Trên mặt Lâm Uyển Du hiện ra vẻ lúng túng, muốn nói lại thôi.
- Thật ra bà Mặc đàn dương cầm mới gọi là tốt, thực sự xuất sắc, không biết cô ấy có đồng ý nể mặt, diễn tấu cho mọi người nghe một bài, cũng xem như tôi thả con tép, bắt con tôm rồi.
- Ồ? Lợi hại như thế sao?
Cậu ấm vừa mới khen Lâm Uyển Du nghe được câu này, không kiềm được hưng phấn, có thể thấy cậu ta thật lòng yêu thích âm nhạc.
- Vậy xin mời cô Đường biểu diễn một bài cho chúng tôi thế nào?
Các quan khách trong đại sảnh nghe được lời này, lần lượt reo hò cổ vũ, dù sao xem náo nhiệt thì không chê chuyện lớn, vừa lúc nhân cơ hội này xem xem vợ của Mặc Thiệu Đình rốt cuộc có tài cán gì, là đẹp cả trong lẫn ngoài, hay chỉ có mỗi một khuôn mặt xinh đẹp.
Đường Lạc Lạc đứng ở dưới sân khấu, nhìn thấy ánh nhìn Lâm Uyển Du sáng lên có chút đáng sợ, ánh mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm vào mình, trong ánh mắt đó tràn đầy sự chế giễu và khiêu khích.
Cô ta là cố ý.
Lâm Uyển Du từ nhỏ lớn lên trong sự nuông chiều của bác Lâm và cô Lâm, một cặp cha mẹ yêu thương cô ta sớm đã mời đến những danh sư đến dạy cô ta các loại tài nghệ và học vấn, đâu giống Đường Lạc Lạc, học phí đi học ở Đường gia đều do phải bản thân đi làm kiếm tiền.
Chính vì như vậy, Lâm Uyển Du mới chắc chắn Đường Lạc Lạc nhất định không có tiền thừa đi học đàn, có lẽ lúc trước chỉ xem qua đàn dương cầm trên ti vi thôi?
Loại phụ nữ như vậy, lại có thể cướp đi người đàn ông của cô ta, đúng là trò cười!
Cô ta là cố ý để Đường Lạc Lạc xấu mặt trước công chúng, Lâm Uyển Du muốn để những người này xem xem, rốt cuộc ai mới là thục nữ danh giá chân chính, ai mới là bùn lầy không trét lên tường được, ai mới xứng có được cuộc đời tốt hơn, vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết!
Đường Lạc Lạc, lộ ra cái đuôi hồ ly của cô đi, lộ ra bản tính nghèo nàn, trống rỗng, thoả sức mất mặt đi.
Trong lòng Lâm Uyển Du đang nghĩ như vậy, khoé miệng bất giác lộ ra một nụ cười, giống như nhìn thấy Đường Lạc Lạc dáng vẻ khó xử, khó khăn cùng cực trên sân khấu.
- Hôm nay là ngày mọi người tha hồ vui chơi, tôi chỉ muốn Đường Lạc Lạc vô lo vô nghĩ mà tiếp tục vui vẻ, ở đây có nhiều thục nữ tài nữ như vậy, thiếu đi một người cô ấy, thì sẽ không bị chê cười rồi.
Mặc Thiệu Đình sợ Đường Lạc Lạc khó xử, đứng chắn trước mặt Đường Lạc Lạc, tư thế bảo vệ vô cùng rõ ràng, ánh sáng như đuốc nhìn Lâm Uyển Du, lạnh lùng như trong trong ánh mắt.
- Vả lại, vợ của Mặc Thiệu Đình tôi, cũng không cần phải khoe khoang.
Lâm Uyển Du khựng lại khi bị Mặc Thiệu Đình nhìn với ánh mắt như thế, không kiềm được run lên một cái, nghĩ đến người đàn ông mình thích lại vì Đường Lạc Lạc nói ngược lại mình trước mặt công chúng, sự đau khổ và đố kị trong lòng càng sâu đậm hơn. Ánh mắt dao động không nhìn khuôn mặt của Mặc Thiệu Đình, Lâm Uyển Du dứt khoát vứt bỏ, cười lạnh một tiếng nói.
