Editor: Phù Đàm Bách Diệp
“Tại sao không có? Hắn chẳng những tự tay ôm lấy eo ngươi, còn nói ngươi lạt mềm buộc chặt!”
Vọng Thư ngửa mặt 45 độ nhìn lên bầu trời, vẻ mặt hoa si.
“Đáng tiếc ta không thấy!”
“. . .”
Giản Chỉ Hề cảm giác mình so với Đậu Nga còn oan hơn, rõ ràng sự thật không phải như vậy được không?
Thật mệt tim.
“Ngươi đừng không thừa nhận, trước kia có phải ngươi cùng Thương Lăng ở một chỗ?”
Vọng Thư kéo tay áo Giản Chỉ Hề, vẻ mặt bát quái hỏi.
“Ừ” Giản Chỉ Hề thở dài: “Thiếu chút nữa là không về được.”
“Là vui đến quên cả trời đất, chuẩn bị bỏ trốn sao?”
Vọng Thư nháy mắt, vẻ mặt hưng phấn khi phát hiện gian tình.
Giản Chỉ Hề không thể nhịn được nữa, lấy móng vuốt đập lên đầu Vọng Thư, đập cho đầu nàng ong ong.
“Ta suýt chút nữa về không được! Ta bị người của Xích Đế ám toán!”
Nghe nói như thế, Vọng Thư mới bắt đầu nghiêm túc, vốn dĩ đang vui cười liền thu lại.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
“Xích Đế để cho con trai thứ Tấn Hoa của hắn, dẫn người mang theo thần thủ hộ Tì Hưu tới giết ta.”
“Sau đó thì sao?”
“Suýt chút nữa chết, may mắn thần long xuất hiện, một ngụm nuốt chửng Tì Hưu, ta mới bảo toàn được cái mạng nhỏ!”
“Thần long? Cái gì thần long?”
“Một con rồng màu trắng bạc, thân thể khổng lồ, là thần thú! Thật không nghĩ tới, ta vẫn có cơ hội nhìn thấy thần thú thượng cổ!”
“A! Thần long! Ta biết!”
“Ngươi biết?”
Giản Chỉ Hề kinh ngạc không thôi, thần long hiếm thấy, thậm chí người trong lục giới đều không biết còn có thần long tồn tại!
“Đương nhiên biết, đó là thú triệu hoán của Thương Lăng thượng thần!”
Giản Chỉ Hề sửng sốt, có điểm ngốc.
“Ta, ta làm sao chưa từng nghe qua?”
“Thương Lăng thượng thần chỉ triệu hoán nó một lần, đó là hơn hai ngàn năm trước, khi bảy điện chủ yêu giới vây đánh hắn, hắn gọi thần long ra!”
Vọng Thư hai mắt không có tiêu cự nhìn về phía xa, vẻ mặt ngưỡng mộ.
“Nghe nói trận chiến kia đánh cho long trời lở đất, đất rung núi chuyển, bảy đánh hai, Thương Lăng thượng thần chiến thắng lẫm liệt! Sau trận chiến ấy, ai cũng không dám khiêu chiến hắn!”
Trong lòng Giản Chỉ Hề có một cảm giác kỳ quái, thần long, Thương Lăng, hai ngàn năm trước. . .
Nói như thế, trước kia hắn xuất hiện, cũng không phải ngẫu nhiên?
Mà là. . . Cứu nàng sao?
Giản Chỉ Hề đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Vọng Thư ở một bên nói sống động như thật, ba hoa chích choè, lại phát hiện Giản Chỉ Hề không có chút phản ứng nào.
Thế là nàng đẩy đẩy Giản Chỉ Hề: “Tư Mệnh? Ngươi có đang nghe ta nói hay không?”
“Có ”
“Đúng rồi, ngươi còn chưa nói hết đâu, gặp phải thần long rồi sao?”
“Gặp phải thần long rồi thấy Thương Lăng, sau đó bọn ta lạc vào trong Hãn Hải Mê Lâm.”
Giản Chỉ Hề thở dài một hơi, nhớ lại khi đơn độc ở chung trong Hãn Hải Mê Lâm, nàng luôn có chút chua xót nói không nên lời.
Nàng kể cặn kẽ đầu đuôi gốc ngọn tình huống cho Vọng Thư nghe.
Ai ngờ sau khi Vọng Thư nghe xong, lập tức rống lên: “Tư Mệnh, tại sao ngươi lại lừa ta!”
Giản Chỉ Hề sửng sốt: “Lừa ngươi cái gì?”
“Ngươi nói ngươi và Thương Lăng thượng thần rơi vào Hãn Hải Mê Lâm, cuối cùng là ngươi phá trận mang hắn ra!”
“Đúng vậy, làm sao?”
“Nói bậy, Hãn Hải Mê Lâm là do ba ngàn năm trước, vì ngăn cản Yêu Linh cốc xâm chiếm Tiên Giới mà được bày bố xuống.”
Vọng Thư kề sát vào Giản Chỉ Hề, một bộ dáng ngươi nói dối không chuẩn bị bản thảo.
“Đó là do Thương Lăng thượng thần tự mình bày trận pháp, không người nào có thể phá. Nhưng tại sao hắn không ra được? Tư Mệnh, ngươi gạt người.”
Lời này vừa nói ra, như một đạo sấm sét chém thẳng vào đầu Giản Chỉ Hề.
/482
|