Ánh mắt Giang Trấn hoảng loạn, liếc nhìn lung tung cuối cùng nặn ra một lời giải thích: “Ta, ta chỉ là chỉ…chỉ là khi đó không phải say hoàn toàn, ta tưởng Quách Nguyệt Hoa là mẹ con, Nguyệt Hoa và mẹ con hơi giống nhau.”
“Một chút cũng không giống.”
Mộ An An phủ nhận trực tiếp: “Đừng lấy bà ta ra so với mẹ tôi, mẹ tôi là thân phận gì, học thức
và bối cảnh gì ông không biết à?
Quách Nguyệt Hoa một kẻ xuất thân từ nông thôn, cấp ba cũng chưa tốt nghiệp, đó không phải là dựa vào việc lấy được ông sau đó làm dáng rồi quên mất thân phận vốn có của mình sao?
Ông lấy bà ta so với mẹ tôi, như vậy là sỉ nhục mẹ tôi và sỉ nhục bản thân ông.”
Mộ An An nói câu đó vô cùng thẳng.
Hơn nữa không hề chừa mặt mũi cho Giang Trấn.
Từ khi công khai thân phận, Mộ An An mãi luôn khống chế mình lại.
Giang Trấn muốn diễn vở kịch cha con thắm thiết lâu ngày mới gặp, Mộ An An cũng ngoan ngoãn phối hợp.
Cho dù trước giờ tính cách thẳng thắn như Mộ An An cũng phải thu lại.
Nhưng hôm nay, cô không thu lại. Bời vì cô lạnh lòng rồi.
Trong hôm nay Mộ An An nhớ rõ
ràng bản thân đã cho người cha tồi tệ cầm thú đó một cơ hội.
Đẻ ông ta thừa nhận mình đã thiếu Mộ Thanh một ân tình.
Không…
Không cần biết người đó xuất
thân từ đâu, họ đều có thể tự phấn đấu cho cuộc sống của mình, chỉ cần nắm được cuộc sống của mình thì đủ ưu tú rồi.
Nhưng cô không để vào mắt nổi cái kiểu của Quách Nguyệt Hoa.
Dựa vào thủ đoạn hiểm độc để chiếm lấy xong rồi còn xem như lẽ đương nhiên mà cảm thấy tất cả những thứ đó đều là của mình, đúng là nực cười.
“Ta biết con không có, ba biết.”
Giang Trấn lập tức nói để thăm dò kéo lại bầu không khí giữa
mình và Mộ An An, không cho nó quá mức ngượng ngùng.
“Một chút cũng không giống.”
Mộ An An phủ nhận trực tiếp: “Đừng lấy bà ta ra so với mẹ tôi, mẹ tôi là thân phận gì, học thức
và bối cảnh gì ông không biết à?
Quách Nguyệt Hoa một kẻ xuất thân từ nông thôn, cấp ba cũng chưa tốt nghiệp, đó không phải là dựa vào việc lấy được ông sau đó làm dáng rồi quên mất thân phận vốn có của mình sao?
Ông lấy bà ta so với mẹ tôi, như vậy là sỉ nhục mẹ tôi và sỉ nhục bản thân ông.”
Mộ An An nói câu đó vô cùng thẳng.
Hơn nữa không hề chừa mặt mũi cho Giang Trấn.
Từ khi công khai thân phận, Mộ An An mãi luôn khống chế mình lại.
Giang Trấn muốn diễn vở kịch cha con thắm thiết lâu ngày mới gặp, Mộ An An cũng ngoan ngoãn phối hợp.
Cho dù trước giờ tính cách thẳng thắn như Mộ An An cũng phải thu lại.
Nhưng hôm nay, cô không thu lại. Bời vì cô lạnh lòng rồi.
Trong hôm nay Mộ An An nhớ rõ
ràng bản thân đã cho người cha tồi tệ cầm thú đó một cơ hội.
Đẻ ông ta thừa nhận mình đã thiếu Mộ Thanh một ân tình.
Không…
Không cần biết người đó xuất
thân từ đâu, họ đều có thể tự phấn đấu cho cuộc sống của mình, chỉ cần nắm được cuộc sống của mình thì đủ ưu tú rồi.
Nhưng cô không để vào mắt nổi cái kiểu của Quách Nguyệt Hoa.
Dựa vào thủ đoạn hiểm độc để chiếm lấy xong rồi còn xem như lẽ đương nhiên mà cảm thấy tất cả những thứ đó đều là của mình, đúng là nực cười.
“Ta biết con không có, ba biết.”
Giang Trấn lập tức nói để thăm dò kéo lại bầu không khí giữa
mình và Mộ An An, không cho nó quá mức ngượng ngùng.
/826
|