- Thiệu Đình anh nói như vậy, giống như những người lên sân khấu biểu diễn như em, đều là loại người muốn khoe khoang, ham muốn hư vinh vậy, kĩ thuật chơi đàn tinh tế, tự nhiên phải chia sẻ cùng mọi người, mang lại sự hưởng thụ cho mọi người, đây cũng không phải chuyện mất mặt gì, sao phải che che giấu giấu, không lẽ, không biết đàn?
Nói đến đây, Lâm Uyển Du lập túc lấy tay che miệng, gần như không thể tưởng tượng được mà cười lên.
- Không phải chứ, những cô gái ở đây, có ai là không biết đàn dương cầm đâu, nếu tôi nhớ không lầm, đây là môn học bắt buộc của xã hội thượng lưu, trừ khi…
Cô ta đang có ngầm ý chớp chớp mắt, không nói tiếp, nhưng ý nghĩa đã ám chỉ rất rõ ràng rồi.
Thực sự, xã hội thượng lưu những thục nữ có thân phận, gần như không có ai là không biết đàn dương cầm, khác biệt chỉ là có nguời đàn cũng bình thường, có người đàn lại cực kì tốt, chỉ là như hồi tiểu học học toán văn các kiểu, có học giỏi học dở, hoàn toàn chưa tiếp xúc qua thì lại không có.
Mà nếu nói Đường Lạc Lạc lại không biết… vậy chỉ có thể nói rõ, xuất thân Đường Lạc Lạc thấp kém, hoàn toàn không cùng một tầng lớp với bọn họ.
Trong giới này, xuất thân và dòng dõi rất quan trọng, tượng trưng giá trị của một con người, nếu như không có xuất thân tốt đẹp, vậy dù Mặc Thiệu Đình có bảo vệ Đường Lạc Lạc đến mấy, cũng sẽ có người vô cùng hà khắc, buông nhiều lời chỉ trích với cô.
Lời nói của Lâm Uyển Du, đem Đường Lạc Lạc ngồi lên vị trí lưỡng nan, lúc này nếu như đứng ra biểu diễn đàn dương cầm gì đó, thì khó tránh bị đem so với Lâm Uyển Du, nhưng nếu kiên trì không diễn một bài, thì xem như củng cố suy đoán của Lâm Uyển Du – bản thân chẳng qua chỉ là một cô gái xuất thân thô tục và bình thường, không lên được sân khấu,
Đường Lạc Lạc cắn môi, trên mặt ngập tràn biểu cảm day dứt.
Mặc Thiệu Đình nhìn sắc mặt của khó xử của Đường Lạc Lạc, trong lòng càng chắc chắn Đường Lạc Lạc nhất định không biết đàn dương cầm, tiếp xúc thời gian dài như vậy, cô chưa từng nói qua cho mình biết, lập tức mởi miệng từ chối.
- Sự suy đoán vô trách nhiệm, rất vô nghĩa, tôi đã nói rồi, Lạc Lạc sẽ không biểu diễn dương cầm gì đó.
- Cậu Mặc, đúng là bà Mặc quý báu, chỉ là, chẳng qua chỉ đàn dương cầm thôi, lại không phải chuyện to tát gì, những cô gái ở đây đều có thể đàn, chỉ bà Mặc không thể? Hay là bà Mặc không để tâm đến những người như chúng tôi, cảm thấy chúng tôi không xứng nghe cô ấy biểu diễn, không có phẩm bị?
Lâm Uyển Du cắn răng, quyết không thể rút lui như vậy.
Nếu bản thân đã bị tổn thất mà còn không đạt được điều mong muốn, không thể khiến Đường Lạc Lạc mất mặt thì khỏi phải nói, còn đắc tội với Mặc Thiệu Đình.
- Nói có lý đó.
Mọi người lập tức vang lên tiếng hưởng ứng.
- Đều bị người ta chỉ trỏ nói không biết đàn rồi, thì đàn một bài chứng minh bản thân đi, đàn có tốt hay không, chúng tôi có thể ăn được ai?
- Thì đó, chẳng qua chỉ biểu diễn một bài, sao phải lằng nhằng như vậy.
