Chương 110: Không Bao Giờ Tuyển Dụng
“Ông chủ của tôi, buồn cười, anh biết ông chủ tôi là ai không?”
Tùy Tịnh Dĩnh nghe thấy lời này của Lâm Vũ đột nhiên dừng lại, bật cười một tiếng, mắt nhìn Lâm Vũ đầy sự khinh bỉ.
“Ông chủ các cô không phải là Dương Thần Minh sao?”
Lâm Vũ nhíu mày, có chút không chắc chắn nhìn đạo diễn Trâu.
“Chà, đồ nhà quê, cũng khá có kiến thức nhỉ.” Tùy Tịnh Dĩnh cười lạnh châm chọc một tiếng: “Nếu đã biết ông chủ tôi là anh Dương, vậy anh còn dám có thái độ này với tôi? Anh tưởng các người có vài đồng tiền thối là giỏi lắm sao? Nói cho các người biết, ông chủ chúng tôi là cháu ruột của phu nhân Tạ Trường Phong – người đứng đầu Thanh Hải của các người đó!”
Khi cô ta nói lời này, uy phong không dút, chính là bởi dựa dẫm vào cây đại thụ Dương Thần Minh này, cho nên cô ta ở Thanh Hải mới không coi bắt cứ ai ra gì.
“Cô tưởng bản thân cô là thứ gì? Năm đó để lên vị trí, đồ đê tiện có thể ngủ với đàn ông của cả một tổ kịch, cô có tư cách gì ở đây diễu võ dương oai?”
Tiết Thắm vừa thấy Tùy Tịnh Dĩnh dám mắng Lâm Vũ, nhất thời tức giận không chỉ vì một chuyện, lạnh lùng mắng lại về phía Tùy Tịnh Dĩnh.
“Mẹ kiếp, cô nói ai hả?”
Tùy Tịnh Dĩnh như con hỗ cái bị người ta nhỏ râu, bị người ta chọc trúng chỗ đau, mặt đỏ bừng, biểu cảm dữ tợn chỉ vào Tiết Thắm mắng: “Đồ gái điềm, có tin là một cuộc điện thoại của tôi sẽ khiến công ty các người sụp đổ hay không?”
Tiết Thắm vừa nghe thấy lời cô ta, cô nhíu mày, xông tới cho cô ta hai cái bạt tai vào mặt.
Đám vệ sĩ cùng trợ lý phía sau Tùy Tịnh Dĩnh không nhìn gì nữa, nhao nhao xông lên định đánh Tiết Thắm.
Lâm Vũ lắc người một cái chắn trước mặt cô, sau đó ra chân một cú đá bay một tên vệ sĩ, lạnh lùng nói: “Nơi này là Thanh Hải, cũng không đến lượt các người ở đây ngang ngược, không muốn chết cút hết đi cho tôi!”
Mấy tên vệ sĩ vừa thấy thân thủ Lâm Vũ nhanh nhẹn mạnh mẽ như vậy, liếc nhìn nhau, không dám tiếp tục ra tay, dẫu sao đây là Thanh Hải, là địa bàn của người ta, trong tình huống không biết lai lịch đối phương, vẫn nên nhẫn nhịn thì tốt hơn.
“Các người đều là người chết sao? Công ty thuê các người tới có tác dụng gì?” Sắc mặt Tùy Tịnh Dĩnh đỏ bừng, trên mặt còn có mấy vét bàn tay đỏ tươi, nước mắt cũng tràn ra.
Người quản lý và trợ lý của cô ta vội vàng tới lau nước mắt cho cô ta, lên tiếng an ủi.
“Các người chờ chết đi, giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho ông chủ của chúng tôi! Bây giờ anh ấy đang ở Thanh Hải, xem lát nữa anh ấy tới có khiến các người quỳ xuống đất cầu xin tha tội hay không?” Người quản lý hung tợn chỉ vào Lâm Vũ và Tiết Thám.
“Đưa điện thoại cho tôi, để tôi gọi!”
Tùy Tịnh Dĩnh một tay giành lại điện thoại, sau khi điện thoại sẽ khiến công ty các người sụp đổ hay không?”
Tiết Thắm vừa nghe thấy lời cô ta, cô nhíu mày, xông tới cho cô ta hai cái bạt tai vào mặt.
Đám vệ sĩ cùng trợ lý phía sau Tùy Tịnh Dĩnh không nhìn gì nữa, nhao nhao xông lên định đánh Tiết Thắm.
Lâm Vũ lắc người một cái chắn trước mặt cô, sau đó ra chân một cú đá bay một tên vệ sĩ, lạnh lùng nói: “Nơi này là Thanh Hải, cũng không đến lượt các người ở đây ngang ngược, không muốn chết cút hết đi cho tôi!”
