“Chị An, người cha tồi tệ và bà mẫu hậu độc ác đó của chị nhiệt tình như thế, em có chút không dám quậy đó nha.”
“Diễn đó.”
Mộ An An rất điềm tĩnh.
Quách Nguyệt Hoa đứng một bên dặn dỏ người làm đưa trà lên.
Rồi đặt đầy đồ ăn vặt lên đĩa.
Quách Nguyệt Hoa xoay đầu nói với Mộ An An: “Sáng hôm nay ba con mới bảo với ta là con đến ăn cơm nên ta gọi người làm tạm
thời chuẩn bị những thứ này, không biết có hợp khẩu vị con không.”
Đối mặt với sự nhiệt tình của Quách Nguyệt Hoa, biểu cảm Mộ An An vẫn rất điềm tĩnh, chỉ cười cười: “Đều ổn cả.”
Cô liếc mắt một vòng.
Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa đều rất nhiệt tình.
Mộ An An biết bọn họ diễn kịch, cũng biết mục đích của Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa khi ho nhiêt tình như thế.
Nhưng cô tò mò Giang Trấn làm sao mà có thể nói được Quách Nguyệt Hoa, khiến cho cái người trước giờ có đánh chết cũng phải cao quý kia chịu nhiệt tình với cô?
Mộ An An đang suy nghĩ thì Giang Trấn đi lên trước nói: “Những điểm tâm này để tí nữa hãy ăn, bây giờ đã qua 12 giờ rồi nên đi ăn cơm thôi, An An đến đây hẳn là đã đói rồi đấy.”
Giang Trấn vừa nói xong, đột nhiên Quách Nguyệt Hoa giống như phản ứng trờ lại, vỗ tay một cái: “Xem cái trí nhớ của tôi này,
tôi đúng là hồ đồ rồi, suýt thì quên cả chuyện chính.”
Quách Nguyệt Hoa nói xong thì vội vã triệu hồi người làm đi bận việc ở phòng ăn, sau đó nhắc nhờ: “Phòng ăn mấy người nhớ chú ý một chút, vết thương ở chân tiểu thư không tiện, đừng để người ta lại đụng trúng đầu… Haiya, các người làm việc tôi chả yên tâm chút nào.”
Quách Nguyệt Hoa một bên nói với người làm, một bên tăng tốc đi về phía nhà ăn.
Giang Trấn cười nói với Mộ An
An: “Dì của con thích nhọc lòng như thế đấy, bây giờ ba đỡ con sang đó nhé?”
Giang Trấn nói xong, tiểu Cửu đã lách sang bên cạnh một bước đứng phía sau Mộ An An, hai tay đặt lên tay cầm xe lăn.
Hành động này đã khiến cho Giang Trấn muốn đẩy xe lăn giúp Mộ An An cảm thấy ngượng ngùng.
Ông nhìn tiểu Cửu một cái sau đó cầm khăn tay lau lau: “Tính ra An An à, ba vẫn chưa biết vị này là…”
“Bạn con, tiểu Cửu.”
Mộ An An trực tiếp đáp.
Tiểu Cửu cũng chỉ mới nghe chuyện về ba mẹ của Mộ An An trên xe, cảm xúc đối với Quách Nguyệt Hoa và Giang Trấn rất mãnh liệt, nên khi Giang Trấn nhìn sang phía cô bé, thái độ cô bé rất lạnh lùng.
Mặc dù hiện giờ nhìn thấy Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa đối xử với Mộ An An rất nhiệt tình và rất quan tâm, hoàn toàn không giống như những gì Mộ An An kể với cô.
Nhưng tiểu Cửu chọn tin tưởng Mộ An An.
Cô ủng hộ chị An vô điều kiện.
“Lão Giang, ông bảo An An và bạn con bé vào đi, đều xong cả rồi đấy.”
Lúc này giọng Quách Nguyệt Hoa truyền đến từ nhà bếp.
Giang Trấn lập tức nói: “Đi, chúng ta đến phòng ăn trước, có gì vừa ăn vừa nói.”
