- Em xem tin tức rồi sao, vừa nãy à?
Mặc Thiệu Đình nhướn một bên mày, hỏi có chút không vui.
- Em chỉ là quan tâm anh, sau khi nghe anh nói như thế, khá là quan tâm hoàn cảnh của anh.
Đường Phù Dung làm ra vẻ mặt quan tâm, cẩn thận thăm dò.
- Thiệu Đình, anh cũng đừng bi quan như thế, dù sao anh cũng là con trưởng Mặc gia, cho dù… cho dù sau này anh không thể kế thừa Mặc gia, cũng là xuất thân thìa vàng, sẽ tệ đến đâu chứ? Hoàn cảnh… chắc không gay go như thế đâu phải không?
Đường Phù Dung nói xong, liền cẩn thận quan sát sắc mặt Mặc Thiệu Đình, mưu tính từ đó nhìn ra đầu mối gì đó.
Đúng, cho dù Mặc Thiệu Đình mất đi thân phận người thừa kế Mặc gia thì làm sao, anh vẫn là con trưởng Mặc gia, Mặc gia nhà quyền thế đẳng cấp như vậy, sẽ khắc nghiệt với con cháu mình sao?
Cho dù Mặc Thiệu Đình không vẻ vang như ngày thường nữa, nhưng vẫn là một phú nhị đại mà ai nấy đều si mê.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Đường Phù Dung đỡ hơn nhiều, trong lòng âm thầm vui mừng, không biểu hiện sự hoảng loạn và sợ hãi.
- Vốn cũng không gay go gì.
Mặc Thiệu Đình thở dài một hơi.
- Chỉ trách lúc anh còn vẻ vang, quá hoang tưởng tự đại, tiền vốn xuất hiện vấn đề, bây giờ xoay chuyển có chút khó khăn. Mấy tên ngu cho vay lãi cao đó, anh sẽ nợ họ tiền sao? Thằng nào cũng đuổi theo không buông, hại đến anh gần đây đều không dám ra ngoài.
Mặc Thiệu Đình nhìn thấy sắc mặt Đường Phù Dung lúc tái mét rồi lại đỏ bừng, ánh mắt loé qua chút khôi hài.
- Phù Dung, nhà em, mở xưởng quần áo phải không? Nghe nói tình hình gần đây không tệ, có thể giúp anh chuyển trước vài trăm vạn?
- Hả?
Thông tin của lời nói này quá lớn, cả người Đường Phù Dung đã lơ mơ rồi, cô nghe thấy gì vậy?
Cho vay lãi cao? Xoay chuyển không xong? Mẹ nó còn nhắm trúng công xưởng quần áo của Đường gia?
Trước kia đã nghe nói Mặc Thiệu Đình lạnh lùng cao ngạo, không hay thể hiện cảm xúc trước mặt người khác, người kiêu ngạo như vậy, hôm nay lại có thể đề xuất mượn tiền Đường gia, sợ là tình hình còn gay go hơn bản thân mình nghĩ rồi.
Thần sắc trên mặt Đường Phù Dung không ổn định, cô vốn là muốn đi theo Mặc Thiệu Đình qua cuộc sống người vợ của giới thượng lưu, chứ không muốn bao nuôi Mặc Thiệu Đình, nụ cười trên mặt lập tức có chút ngượng ngùng.
- Trong nhà em lấy đâu ra nhiều tiền, chi bằng hỏi bác gái đi? Anh là con trai của bác, bác sẽ không thấy chết mà không cứu đâu.
- Đừng nhắc bà ấy nữa.
Sắc mặt Mặc Thiệu Đình âm u.
- Nếu như không phải bà ấy thiên vị Mặc Tây Thành, anh cũng sẽ không đến bước đường này, bây giờ Tây Thành lại xem anh như cái gai trong mắt, đóng băng toàn bộ tài sản của anh rồi, Phù Dung, em sẽ không vì thế mà đổi ý chứ.
Đóng băng toàn bộ tài sản rồi…
Đường Phù Dung cắn môi, đúng rồi, lúc trước nhà họ Mặc là do Mặc Thiệu Đình một tay che trời, sau khi Mặc Tây Thành tiếp quản, làm sao có thể không cho Mặc Thiệu Đình biết tay được? Bây giờ đối thủ của Mặc Thiệu Đình là gia chủ mới của Mặc gia, mà nếu La Nhã thiên vị, rất có khả năng Mặc Thiệu Đình vĩnh viễn không trở mình được.