Mọi người trong đại sảnh vốn có chút mong chờ, vừa nghe những lời xúi giục cầm đầu, lập tức tâm trạng mọi người sối nổi hẳn lên.
- Đúng, chúng tôi muốn nghe bà Mặc đàn dương cầm!
- Không đáp ứng nhất định là tiếng vỗ tay chưa đủ nhiệt liệt, nào, chúng ta vỗ tay!
- Một bài thôi! Bà Mặc đừng nhỏ nhẹn thế chứ!
Những quan khách này nhìn thấy Mặc Thiệu Đình đều không dám đến bắt chuyện, nhưng lẫn trong đám người, ồn ào sẽ không bị nhận ra, vì vậy ai ai cũng gan dạ hẳn lên, đều theo đó thêm việc vui vào.
Trong chốc lát, tiếng vỗ tay trong đại sảnh như triều cường nhấn chìm nguời khác, tình cảnh này mắt nhìn đã không thể khống chế, như thế cưỡi trên lưng cọp.
Mặc Thiệu Đình còn muốn nói gì đó, Đường Lạc Lạc lại lập tức kéo lấy cánh tay anh, lắc đầu với anh, giọng không to, lại đặc biệt trong trẻo nói.
- Được, tôi đàn là được chứ gì.
- Lạc Lạc, cô biết đàn dương cầm?
Mặc Thiệu Đình nghi ngờ cúi đầu sáp đến gần tai Đường Lạc Lạc, nhỏ giọng hỏi.
Học phí học dương cầm không rẻ, căn cứ vào hiểu biết của anh, Đường gia sẽ không có lòng tốt như vậy, để Đường Lạc Lạc học dương cầm.
- Biết một chút…
Đường Lạc Lạc gật gật đầu, Đường gia sẽ không tốn nhiều cho cô đi học dương cầm gì đó, nhưng Đường Quý Lễ và Lương Thể Vân đối với Đường Phù Dung vô cùng cưng chiều, lúc đầu vì để Đường Phù Dung càng giống quý nữ giàu có, sau này tìm được một tấm chồng tốt, từng mời qua một giáo viên dương cầm dạy Đường Phù Dung đàn dương cầm.
Lúc đó Đường Lạc Lạc cũng muốn học, lại gặp phải lời chế giễu và xoi mói vô tình, những cô không từ bỏ, trong lúc giáo viên dạy Đường Phù Dung, lặng lẽ đứng một bên học theo, về lâu về dà, lại học được sơ sơ một chút.
Sau này lúc lên đại học, còn kiếm tiền đăng kí vào lớp học đàn chuyên nghiệp, trước đó cứ trì trệ không chịu lên trên, là Đường Lạc Lạc không muốn so đo với Lâm Uyển Du, nhưng đối phương cứ ép người quá đáng, bản thân chỉ có thể tiếp chiêu thôi.
Chỉ là, đã lâu không đàn rồi, không biết bản thân có không quen tay hay không, trong lòng vẫn rất căng thẳng.
Đường Lạc Lạc nói xong câu này, trong tiếng hoan hô của mọi người, trong ánh mắt quan tâm của Mặc Thiệu Đình, nhấc lên phần đuôi của chiếc váy tao nhã, đi lên sân khấu biểu diễn.
Hít thở sâu, lại hít thở sâu.
Không sao đâu, Đường Lạc Lạc, mày làm được mà, không phải chỉ giờ móng lên khẩy khẩy vài ba cái trên phím đàn thôi sao? Mày lúc một tuổi móng tay đã rất linh hoạt rồi sao?
Đàn không tốt, cũng sẽ đàn không tệ đâu?
Đường Lạc Lạc huy động tất cả sự lạc quan và kiên cường của mình, cố gắng xây dựng một tâm lý râu ông nọ cắm cằm bà kia, sau đó mang tâm trạng như chết đi, một mông ngồi lên ghế đàn.
Lâm Uyển Du đứng bên cạnh xem trò hay nhịn không được cười lên, dáng vẻ không tự nhiên và căng thẳng cực độ này, ha ha, đúng là không phí phen khổ tâm của cô.