Nói rồi Giang Trấn bèn dẫn đường phía trước.
“Diễn đó.”
Mộ An An rất điềm tĩnh.
Quách Nguyệt Hoa đứng một bên dặn dỏ người làm đưa trà lên.
Rồi đặt đầy đồ ăn vặt lên đĩa.
Quách Nguyệt Hoa xoay đầu nói với Mộ An An: “Sáng hôm nay ba con mới bảo với ta là con đến ăn cơm nên ta gọi người làm tạm
thời chuẩn bị những thứ này, không biết có hợp khẩu vị con không.”
Đối mặt với sự nhiệt tình của Quách Nguyệt Hoa, biểu cảm Mộ An An vẫn rất điềm tĩnh, chỉ cười cười: “Đều ổn cả.”
Cô liếc mắt một vòng.
Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa đều rất nhiệt tình.
Mộ An An biết bọn họ diễn kịch, cũng biết mục đích của Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa khi ho nhiêt tình như thế.
Nhưng cô tò mò Giang Trấn làm sao mà có thể nói được Quách Nguyệt Hoa, khiến cho cái người trước giờ có đánh chết cũng phải cao quý kia chịu nhiệt tình với cô?
Mộ An An đang suy nghĩ thì Giang Trấn đi lên trước nói: “Những điểm tâm này để tí nữa hãy ăn, bây giờ đã qua 12 giờ rồi nên đi ăn cơm thôi, An An đến đây hẳn là đã đói rồi đấy.”
Giang Trấn vừa nói xong, đột nhiên Quách Nguyệt Hoa giống như phản ứng trờ lại, vỗ tay một cái: “Xem cái trí nhớ của tôi này,
tôi đúng là hồ đồ rồi, suýt thì quên cả chuyện chính.”
Quách Nguyệt Hoa nói xong thì vội vã triệu hồi người làm đi bận việc ở phòng ăn, sau đó nhắc nhờ: “Phòng ăn mấy người nhớ chú ý một chút, vết thương ở chân tiểu thư không tiện, đừng để người ta lại đụng trúng đầu… Haiya, các người làm việc tôi chả yên tâm chút nào.”
Quách Nguyệt Hoa một bên nói với người làm, một bên tăng tốc đi về phía nhà ăn.
Giang Trấn cười nói với Mộ An
An: “Dì của con thích nhọc lòng như thế đấy, bây giờ ba đỡ con sang đó nhé?”
Giang Trấn nói xong, tiểu Cửu đã lách sang bên cạnh một bước đứng phía sau Mộ An An, hai tay đặt lên tay cầm xe lăn.
Hành động này đã khiến cho Giang Trấn muốn đẩy xe lăn giúp Mộ An An cảm thấy ngượng ngùng.
Ông nhìn tiểu Cửu một cái sau đó cầm khăn tay lau lau: “Tính ra An An à, ba vẫn chưa biết vị này là…”
“Bạn con, tiểu Cửu.”
Mộ An An trực tiếp đáp.
Tiểu Cửu cũng chỉ mới nghe chuyện về ba mẹ của Mộ An An trên xe, cảm xúc đối với Quách Nguyệt Hoa và Giang Trấn rất mãnh liệt, nên khi Giang Trấn nhìn sang phía cô bé, thái độ cô bé rất lạnh lùng.
Mặc dù hiện giờ nhìn thấy Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa đối xử với Mộ An An rất nhiệt tình và rất quan tâm, hoàn toàn không giống như những gì Mộ An An kể với cô.
Nhưng tiểu Cửu chọn tin tưởng Mộ An An.
Cô ủng hộ chị An vô điều kiện.
“Lão Giang, ông bảo An An và bạn con bé vào đi, đều xong cả rồi đấy.”
Lúc này giọng Quách Nguyệt Hoa truyền đến từ nhà bếp.
Giang Trấn lập tức nói: “Đi, chúng ta đến phòng ăn trước, có gì vừa ăn vừa nói.”
Nói rồi Giang Trấn bèn dẫn đường phía trước.
/826
|