Mấy tên vệ sĩ vừa thấy thân thủ Lâm Vũ nhanh nhẹn mạnh mẽ như vậy, liếc nhìn nhau, không dám tiếp tục ra tay, dẫu sao đây là Thanh Hải, là địa bàn của người ta, trong tình huống không biết lai lịch đối phương, vẫn nên nhẫn nhịn thì tốt hơn.
“Các người đều là người chết sao? Công ty thuê các người tới có tác dụng gì?” Sắc mặt Tùy Tịnh Dĩnh đỏ bừng, trên mặt còn có mấy vét bàn tay đỏ tươi, nước mắt cũng tràn ra.
Người quản lý và trợ lý của cô ta vội vàng tới lau nước mắt cho cô ta, lên tiếng an ủi.
“Các người chờ chết đi, giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho ông chủ của chúng tôi! Bây giờ anh ấy đang ở Thanh Hải, xem lát nữa anh ấy tới có khiến các người quỳ xuống đắt cầu xin tha tội hay không?” Người quản lý hung tợn chỉ vào Lâm Vũ và Tiết Thám.
“Đưa điện thoại cho tôi, để tôi gọi!”
Tùy Tịnh Dĩnh một tay giành lại điện thoại, sau khi điện thoại cho cô ta cái bạt tai, đạo diên Trâu vội vàng chạy tới giữ cô lại, khẩn cầu: “Tiết tổng, Tiết tổng, không nẻ mặt Tăng cũng nễ mặt Phật, nễ mặt tôi, cô đừng chấp nhặt với cô ấy nữa, lát nữa ông chủ Dương tới, cô nói chuyện với ông chủ Dương đi.”
Nói rồi đạo diễn Trâu thở dài, nói chuyện cái con khi, Tiết Thắm chờ đền tiền đi, nếu không làm cho ông chủ Dương hài lòng, công ty này của cô cũng không cần làm nữa.
Cháu của người đứng đầu thành phố Thanh Hải, đây cũng không phải là trò chơi, điều đáng thương là, anh ta cũng bị liên lụy theo.
Anh ta ra sức làm nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới lên được vị trí đạo diễn tạm thời của công ty truyền thông, bây giờ thì hay rồi, đắc tội với Tùy Tịnh Dĩnh, chỉ cần ông chủ Dương nói một câu với công ty truyền thông của anh ta, vị trí đạo diễn của anh ta liền bị cách chức.
“Tôi làm đạo diễn, giò kết thúc rồi.” Đạo diễn Trâu ủ rũ cúi đầu bước sang một bên, đặt mông ngồi xuống.
“Đạo diễn Trâu, anh yên tâm, tôi bảo đảm anh không bị liên lụy, hơn nữa sẽ còn giúp anh giành được nhiều cơ hội hợp tác tốt hơn.” Lâm Vũ thấy con người đạo diễn Trâu này cũng khá tốt, cười ha hả nói với anh ta.
“Được rồi, Hà tổng, anh đừng chọc ngoáy tôi nữa. Anh còn nói lời tốt đẹp giúp tôi ư, trước tiên giải quyết ván đề của chính anh trước đi.” Đạo diễn Trâu cảm thấy có chút buồn cười, tuổi trẻ thành danh quả thật không phải chuyện tốt gì, Hà tổng này, tuổi còn trẻ đã mở công ty lớn, nên có chút không biết mình họ gì, cũng dám đánh dám mắng người của Dương Thần Minh, quả thật là gan to hơn trời.
Còn nói lời tốt đẹp cho anh ta, rõ ràng mình cũng là tượng Bồ Tát qua sông, khó giữ được thân mình.
Trợ lý và người quản lý phía bên Tùy Tịnh Dĩnh bắt đầu gọi điện cho pháp ché của công ty, hỏi tình huống này phải làm sao để truy tố Lâm Vũ, tiền bồi thường nên đòi bao nhiêu?
Tiết Thắm thấy bọn họ gọi điện thoại, cũng có chút ngồi không yên, vội vàng đứng dậy định gọi điện tìm quan hệ.
Thật ra nếu đổi lại là ngày thường, cô sẽ không kích động như vậy, chuyện nén giận trong làm ăn kinh doanh vẫn luôn có, cô đã sớm quen rồi, điều trước nay cô luôn chú trọng là lợi ích lâu dài, là đại cuộc.
Nhưng hôm nay khi cô nhìn thấy Tùy Tịnh Dĩnh nhục mạ Lâm Vũ, cô liền tức giận không chỉ vì một chuyện, thế nào cũng nhịn không nổi nữa, thậm chí còn cảm thấy hai cái tát quá hời cho Tùy Tịnh Dĩnh.
“Đừng vội, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.”
Lâm Vũ cười, bước tới kéo cánh tay cầm điện thoại của Tiết Thắm lại, khẽ nói: “Tay có đau không?”