Đến lúc đó thân phận con trưởng của Mặc gia, không những không giúp được gì cho Mặc Thiệu Đình, có lẽ còn sẽ mang lại tai nạn và khó khăn không ngờ đến cho anh.
Trong tình huống này, bản thân vẫn cứ đâm đầu vào, gả cho Mặc Thiệu Đình sao?
Trên mặt cô không nhịn được lộ ra vẻ do dự, bên tai lại vang lên giọng nói lạnh lùng của Mặc Thiệu Đình.
- Vì vậy, anh cảm thấy hôn lễ của chúng ta vẫn có thể cử hành được, tuỳ tiện tìm một nhà hàng ba sao, thuê một bộ váy cưới, quan khách là họ hàng hai bên là được, đãi vài bàn là đủ rồi, đội nhạc đâu có cần thiết? Đúng rồi, Phù Dung, em quay về hỏi thử ba mẹ em, có thể xoay chuyển trước cho anh một ít…
Vừa nãy Đường Phù Dung còn cảm thấy giọng nói gợi cảm của Mặc Thiệu Đình tràn đầy từ tính, giống như âm thanh của thiên nhiên, lúc này lại cảm thấy thực sự như âm thanh của ác ma đâm xuyên qua tai.
Nhà hàng ba sao… thuê váy cưới… vài bàn họ hàng…
Hôn lễ bủn xỉn như vậy, sau đó còn muốn mượn tiền Đường gia giúp anh xoay chuyển?
Đường Phù Dung gần như không nhịn được nữa, cảm thấy một chân của bản thân đã giẫm vào bùn rồi, hận không thể lập tức rút chân ra, nhưng…mấy ngày trước ở cuộc thi thiết kế gì đó, Mặc Thiệu Đình không phải còn tiêu tiền như nước vì Đường Lạc Lạc sao?
Chẳng lẽ…
Đó là bộ dạng giả vờ của Mặc Thiệu Đình, vì để chuyển dời sự chú ý của mấy người cho vay lãi cao đó, mà tình cảm anh và Đường Lạc Lạc tốt như thế, sao có thể nhẫn tâm để Đường Lạc Lạc chịu khổ?
Vì vậy, mới chuẩn bị ly hôn với Đường Lạc Lạc, trước khi phá sản mau chóng kết hôn với mình, lợi dụng Đường gia…
Đường Phù Dung tự nhận thông minh hơn người, chưa đến một lúc sau hiểu hết mọi thứ, trong lòng lập tức vừa tức giận vừa sốt ruột, biểu cảm trên mặt sắp không giữ được rồi, đang chuẩn bị nói dời ngày hôn lễ một chút, liền nghe thấy tiếng Đường Lạc Lạc từ phòng bếp vọng lại.
- Nước ép tươi đắt lắm, dùng bột nước ép là được, gói bột nước ép vài đồng một gói ở siêu thị tôi cảm thấy cũng ngon đó…
Lời vừa nói xong chưa lâu, Đường Lạc Lạc biến mất một lúc lâu, liền bưng một ly nước ép cam rõ ràng pha bằng bột nước ép mà ra, cười với Đường Phù Dung.
- Chị, chị uống đi, gần đây tình hình kinh tế trong nhà có chút khó khăn…
Đường Phù Dung không thể nhẫn nại được nữa, liền lập tức đúng dậy, lấy túi xách của mình, sắc mặt ngượng ngùng xua tay với Đường Lạc Lạc.
- Chị không uống nữa, chị có việc, chị đi trước đây.
- Không bàn xong chuyện kết hôn sao?
Mặc Thiệu Đình bụm miệng cười, nhắc nhở Đường Phù Dung.
Sắc mặt Đường Phù Dung cực kỳ khó coi.
- Hôm nay tôi đến xem dáng vẻ hạnh phúc của hai người, thực sự không nỡ chia rẽ hai người, tuy bắt đầu có chút hiểu lầm, nhưng kết quả vẫn tốt, chúc hai người bách niên giai lão.
Bà đây không tiếp nữa!
