Xe chạy đến Ngự Viên Loan, Tông Chính Ngự xuống xe tận tay bế Mộ An An lên lầu.
Lúc đặt cô lên giường, nghiêm khắc nói: “Chuyện của Giang gia cứ suy nghĩ một thời gian đã, mấy ngày này cháu nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt cho ta.”
Tông Chính Ngự vừa nói xong những lời đó thì điện thoại Mộ An An liền reo lên.
Nhìn vào màn hình thông báo, là Giang Trấn.
Mộ An An đang định vươn tay ra
lấy điện thoại, Tông Chính Ngự đã giành trước một bước cầm điện thoại lên.
Lúc nhấc máy lên, anh bấm vào chế độ rảnh tay rồi mới ngồi lên giường.
“An An?”
“Chuyện gì?”
Thất gia vừa mở miệng, âm thanh vừa lạnh lẽo vừa mang theo thói quen như ra lệnh với cấp dưới, trực tiếp khiến cho Giang Trấn ngáo luôn.
Trong mười mấy giây ngắn ngủi ấy, Mộ An An đoán ra được Giang Trấn đang xác định bản thân có phải gọi vào điện thoại của Mộ An An không.
Giang Trấn nói: “Thất, Thất gia?”
‘Tìm con bé có việc gì?”
Thất gia căn bản không thèm nói lời thừa với Giang Trấn.
Giang Trấn cũng không dám lề mề, lập tức nói: “Muốn bảo An An qua…”
“Nói rõ.”
“Muốn bảo Tiểu thư An An ngày mai đến Giang gia ăn một bữa cơm.”
Giang Trấn đối mặt với áp lực, vội đổi câu: “Lâu như thế mà Tiểu thư An An cũng chưa từng về ăn cơm một lần, tiện thẻ xin lỗi về chuyện ở buổi họp phóng viên, còn…
“Cũng muốn An An… Tiểu thư An An xem món đồ ngày xưa mẹ con bé để lại.”
Giang Trấn nói rất nhiều nhưng lại bị ngắt quãng.
Chắc là do biết được người đang nói chuyện với mình là Thất gia.
Hơn nữa Thất gia còn có thành kiến với ông, cho nên Giang Trấn cảm thấy áp lực vô cùng lớn, lời nói cũng không còn lưu loát.
Sự mất kiên nhẫn lập tức xuất hiện trên mặt Tông Chính Ngự.
Trước khi Thất gia lên tiếng Mộ An An đã giật lấy điện thoại nói: “Ngày mai con sẽ đến, bây giờ cứ thế đã.”
Nói xong, liền cúp máy.
Ánh mắt khó chịu của Thất gia liền quét qua bên kia.
Mộ An An cười nói: “Cháu muốn đi xem món đồ mà mười năm trước mẹ để lại cho cháu
Mặc dù Tông Chính Ngự không nói gì, nhưng biểu cảm lại lộ rõ sự khó chịu.
Vừa nhắc con bé bảo phải nghỉ ngơi thật tốt.
Giây sau, liền đồng ý ngày mai ra đường.
Lúc đặt cô lên giường, nghiêm khắc nói: “Chuyện của Giang gia cứ suy nghĩ một thời gian đã, mấy ngày này cháu nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt cho ta.”
Tông Chính Ngự vừa nói xong những lời đó thì điện thoại Mộ An An liền reo lên.
Nhìn vào màn hình thông báo, là Giang Trấn.
Mộ An An đang định vươn tay ra
lấy điện thoại, Tông Chính Ngự đã giành trước một bước cầm điện thoại lên.
Lúc nhấc máy lên, anh bấm vào chế độ rảnh tay rồi mới ngồi lên giường.
“An An?”
“Chuyện gì?”
Thất gia vừa mở miệng, âm thanh vừa lạnh lẽo vừa mang theo thói quen như ra lệnh với cấp dưới, trực tiếp khiến cho Giang Trấn ngáo luôn.
Trong mười mấy giây ngắn ngủi ấy, Mộ An An đoán ra được Giang Trấn đang xác định bản thân có phải gọi vào điện thoại của Mộ An An không.
Giang Trấn nói: “Thất, Thất gia?”
‘Tìm con bé có việc gì?”
Thất gia căn bản không thèm nói lời thừa với Giang Trấn.
Giang Trấn cũng không dám lề mề, lập tức nói: “Muốn bảo An An qua…”
“Nói rõ.”
“Muốn bảo Tiểu thư An An ngày mai đến Giang gia ăn một bữa cơm.”
Giang Trấn đối mặt với áp lực, vội đổi câu: “Lâu như thế mà Tiểu thư An An cũng chưa từng về ăn cơm một lần, tiện thẻ xin lỗi về chuyện ở buổi họp phóng viên, còn…
“Cũng muốn An An… Tiểu thư An An xem món đồ ngày xưa mẹ con bé để lại.”
Giang Trấn nói rất nhiều nhưng lại bị ngắt quãng.
Chắc là do biết được người đang nói chuyện với mình là Thất gia.
Hơn nữa Thất gia còn có thành kiến với ông, cho nên Giang Trấn cảm thấy áp lực vô cùng lớn, lời nói cũng không còn lưu loát.
Sự mất kiên nhẫn lập tức xuất hiện trên mặt Tông Chính Ngự.
Trước khi Thất gia lên tiếng Mộ An An đã giật lấy điện thoại nói: “Ngày mai con sẽ đến, bây giờ cứ thế đã.”
Nói xong, liền cúp máy.
Ánh mắt khó chịu của Thất gia liền quét qua bên kia.
Mộ An An cười nói: “Cháu muốn đi xem món đồ mà mười năm trước mẹ để lại cho cháu
Mặc dù Tông Chính Ngự không nói gì, nhưng biểu cảm lại lộ rõ sự khó chịu.
Vừa nhắc con bé bảo phải nghỉ ngơi thật tốt.
Giây sau, liền đồng ý ngày mai ra đường.
/826
|