Giang Trấn lại muốn để Mộ An An cùng đi vào, hơn nữa còn muốn nhân cơ hội công bố rằng Mộ An An là con gái ruột của ông.
Dù sao hôm nay bên truyền thông tới nhiều như vậy, công bố bây giờ cũng là cơ hội tốt.
Cô công chúa ờ Ngự Viên Loan lại là con gái ruột của ông ta.
Mối quan hệ này một khi lộ ra ngoài, như vậy thì ông ta lại có thêm địa vị ở thành phố Giang Thành rồi, trong nháy mắt liền phất như diều gặp gió.
Nhưng Mộ An An bên này thái độ không được tốt, cũng không nói thêm câu gì.
Giang Trấn chỉ có thể nói: “Vậy chúng ta đi vào trước, ba sẽ để cho khách sạn sắp xếp chỗ ngồi.”
“Không cần.” – Mộ An An từ chối: “Con có thể ngồi ở đằng sau, lúc nào cần con sẽ đứng lên.”
“Vậy được, vậy chúng ta đi vào trước.” – Quách Nguyệt Hoa nắm lấy Giang Trấn.
Bà ta một bên kéo Giang cầm.
Lo lắng nếu còn tiếp tục nói chuyện, Giang cầm sẽ không khống chế được cảm xúc mà sụp đổ.
Nếu như vậy, mọi sự chuẩn bị hôm nay, đều thành công cóc.
Mộ An An là đang nhìn xem Giang Trấn, Quách Nguyệt Hoa cùng Giang cầm ba người bước vào đại sảnh khách sạn.
Nơi các nhà báo đã sớm đang ngồi chờ, vừa thấy được nhân vật chính xuất hiện, từng người một đều ngồi thẳng lưng, tay cầm máy chụp ảnh, chính thức bắt
đầu làm việc.
Nhất là nhìn thấy Giang cầm khập khiễng đi đến, càng là tâm điểm của họ.
Quách Nguyệt Hoa dù có che chở Giang cầm, nhưng cũng không thể che hết được cảnh tượng này.
Mộ An An được bác sĩ cố cùng A Nhất nâng đỡ, ngồi vào hàng ghế cuối của ghế truyền thông.
Phía trước.
Giang Trấn ngồi ở giữa, bên cạnh là Quách Nguyệt Hoa cùng Giang Cầm.
Giang cầm bị tra tấn dã man trong tại giam mấy ngày nay, cho dù Quách Nguyệt Hoa có mặc quần ác khác cho cô, có lộng lẫy bao nhiêu, cũng không thể che hết bộ dạng gầy gò đầy thương tích của cô ta.
Trước kia trong mất Giang cầm mang vẻ cao quý.
Hiện tại chỉ còn lại oán hận và
suy đồi.
Cả người nhìn về quá khứ.
Nhất là khi truyền thông lấy Giang cầm làm tiêu đề, Giang Cầm ánh mắt đầy oán hận nhìn Mộ An An.
Mộ An An biểu cảm bình tĩnh.
Bác sĩ Cố ngồi một bên, trêu chọc một câu: “Khi tôi đứng ờ đầu cánh cửa, còn tường Giang Cầm như muốn xông lên xé xác cô ra. Còn nghĩ rằng…”
Nói đến đây, bác sĩ cố đột nhiên
dừng lại.
Mộ An An nghiêng đầu nhìn lại anh ta.
Bắt gặp bác sĩ cố từ trong túi móc ra một cái hộp sắt dài nhò, vừa mở ra, bên trong đặt vào một con dao giải phẫu.
Mộ An An trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Dù sao hôm nay bên truyền thông tới nhiều như vậy, công bố bây giờ cũng là cơ hội tốt.
Cô công chúa ờ Ngự Viên Loan lại là con gái ruột của ông ta.
Mối quan hệ này một khi lộ ra ngoài, như vậy thì ông ta lại có thêm địa vị ở thành phố Giang Thành rồi, trong nháy mắt liền phất như diều gặp gió.
Nhưng Mộ An An bên này thái độ không được tốt, cũng không nói thêm câu gì.
Giang Trấn chỉ có thể nói: “Vậy chúng ta đi vào trước, ba sẽ để cho khách sạn sắp xếp chỗ ngồi.”
“Không cần.” – Mộ An An từ chối: “Con có thể ngồi ở đằng sau, lúc nào cần con sẽ đứng lên.”
“Vậy được, vậy chúng ta đi vào trước.” – Quách Nguyệt Hoa nắm lấy Giang Trấn.
Bà ta một bên kéo Giang cầm.
Lo lắng nếu còn tiếp tục nói chuyện, Giang cầm sẽ không khống chế được cảm xúc mà sụp đổ.
Nếu như vậy, mọi sự chuẩn bị hôm nay, đều thành công cóc.
Mộ An An là đang nhìn xem Giang Trấn, Quách Nguyệt Hoa cùng Giang cầm ba người bước vào đại sảnh khách sạn.
Nơi các nhà báo đã sớm đang ngồi chờ, vừa thấy được nhân vật chính xuất hiện, từng người một đều ngồi thẳng lưng, tay cầm máy chụp ảnh, chính thức bắt
đầu làm việc.
Nhất là nhìn thấy Giang cầm khập khiễng đi đến, càng là tâm điểm của họ.
Quách Nguyệt Hoa dù có che chở Giang cầm, nhưng cũng không thể che hết được cảnh tượng này.
Mộ An An được bác sĩ cố cùng A Nhất nâng đỡ, ngồi vào hàng ghế cuối của ghế truyền thông.
Phía trước.
Giang Trấn ngồi ở giữa, bên cạnh là Quách Nguyệt Hoa cùng Giang Cầm.
Giang cầm bị tra tấn dã man trong tại giam mấy ngày nay, cho dù Quách Nguyệt Hoa có mặc quần ác khác cho cô, có lộng lẫy bao nhiêu, cũng không thể che hết bộ dạng gầy gò đầy thương tích của cô ta.
Trước kia trong mất Giang cầm mang vẻ cao quý.
Hiện tại chỉ còn lại oán hận và
suy đồi.
Cả người nhìn về quá khứ.
Nhất là khi truyền thông lấy Giang cầm làm tiêu đề, Giang Cầm ánh mắt đầy oán hận nhìn Mộ An An.
Mộ An An biểu cảm bình tĩnh.
Bác sĩ Cố ngồi một bên, trêu chọc một câu: “Khi tôi đứng ờ đầu cánh cửa, còn tường Giang Cầm như muốn xông lên xé xác cô ra. Còn nghĩ rằng…”
Nói đến đây, bác sĩ cố đột nhiên
dừng lại.
Mộ An An nghiêng đầu nhìn lại anh ta.
Bắt gặp bác sĩ cố từ trong túi móc ra một cái hộp sắt dài nhò, vừa mở ra, bên trong đặt vào một con dao giải phẫu.
Mộ An An trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
/826
|