Muốn mang tiền đồ đẹp đẽ của bà trói chặt trên người một tên nợ nần chồng chất tiền đồ tối tăm, lấy tiền Đường gia trợ cấp cho Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc, mơ đi!
- Cô suy nghĩ kĩ chưa?
Mặc Thiệu Đình xác nhận thêm lần nữa.
- Suy nghĩ kĩ rồi.
Đường Phù Dung hận không thể lập tức chạy ra ngoài.
- Hai người mới là cặp đôi thích hợp nhất, mọi chuyện lúc trước đều là hiểu lầm. Cậu chủ Mặc, anh là em rễ của tôi, tôi sao lại có suy nghĩ khác được?
Nói xong, sắc mặt Đường Phù Dung tái mét nhanh chóng rời khỏi, giống như chỉ sợ đi muộn rồi, sẽ bị tên “tiêu nhiều hơn làm” này dí lấy.
Đường Lạc Lạc cầm một ly nước ép, nhìn thấy Đường Phù Dung vẻ mặt mong chờ lúc mới bước vào cửa hoảng loạn chạy đi, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng sau khi không nhìn thấy bóng dáng Đường Phù Dung xong, nhịn không được cười lớn.
- Ha ha ha ha… vài bàn họ hàng, nhà hàng ba sao váy cưới được thuê… quá tuyệt rồi, Tiểu Ca Ca, anh quá thâm độc rồi, anh đây không phải muốn lấy mạng Đường Phù Dung luôn sao?
Người như Đường Phù Dung, trên miệng nói lời dễ nghe lại thanh cao, thực sự là hư vinh thích sĩ diện nhất, những điều kiện này tuy không xa hoa, nhưng vốn là tiêu chuẩn hôn lễ của những gia đình bình thường, nhưng đến chỗ Đường Phù Dung, thì là sự mất mặt khó nhẫn nhịn được.
Cô ấy không chạy mới lạ đó.
Đặc biệt lời Mặc Thiệu Đình nói, nửa thật nửa giả, chỗ lừa người ghê nhất là, những tin người bị gạt có thể tra ra, đều phù hợp với tất cả những gì tên bịp bợm tiết lộ, trong tình huống này, tin hay không tin cũng khó…
Khoé miệng Mặc Thiệu Đình càng cong hơn, nhịn không được cười ha hả với Đường Lạc Lạc, biểu cảm ăn trúng phân còn phải nhịn của Đường Phù Dung lúc nãy, thực sự quá buồn cười rồi.
Đường Lạc Lạc ngồi bên cạnh Mặc Thiệu Đình, uống một ngụm nước ép mình mới pha, nhịn không được lắc đầu.
- Tiểu Ca Ca, anh đừng đắt ý, đây là gặp chị em thôi, nếu là dùng chiêu này lừa Lâm Uyển Du, đoán chứng hai người đã làm thật rồi. Lần này xem như anh gặp may!
Cô chủ lớn họ Lâm mới không để ý Mặc Thiệu Đình có tuột dốc hay không, suy cho cùng, chiêu này thật sự chỉ có thể lừa kiểu người phụ nữ hám lợi như Đường Phù Dung thôi.
Chỉ là…
- Anh nói có bài bản hẳn hoi, đều là thật sao?
Đường Lạc Lạc có chút lo lắng truy hỏi, mang những câu hỏi mà mấy ngày nay muốn hỏi nói ra hết.
- Thực sự, chúng ta không cần ở ngôi nhà to như vậy, hai người nhà sáu bảy mười mét là đủ rồi, cũng không cần thuê người làm, bản thân em cái gì cũng làm được, à, giữ má Vương lại cũng được, nếu như có thể giữ… nếu như đều là thật, anh không cần cố giữ mặt mũi trước mặt em, em cái gì cũng biết, em từ nhỏ đã chăm sóc cả gia đình mà…
Dáng vẻ nói dông dài lại nghiêm túc của Đường Lạc Lạc, khiến Mặc Thiệu Đình vừa bất lực vừa cảm động, anh đưa ngón tay để trên đôi môi không ngừng chuyển động của Đường Lạc Lạc.
