Chương 277:
Điều khiến hắn không ngờ tới là, hắn vừa dứt lời, Lâm Vũ đã lách mình đến bên cạnh hắn, đồng thời hung hăng đá một cú vào trên ngực hắn, hắn không kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, cơ thể đã bay ra ngoài, cả người và chiếc ghế dưới mông đụng vào tường phía sau, rắc rắc một tiếng, chiếc ghé trong nháy mắt vỡ nát, người đàn ông xăm hình cũng phụp một tiếng đụng vào tường, lập tức cảm thấy cơ thể gần như cũng sắp rã rời.
Một đám người đến cùng hắn phần phật vây lại, làm động tác muốn đánh Lâm Vũ, Hà Kim Tường tốn rất nhiều sức mới ngăn bọn họ lại được, khẩn thiết nói: “Các anh em đừng ra tay, đừng ra tay, có gì từ từ nói, là vấn đề của chúng tôi, chúng tôi nhất định đền tiền, đền tiền!”
“Gia Vinh, đừng kích động.” Hà Kim Tường mau chóng kéo Lâm Vũ, đầu đầy mò hôi.
Tên đàn ông xăm hình ôm ngực, cảm thấy nội tạng đều bị chấn động vỡ nát, chỉ vào Lâm Vũ nói: “Mày giỏi lắm, chúng mày bán ngọc giả không nói, còn dám đánh người!”
“Ông chủ Ngũ, ông đừng nóng vội, chúng ta có gì từ từ nói, là trách nhiệm của cửa hàng chúng tôi, cửa hàng chúng tôi nhất định đảm nhận.” Hà Kim Tường mau chóng chạy qua đỡ người đàn ông xăm hình dậy.
Lâm Vũ vừa thấy Hà Kim Tường khách khí với người đàn ông xăm hình như vậy, mặt liền biến sắc, vội nói: “Anh Hà, thật sự là ngọc của chúng ta có vấn đề sao? Không thể nào!”
“Không thể nào? Biên lai, giấy chứng nhận và hàng đều ở đây, mày tự xem đi!” Người đàn ông xăm mình đứng dậy khó khăn, sau đó chỉ vào hộp và biên lai trên bàn.
Lâm Vũ chạy nhanh đến bên, cầm vòng ngọc trong hộp xem cần thận, phát hiện ra vòng ngọc tuy rằng tạo ra tinh tế, hàm lượng khá ổn, nhưng độ bóng xung quanh ảm đạm, quả thật là hàng giả, giống hệt ảnh trên giấy chứng nhận, còn giấy chứng nhận, cũng quả thật là của Hà Ký.
“Xem cẩn thận cho tao, hôm nay nếu không cho tao một lời giải thích, tao đập nát tiệm này của mày!” Người đàn ông xăm hình lạnh lùng nói.
Vừa rồi hắn chỉ đập tủ đồ không đáng tiền ở trước mặt, chính là để ra oai phủ đầu với Lâm Vũ bọn họ, nếu chọc giận hắn, những tủ đồ giá trị ở phía sau cũng bị bọn họ đập hết thảy.
“Đừng đừng, máy anh em, có gì từ từ nói, tuyệt đối đừng đập, đừng đập.” Hà Kim Tường đầu đầy mồ hôi, nhiều người thế này, nếu hễ ra tay, căn bản kéo cũng không kéo được.
Phải biết rằng, một dãy tủ đồ quý giá nhất ở phía sau có giá trị mấy chục triệu tệ.
Lúc này ở bên kia, trước cửa Hồi Sinh Đường đột nhiên có một chiếc xe jeep quân dụng và ba chiếc xe hàng quân dụng dùng lại.
Trên xe hàng quân dụng chở đầy binh lính mặc quân phục rằn ri, sẵn sàng chiến đấu, rõ ràng đây là một tiểu đội chuẩn bị đi chấp hành nhiệm vụ.
Người và xe cộ ở xung quanh nhìn thấy cảnh này đều rối rít nhượng bộ đối phương, người bệnh trong y quán cũng đều bị dọa sợ tới mức rụt cổ, nghỉ ngờ có phải Hồi Sinh Đường đã dính líu đên kiện tụng gì hay không, sợ liên lụy đến chính mình.
Lệ Chắn Sinh nhìn thấy nhiều binh lính như vậy, sắc mặt cũng bắt giác thay đổi, tưởng rằng đến bới móc, nắm chặt tay, bước ra ngoài.
Lúc này một người đàn ông tóc ngắn trong bộ quân phục.
rằn ri từ trên xe jeep nhảy xuống, ngẳng đầu nhìn Hồi Sinh Đường, cười nói: “Lâu rồi không quay lại, vẫn là bộ dạng cũ.”
“Lôi Tuần?” Lệ Chấn Sinh sau khi nhìn thấy người đàn ông mặc quân phục rằn ri liền vui vẻ, vội vàng chạy ra, ôm chặt hai vai Lôi Tuấn, cười nói: “Sao cậu có thời gian tới đây vậy?”
“Không phải, lần này đến quân khu bên này làm nhiệm vụ, tiện thể tới thăm anh và Gia Vinh.” Lôi Tuấn cười, tiếp đó anh vẫy tay về phía nhóm binh lính ở phía sau: “Toàn đội, nghỉ ngoi tại chỗ!”
Nói xong anh liền kéo Lệ Chấn Sinh vào phòng, cười nói: “Lệ đại ca, tôi nhớ anh và Gia Vinh lắm, nhưng đáng tiếc, không ở được bao lâu liền phải đi, chắc không uống được rượu rồi, chỉ có thể nói chuyện một lúc.”
“Lôi lão đệ, cậu đến không đúng lúc, trước khi cậu đến, tiên sinh vừa đi, Hà Ký Bảo Ngọc Các xảy ra chuyện rồi.”
Lệ Chắn Sinh bắt đắc dĩ thở dài.
“Sao thế?” Lôi Tuần nhíu mày, vội vàng hỏi.
*Có nhóm người qua gây chuyện, đập cửa hàng.” Lệ Chấn Sinh có chút căm tức nói.
“Có chuyện này? Cửa hàng của người anh em tôi cũng dám đập? Mẹ kiếp, nhóm người này thật sự chán sống rồi!” Lôi Tuấn hừ lạnh một tiếng, sau đó mau chóng đi ra bên ngoài, nghiêm nghị nói: “Toàn đội, nghiêm! Nghỉ!
Nghiêm! Lên xe, chạy về phía Hà Ký Bảo Ngọc Các!”
“Rõ!” Nhóm binh lính trầm giọng hô, phần phật một tiếng vác súng lên xe.
“Thế nào, nhìn rõ chưa? Là ngọc của cửa hàng chúng mày nhỉ?”
Trong Hà Ký Bảo Ngọc Các, người đàn ông xăm hình mắt kiên nhẫn thúc giục Lâm Vũ một tiếng.
“Vòng ngọc này tuy rằng giống hệt vòng ngọc trong cửa hàng chúng tôi, nhưng đây là đồ giả, không phải đồ của cửa hàng chúng tôi.” Lâm Vũ cẩn thận xem xét vòng ngọc một lượt, nói chắc chắn.
Hễ là vòng ngọc trên triệu tệ đều được đánh bóng từ loại đá thô do anh tự mình lựa chọn, không thể nào có bất cứ vấn đề gì, còn giá trị thị trường của miếng ngọc này là ba triệu tệ, đương nhiên có từ đá thô tốt nhất, càng không thẻ có vấn đề!
/534
|