“Không đau.” Tiết Thắm vội vàng lắc đầu, thấy Lâm Vũ quan tâm mình như vậy, trong lòng không khỏi rung động: “Tôi gọi điện bảo ông ngoại tôi tìm người châm chước một chút.”
“Không cần làm vậy, tất cả giao cho tôi, yên tâm đi.” Lâm Vũ cười ấm áp với cô.
Tiết Thắm bát giác ngắn người, không hiểu Lâm Vũ lấy đâu ra tự tin, nói là giao cho anh, nhưng sao ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, cũng chẳng tìm quan hệ, Dương Thần Minh người ta sắp đến nơi rồi.
Nhưng không biết tại sao, tuy rằng trong lòng nghi ngờ, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt ung dung của Lâm Vũ, cô lại bất giác gật đầu.
“Ai dám đánh người của tôi? Còn muốn làm việc trong giới này không?”
Lúc này một nhóm người khí thế hung hăng từ bên ngoài xông vào, người dẫn đầu chính là Dương Thần Minh.
Chỉ thấy anh ta mặc một chiếc áo da màu đen, khí thế uy nghiêm.
Anh ta của hiện tại hoàn toàn có tư cách nói lời này, với tư cách là một siêu sao cấp Thiên Vương hóa thân thành trùm hậu trường, sức ảnh hưởng trong giới giải trí của anh ta có thể nói là phi phàm, chỉ cần không phải ngôi sao mới vượt quá tuyến một, anh ta muốn phong sát ai, thật sự chỉ là chuyện một câu nói.
Đạo diễn Trâu nghe thấy câu này sợ tới mức suýt nữa lảo đảo ngã xuống đất, những công nhân viên khác mặt cũng đều lộ vẻ sợ hãi, câm như hến.
“Ông chủ, chính là anh ta, chính là đôi cầu nam nữ này!”
Tùy Tịnh Dĩnh vừa thấy Dương Thần Minh tới, vui mừng không thôi, vội vàng chạy tới ấm ức nói: “Anh xem thử khuôn mặt này của em đi, cũng bị bọn họ đánh hỏng rồi, em còn quay phim thế nào nữa?”
Vừa nói cô ta lại ôm mặt khóc.
“Được lắm, người của Dương Thần Minh cũng dám đánh…”
Dương Thần Minh nổi giận quét nhìn về phía Lâm Vũ và Tiết Thắm, sau khi nhận ra Lâm Vũ đột nhiên ngắn ra, kinh ngạc nói: “Hà lão đệ!”
“Dương đại ca, lâu rồi không gặp.” Lâm Vũ cười với anh ta.
*Ôi trời, Hà lão đệ, anh đang định trước tết dành thời gian đến nhà cậu làm khách đó!” Dương Thần Minh nhìn thấy Lâm Vũ sắc mặt mừng rỡ, vội vàng bước tới bắt tay anh, vỗ vai anh.
Mọi người nhìn thấy cảnh này không khỏi há hốc miệng, thế nào cũng không ngờ Lâm Vũ lại rất quen biết với Dương Thần Minh như vậy, xem ra giống như bạn tri kỉ nhiều năm.
Tiết Thắm chỉ là có chút bất ngờ, nhưng đạo diễn Trâu lại không giống vậy, nhớ đến lời Lâm Vũ vừa rồi nói với anh ta, trên mặt anh ta vui mừng, hưng phấn suýt nữa nhảy cẵng lên.
Sắc mặt Tùy Tịnh Dĩnh không khỏi thay đổi bi thảm, không ngờ Lâm Vũ thật sự quen biết ông chủ bọn họ.
Tùy Tịnh Dĩnh cắn môi, thầm nghĩ cho dù hai người bọn họ có quen biết, ông chủ cũng nhất định sẽ bảo vệ cô, dẫu sao cô cũng là “cây rung tiền” của Dương Thần Minh.
“Ông chủ Dương, anh ta là bạn của anh à, nhưng cho dù là bạn của anh, cũng không thể tùy tiện đánh người chứ, bộ phim ngày mai em không quay được nữa rồi.” Tùy Tịnh Dĩnh vội vàng đến gần bên Dương Thần Minh, âm ức nói.
Lúc này Lâm Vũ đã nói sơ qua chuyện cho Dương Thần Minh nghe một lượt, vừa nghe Tùy Tịnh Dĩnh quá đáng như vậy, Dương Thần Minh đang giận không chỉ vì một chuyện, kết quả tự cô ta bước tới, Dương Thần Minh không nói hai lời, giơ tay tát bốp bốp hai cái bạt tai lên mặt Tùy Tịnh Dĩnh.
Tùy Tịnh Dĩnh chợt ngắn người, có chút bị đánh mơ hồ, mặt đầy khiếp sợ nhìn Dương Thần Minh.
