Quách Nguyệt Hoa và tiểu Cửu đối mắt với nhau, nhịn rồi nhịn, nhịn tới không thể nhịn nữa lại tiếp tục nhịn, nén cả nửa ngày mới nặn ra được một nụ cười.
“Tiểu Cửu thật thích nói đùa.”
“Tôi không có nói đùa á, tôi thật sự hỏi bà vấn đề đó nha.”
Tiểu Cửu vừa nói xong, người làm liền đi lên cúi người nói bên tai Quách Nguyệt Hoa: “Phu nhân, trên lầu ba có một phòng cần người lên đó xem xem.”
Giọng báo cáo của người làm
không hề lớn, nhưng đủ để tiểu Cửu có thề nghe rõ ràng.
Quách Nguyệt Hoa phất tay với người làm, sau đó lịch sự nói với tiểu Cửu: “Tiểu Cửu cháu ngồi một lát, lầu ba đang sửa sang nên những người làm kia không hiểu chuyện lắm, tôi lên đó xem một chút cháu cần gì cứ dặn dò trực tiếp người làm là được.”
Quách Nguyệt Hoa nói xong với tiểu Cửu, cơ thể đã đứng dậy.
Dưới tình huống thông thường thì với cái kiểu khách khách sáo đối phương sẽ đáp một câu đại loại
như ‘Không có gì’.
Nhưng tiều Cửu không phải là người bình thường.
Trong lúc Quách Nguyệt Hoa đứng dậy, cô đột nhiên nói: “Vi thế dì à, dì như thế là muốn ném tôi ờ lại đây sao, tôi một người xa lạ với nơi này đi theo chị An đến đây, chị An bảo dì ngồi cùng tôi mà dì lại đi mất, tôi nên như thế nào đây?”
Tiểu Cửu nói như thế, mặt Quách Nguyệt Hoa lập tức cứng đờ ra.
Bà từng gặp không ít người.
Nhưng trong phạm vi hào môn có người đặc biệt, trước giờ coi trọng mặt mũi, coi trọng thể diện và lịch sự.
Cho dù trong lòng không vui cũng hiếm có người đặt những lời này lên miệng mà nói.
Tiểu Cửu là người đầu tiên.
Lúc Nguyệt Hoa cứng đờ bà vẫn đang ngẫm nghĩ, người bạn này là do Mộ An An đưa đến đây quậy phá.
Khi Mộ An An trầm mặc tiểu Cửu đột nhiên đứng dậy, khua tay nói:
“Dì à, tiểu Cửu đùa với dì thôi.”
Quách Nguyệt Hoa cười cười, bà thật sự là thở phào.
Nhưng giây sau, tiểu Cửu lại nói một câu: “Tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi, trước giờ tôi đều không hiểu chuyện, dì cũng sẽ không phải là cái dạng người sẽ bỏ rơi khách, dù gì dì cũng cao quý như thế, đúng không!”
Nụ cười trên mặt Quách Nguyệt Hoa ngày càng sượng.
Bị tiểu Cửu ngoáy một hồi như thế, bà thật sự không biết nên đi
hay không đi.
Rất ngượng ngùng.
Từ khi bước lên vị trí bà Giang, Quách Nguyệt Hoa ra vào hội hào môn thể diện càng nâng cao hơn, những phu nhân hào môn khác cho dù có ý kiến gì với thân phận bà cũng không moi ra được chút gì.
Hôm nay ngược lại bị một cô gái nhỏ mặc theo phong cách không mấy đoan trang chọc ngoáy cho tiến lùi cũng không xong.
Nếu đã đi cùng Mộ An An thì đều
đáng ghét, càng đáng khinh.
Quách Nguyệt Hoa đánh giá lại tiểu Cửu từ đầu, trong lòng bà càng xác định tiểu Cửu cùng với Trần Hoa bạn thân Mộ An An là cùng một loại người.
Trong nhà không có chút hậu bối nào, tùy tiện vung ra vài tấm tiền là bị mê hoặc bảo làm gì cũng làm.
Ánh mắt Quách Nguyệt Hoa mang theo tia xem thường.
Lúc ngẩng đầu nhìn tiểu Cửu, bà hơi nâng cằm mang theo sự cao
quý: “Thật ngại quá, chuyện trong nhà hơi nhiều, dù sao cũng là nhà hào môn nên không chú ý một chút sẽ bị chỉ trích.
Tiểu Cửu cô nương chắc không hiểu lắm về nhà hào môn, sau này đến thường xuyên một chút là sẽ hiểu thôi.”
Quách Nguyệt Hoa nói xong, biểu cảm tiểu Cửu có chút kì lạ, cô che miệng: “haizya, xem tôi này một chút nàng lực quan sát cũng không có, dì đi nhanh đi sau này tôi nhất định sẽ thường xuyên đến đây nhìn xem dáng vẻ của người hào môn như thế nào.”
