Nhưng gia thế cường mạnh, lại có mấy người anh trai đứng ra trước.
Trên thế giới này, cơ hồ sẽ không có chuyện khiến tiểu Cửu sợ hãi hay là không đối mặt nổi.
Ờ…
Có.
Tống Đình.
Và thi đại học.
Nghĩ đến hai vấn đề nan giải này của tiểu Cửu, Mộ An An liền nhịn không được mà cười nhẹ.
Tiểu Cửu không hề biết Mộ An An nghĩ đến thi đại học và Tống Đình, cô tưởng Mộ An An cười vì cô nói mắc cười.
Cho nên càng tăng thêm phần
cợt nhả, vỗ ngực nói: “Đợi đi ạ, hôm nay để tiểu Cửu đòi về một phần lãi.”
Lời này tiểu Cửu vừa nói xong, xe đã dừng trước cổng Giang gia.
Nhìn từ cửa sổ của hàng ghế sau, có thể nhìn thấy Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa đang đứng song song trước cửa, như là cố ý đến đón Mộ An An vậy.
Giang Trấn vẫn dáng vẻ kia, tây trang trông thì lịch lịch thiệp thiệt, cho dù không đổ mồ hôi nhưng Giang Trấn vẫn quen tay lấy khăn
tay ra.
Quách Nguyệt Hoa bên cạnh cũng trước sau như một, vẫn mặc váy ôm, đầu đội mũ nghiêng theo kiểu Âu, tạo dựng một hình tượng phu nhân cao quý của Châu Âu.
Mộ An An đang nhìn Quách Nguyệt Hoa và Giang Trấn, thì thấy tiểu Cửu thầm kề sát bên Mộ An An hỏi một câu: “Chị An, tí nữa tiểu Cửu có cần khống chế một chút, không thể khiến cho hiện trường khó coi không ạ?”
Mộ An An lắc đầu: “Không cần.”
Nói xong, lái xe đã đến mở cửa xe cho Mộ An An.
Lái xe cầm gậy đưa cho Mộ An An, cô nhận lấy đi xuống xe.
Giang Trấn thấy thế, liền vội chạy đến đỡ Mộ An An: “Sau hôm nay không ngồi xe lăn.”
Giọng điệu quan tâm của ông có cảm giác như người cha thân yêu, đón con gái cưng đã gả đi, khó có dịp quay về nhà mẹ đẻ một lần vậy.
Mà Mộ An An chưa kịp lên tiếng, Quách Nguyệt Hoa ở bên cạnh
liền gọi người làm: “Đi vào lấy xe lăn, chân tiểu thư bị thương không nên đứng quá lâu.”
Dặn dò xong, Quách Nguyệt Hoa vội đến gần Mộ An An, trên mặt mang nụ cười lời nói cũng nhiệt tình: “An An, con đi vào ngồi một lát, đợi xe lăn đến rồi hãy ra. Cái tổn thương chân này phải tịnh dưỡng thật tốt, nếu mà bất cẩn sẽ ảnh hưởng tới sau này.”
Mộ An An đối mặt với sự nhiệt tình của Giang Trấn thì biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh.
Dù sao Giang Trấn cũng thích
diễn vai người cha tốt bụng.
Mộ An An cũng không phải là lần đầu diễn kịch cùng người cha cặn bã,
Nhưng mà bất ngờ là Quách Nguyệt Hoa thế mà lại nhiệt tình
với cô.
Trong ấn tượng của Mộ An An, Quách Nguyệt Hoa có đánh chết cũng không muốn vứt bỏ sự cao quý của mình mà.
Trước đó dùng Giang cầm để ép Quách Nguyệt Hoa cúi đầu, lần đó ánh mắt của Quách Nguyệt
Hoa khi nhìn Mộ An An thù hằn đến mức sắp bắn ra nọc độc đến nơi vậy.
Vậy mà bây giờ, Quách Nguyệt Hoa đột nhiên nhiệt tình như thế khiến Mộ An An cảm thấy hơi không thích ứng kịp.
Mà cô bé tiểu Cửu đang nóng lòng muốn làm chuyện xấu kia, xuống xe nhìn thấy một màn nhiệt tình và ấm áp này cũng có chút sốc.
Lúc người làm đưa xe lăn đến, Quách Nguyệt Hoa chính tay đẩy Mộ An An vào biệt thự chính, tiểu
Cửu thì âm thầm đến gần Mộ An An hỏi một câu…
Trên thế giới này, cơ hồ sẽ không có chuyện khiến tiểu Cửu sợ hãi hay là không đối mặt nổi.
