“Dù gì cậu ta cũng từng phản kháng với mẹ cậu ấy, ngưng việc xem cậu ấy thành con gái đi.”
Mộ An An nghe tiểu Cửu nói đạo lý, trên mặt mang nụ cười, nhưng trên miệng vẫn nói một câu: “Sao tỏi cảm thấy Tống Đình hơi thảm?”
“Thảm cái gì, có gì mà thảm chứ, đáng đời mẹ cậu ấy không xem trọng cậu ấy, đáng đời! Đồ Đình Đình chết tiệt! Tiểu Cửu mắng cực mạnh, tâm tình vô cùng sảng khoái.
Mộ An An nhìn tiểu Cửu tức đến
đỏ mặt, lại cười một hồi lâu mới ngừng.
Cô đưa tay lên miệng ngăn tiếng cười của mình lại: “Cái gì nhỉ, tiểu Cửu à, còn một chuyện tôi phải nhắc nhở em.”
“Cái gì?”
“Không phải em rời nhà bỏ đi à?” “Đúng ạ.”
“Vậy mà em còn đăng bài biết? Không sợ người nhà bắt được hay có định vị gì sao.”
Mộ An An vừa nói được một nửa, tiều Cửu đã trừng to mắt buộc miệng nói: “Đậu xanh, em chưa giới hạn người xem!”
La xong câu đó, tiểu Cửu vội cầm điện thoại lên bấm vào trang cá nhân.
Cô bé vừa bấm ra, Mộ An An liền thấy một đống bình luận.
Đầy tớ: Tông Chính Tửu, cậu xong đời rồi.
Lục ca: Tông Chính Tửu, em xong đời rồi.
Đại ca: Tông Chính Tửu, em xong đời rồi.
Nhị ca: Tông Chính Tửu, em xong đời rồi.
Tam ca: Tông Chính Tửu, em xong đời rồi.
Tứ ca: Tông Chính Tửu, em xong đời rồi.
Tiểu lão bát: Tiểu Tửu Tửu, em thật sự xong đời rồi!
Mộ An An nhìn một hàng bình luận ngay ngắn lại còn nhất trí ấy, cô cười đến vui vẻ.
Cô thật sự muốn cầm điện thoại lên tương tác theo.
“Thì ra tên của em là Tông Chính Tửu nha.”
Mộ An An nói.
Tiểu Cửu muốn khóc đến nơi, cô bé quay sang nhìn Mộ An An:
“Chị An, Cửu Cửu cảm thấy mình không quay về được nữa rồi.”
Nói xong liền xóa bài viết đi, “Bọn họ chưa bao giờ gọi cả họ tên của em, một khi gọi họ tên em ra là có chuyện xảy ra.”
“Trước kia gọi họ tên em ra một lần em liền bị Thất gia xử một trận.”
Biểu cảm tiểu Cửu rất khổ sở, nhưng Mộ An An càng nghe càng vui vẻ, cười càng vui.
Quá đáng yêu.
“Chị An, chị có thể nghiêm túc một tí không hả, bây giờ tiểu Cửu rất sợ.”
Tiểu Cửu sắp khóc đến nơi.
Mộ An An ngồi thẳng người, đưa tay ôm vai tiểu Cửu, “Tửu Tửu
đừng sợ, chị An của em sẽ bảo vệ em, Chị An không bảo vệ được sẽ bảo người đàn ông của chị bảo vệ em.”
Tiểu Cửu không đáp, bởi vì một chút cảm giác an toàn cô cũng không có.
Mộ An An nghe tiểu Cửu nói đạo lý, trên mặt mang nụ cười, nhưng trên miệng vẫn nói một câu: “Sao tỏi cảm thấy Tống Đình hơi thảm?”
“Thảm cái gì, có gì mà thảm chứ, đáng đời mẹ cậu ấy không xem trọng cậu ấy, đáng đời! Đồ Đình Đình chết tiệt! Tiểu Cửu mắng cực mạnh, tâm tình vô cùng sảng khoái.
Mộ An An nhìn tiểu Cửu tức đến
đỏ mặt, lại cười một hồi lâu mới ngừng.
Cô đưa tay lên miệng ngăn tiếng cười của mình lại: “Cái gì nhỉ, tiểu Cửu à, còn một chuyện tôi phải nhắc nhở em.”
“Cái gì?”
“Không phải em rời nhà bỏ đi à?” “Đúng ạ.”
“Vậy mà em còn đăng bài biết? Không sợ người nhà bắt được hay có định vị gì sao.”
Mộ An An vừa nói được một nửa, tiều Cửu đã trừng to mắt buộc miệng nói: “Đậu xanh, em chưa giới hạn người xem!”
La xong câu đó, tiểu Cửu vội cầm điện thoại lên bấm vào trang cá nhân.
Cô bé vừa bấm ra, Mộ An An liền thấy một đống bình luận.
Đầy tớ: Tông Chính Tửu, cậu xong đời rồi.
Lục ca: Tông Chính Tửu, em xong đời rồi.
Đại ca: Tông Chính Tửu, em xong đời rồi.
Nhị ca: Tông Chính Tửu, em xong đời rồi.
Tam ca: Tông Chính Tửu, em xong đời rồi.
Tứ ca: Tông Chính Tửu, em xong đời rồi.
Tiểu lão bát: Tiểu Tửu Tửu, em thật sự xong đời rồi!
Mộ An An nhìn một hàng bình luận ngay ngắn lại còn nhất trí ấy, cô cười đến vui vẻ.
Cô thật sự muốn cầm điện thoại lên tương tác theo.
“Thì ra tên của em là Tông Chính Tửu nha.”
Mộ An An nói.
Tiểu Cửu muốn khóc đến nơi, cô bé quay sang nhìn Mộ An An:
“Chị An, Cửu Cửu cảm thấy mình không quay về được nữa rồi.”
Nói xong liền xóa bài viết đi, “Bọn họ chưa bao giờ gọi cả họ tên của em, một khi gọi họ tên em ra là có chuyện xảy ra.”
“Trước kia gọi họ tên em ra một lần em liền bị Thất gia xử một trận.”
Biểu cảm tiểu Cửu rất khổ sở, nhưng Mộ An An càng nghe càng vui vẻ, cười càng vui.
Quá đáng yêu.
“Chị An, chị có thể nghiêm túc một tí không hả, bây giờ tiểu Cửu rất sợ.”
Tiểu Cửu sắp khóc đến nơi.
Mộ An An ngồi thẳng người, đưa tay ôm vai tiểu Cửu, “Tửu Tửu
đừng sợ, chị An của em sẽ bảo vệ em, Chị An không bảo vệ được sẽ bảo người đàn ông của chị bảo vệ em.”
Tiểu Cửu không đáp, bởi vì một chút cảm giác an toàn cô cũng không có.
/826
|