Ngự Viên Loan ở Giang Thành, bá chủ cả một vùng ngoại ô, thậm chí tổng diện tích của Ngự Viên Loan còn mở rộng ra cả thành phố kế bên.
Từ nơi ờ có thể nhìn thấy một người trong cái thành phố này, rốt cuộc là cái vị trí như thế nào!
Hiển nhiên, bất kỳ người phú thương quyền quý nào trên Ngự Viên Loan đều không đọ được bằng Ngự Viên Loan, địch không nổi vị gia của Ngự Viên Loan.
Chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời thôi.
Máy ảnh của giới truyền thông tất nhiên là không dám chìa ống kính sang Mộ An An, họ xoay người chụp Giang cầm.
Mộ An An cầm micro, nhịn sự nhục nhã lại đi tập tễnh từng bước đến chỗ Mộ An An.
Cô kiềm chế cảm xúc theo lời mẹ dặn nhưng nội tâm thì oán giận, oán hận!
Giang cầm nhớ đến tất cả những gì hôm nay của cô đều do Mộ An An ban tặng.
Cũng nhớ đến mẹ cô đã nói sẽ
lấy lại cả vốn lẫn lời từ trên người Mộ An An!
Chỉ cần cô nhịn sự nhục nhã nhất thời này!
Giang cầm đã đi đến trước mặt Mộ An An, dừng bước.
Mộ An An ngồi giữa A Nhất và Bác sĩ Cố, Giang cầm đứng ngay vị trí A Nhất, A Nhất lúc này cả người căng cứng, ánh mắt cảnh giác như sói nhìn chằm chằm Giang cầm.
Một khi Giang cầm có bất cứ hành động gì với Mộ An An, A
Nhất sẽ lập tức xử lý Giang Cầm!
Giang cầm lúc này cầm chặt micro, trước mặt bao nhiêu ống kính của phóng viên, cong lưng cúi đầu với Mộ An An.
Cô ta cao giọng nói lên những lời mà bà Quách Nguyệt Hoa chuẩn bị cho từ trước, “Công chúa nhỏ, xin lỗi! Mặc dù lúc làm tổn thương cô tôi bị bệnh trạng không chế, không thể kiềm chế bản thân, nhưng dù sao vết thương cũng đã tạo ra, cho nên hỏm nay tôi trịnh trọng xin lỗi cô, tôi không xin cô tha thứ, chỉ xin
cô có thể hiểu là tôi không có cố
ý!”
Đoạn thoại này là Quách Nguyệt Hoa tìm hai người sửa ra, bày tỏ đủ chân thành sự hối lỗi.
Cho dù trước đây người có thành kiến như nào với Giang cầm, trong khoảnh khắc này cũng sẽ lùi một bước.
Thậm chí trong đám phong viên có cô gái khá nhạy cảm, bị đoạn lời này của Giang cầm làm cho cảm động rơi lệ, không nói nên lời.
“Thật ra cũng là thân bất do kỷ.”
“Mẹ tôi cũng là người mắc bệnh tâm thần, thật sự không cách nào khống chế, hơn nữa còn thống khổ. Sau khi hại người xong nội tâm cũng chịu sự áy náy và thống khổ gấp đôi.”
“Đúng rồi, quá đáng thương rồi.”
Trong đám phóng viên vang lên tiếng nói đồng cảm với Giang Cầm ngày càng nhiều, ánh mắt Mộ An An vẫn trước sau như một.
Rất yên tĩnh.
Nhìn lên thấy Giang cầm vẫn đang đứng cúi người, và bên tai truyền đến tiếng khóc đau khổ của Quách Nguyệt Hoa trong micro.
Mộ An An nhàn nhạt nói: “Trước đó tôi từng trách cô, cảm thấy sao một con người mà có thể ác như thế. Trước tiên là bôi đen tôi trên mạng, sau đó lại lái xe tông tôi.
Nhưng mà sau hôm nay, tôi chọn tha thứ cho cô.”