“Cái thứ gì hả? Cô mới nổi được mấy ngày, đã đến lượt cô giỏở thói cao ngạo à?” Dương Thần Minh chỉ vào cô ta hung hãn nói.
“Dương đại ca, em nói chuyện anh đừng không thích nghe, mặc dù hiện giờ cô ấy đang nổi tiếng, là “cây rung tiền” của anh, nhưng có được ắt có mắt, với phẩm hạnh đạo đức kiểu này của cô ta, sau này nhất định sẽ làm hỏng việc lớn của anh, đến lúc đó sợ rằng mắt nhiều hơn được.” Lâm Vũ liếc mắt nhìn Tùy Tịnh Dĩnh, ung dung nói.
“Hà lão đệ nói đúng, công ty anh quyết chí đạo tạo người nghệ sĩ đức nghệ song toàn, loại người mắt cao hơn đầu kiểu này, bọn anh cũng không cần!” Dương Thần Minh lạnh lùng chỉ vào người quản lý của Tùy Tịnh Dĩnh: “Lập tức đuổi cô ta, từ nay về sau công ty chúng ta không bao giờ tuyển dụng!”
Ẳ Cả người Tùy Tịnh Dĩnh run lên bần bật, sợ tới mức mặt trăng bệch, phải biết rằng với địa vị của Dương Thần Minh ở trong giới giải trí, buông câu “không bao giờ tuyển dụng”, vậy công ty điện ảnh khác cũng không thể nào dùng cô ta nữa, kiếp sống nghề nghiệp của cô ta coi như hoàn toàn bị phá hủy rồi!
Cô ta lập tức không màng mọi thứ nhào tới, lạc giọng kêu khóc nói: “Ông chủ, anh đừng đối xử với em như vậy, cầu xin anh cho em một cơ hội nữa đi, em biết sai rồi, cầu xin anh đó!”
Cô ta của lúc này đâu còn khí thế vênh váo hống hách đó, cả người dường như khóc đến nỗi người đẫm nước mắt.
“Tiết tổng, Hà tổng, cầu xin hai người tha cho tôi đi. Tôi sai rồi, tôi sai rồi, hai người tha cho tôi đi!”
Tùy Tịnh Dĩnh thấy Dương Thần Minh không để ý tới cô ta, vội vàng chạy tới bên cạnh Lâm Vũ và Tiết tổng nhào ngồi xuống đất, ôm chặt đùi của bọn họ, khóc lóc không thôi.
“Các người mù sao? Lôi ra ngoài, đừng làm bản quần áo của Hà tổng và Tiết tổng!”
Dương Thần Minh lạnh lùng rầy la mấy tên vệ sĩ.
Mấy tên vệ sĩ sững sờ một chút, lập tức chạy tới kéo Tùy Tịnh Dĩnh ra ngoài, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, vừa rồi Tùy Tịnh Dĩnh còn là chủ tử của bọn họ, bây giờ chẳng là thá gì!
“Hà lão đệ, thật ngại quá, để cho loại người này làm hỏng tâm trạng của cậu!” Dương Thần Minh có chút áy náy nói: “Sau rồi anh sẽ tìm một nữ minh tinh cho cậu, bảo đảm giúp cậu quay quảng cáo này cho thật tốt.”
Lâm Vũ gật đầu, tiếp đó giới thiệu đạo diễn Trâu với anh ta.
Dương Thần Minh và đạo diễn Trâu trò chuyện qua máy câu, sau đó vỗ vai anh ta, nói: “Nếu là người do Hà lão đệ tiến cử, vậy chắc chắn không vấn đề, sau này cơ hội hợp tác của chúng ta sẽ nhiều lắm.”
“Cảm ơn anh Dương, cảm ơn anh Dương.”
Đạo diễn Trâu cảm kích không thôi, trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Vũ đầy ngắn lệ, nếu không phải mình là một người đàn ông, anh ta cũng muốn lấy thân báo đáp cho Lâm Vũ!
Bị Tùy Tịnh Dĩnh gây rối như vậy, buổi ghi hình hôm nay cũng coi như bị hủy.
“Đợi công cốc cả một đêm, mệt lả rồi nhỉ, nếu không chê, đến phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi chút đi, phòng làm việc của tôi có giường, vừa hay anh cũng chưa từng đến công ty.” Tiết Thắm cười nói.
Dù sao trời cũng sắp sáng rồi, cô dứt khoát đi về thẳng công ty.
Lâm Vũ nghe xong lời này trên mặt lộ ra một biểu cảm kỳ lạ, câu nói này nghe có vẻ có chút không tự nhiên, trong đầu bất giác nhớ tới cảnh quay kiểu văn phòng, những cô gái văn phòng với đôi tắt giấy trong máy bộ phim điện ảnh nhỏ.
/534
|