- Đồ ngốc, sao dễ sơn cùng thuỷ tận thế được, nhà họ Mặc không còn nữa, anh còn có công nghệ kĩ thuật Huệ Thiên, bây giờ sản nghiệp của anh đều ở nước Anh. Em cái gì cũng biết, nhưng anh không nỡ sai bảo em, được chưa?
- Đúng rồi.
Đường Lạc Lạc nhớ lại toà lâu đài ở nước Anh, lại nhớ đến sự điềm tĩnh mấy ngày nay của Mặc Thiệu Đình, biết rằng vừa nãy chẳng qua là trò đùa quái đản của Mặc Thiệu Đình thôi, mà bản thân rõ ràng có chút buồn lo vô cớ rồi – Tiểu Ca Ca lợi hại như vậy, sao có thể dễ dàng thấy bại thảm hại được.
Nhưng, ừm, tiết kiệm chút cũng không sai mà.
Cô ngượng ngùng nuốt nước bọt.
- Thế… nếu như chị em cũng biết anh đang lừa chị ấy, đến lúc đó lại chạy về tìm anh, thì làm sao?
Đường Phù Dung tuy có thế lực, nhưng cũng rất thông minh, đoán chừng sẽ rất nhanh phát hiện, Mặc Thiệu Đình hoàn toàn là đang chơi đùa cô.
Mặc Thiệu Đình cười mà không nói gì, lấy điện thoại ra, nhấn vào tệp ghi âm, sau đó, giọng nói tràn đầy sự buồn bực của Đường Phù Dung trong phòng khách vang lên.
- Hôm nay tôi đến xem dáng vẻ hạnh phúc của hai người, thực sự không nỡ chia rẽ hai người, tuy bắt đầu có chút hiểu lầm, nhưng kết quả vẫn tốt, chúc hai người bách niên giai lão.
- Cô suy nghĩ kĩ chưa?
- Suy nghĩ kĩ rồi.
… …
Đường Lạc Lạc bật cười khanh khách.
- Anh… anh còn ghi âm lại sao?
Đại ma vương của tôi lợi hại quá, đây là ép người ta đến con đường chết rồi, tưởng tượng lúc Đường Phù Dung sau này xin tái hợp lại, nghe thấy đoạn ghi âm này, đoán chừng lòng cũng chết đi rồi.
Mặc Thiệu Đình nhướn một bên mày, hỏi có chút không vui.
- Em chỉ là quan tâm anh, sau khi nghe anh nói như thế, khá là quan tâm hoàn cảnh của anh.
Đường Phù Dung làm ra vẻ mặt quan tâm, cẩn thận thăm dò.
- Thiệu Đình, anh cũng đừng bi quan như thế, dù sao anh cũng là con trưởng Mặc gia, cho dù… cho dù sau này anh không thể kế thừa Mặc gia, cũng là xuất thân thìa vàng, sẽ tệ đến đâu chứ? Hoàn cảnh… chắc không gay go như thế đâu phải không?
Đường Phù Dung nói xong, liền cẩn thận quan sát sắc mặt Mặc Thiệu Đình, mưu tính từ đó nhìn ra đầu mối gì đó.
Đúng, cho dù Mặc Thiệu Đình mất đi thân phận người thừa kế Mặc gia thì làm sao, anh vẫn là con trưởng Mặc gia, Mặc gia nhà quyền thế đẳng cấp như vậy, sẽ khắc nghiệt với con cháu mình sao?
Cho dù Mặc Thiệu Đình không vẻ vang như ngày thường nữa, nhưng vẫn là một phú nhị đại mà ai nấy đều si mê.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Đường Phù Dung đỡ hơn nhiều, trong lòng âm thầm vui mừng, không biểu hiện sự hoảng loạn và sợ hãi.
- Vốn cũng không gay go gì.
Mặc Thiệu Đình thở dài một hơi.
- Chỉ trách lúc anh còn vẻ vang, quá hoang tưởng tự đại, tiền vốn xuất hiện vấn đề, bây giờ xoay chuyển có chút khó khăn. Mấy tên ngu cho vay lãi cao đó, anh sẽ nợ họ tiền sao? Thằng nào cũng đuổi theo không buông, hại đến anh gần đây đều không dám ra ngoài.
Mặc Thiệu Đình nhìn thấy sắc mặt Đường Phù Dung lúc tái mét rồi lại đỏ bừng, ánh mắt loé qua chút khôi hài.