Trong không gian yên tĩnh khiến người khác nhân đôi áp lực, Đường Lạc Lạc đưa tay ra, tiếp xúc trên phím đàn trắng tinh, lập tức một tiếng đàn sắc bén vang lên trong đại sảnh, tiếp đến trong quần chúng lập tức có người lớ tiếng chất vấn.
- Đây là có biết không đó?
Mọi người đều đang tập trung tinh thần chờ đợi, nghe thấy lời này không nhịn được phá lên cười, Lâm Uyển Du ôm bụng, cười đến nổi thở không ra hơi, cô ta vẫn thật sự tò mò, một lát nữa Đường Lạc Lạc cái gối thêu hoa kia đàn ra một “bài hát” không thể nghe nổi, sẽ bị đuổi xuống sân khấu ra sao?
Mặc Thiệu Đình nhíu mày, trong tiếng cười vang của mọi người, nhìn chằm chằm vào Đường Lạc Lạc không chớp mắt, trong ánh mắt đều ngập tràn sự ủng hộ và khích lệ.
Loại tình huống hôm nay, anh tất nhiên có thể trực tiếp mang Đường Lạc Lạc đi, không để cô phải đối mặt với sóng gió này, nhưng trong thâm tâm của anh, anh vẫn tin, Đường Lạc Lạc có thể làm được.
Sự tin tưởng không có lý do, không có căn cứ.
Vợ anh cái gì cũng tốt hơn người khác.
Trong khoảnh khắc ngón tay của Đường Lạc Lạc chạm vào phím đàn, trong lòng bỗng nhiên giống như có dòng điện đi qua, loại cảm giác thân quen lâu rồi không gặp…
Đúng là khiến người ta quá phấn khởi rồi!
Lúc trước còn lo lắng bản thân lâu quá rồi không đàn, sẽ không quen sẽ quên đi, nhưng trong giây phút khi ngón tay chạm vào phím đàn, Đường Lạc Lạc cuối cùng cũng tìm thấy cảm giác si mê kia, loại cảm giác vô số ngày đêm, trong lòng thì thầm cầm phổ khi vào giấc ngủ, đi đường cũng phải đi theo nhịp điệu…
- Thật ra bà Mặc đàn dương cầm mới gọi là tốt, thực sự xuất sắc, không biết cô ấy có đồng ý nể mặt, diễn tấu cho mọi người nghe một bài, cũng xem như tôi thả con tép, bắt con tôm rồi.
- Ồ? Lợi hại như thế sao?
Cậu ấm vừa mới khen Lâm Uyển Du nghe được câu này, không kiềm được hưng phấn, có thể thấy cậu ta thật lòng yêu thích âm nhạc.
- Vậy xin mời cô Đường biểu diễn một bài cho chúng tôi thế nào?
Các quan khách trong đại sảnh nghe được lời này, lần lượt reo hò cổ vũ, dù sao xem náo nhiệt thì không chê chuyện lớn, vừa lúc nhân cơ hội này xem xem vợ của Mặc Thiệu Đình rốt cuộc có tài cán gì, là đẹp cả trong lẫn ngoài, hay chỉ có mỗi một khuôn mặt xinh đẹp.
Đường Lạc Lạc đứng ở dưới sân khấu, nhìn thấy ánh nhìn Lâm Uyển Du sáng lên có chút đáng sợ, ánh mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm vào mình, trong ánh mắt đó tràn đầy sự chế giễu và khiêu khích.
Cô ta là cố ý.
Lâm Uyển Du từ nhỏ lớn lên trong sự nuông chiều của bác Lâm và cô Lâm, một cặp cha mẹ yêu thương cô ta sớm đã mời đến những danh sư đến dạy cô ta các loại tài nghệ và học vấn, đâu giống Đường Lạc Lạc, học phí đi học ở Đường gia đều do phải bản thân đi làm kiếm tiền.
Chính vì như vậy, Lâm Uyển Du mới chắc chắn Đường Lạc Lạc nhất định không có tiền thừa đi học đàn, có lẽ lúc trước chỉ xem qua đàn dương cầm trên ti vi thôi?
Loại phụ nữ như vậy, lại có thể cướp đi người đàn ông của cô ta, đúng là trò cười!
