Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Beta-er: Nhi lầy :)))
Trong khoảng thời gian ngắn có thể tìm được từ Thanh quốc sang Ly quốc, lại tìm được địa chỉ chính xác như thế, đúng là có bản lĩnh lớn.
Xem như là mánh khóe thông thiên, cũng phải tiêu tốn thật nhiều sức lực nhỉ?
Quân Bắc Hàn rốt cuộc có thân phận gì?
Đoạn Ngọc La cùng Hề Minh Dật cũng bắt đầu hoài nghi, nhưng cũng không tiện hỏi trực tiếp.
“Không biết vị công tử này là thế nào với Thanh Yên?” Hề Minh Dật bỗng nhiên mở miệng hỏi.
“Hắn ta là. . .”
“Phu quân, ta là phu quân của Thanh Yên. Nương tử biến mất, ta quá sốt ruột, thất lễ rồi.”
Quân Bắc Hàn cười đến xán lạn nhìn Hề Minh Dật, hắn cũng không quên lúc hắn xông vào, Mộ Thanh Yên đang đẩy xe cho cái tên này!
Quan hệ rất tốt? Rất quen thuộc? Rất thân mật?
Quân Bắc Hàn khó chịu, rất khó chịu!
Mộ Thanh Yên sững sờ, thằng nhãi này lại trợn mắt nói dối?
“Ôi chao, thì ra Thanh Yên tỷ tỷ đã thành thân, sao chưa từng nghe tỷ nói ?”
“Đúng vậy… thời gian dài như vậy, cũng chưa từng nghe nàng nhắc đến hắn.” Hề Minh Dật ngẩng đầu nhìn về phía Quân Bắc Hàn.
Sắc mặt Quân Bắc Hàn lập tức không dễ nhìn cho lắm, đây là đang nghi ngờ hắn sao?
Rất hiển nhiên, nếu Mộ Thanh Yên không thừa nhận, hai người bọn họ cũng không phải kẻ ngu.
“Ngày trước vì giận dỗi chạy khỏi nhà mới ngã xuống vách núi, vẫn còn nổi nóng, nên không nhắc đến hắn.”
Mộ Thanh Yên mở miệng giải vây cho Quân Bắc Hàn.
Quân Bắc Hàn sững sờ, sau đó toét miệng cười thật tươi, thiếu chút nữa là có thể kéo đến tận mang tai.
Mộ Thanh Yên vừa nói điều này, chẳng khác nào đã thừa nhận Quân Bắc Hàn.
Đoạn Ngọc La nháy nháy mắt, vẻ mặt hài lòng nhìn Mộ Thanh Yên cùng Quân Bắc Hàn.
Hề Minh Dật kéo ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Trước hết để ta cho người an bài phòng cho hai người, hôm nay muốn đi cũng không kịp.”
“Minh Dật ca ca, để muội giúp huynh, huynh mau nghỉ ngơi đi.”
Hề Minh Dật gật đầu.
“Vậy thì đa tạ ngươi đã khoản đãi.”
Quân Bắc Hàn nói xong liền kéo tay Mộ Thanh Yên ra ngoài viện.
“Hoàng. . .”
Thị vệ phía sau Quân Bắc Hàn sững sờ nhìn hoàng đế nhà mình mang theo thái hậu chạy.
“Các ngươi đến trấn trên tìm một chỗ đặt chân, trẫm không gọi thì các ngươi không được xuất hiện!”
Quân Bắc Hàn vứt lại câu này, sau đó liền lôi kéo Mộ Thanh Yên đi ra ngoài.
Để lại bọn thị vệ ngơ ngác nhìn nhau.
“Linh công công, ngài xem, phải làm sao đây?”
“Đi thôi, còn nữa, những việc nhìn thấy hôm nay không cho phép nói ra, nếu tiết lộ sẽ giết toàn bộ!”
Đám thị vệ sững sờ, việc hoàng thượng nhận thái hậu là nương tử sao?
“Có nghe hay không?”
“Vâng!”
Quân Bắc Hàn lôi kéo Mộ Thanh Yên thẳng ra ngoài. Đi thật lâu tới bên một cái hồ nhỏ phía sau sơn trang mới dừng lại.
Bên hồ nhỏ cực kì yên lặng, chung quanh không một bóng người, hoang vu heo hút, chỉ có hai người bọn họ.
“Dẫn ta tới đây làm cái. . .”
Mộ Thanh Yên còn chưa nói hết thì miệng đã bị chặn lại.
Quân Bắc Hàn dùng sức ôm nàng vào trong ngực, hôn nồng nhiệt như bão tố trên môi Mộ Thanh Yên.
Hắn vội vã, hắn nôn nóng, hắn bất an, hắn sợ hãi. Tất cả cảm xúc của hắn đều phát tiết ra ngoài qua cái hôn này.
Mộ Thanh Yên bị hắn hôn đến đau, rên nhẹ một tiếng.
Quân Bắc Hàn bỗng nhiên thu lại khí thế tiến công, trở nên ôn nhu.
Hắn nhẹ nhàng cạy hàm răng Mộ Thanh Yên, đem đầu lưỡi linh hoạt thăm dò trong miệng nàng.
Mộ Thanh Yên nhìn khuôn mặt Quân Bắc Hàn gần trong gang tấc, tinh xảo, chân thực khiến nàng say mê.
Nàng rốt cuộc cũng bù đắp đủ chút dũng khí bị khuyết thiếu kia.
/482
|