- Phù Dung, nhà em, mở xưởng quần áo phải không? Nghe nói tình hình gần đây không tệ, có thể giúp anh chuyển trước vài trăm vạn?
- Hả?
Thông tin của lời nói này quá lớn, cả người Đường Phù Dung đã lơ mơ rồi, cô nghe thấy gì vậy?
Cho vay lãi cao? Xoay chuyển không xong? Mẹ nó còn nhắm trúng công xưởng quần áo của Đường gia?
Trước kia đã nghe nói Mặc Thiệu Đình lạnh lùng cao ngạo, không hay thể hiện cảm xúc trước mặt người khác, người kiêu ngạo như vậy, hôm nay lại có thể đề xuất mượn tiền Đường gia, sợ là tình hình còn gay go hơn bản thân mình nghĩ rồi.
Thần sắc trên mặt Đường Phù Dung không ổn định, cô vốn là muốn đi theo Mặc Thiệu Đình qua cuộc sống người vợ của giới thượng lưu, chứ không muốn bao nuôi Mặc Thiệu Đình, nụ cười trên mặt lập tức có chút ngượng ngùng.
- Trong nhà em lấy đâu ra nhiều tiền, chi bằng hỏi bác gái đi? Anh là con trai của bác, bác sẽ không thấy chết mà không cứu đâu.
- Đừng nhắc bà ấy nữa.
Sắc mặt Mặc Thiệu Đình âm u.
- Nếu như không phải bà ấy thiên vị Mặc Tây Thành, anh cũng sẽ không đến bước đường này, bây giờ Tây Thành lại xem anh như cái gai trong mắt, đóng băng toàn bộ tài sản của anh rồi, Phù Dung, em sẽ không vì thế mà đổi ý chứ.
Đóng băng toàn bộ tài sản rồi…
Đường Phù Dung cắn môi, đúng rồi, lúc trước nhà họ Mặc là do Mặc Thiệu Đình một tay che trời, sau khi Mặc Tây Thành tiếp quản, làm sao có thể không cho Mặc Thiệu Đình biết tay được? Bây giờ đối thủ của Mặc Thiệu Đình là gia chủ mới của Mặc gia, mà nếu La Nhã thiên vị, rất có khả năng Mặc Thiệu Đình vĩnh viễn không trở mình được.
Đến lúc đó thân phận con trưởng của Mặc gia, không những không giúp được gì cho Mặc Thiệu Đình, có lẽ còn sẽ mang lại tai nạn và khó khăn không ngờ đến cho anh.
Trong tình huống này, bản thân vẫn cứ đâm đầu vào, gả cho Mặc Thiệu Đình sao?
Trên mặt cô không nhịn được lộ ra vẻ do dự, bên tai lại vang lên giọng nói lạnh lùng của Mặc Thiệu Đình.
- Vì vậy, anh cảm thấy hôn lễ của chúng ta vẫn có thể cử hành được, tuỳ tiện tìm một nhà hàng ba sao, thuê một bộ váy cưới, quan khách là họ hàng hai bên là được, đãi vài bàn là đủ rồi, đội nhạc đâu có cần thiết? Đúng rồi, Phù Dung, em quay về hỏi thử ba mẹ em, có thể xoay chuyển trước cho anh một ít…
Vừa nãy Đường Phù Dung còn cảm thấy giọng nói gợi cảm của Mặc Thiệu Đình tràn đầy từ tính, giống như âm thanh của thiên nhiên, lúc này lại cảm thấy thực sự như âm thanh của ác ma đâm xuyên qua tai.
Nhà hàng ba sao… thuê váy cưới… vài bàn họ hàng…
Hôn lễ bủn xỉn như vậy, sau đó còn muốn mượn tiền Đường gia giúp anh xoay chuyển?
Đường Phù Dung gần như không nhịn được nữa, cảm thấy một chân của bản thân đã giẫm vào bùn rồi, hận không thể lập tức rút chân ra, nhưng…mấy ngày trước ở cuộc thi thiết kế gì đó, Mặc Thiệu Đình không phải còn tiêu tiền như nước vì Đường Lạc Lạc sao?
