Chương 8.1:
Ngô Bính Vượng và “phu nhân” của ông đang tản bộ, camera điện thoại nhắm thẳng vào khuôn mặt bọn họ, không hề làm duyên làm dáng gì cả.
Hai vợ chồng biết cháu gái mình nhận quay một chương trình tạp kỹ, nhưng không biết chương trình này ghi hình theo hình thức phát sóng trực tiếp, còn tưởng bây giờ Mạc Tuệ có thể nghe cuộc gọi video thì là đang rảnh rỗi, cho nên không hề kiêng dè chút nào.
Lúc thì hỏi Mạc Tuệ son môi trong chương trình lần trước màugì, lúc lại muốn biết váy của cô có phải là kiểu mới của mùa hay không, hai người thỉnh thoảng cãi cọ với nhau đôi câu, nhưng mà cũng ân ái tràn màn hình, khán giả ở khu bình luận nói “cơm chó già” này thế mà cũng ngon miệng thật.
Ngô Bính Vượng biết tính cháu gái lạnh lùng, thấy cô không hé răng cũng không để bụng, ông hắng giọng một cái, chuẩn bị lặp lại cái chủ đề cũ bấy lâu nay: “Tuệ Tuệ à, hai đứa đã rất lâu rồi không về nhà ăn cơm, hai vợ chồng…”.
“Cậu”. Mạc Tuệ ngắt lời ông, hơi dịch chuyển ống kính, chiếu vào mấy khuôn mặt xa lạ.
Ngô Bính Vượng trợn tròn mắt, lập tức nuốt lại những gì định nói.
“Mợ, son môi lần trước là thợ trang điểm đánh cho con, không biết là màu gì. Lát nữa con hỏi thử xem, ngày mai sẽ nhờ người đem qua cho mợ”.
Triệu Yến Cần vội vàng nói: “Được, Tuệ Tuệ, con làm việc trước đi”.
Đến khi cúp điện thoại, hai vợ chồng nhìn nhau.
Cháu gái của họ ăn cơm với nhiều bạn bè như vậy từ lúc nào ấy nhỉ?
Hai ông bà già nở nụ cười vui vẻ, đi đứng cũng sung sức hơn, từ tản bộ biến thành thi nhau đi bộ cực nhanh.
…
Bên kia, sau khi cúp điện thoại xong, Mạc Tuệ im lặng nhìn Trang Như Nhân.
Ánh mắt của Khương Lâm và Tần Phong cũng đầy khinh bỉ.
Hai người họ cũng là cao thủ “bú fame”, nhưng chưa bao giờ làm chuyện không biết xấu hổ như vậy cả.
Hắt nước bẩn cho nữ hoàng điện ảnh ngay trước mặt ống kính, sao mà có năng lực này hay vậy?
“Hiểu lầm, chỉ là một sự hiểu lầm thôi”. Trương Tân Minh phá vỡ sự im lặng, lúng túng nói: “Như Nhân không hiểu chuyện, mọi người đừng so đo với cô ấy nhé”.
“Hai mươi mấy tuổi rồi, mà còn không hiểu chuyện?”. Khương Lâm liếc xéo cô ta.
Trang Như Nhân cứng người: “Sao, sao lại thế…”.
Tin đồn này là do người mẹ làm trợ lý nghệ sĩ của cô ta nói cho, lẽ ra không sai mới đúng chứ.
“Như Nhân, mau xin lỗi cô Mạc đi”. Trương Tân Minh toát đầy mồ hôi lạnh, giật nhẹ ống tay áo vợ.
Nhưng Trang Như Nhân giống như kẻ ngốc vậy, kinh ngạc nhìn Mạc Tuệ với ánh mắt không thể tin nổi.
Khán giả cũng ngớ người trước “màn kịch” này.
Vật liệu xây dựng Đỉnh Vượng là công ty nổi tiếng, không ít người từng nghe nói đến công ty này, nhưng không hề biết là của cậu Mạc Tuệ.
Cho nên, Mạc Tuệ không chỉ có sự nghiệp phát triển tốt, mà đến gia thế cũng không thể khinh thường?
“Mẹ Khương, cha Tần, bọn con ăn no rồi”. Lập Lập đẩy cửa phòng ra ngoài, đi theo sau là hai cái đuôi nhỏ.
Có thể nhìn ra được ba đứa nhỏ này chơi với nhau không tệ, ít nhất lúc ra ngoài đứa nào cũng cười vui vẻ, không khóc không quấy, đến Ni Ni cũng rất khéo léo.
Bọn nhỏ ra ngoài làm xoa dịu cục diện cứng ngắc, Trang Như Nhân thở phào nhẹ nhõm, cố gắng đối phó qua loa.
Cô ta kéo Ni Ni tới bên cạnh mình, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, dịu dàng hỏi: “Vừa rồi Ni Ni ở bên trong chơi gì với các bạn thế?”.
“Nói chuyện”. Ni Ni vẫn chưa thân với mẹ thực tập đến mức này, cô bé gắng gượng ngửa ra sau, né tránh bàn tay cô ta, mệt mỏi đến mức cái cổ sắp rút gân.
“Nói chuyện gì thế?”. Trang Như Nhân vờ như hứng thú.
Các khách mời đều là người trưởng thành rồi, đều biết đạo lý làm người thì phải chừa lại một đường lui, cho nên không bám mãi vào chuyện Trang Như Nhân bêu xấu Mạc Tuệ vừa rồi nữa.
/603
|