Cô ta là cố ý để Đường Lạc Lạc xấu mặt trước công chúng, Lâm Uyển Du muốn để những người này xem xem, rốt cuộc ai mới là thục nữ danh giá chân chính, ai mới là bùn lầy không trét lên tường được, ai mới xứng có được cuộc đời tốt hơn, vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết!
Đường Lạc Lạc, lộ ra cái đuôi hồ ly của cô đi, lộ ra bản tính nghèo nàn, trống rỗng, thoả sức mất mặt đi.
Trong lòng Lâm Uyển Du đang nghĩ như vậy, khoé miệng bất giác lộ ra một nụ cười, giống như nhìn thấy Đường Lạc Lạc dáng vẻ khó xử, khó khăn cùng cực trên sân khấu.
- Hôm nay là ngày mọi người tha hồ vui chơi, tôi chỉ muốn Đường Lạc Lạc vô lo vô nghĩ mà tiếp tục vui vẻ, ở đây có nhiều thục nữ tài nữ như vậy, thiếu đi một người cô ấy, thì sẽ không bị chê cười rồi.
Mặc Thiệu Đình sợ Đường Lạc Lạc khó xử, đứng chắn trước mặt Đường Lạc Lạc, tư thế bảo vệ vô cùng rõ ràng, ánh sáng như đuốc nhìn Lâm Uyển Du, lạnh lùng như trong trong ánh mắt.
- Vả lại, vợ của Mặc Thiệu Đình tôi, cũng không cần phải khoe khoang.
Lâm Uyển Du khựng lại khi bị Mặc Thiệu Đình nhìn với ánh mắt như thế, không kiềm được run lên một cái, nghĩ đến người đàn ông mình thích lại vì Đường Lạc Lạc nói ngược lại mình trước mặt công chúng, sự đau khổ và đố kị trong lòng càng sâu đậm hơn. Ánh mắt dao động không nhìn khuôn mặt của Mặc Thiệu Đình, Lâm Uyển Du dứt khoát vứt bỏ, cười lạnh một tiếng nói.
- Thiệu Đình anh nói như vậy, giống như những người lên sân khấu biểu diễn như em, đều là loại người muốn khoe khoang, ham muốn hư vinh vậy, kĩ thuật chơi đàn tinh tế, tự nhiên phải chia sẻ cùng mọi người, mang lại sự hưởng thụ cho mọi người, đây cũng không phải chuyện mất mặt gì, sao phải che che giấu giấu, không lẽ, không biết đàn?
Nói đến đây, Lâm Uyển Du lập túc lấy tay che miệng, gần như không thể tưởng tượng được mà cười lên.
- Không phải chứ, những cô gái ở đây, có ai là không biết đàn dương cầm đâu, nếu tôi nhớ không lầm, đây là môn học bắt buộc của xã hội thượng lưu, trừ khi…
Cô ta đang có ngầm ý chớp chớp mắt, không nói tiếp, nhưng ý nghĩa đã ám chỉ rất rõ ràng rồi.
Thực sự, xã hội thượng lưu những thục nữ có thân phận, gần như không có ai là không biết đàn dương cầm, khác biệt chỉ là có nguời đàn cũng bình thường, có người đàn lại cực kì tốt, chỉ là như hồi tiểu học học toán văn các kiểu, có học giỏi học dở, hoàn toàn chưa tiếp xúc qua thì lại không có.
Mà nếu nói Đường Lạc Lạc lại không biết… vậy chỉ có thể nói rõ, xuất thân Đường Lạc Lạc thấp kém, hoàn toàn không cùng một tầng lớp với bọn họ.
Trong giới này, xuất thân và dòng dõi rất quan trọng, tượng trưng giá trị của một con người, nếu như không có xuất thân tốt đẹp, vậy dù Mặc Thiệu Đình có bảo vệ Đường Lạc Lạc đến mấy, cũng sẽ có người vô cùng hà khắc, buông nhiều lời chỉ trích với cô.