Chẳng lẽ…
Đó là bộ dạng giả vờ của Mặc Thiệu Đình, vì để chuyển dời sự chú ý của mấy người cho vay lãi cao đó, mà tình cảm anh và Đường Lạc Lạc tốt như thế, sao có thể nhẫn tâm để Đường Lạc Lạc chịu khổ?
Vì vậy, mới chuẩn bị ly hôn với Đường Lạc Lạc, trước khi phá sản mau chóng kết hôn với mình, lợi dụng Đường gia…
Đường Phù Dung tự nhận thông minh hơn người, chưa đến một lúc sau hiểu hết mọi thứ, trong lòng lập tức vừa tức giận vừa sốt ruột, biểu cảm trên mặt sắp không giữ được rồi, đang chuẩn bị nói dời ngày hôn lễ một chút, liền nghe thấy tiếng Đường Lạc Lạc từ phòng bếp vọng lại.
- Nước ép tươi đắt lắm, dùng bột nước ép là được, gói bột nước ép vài đồng một gói ở siêu thị tôi cảm thấy cũng ngon đó…
Lời vừa nói xong chưa lâu, Đường Lạc Lạc biến mất một lúc lâu, liền bưng một ly nước ép cam rõ ràng pha bằng bột nước ép mà ra, cười với Đường Phù Dung.
- Chị, chị uống đi, gần đây tình hình kinh tế trong nhà có chút khó khăn…
Đường Phù Dung không thể nhẫn nại được nữa, liền lập tức đúng dậy, lấy túi xách của mình, sắc mặt ngượng ngùng xua tay với Đường Lạc Lạc.
- Chị không uống nữa, chị có việc, chị đi trước đây.
- Không bàn xong chuyện kết hôn sao?
Mặc Thiệu Đình bụm miệng cười, nhắc nhở Đường Phù Dung.
Sắc mặt Đường Phù Dung cực kỳ khó coi.
- Hôm nay tôi đến xem dáng vẻ hạnh phúc của hai người, thực sự không nỡ chia rẽ hai người, tuy bắt đầu có chút hiểu lầm, nhưng kết quả vẫn tốt, chúc hai người bách niên giai lão.
Bà đây không tiếp nữa!
Muốn mang tiền đồ đẹp đẽ của bà trói chặt trên người một tên nợ nần chồng chất tiền đồ tối tăm, lấy tiền Đường gia trợ cấp cho Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc, mơ đi!
- Cô suy nghĩ kĩ chưa?
Mặc Thiệu Đình xác nhận thêm lần nữa.
- Suy nghĩ kĩ rồi.
Đường Phù Dung hận không thể lập tức chạy ra ngoài.
- Hai người mới là cặp đôi thích hợp nhất, mọi chuyện lúc trước đều là hiểu lầm. Cậu chủ Mặc, anh là em rễ của tôi, tôi sao lại có suy nghĩ khác được?
Nói xong, sắc mặt Đường Phù Dung tái mét nhanh chóng rời khỏi, giống như chỉ sợ đi muộn rồi, sẽ bị tên “tiêu nhiều hơn làm” này dí lấy.
Đường Lạc Lạc cầm một ly nước ép, nhìn thấy Đường Phù Dung vẻ mặt mong chờ lúc mới bước vào cửa hoảng loạn chạy đi, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng sau khi không nhìn thấy bóng dáng Đường Phù Dung xong, nhịn không được cười lớn.
- Ha ha ha ha… vài bàn họ hàng, nhà hàng ba sao váy cưới được thuê… quá tuyệt rồi, Tiểu Ca Ca, anh quá thâm độc rồi, anh đây không phải muốn lấy mạng Đường Phù Dung luôn sao?
Người như Đường Phù Dung, trên miệng nói lời dễ nghe lại thanh cao, thực sự là hư vinh thích sĩ diện nhất, những điều kiện này tuy không xa hoa, nhưng vốn là tiêu chuẩn hôn lễ của những gia đình bình thường, nhưng đến chỗ Đường Phù Dung, thì là sự mất mặt khó nhẫn nhịn được.
Cô ấy không chạy mới lạ đó.