Ờ…
Có.
Tống Đình.
Và thi đại học.
Nghĩ đến hai vấn đề nan giải này của tiểu Cửu, Mộ An An liền nhịn không được mà cười nhẹ.
Tiểu Cửu không hề biết Mộ An An nghĩ đến thi đại học và Tống Đình, cô tưởng Mộ An An cười vì cô nói mắc cười.
Cho nên càng tăng thêm phần
cợt nhả, vỗ ngực nói: “Đợi đi ạ, hôm nay để tiểu Cửu đòi về một phần lãi.”
Lời này tiểu Cửu vừa nói xong, xe đã dừng trước cổng Giang gia.
Nhìn từ cửa sổ của hàng ghế sau, có thể nhìn thấy Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa đang đứng song song trước cửa, như là cố ý đến đón Mộ An An vậy.
Giang Trấn vẫn dáng vẻ kia, tây trang trông thì lịch lịch thiệp thiệt, cho dù không đổ mồ hôi nhưng Giang Trấn vẫn quen tay lấy khăn
tay ra.
Quách Nguyệt Hoa bên cạnh cũng trước sau như một, vẫn mặc váy ôm, đầu đội mũ nghiêng theo kiểu Âu, tạo dựng một hình tượng phu nhân cao quý của Châu Âu.
Mộ An An đang nhìn Quách Nguyệt Hoa và Giang Trấn, thì thấy tiểu Cửu thầm kề sát bên Mộ An An hỏi một câu: “Chị An, tí nữa tiểu Cửu có cần khống chế một chút, không thể khiến cho hiện trường khó coi không ạ?”
Mộ An An lắc đầu: “Không cần.”
Nói xong, lái xe đã đến mở cửa xe cho Mộ An An.
Lái xe cầm gậy đưa cho Mộ An An, cô nhận lấy đi xuống xe.
Giang Trấn thấy thế, liền vội chạy đến đỡ Mộ An An: “Sau hôm nay không ngồi xe lăn.”
Giọng điệu quan tâm của ông có cảm giác như người cha thân yêu, đón con gái cưng đã gả đi, khó có dịp quay về nhà mẹ đẻ một lần vậy.
Mà Mộ An An chưa kịp lên tiếng, Quách Nguyệt Hoa ở bên cạnh
liền gọi người làm: “Đi vào lấy xe lăn, chân tiểu thư bị thương không nên đứng quá lâu.”
Dặn dò xong, Quách Nguyệt Hoa vội đến gần Mộ An An, trên mặt mang nụ cười lời nói cũng nhiệt tình: “An An, con đi vào ngồi một lát, đợi xe lăn đến rồi hãy ra. Cái tổn thương chân này phải tịnh dưỡng thật tốt, nếu mà bất cẩn sẽ ảnh hưởng tới sau này.”
Mộ An An đối mặt với sự nhiệt tình của Giang Trấn thì biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh.
Dù sao Giang Trấn cũng thích
diễn vai người cha tốt bụng.
Mộ An An cũng không phải là lần đầu diễn kịch cùng người cha cặn bã,
Nhưng mà bất ngờ là Quách Nguyệt Hoa thế mà lại nhiệt tình
với cô.
Trong ấn tượng của Mộ An An, Quách Nguyệt Hoa có đánh chết cũng không muốn vứt bỏ sự cao quý của mình mà.
Trước đó dùng Giang cầm để ép Quách Nguyệt Hoa cúi đầu, lần đó ánh mắt của Quách Nguyệt
Hoa khi nhìn Mộ An An thù hằn đến mức sắp bắn ra nọc độc đến nơi vậy.
Vậy mà bây giờ, Quách Nguyệt Hoa đột nhiên nhiệt tình như thế khiến Mộ An An cảm thấy hơi không thích ứng kịp.
Mà cô bé tiểu Cửu đang nóng lòng muốn làm chuyện xấu kia, xuống xe nhìn thấy một màn nhiệt tình và ấm áp này cũng có chút sốc.
Lúc người làm đưa xe lăn đến, Quách Nguyệt Hoa chính tay đẩy Mộ An An vào biệt thự chính, tiểu
Cửu thì âm thầm đến gần Mộ An An hỏi một câu…
/826
|