Lúc này dường như Giang Trấn không hề chú ý đến cảm xúc của Mộ An An, ông chỉ tự lo cho bản thân nói: “Bên này ta cũng chỉ giữ được mỗi cái hộp đồ này thôi.
Sau khi chuyện năm đó của mẹ và ông ngoại con xảy ra, trong
phòng phát sinh một trận lửa lớn, tất cả đều bị đốt hết đi rồi.”
Trong hộp cũng chỉ là vài tấm ảnh và một số đồ trang sức mà mẹ cô từng đeo.
Thật ra chúng rất ít.
Mộ Thành rất thông minh lại còn trí thức, nhưng bà rất ít khi trưng diện cho bản thân.
Ngày thường cũng chỉ đeo mỗi một cái đồng hồ cho mấy năm, còn có một số dây buộc tóc và khăn tơ tắm, còn có một sợi dây chuyền.
Lúc Giang Trấn cầm sợi dây chuyền bạch kim hình bán nguyệt lên, vẻ mặt ông đầy cảm khái.
“Đây là vật định tình giữa ta và mẹ con, cũng là món quà đầu tiên ta tặng cho bà ấy. Khi đó ta còn là một học sinh của ông ngoại con, một thằng học sinh nghèo cái gì cũng không có, là ta dùng tiền dành dụm cả tháng để mua, cuối cùng mẹ con đeo mãi đến hiện tại.”
“Ông có từng nghĩ đến.”
Mộ An An rũ mắt, đột nhiên nói: “Mẹ rất yêu ông.”
“Ba biết, ta cũng rất yêu bà ấy.”
“Mẹ yêu ông đến nỗi cho dù ông phớt lờ bà sau khi kết hôn, cho dù cảm nhận được thật ra ông không thích bà lắm, bà vẫn cam tâm tình nguyện trở thành hậu thuẫn cho ông, trải đường cho ông và muốn giúp ông hoàn thành tâm nguyện của mình, bao gồm cả việc hi sinh chính bản thân mình.”
Nói đến đây Mộ An An ngẩng đầu nhìn Giang Trấn.
Cô có thể cảm nhận được biểu cảm trên mặt Giang Trấn khựng
lại.
ông ta mấp máy môi, hoàn toàn không biết nói gì.
thẹn, cho dù chỉ một lần không, có đêm nào nằm mơ thấy mẹ sẽ cảm thấy đau lòng và hổ thẹn không?”
Mộ An An nhìn Giang Trấn.
Những thứ này là thứ mà cô vẫn luôn muốn hỏi.
Vốn dĩ trong trường hợp này mà hỏi thì không hợp tình hợp lý, nhưng khi nhìn thấy những thứ đồ mẹ để lại trong hộp đều là đồ liên quan đến Giang Trấn.
Mộ An An không nhịn được.
Trước kia lúc Mộ An An còn nhỏ, Giang Trấn rất ít khi ở bên cạnh, nhưng Mộ An An lại chưa từng oán trách ông, thậm chí còn đau lòng cho ông ấy cực khổ.
Bời vì cô có một người mẹ ấm áp luôn tạo mối quan hệ tốt giữa cô và ba.
Mộ An An lúc nhỏ hay oán trách, tại sao hai ba ngày không được gặp ba, lúc gặp được sao lại không giống như những bạn nhỏ khác được ôm, được hôn và nghe cô kể chuyện.
Mỗi lúc như thế, người mẹ ấm áp
sẽ ôm Mộ An An, giải thích từng li từng tí.
Sau khi chuyện năm đó của mẹ và ông ngoại con xảy ra, trong
phòng phát sinh một trận lửa lớn, tất cả đều bị đốt hết đi rồi.”
Trong hộp cũng chỉ là vài tấm ảnh và một số đồ trang sức mà mẹ cô từng đeo.
Thật ra chúng rất ít.
Mộ Thành rất thông minh lại còn trí thức, nhưng bà rất ít khi trưng diện cho bản thân.
Ngày thường cũng chỉ đeo mỗi một cái đồng hồ cho mấy năm, còn có một số dây buộc tóc và khăn tơ tắm, còn có một sợi dây chuyền.
Lúc Giang Trấn cầm sợi dây chuyền bạch kim hình bán nguyệt lên, vẻ mặt ông đầy cảm khái.
“Đây là vật định tình giữa ta và mẹ con, cũng là món quà đầu tiên ta tặng cho bà ấy. Khi đó ta còn là một học sinh của ông ngoại con, một thằng học sinh nghèo cái gì cũng không có, là ta dùng tiền dành dụm cả tháng để mua, cuối cùng mẹ con đeo mãi đến hiện tại.”
“Ông có từng nghĩ đến.”
Mộ An An rũ mắt, đột nhiên nói: “Mẹ rất yêu ông.”
“Ba biết, ta cũng rất yêu bà ấy.”
“Mẹ yêu ông đến nỗi cho dù ông phớt lờ bà sau khi kết hôn, cho dù cảm nhận được thật ra ông không thích bà lắm, bà vẫn cam tâm tình nguyện trở thành hậu thuẫn cho ông, trải đường cho ông và muốn giúp ông hoàn thành tâm nguyện của mình, bao gồm cả việc hi sinh chính bản thân mình.”
Nói đến đây Mộ An An ngẩng đầu nhìn Giang Trấn.
Cô có thể cảm nhận được biểu cảm trên mặt Giang Trấn khựng
lại.
ông ta mấp máy môi, hoàn toàn không biết nói gì.
thẹn, cho dù chỉ một lần không, có đêm nào nằm mơ thấy mẹ sẽ cảm thấy đau lòng và hổ thẹn không?”
Mộ An An nhìn Giang Trấn.
Những thứ này là thứ mà cô vẫn luôn muốn hỏi.
Vốn dĩ trong trường hợp này mà hỏi thì không hợp tình hợp lý, nhưng khi nhìn thấy những thứ đồ mẹ để lại trong hộp đều là đồ liên quan đến Giang Trấn.
Mộ An An không nhịn được.
Trước kia lúc Mộ An An còn nhỏ, Giang Trấn rất ít khi ở bên cạnh, nhưng Mộ An An lại chưa từng oán trách ông, thậm chí còn đau lòng cho ông ấy cực khổ.
Bời vì cô có một người mẹ ấm áp luôn tạo mối quan hệ tốt giữa cô và ba.
Mộ An An lúc nhỏ hay oán trách, tại sao hai ba ngày không được gặp ba, lúc gặp được sao lại không giống như những bạn nhỏ khác được ôm, được hôn và nghe cô kể chuyện.
Mỗi lúc như thế, người mẹ ấm áp
sẽ ôm Mộ An An, giải thích từng li từng tí.
/826
|