“Không cần biết cô cố tình bôi đen tôi trên mạng, hay là mất
khống chế mà lái xe tông tôi, tôi đều tha thứ cho cô.”
Từ nơi ờ có thể nhìn thấy một người trong cái thành phố này, rốt cuộc là cái vị trí như thế nào!
Hiển nhiên, bất kỳ người phú thương quyền quý nào trên Ngự Viên Loan đều không đọ được bằng Ngự Viên Loan, địch không nổi vị gia của Ngự Viên Loan.
Chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời thôi.
Máy ảnh của giới truyền thông tất nhiên là không dám chìa ống kính sang Mộ An An, họ xoay người chụp Giang cầm.
Mộ An An cầm micro, nhịn sự nhục nhã lại đi tập tễnh từng bước đến chỗ Mộ An An.
Cô kiềm chế cảm xúc theo lời mẹ dặn nhưng nội tâm thì oán giận, oán hận!
Giang cầm nhớ đến tất cả những gì hôm nay của cô đều do Mộ An An ban tặng.
Cũng nhớ đến mẹ cô đã nói sẽ
lấy lại cả vốn lẫn lời từ trên người Mộ An An!
Chỉ cần cô nhịn sự nhục nhã nhất thời này!
Giang cầm đã đi đến trước mặt Mộ An An, dừng bước.
Mộ An An ngồi giữa A Nhất và Bác sĩ Cố, Giang cầm đứng ngay vị trí A Nhất, A Nhất lúc này cả người căng cứng, ánh mắt cảnh giác như sói nhìn chằm chằm Giang cầm.
Một khi Giang cầm có bất cứ hành động gì với Mộ An An, A
Nhất sẽ lập tức xử lý Giang Cầm!
Giang cầm lúc này cầm chặt micro, trước mặt bao nhiêu ống kính của phóng viên, cong lưng cúi đầu với Mộ An An.
Cô ta cao giọng nói lên những lời mà bà Quách Nguyệt Hoa chuẩn bị cho từ trước, “Công chúa nhỏ, xin lỗi! Mặc dù lúc làm tổn thương cô tôi bị bệnh trạng không chế, không thể kiềm chế bản thân, nhưng dù sao vết thương cũng đã tạo ra, cho nên hỏm nay tôi trịnh trọng xin lỗi cô, tôi không xin cô tha thứ, chỉ xin
cô có thể hiểu là tôi không có cố
ý!”
Đoạn thoại này là Quách Nguyệt Hoa tìm hai người sửa ra, bày tỏ đủ chân thành sự hối lỗi.
Cho dù trước đây người có thành kiến như nào với Giang cầm, trong khoảnh khắc này cũng sẽ lùi một bước.
Thậm chí trong đám phong viên có cô gái khá nhạy cảm, bị đoạn lời này của Giang cầm làm cho cảm động rơi lệ, không nói nên lời.
“Thật ra cũng là thân bất do kỷ.”
“Mẹ tôi cũng là người mắc bệnh tâm thần, thật sự không cách nào khống chế, hơn nữa còn thống khổ. Sau khi hại người xong nội tâm cũng chịu sự áy náy và thống khổ gấp đôi.”
“Đúng rồi, quá đáng thương rồi.”
Trong đám phóng viên vang lên tiếng nói đồng cảm với Giang Cầm ngày càng nhiều, ánh mắt Mộ An An vẫn trước sau như một.
Rất yên tĩnh.
Nhìn lên thấy Giang cầm vẫn đang đứng cúi người, và bên tai truyền đến tiếng khóc đau khổ của Quách Nguyệt Hoa trong micro.
Mộ An An nhàn nhạt nói: “Trước đó tôi từng trách cô, cảm thấy sao một con người mà có thể ác như thế. Trước tiên là bôi đen tôi trên mạng, sau đó lại lái xe tông tôi.
Nhưng mà sau hôm nay, tôi chọn tha thứ cho cô.”
“Không cần biết cô cố tình bôi đen tôi trên mạng, hay là mất
khống chế mà lái xe tông tôi, tôi đều tha thứ cho cô.”
/826
|