“Ta thấy không bằng thế này, ba ngày sau, an bài cho Lam Thấm một trận tỷ võ chiêu thân, chọn lựa trong văn võ bá quan, con cháu hoàng tộc, Ly Hoàng nghĩ thế nào?”
Hạ Hạo Miểu sầm mặt, trong lòng hiển nhiên rất không vui.
Ông lại bình thản, cũng biết Địch Phỉ Nhiên đang thị uy.
Hai nước hoà đàm, trên bàn đàm phán nhất định so đo được mất đúng mực.
Địch Phỉ Nhiên vừa ra sân liền đánh khí thế đè nặng Ly quốc, trước khi đàm phán tạo khí thế cho mình.
“Sẽ không phải là nam nhi Ly quốc không kẻ nào dám ứng chiến chứ?”
Địch Lam Thấm quét mắt nhìn mọi người, thình lình thốt ra một câu như vậy.
Lời này vừa nói ra, bầu không khí vốn đã trầm thấp, dậu đổ bìm leo, trong lúc nhất thời sắc mặt mọi người đều rất khó coi.
Lúc này, có con cháu quý tộc không cam lòng, đứng lên.
“Công chúa nói thế này tại Ly quốc cũng không phải lắm.”
Con cháu quý tộc kia còn chưa lên tiếng, Hạ Triều Ca đã đứng lên trước.
Sợ người kia nói muốn ứng chiến, đúng ý của Địch Phỉ Nhiên.
“Vì sao không thể được? Ngươi là ai?” Địch Lam Thấm hỏi.
Địch Phỉ Nhiên thấy Hạ Triều Ca, thu liễm nụ cười một chút.
“Ta là đích trưởng công chúa Ly quốc, Hạ Triều Ca. tam công chúa Càng quốc, hạnh ngộ.”
Hạ Triều Ca lúc nói từ “Đích trưởng” và “tam”, không không để lại dấu vết nhấn mạnh thêm ngữ điệu.
Thân phận vừa phát ra, Địch Lam Thấm liền thấp hơn mình một đoạn, lớn tiếng doạ người, nàng cũng biết đó.
Quả nhiên, nụ cười của Địch Phỉ Nhiên lại thu liễm một chút.
Địch Lam Thấm thì bĩu môi, hỏi: “Ngươi nói một chút xem có gì là không thể?”
“Bởi vì nơi này là Ly quốc.”
Hạ Triều Ca mặt không đổi sắc.
“Là Ly quốc liền có thể không nói đạo lý sao?” Địch Lam Thấm nóng nảy.
“Công chúa tới Ly quốc liên hôn chẳng lẽ không phải để hai nước hòa bình? Quốc gia trước mặt, cô còn muốn đạo lý gì?”
Giọng Hạ Triều Ca rất lạnh, không giận tự uy, khí thế uy nghi, một điểm không chừa.
Hạ Triều Ca rất thẳng thắn, cũng không nể mặt mũi, lại nói ra sự thật rằng Càng quốc đi cầu hòa, có tư cách gì giảng đạo lý với Ly quốc!
Trong lúc nhất thời, người Ly quốc trong yến hội sống lưng đều không tự giác thẳng lên, bầu không khí vốn trầm thấp, cũng sôi nổi hơn.
Địch Lam Thấm không cam lòng, lại bị nghẹn không nói ra lời.
Địch Phỉ Nhiên ngăn trước mặt Địch Lam Thấm, lộ ra một nụ cười bình thản.
“Trưởng công chúa nói có lý, là Lam Thấm quá phận.”
“Hoàng huynh!”
“Ngồi xuống!”
Địch Lam Thấm giậm chân một cái, tâm bất cam tình bất nguyện ngồi xuống.
“Trưởng công chúa khí chất thông tuệ, chúng ta thọ giáo.”
Địch Phỉ Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười trở về ngồi, xem như yên tĩnh.
Nhưng Hạ Triều Ca lại không có ý định bỏ qua.
“Nếu tam hoàng tử đã thành tâm chuẩn bị hậu lễ, các ngươi không cần khách khí làm gì, hà tất phải khiêm nhường. Một món đồ chơi nho nhỏ, hồi phục nó cũng không cần đến một khắc, ba ngày thật quá nhiều rồi.”
Hạ Triều Ca nói xong, Địch Phỉ Nhiên nhíu mày: “Chẳng lẽ trưởng công chúa có thể giải?”
Lúc này, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Hạ Triều Ca, đồ chơi này họ cũng chưa từng thấy, quả thật rất khó, cũng không phải là mọi người khiêm tốn đâu!
Chẳng lẽ trưởng công chúa văn dốt vũ nát, lại kiêu ngạo bá đạo có biện pháp?
Hạ Triều Ca đưa tay, khối Rubik được đưa đến tay nàng.
Nàng cong môi cười, lại thuận tay đưa cho cung nữ phía sau nàng.
“Tố Y, ngươi thử một chút, một khắc đồng hồ, không phục hồi được, đêm nay quỳ cả đêm.”
“Vâng, công chúa ”
Chỉ thấy Tố Y tiếp nhận Rubik, tìm tòi nghiên cứu xem vài lần, hiển nhiên là lần đầu tiên thấy thứ này.
Nhưng làm người ta khiếp sợ là, vài lần sau, tay nàng liền động rất nhanh.
/482
|