Lời nói của Lâm Uyển Du, đem Đường Lạc Lạc ngồi lên vị trí lưỡng nan, lúc này nếu như đứng ra biểu diễn đàn dương cầm gì đó, thì khó tránh bị đem so với Lâm Uyển Du, nhưng nếu kiên trì không diễn một bài, thì xem như củng cố suy đoán của Lâm Uyển Du – bản thân chẳng qua chỉ là một cô gái xuất thân thô tục và bình thường, không lên được sân khấu,
Đường Lạc Lạc cắn môi, trên mặt ngập tràn biểu cảm day dứt.
Mặc Thiệu Đình nhìn sắc mặt của khó xử của Đường Lạc Lạc, trong lòng càng chắc chắn Đường Lạc Lạc nhất định không biết đàn dương cầm, tiếp xúc thời gian dài như vậy, cô chưa từng nói qua cho mình biết, lập tức mởi miệng từ chối.
- Sự suy đoán vô trách nhiệm, rất vô nghĩa, tôi đã nói rồi, Lạc Lạc sẽ không biểu diễn dương cầm gì đó.
- Cậu Mặc, đúng là bà Mặc quý báu, chỉ là, chẳng qua chỉ đàn dương cầm thôi, lại không phải chuyện to tát gì, những cô gái ở đây đều có thể đàn, chỉ bà Mặc không thể? Hay là bà Mặc không để tâm đến những người như chúng tôi, cảm thấy chúng tôi không xứng nghe cô ấy biểu diễn, không có phẩm bị?
Lâm Uyển Du cắn răng, quyết không thể rút lui như vậy.
Nếu bản thân đã bị tổn thất mà còn không đạt được điều mong muốn, không thể khiến Đường Lạc Lạc mất mặt thì khỏi phải nói, còn đắc tội với Mặc Thiệu Đình.
- Nói có lý đó.
Mọi người lập tức vang lên tiếng hưởng ứng.
- Đều bị người ta chỉ trỏ nói không biết đàn rồi, thì đàn một bài chứng minh bản thân đi, đàn có tốt hay không, chúng tôi có thể ăn được ai?
- Thì đó, chẳng qua chỉ biểu diễn một bài, sao phải lằng nhằng như vậy.
Mọi người trong đại sảnh vốn có chút mong chờ, vừa nghe những lời xúi giục cầm đầu, lập tức tâm trạng mọi người sối nổi hẳn lên.
- Đúng, chúng tôi muốn nghe bà Mặc đàn dương cầm!
- Không đáp ứng nhất định là tiếng vỗ tay chưa đủ nhiệt liệt, nào, chúng ta vỗ tay!
- Một bài thôi! Bà Mặc đừng nhỏ nhẹn thế chứ!
Những quan khách này nhìn thấy Mặc Thiệu Đình đều không dám đến bắt chuyện, nhưng lẫn trong đám người, ồn ào sẽ không bị nhận ra, vì vậy ai ai cũng gan dạ hẳn lên, đều theo đó thêm việc vui vào.
Trong chốc lát, tiếng vỗ tay trong đại sảnh như triều cường nhấn chìm nguời khác, tình cảnh này mắt nhìn đã không thể khống chế, như thế cưỡi trên lưng cọp.
Mặc Thiệu Đình còn muốn nói gì đó, Đường Lạc Lạc lại lập tức kéo lấy cánh tay anh, lắc đầu với anh, giọng không to, lại đặc biệt trong trẻo nói.
- Được, tôi đàn là được chứ gì.
- Lạc Lạc, cô biết đàn dương cầm?
Mặc Thiệu Đình nghi ngờ cúi đầu sáp đến gần tai Đường Lạc Lạc, nhỏ giọng hỏi.
Học phí học dương cầm không rẻ, căn cứ vào hiểu biết của anh, Đường gia sẽ không có lòng tốt như vậy, để Đường Lạc Lạc học dương cầm.
- Biết một chút…
Đường Lạc Lạc gật gật đầu, Đường gia sẽ không tốn nhiều cho cô đi học dương cầm gì đó, nhưng Đường Quý Lễ và Lương Thể Vân đối với Đường Phù Dung vô cùng cưng chiều, lúc đầu vì để Đường Phù Dung càng giống quý nữ giàu có, sau này tìm được một tấm chồng tốt, từng mời qua một giáo viên dương cầm dạy Đường Phù Dung đàn dương cầm.