Đặc biệt lời Mặc Thiệu Đình nói, nửa thật nửa giả, chỗ lừa người ghê nhất là, những tin người bị gạt có thể tra ra, đều phù hợp với tất cả những gì tên bịp bợm tiết lộ, trong tình huống này, tin hay không tin cũng khó…
Khoé miệng Mặc Thiệu Đình càng cong hơn, nhịn không được cười ha hả với Đường Lạc Lạc, biểu cảm ăn trúng phân còn phải nhịn của Đường Phù Dung lúc nãy, thực sự quá buồn cười rồi.
Đường Lạc Lạc ngồi bên cạnh Mặc Thiệu Đình, uống một ngụm nước ép mình mới pha, nhịn không được lắc đầu.
- Tiểu Ca Ca, anh đừng đắt ý, đây là gặp chị em thôi, nếu là dùng chiêu này lừa Lâm Uyển Du, đoán chứng hai người đã làm thật rồi. Lần này xem như anh gặp may!
Cô chủ lớn họ Lâm mới không để ý Mặc Thiệu Đình có tuột dốc hay không, suy cho cùng, chiêu này thật sự chỉ có thể lừa kiểu người phụ nữ hám lợi như Đường Phù Dung thôi.
Chỉ là…
- Anh nói có bài bản hẳn hoi, đều là thật sao?
Đường Lạc Lạc có chút lo lắng truy hỏi, mang những câu hỏi mà mấy ngày nay muốn hỏi nói ra hết.
- Thực sự, chúng ta không cần ở ngôi nhà to như vậy, hai người nhà sáu bảy mười mét là đủ rồi, cũng không cần thuê người làm, bản thân em cái gì cũng làm được, à, giữ má Vương lại cũng được, nếu như có thể giữ… nếu như đều là thật, anh không cần cố giữ mặt mũi trước mặt em, em cái gì cũng biết, em từ nhỏ đã chăm sóc cả gia đình mà…
Dáng vẻ nói dông dài lại nghiêm túc của Đường Lạc Lạc, khiến Mặc Thiệu Đình vừa bất lực vừa cảm động, anh đưa ngón tay để trên đôi môi không ngừng chuyển động của Đường Lạc Lạc.
- Đồ ngốc, sao dễ sơn cùng thuỷ tận thế được, nhà họ Mặc không còn nữa, anh còn có công nghệ kĩ thuật Huệ Thiên, bây giờ sản nghiệp của anh đều ở nước Anh. Em cái gì cũng biết, nhưng anh không nỡ sai bảo em, được chưa?
- Đúng rồi.
Đường Lạc Lạc nhớ lại toà lâu đài ở nước Anh, lại nhớ đến sự điềm tĩnh mấy ngày nay của Mặc Thiệu Đình, biết rằng vừa nãy chẳng qua là trò đùa quái đản của Mặc Thiệu Đình thôi, mà bản thân rõ ràng có chút buồn lo vô cớ rồi – Tiểu Ca Ca lợi hại như vậy, sao có thể dễ dàng thấy bại thảm hại được.
Nhưng, ừm, tiết kiệm chút cũng không sai mà.
Cô ngượng ngùng nuốt nước bọt.
- Thế… nếu như chị em cũng biết anh đang lừa chị ấy, đến lúc đó lại chạy về tìm anh, thì làm sao?
Đường Phù Dung tuy có thế lực, nhưng cũng rất thông minh, đoán chừng sẽ rất nhanh phát hiện, Mặc Thiệu Đình hoàn toàn là đang chơi đùa cô.
Mặc Thiệu Đình cười mà không nói gì, lấy điện thoại ra, nhấn vào tệp ghi âm, sau đó, giọng nói tràn đầy sự buồn bực của Đường Phù Dung trong phòng khách vang lên.
- Hôm nay tôi đến xem dáng vẻ hạnh phúc của hai người, thực sự không nỡ chia rẽ hai người, tuy bắt đầu có chút hiểu lầm, nhưng kết quả vẫn tốt, chúc hai người bách niên giai lão.
- Cô suy nghĩ kĩ chưa?
- Suy nghĩ kĩ rồi.
… …
Đường Lạc Lạc bật cười khanh khách.
- Anh… anh còn ghi âm lại sao?
Đại ma vương của tôi lợi hại quá, đây là ép người ta đến con đường chết rồi, tưởng tượng lúc Đường Phù Dung sau này xin tái hợp lại, nghe thấy đoạn ghi âm này, đoán chừng lòng cũng chết đi rồi.
/292
|