Cửu Cửu ngơ ngác nhìn Mộ An An trước mặt, trong mắt mang theo sự kinh ngạc.
Cô bé cảm thấy Mộ An An an tĩnh ngồi trên xe lăn nói những thứ đạo lý to lớn ấy với mình, trong mắt chứa ánh hào quang và niềm kiêu hãnh.
Rất tự nhiên mà phát ra khí chất cao quý khắp cơ thể.
Lúc này tiểu Cửu nhớ đến một câu nói trên mạng: Bên trong khí chất của bạn cất giấu cuốn sách mà bạn từng đọc.
Mặc dù nó rất vô nghĩa nhưng đây là lần đầu tiểu Cửu cảm thấy câu này là đúng.
Từ dáng vẻ Mộ An An làm đề là biết người này vẫn luôn là học bá, cũng luôn nỗ lực học hành.
Đột nhiên tiểu Cửu cảm thấy hơi hổ thẹn.
Mộ An An cười cười nói: “Chị cũng chỉ nói theo suy nghĩ và phương diện của mình cho em nghe, nhưng phải lựa chọn như thế nào, muốn say đêm nay hay là đợi ngàn năm hoặc muốn cả hai thì phải xem em lựa chọn như
nào.”
Tiểu Cửu vốn còn đang hổ thẹn nhục nhã, lúc nghe thấy lời này của Mộ An An, cô nhất thời cảm thấy bản thân được tôn trọng.
Khi nãy còn cảm thấy bản thân một lòng muốn chơi game, so với Mộ An An càng thể hiện ra bản thân rất thô tục.
Nhưng khi nghe câu đó của Mộ An An bất chợt cô cảm thấy cho dù bản thân lựa chọn làm livestreamer từ bỏ học hành, cũng không có thấp hèn hay là bị khinh bỉ, ngược lại còn cảm thấy
là một lựa chọn được tôn trọng.
Tiểu Cửu đột nhiên cười lên: “Chị gái học bá, đã từng có người nhận xét chị là một người ưu tú chưa.”
Sự ưu tú này không phải là ưu tú do năng lực.
Là sự hấp dẫn của nhân cách.
Một người biết cách tôn trọng một người, không phủ định hay xem thường người khác, người như thế thật sự rất có sức hấp dẫn.
Đối mặt với lời khen của tiểu Cửu, Mộ An An nhướng mày: “Ngại quá, người khen chị ưu tú trước giờ vẫn luôn rất nhiều, chị nghe đến chai rồi em có thể đổi cách nói khác.”
“Chị tự luyến đi.”
Tiểu Cửu dè bỉu, nhưng miệng vẫn đổi từ ngữ khác để khen:
“Chị xinh đẹp như thiên thần vậy.”
“Tầm thường, nghe từ nhỏ đến lớn ngán rồi.”
“Cơ thể chị rất đẹp, eo vô cùng
mảnh.”
“Không có gì mới.”
“Thông minh, tiểu Cửu Cửu chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ thông minh sáng suốt như chị.”
“Phụ nữ gì mà phụ nữ, chị vẫn còn là thiếu nữ, chưa trưởng thành.”
“Chị cũng đã thành niên rồi, người chưa trường thành là Cửu Cửu!”
“Ai nói thành niên là trường thành, chị mới 20 tuồi, chỉ là tuổi lớn hơn thôi.”
“Mộ tiểu thư, em phát hiện con người chị có chút khiêu khích nha.”
Tiểu Cửu Cửu bất mãn: “Khen chị vài câu chị còn chê đông chê tây, chưa từng thấy qua ai như chị á.”
“Không phải bây giờ em thấy rồi sao?”
Mộ An An hơi nhướng mày.
Cô bé cảm thấy Mộ An An an tĩnh ngồi trên xe lăn nói những thứ đạo lý to lớn ấy với mình, trong mắt chứa ánh hào quang và niềm kiêu hãnh.
Rất tự nhiên mà phát ra khí chất cao quý khắp cơ thể.
Lúc này tiểu Cửu nhớ đến một câu nói trên mạng: Bên trong khí chất của bạn cất giấu cuốn sách mà bạn từng đọc.
Mặc dù nó rất vô nghĩa nhưng đây là lần đầu tiểu Cửu cảm thấy câu này là đúng.
Từ dáng vẻ Mộ An An làm đề là biết người này vẫn luôn là học bá, cũng luôn nỗ lực học hành.
Đột nhiên tiểu Cửu cảm thấy hơi hổ thẹn.
Mộ An An cười cười nói: “Chị cũng chỉ nói theo suy nghĩ và phương diện của mình cho em nghe, nhưng phải lựa chọn như thế nào, muốn say đêm nay hay là đợi ngàn năm hoặc muốn cả hai thì phải xem em lựa chọn như
nào.”
Tiểu Cửu vốn còn đang hổ thẹn nhục nhã, lúc nghe thấy lời này của Mộ An An, cô nhất thời cảm thấy bản thân được tôn trọng.
Khi nãy còn cảm thấy bản thân một lòng muốn chơi game, so với Mộ An An càng thể hiện ra bản thân rất thô tục.
Nhưng khi nghe câu đó của Mộ An An bất chợt cô cảm thấy cho dù bản thân lựa chọn làm livestreamer từ bỏ học hành, cũng không có thấp hèn hay là bị khinh bỉ, ngược lại còn cảm thấy
là một lựa chọn được tôn trọng.
Tiểu Cửu đột nhiên cười lên: “Chị gái học bá, đã từng có người nhận xét chị là một người ưu tú chưa.”
Sự ưu tú này không phải là ưu tú do năng lực.
Là sự hấp dẫn của nhân cách.
Một người biết cách tôn trọng một người, không phủ định hay xem thường người khác, người như thế thật sự rất có sức hấp dẫn.
Đối mặt với lời khen của tiểu Cửu, Mộ An An nhướng mày: “Ngại quá, người khen chị ưu tú trước giờ vẫn luôn rất nhiều, chị nghe đến chai rồi em có thể đổi cách nói khác.”
“Chị tự luyến đi.”
Tiểu Cửu dè bỉu, nhưng miệng vẫn đổi từ ngữ khác để khen:
“Chị xinh đẹp như thiên thần vậy.”
“Tầm thường, nghe từ nhỏ đến lớn ngán rồi.”
“Cơ thể chị rất đẹp, eo vô cùng
mảnh.”
“Không có gì mới.”
“Thông minh, tiểu Cửu Cửu chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ thông minh sáng suốt như chị.”
“Phụ nữ gì mà phụ nữ, chị vẫn còn là thiếu nữ, chưa trưởng thành.”
“Chị cũng đã thành niên rồi, người chưa trường thành là Cửu Cửu!”
“Ai nói thành niên là trường thành, chị mới 20 tuồi, chỉ là tuổi lớn hơn thôi.”
“Mộ tiểu thư, em phát hiện con người chị có chút khiêu khích nha.”
Tiểu Cửu Cửu bất mãn: “Khen chị vài câu chị còn chê đông chê tây, chưa từng thấy qua ai như chị á.”
“Không phải bây giờ em thấy rồi sao?”
Mộ An An hơi nhướng mày.
/826
|