Quách Nguyệt Hoa chỉ gật đầu chứ không nói gì nhiều với tiểu Cửu, sau đó trực tiếp đi lên lầu.
“Tiểu Cửu thật thích nói đùa.”
“Tôi không có nói đùa á, tôi thật sự hỏi bà vấn đề đó nha.”
Tiểu Cửu vừa nói xong, người làm liền đi lên cúi người nói bên tai Quách Nguyệt Hoa: “Phu nhân, trên lầu ba có một phòng cần người lên đó xem xem.”
Giọng báo cáo của người làm
không hề lớn, nhưng đủ để tiểu Cửu có thề nghe rõ ràng.
Quách Nguyệt Hoa phất tay với người làm, sau đó lịch sự nói với tiểu Cửu: “Tiểu Cửu cháu ngồi một lát, lầu ba đang sửa sang nên những người làm kia không hiểu chuyện lắm, tôi lên đó xem một chút cháu cần gì cứ dặn dò trực tiếp người làm là được.”
Quách Nguyệt Hoa nói xong với tiểu Cửu, cơ thể đã đứng dậy.
Dưới tình huống thông thường thì với cái kiểu khách khách sáo đối phương sẽ đáp một câu đại loại
như ‘Không có gì’.
Nhưng tiều Cửu không phải là người bình thường.
Trong lúc Quách Nguyệt Hoa đứng dậy, cô đột nhiên nói: “Vi thế dì à, dì như thế là muốn ném tôi ờ lại đây sao, tôi một người xa lạ với nơi này đi theo chị An đến đây, chị An bảo dì ngồi cùng tôi mà dì lại đi mất, tôi nên như thế nào đây?”
Tiểu Cửu nói như thế, mặt Quách Nguyệt Hoa lập tức cứng đờ ra.
Bà từng gặp không ít người.
Nhưng trong phạm vi hào môn có người đặc biệt, trước giờ coi trọng mặt mũi, coi trọng thể diện và lịch sự.
Cho dù trong lòng không vui cũng hiếm có người đặt những lời này lên miệng mà nói.
Tiểu Cửu là người đầu tiên.
Lúc Nguyệt Hoa cứng đờ bà vẫn đang ngẫm nghĩ, người bạn này là do Mộ An An đưa đến đây quậy phá.
Khi Mộ An An trầm mặc tiểu Cửu đột nhiên đứng dậy, khua tay nói:
“Dì à, tiểu Cửu đùa với dì thôi.”
Quách Nguyệt Hoa cười cười, bà thật sự là thở phào.
Nhưng giây sau, tiểu Cửu lại nói một câu: “Tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi, trước giờ tôi đều không hiểu chuyện, dì cũng sẽ không phải là cái dạng người sẽ bỏ rơi khách, dù gì dì cũng cao quý như thế, đúng không!”
Nụ cười trên mặt Quách Nguyệt Hoa ngày càng sượng.
Bị tiểu Cửu ngoáy một hồi như thế, bà thật sự không biết nên đi
hay không đi.
Rất ngượng ngùng.
Từ khi bước lên vị trí bà Giang, Quách Nguyệt Hoa ra vào hội hào môn thể diện càng nâng cao hơn, những phu nhân hào môn khác cho dù có ý kiến gì với thân phận bà cũng không moi ra được chút gì.
Hôm nay ngược lại bị một cô gái nhỏ mặc theo phong cách không mấy đoan trang chọc ngoáy cho tiến lùi cũng không xong.
Nếu đã đi cùng Mộ An An thì đều
đáng ghét, càng đáng khinh.
Quách Nguyệt Hoa đánh giá lại tiểu Cửu từ đầu, trong lòng bà càng xác định tiểu Cửu cùng với Trần Hoa bạn thân Mộ An An là cùng một loại người.
Trong nhà không có chút hậu bối nào, tùy tiện vung ra vài tấm tiền là bị mê hoặc bảo làm gì cũng làm.
Ánh mắt Quách Nguyệt Hoa mang theo tia xem thường.
Lúc ngẩng đầu nhìn tiểu Cửu, bà hơi nâng cằm mang theo sự cao
quý: “Thật ngại quá, chuyện trong nhà hơi nhiều, dù sao cũng là nhà hào môn nên không chú ý một chút sẽ bị chỉ trích.
Tiểu Cửu cô nương chắc không hiểu lắm về nhà hào môn, sau này đến thường xuyên một chút là sẽ hiểu thôi.”
Quách Nguyệt Hoa nói xong, biểu cảm tiểu Cửu có chút kì lạ, cô che miệng: “haizya, xem tôi này một chút nàng lực quan sát cũng không có, dì đi nhanh đi sau này tôi nhất định sẽ thường xuyên đến đây nhìn xem dáng vẻ của người hào môn như thế nào.”
Quách Nguyệt Hoa chỉ gật đầu chứ không nói gì nhiều với tiểu Cửu, sau đó trực tiếp đi lên lầu.
/826
|