thần Hạo ra.
“Mục đích của các cô không phải chính là như vậy à? Nếu đã đưa tới cửa rồi, thì đừng trách tôi không khách sáo.”
“Mục đích gì của chúng tôi? Đầu anh có phải có bệnh không hả?”
Hạ Tình Không giãy dụa, lại bị đè chặt. Mục Thần Hạo còn giơ hay tay của cô lên đè ở trên đỉnh đầu.
“Buông ra, anh là cái vô liêm sỉ!”
Tay Hạ Tình Không không thể động đậy, há miệng muốn cắn, nhưng lại bị Mục Thần Hạo hung hăng đè lấy, không thể cử động nữa.
Chẳng lẽ anh hiểu nhầm cô và người phụ nữ kia là một bọn, muốn tính kế hại anh à?
“Từ đã, từ đã, đợi một lát, anh nghe tôi nói trước…”
Hạ Tình Không giãy dụa muốn giải thích, nhưng Mục Thần Hạo không muốn để ý, cảm thấy cơ thể của cô đang vùng vẫy dưới người anh, lại toả ra độ ấm quyến rũ và mùi thơm tươi mới.
Mục Thần Hạo chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng trong nháy mắt, lòng bàn tay nắm hai tay của cô cảm nhận được sự mềm mại của làn da, cúi thấp đầu hôn lên cánh hoa xinh đẹp trên môi của cô.
“A!”
Tiếng kêu của Hạ Tình Không bị nhấn chìm, cảm thấy một độ ấm phủ lên trên môi của cô.
Người đàn ông không biết xấu hổ này!
Hạ Tình Không há miệng chuẩn bị cắn, nhưng Mục Thần Hạo lại đúng lúc chặn lấy sự tấn công của cô, tuỳ ý thưởng thức môi của cô.
Đúng lúc Tình Không cảm thấy không thể thở được, cả người đều bắt đầu nóng lên, một câu nói giống như nước đá dội từ trên đầu xuống dưới chân cô.
“Kỹ thuật dụ dỗ đàn ông của người phụ nữ vừa nãy kia không phải rất tốt à? Sao tới cô lại chơi thủ đoạn đã nghiện còn ngại?”
/2723
|