Lúc đó Đường Lạc Lạc cũng muốn học, lại gặp phải lời chế giễu và xoi mói vô tình, những cô không từ bỏ, trong lúc giáo viên dạy Đường Phù Dung, lặng lẽ đứng một bên học theo, về lâu về dà, lại học được sơ sơ một chút.
Sau này lúc lên đại học, còn kiếm tiền đăng kí vào lớp học đàn chuyên nghiệp, trước đó cứ trì trệ không chịu lên trên, là Đường Lạc Lạc không muốn so đo với Lâm Uyển Du, nhưng đối phương cứ ép người quá đáng, bản thân chỉ có thể tiếp chiêu thôi.
Chỉ là, đã lâu không đàn rồi, không biết bản thân có không quen tay hay không, trong lòng vẫn rất căng thẳng.
Đường Lạc Lạc nói xong câu này, trong tiếng hoan hô của mọi người, trong ánh mắt quan tâm của Mặc Thiệu Đình, nhấc lên phần đuôi của chiếc váy tao nhã, đi lên sân khấu biểu diễn.
Hít thở sâu, lại hít thở sâu.
Không sao đâu, Đường Lạc Lạc, mày làm được mà, không phải chỉ giờ móng lên khẩy khẩy vài ba cái trên phím đàn thôi sao? Mày lúc một tuổi móng tay đã rất linh hoạt rồi sao?
Đàn không tốt, cũng sẽ đàn không tệ đâu?
Đường Lạc Lạc huy động tất cả sự lạc quan và kiên cường của mình, cố gắng xây dựng một tâm lý râu ông nọ cắm cằm bà kia, sau đó mang tâm trạng như chết đi, một mông ngồi lên ghế đàn.
Lâm Uyển Du đứng bên cạnh xem trò hay nhịn không được cười lên, dáng vẻ không tự nhiên và căng thẳng cực độ này, ha ha, đúng là không phí phen khổ tâm của cô.
Trong không gian yên tĩnh khiến người khác nhân đôi áp lực, Đường Lạc Lạc đưa tay ra, tiếp xúc trên phím đàn trắng tinh, lập tức một tiếng đàn sắc bén vang lên trong đại sảnh, tiếp đến trong quần chúng lập tức có người lớ tiếng chất vấn.
- Đây là có biết không đó?
Mọi người đều đang tập trung tinh thần chờ đợi, nghe thấy lời này không nhịn được phá lên cười, Lâm Uyển Du ôm bụng, cười đến nổi thở không ra hơi, cô ta vẫn thật sự tò mò, một lát nữa Đường Lạc Lạc cái gối thêu hoa kia đàn ra một “bài hát” không thể nghe nổi, sẽ bị đuổi xuống sân khấu ra sao?
Mặc Thiệu Đình nhíu mày, trong tiếng cười vang của mọi người, nhìn chằm chằm vào Đường Lạc Lạc không chớp mắt, trong ánh mắt đều ngập tràn sự ủng hộ và khích lệ.
Loại tình huống hôm nay, anh tất nhiên có thể trực tiếp mang Đường Lạc Lạc đi, không để cô phải đối mặt với sóng gió này, nhưng trong thâm tâm của anh, anh vẫn tin, Đường Lạc Lạc có thể làm được.
Sự tin tưởng không có lý do, không có căn cứ.
Vợ anh cái gì cũng tốt hơn người khác.
Trong khoảnh khắc ngón tay của Đường Lạc Lạc chạm vào phím đàn, trong lòng bỗng nhiên giống như có dòng điện đi qua, loại cảm giác thân quen lâu rồi không gặp…
Đúng là khiến người ta quá phấn khởi rồi!
Lúc trước còn lo lắng bản thân lâu quá rồi không đàn, sẽ không quen sẽ quên đi, nhưng trong giây phút khi ngón tay chạm vào phím đàn, Đường Lạc Lạc cuối cùng cũng tìm thấy cảm giác si mê kia, loại cảm giác vô số ngày đêm, trong lòng thì thầm cầm phổ khi vào giấc ngủ, đi đường cũng phải đi theo nhịp điệu…
/292
|