Xuống trên đoạn đường đi, Giang Trấn còn lo lắng Mộ An An sẽ không đến.
Ông ta nhìn Mộ An An rồi đi đến, mang theo khuôn mặt tươi cười: “An An, con đã đến rồi sao?”
Mộ An An nhướng mắt, cô dang mang một chiếc mũ Bucket rất thấp, phải đưa cầm nên mới có thể lộ ra đôi mắt.
“Con đã hứa với ba là sẽ đến.” -Mộ An An vẫn là dùng ngữ điệu ngoan ngoãn nói.
Bên kia Giang cầm nhìn thấy Mộ An An như vậy, con mắt cô ta bừng bừng lửa giận.
Cô chỉ cần nghĩ tới, từ trước tới nay, Mộ An An lấy thân phận của Thất gia để câu dẫn cô, đùa bỡn cô, liền muốn xong tới xé nát gương mặt của Mộ An An.
Quách Nguyệt Hoa rõ ràng cảm giác được, Tính cầm đang nhìn Mộ An An với ánh mắt đầy sát khí, không kiềm chết được tức giận.
Quách Nguyệt Hoa trực tiếp quay người, vào trong xe cầm mũ lưỡi
trai đội vào đầu Giang cầm.
Giang cầm có chút phản kháng.
Quách Nguyệt Hoa ra sức kéo tay Giang cầm: “Con đã quên, hôm qua mẹ đã nói với con như thế nào rồi à? Bây giờ con phải cố nhịn hết tất cả!”
“Chờ buổi họp báo hôm nay kết thúc, con vẫn sẽ là đại tiểu thư cao quý, còn con Mộ An An đó chẳng là cái thá gì cả.”
Nói hết lời, Quách Nguyệt Hoa nhìn lại Mộ An An, ánh mắt rất ác độc.
Dù sao Quách Nguyệt Hoa cũng là mẹ của Giang cầm, có thể làm cho Giang Trần lên được chức vị chiếm đoạt Mộ gia, đương nhiên không phải người tầm thường.
Khi Mộ An An nhìn về phía bà ta, Quách Nguyệt Hoa gương mặt vẫn như vậy, kéo Giang cầm đi đến bên cạnh Mộ An An.
Trên mặt bà ta mang theo nụ cười: “An An à, thật là cảm ơn con rất nhiều, con có thể có mặt ở buổi họp lúc này vì Tiểu cầm của ta nói chuyện.
Diễn kịch à, Mộ An An đương
nhiên sẽ phối hợp: “Cái đó, dì cứ nói quá, đây là điều con phải làm.”
Giang cầm câm phẫn nhìn chằm chằm Mộ An An, nếu ko phải do Quách Nguyệt Hoa kéo đến, cô thật sự một giây cũng không nhịn được.
Quách Nguyệt Hoa sợ Giang Cầm ở giây phút quan trọng lại gay ra chuyênn, liền nói: “Đừng đứng ở bên ngoài nữa, vào trong trước đã.”
Giang Trấn liên tục gật đầu, nhìn về phía mộ An An hỏi: “An An,
hay là con theo chúng ta đi vào chung đi?”
Mộ An An không nói gì, nhưng bác sĩ Cố nói: “Cái này không được, người hôm nay xin lỗi là cô, An An cùng các người ngồi chung, mất đi thân phận, ngồi phía trước là được rồi.”
Lời nói này của anh là không khách sáo gì, cũng như nói thân phận của Mộ An An với Giang Gia phải phân chia rõ ràng, đồng thời nâng cao địa vị của Mộ An An lên.
Quách Nguyệt Hoa săc mặt có
chút nặng nề, bà ta không thể dung túng cho người khác nâng cao thân phận trước mặt bà.
Nhưng lần này bà ta có thể chịu được.
Lúc này , bà ta đoan trang nói: “Vị này nói rất đúng, là chúng ta suy nghĩ không chu đáo.”
Bác sĩ Cố bình thường sống trong Ngự Viên Loan, rất ít xuất hiện, nên không ai nhận ra.
Quách Nguyệt Hoa cũng chỉ coi anh ta như là một người hầu bìn thường.
Ông ta nhìn Mộ An An rồi đi đến, mang theo khuôn mặt tươi cười: “An An, con đã đến rồi sao?”
Mộ An An nhướng mắt, cô dang mang một chiếc mũ Bucket rất thấp, phải đưa cầm nên mới có thể lộ ra đôi mắt.
“Con đã hứa với ba là sẽ đến.” -Mộ An An vẫn là dùng ngữ điệu ngoan ngoãn nói.
Bên kia Giang cầm nhìn thấy Mộ An An như vậy, con mắt cô ta bừng bừng lửa giận.
Cô chỉ cần nghĩ tới, từ trước tới nay, Mộ An An lấy thân phận của Thất gia để câu dẫn cô, đùa bỡn cô, liền muốn xong tới xé nát gương mặt của Mộ An An.
Quách Nguyệt Hoa rõ ràng cảm giác được, Tính cầm đang nhìn Mộ An An với ánh mắt đầy sát khí, không kiềm chết được tức giận.
Quách Nguyệt Hoa trực tiếp quay người, vào trong xe cầm mũ lưỡi
trai đội vào đầu Giang cầm.
Giang cầm có chút phản kháng.
Quách Nguyệt Hoa ra sức kéo tay Giang cầm: “Con đã quên, hôm qua mẹ đã nói với con như thế nào rồi à? Bây giờ con phải cố nhịn hết tất cả!”
“Chờ buổi họp báo hôm nay kết thúc, con vẫn sẽ là đại tiểu thư cao quý, còn con Mộ An An đó chẳng là cái thá gì cả.”
Nói hết lời, Quách Nguyệt Hoa nhìn lại Mộ An An, ánh mắt rất ác độc.
Dù sao Quách Nguyệt Hoa cũng là mẹ của Giang cầm, có thể làm cho Giang Trần lên được chức vị chiếm đoạt Mộ gia, đương nhiên không phải người tầm thường.
Khi Mộ An An nhìn về phía bà ta, Quách Nguyệt Hoa gương mặt vẫn như vậy, kéo Giang cầm đi đến bên cạnh Mộ An An.
Trên mặt bà ta mang theo nụ cười: “An An à, thật là cảm ơn con rất nhiều, con có thể có mặt ở buổi họp lúc này vì Tiểu cầm của ta nói chuyện.
Diễn kịch à, Mộ An An đương
nhiên sẽ phối hợp: “Cái đó, dì cứ nói quá, đây là điều con phải làm.”
Giang cầm câm phẫn nhìn chằm chằm Mộ An An, nếu ko phải do Quách Nguyệt Hoa kéo đến, cô thật sự một giây cũng không nhịn được.
Quách Nguyệt Hoa sợ Giang Cầm ở giây phút quan trọng lại gay ra chuyênn, liền nói: “Đừng đứng ở bên ngoài nữa, vào trong trước đã.”
Giang Trấn liên tục gật đầu, nhìn về phía mộ An An hỏi: “An An,
hay là con theo chúng ta đi vào chung đi?”
Mộ An An không nói gì, nhưng bác sĩ Cố nói: “Cái này không được, người hôm nay xin lỗi là cô, An An cùng các người ngồi chung, mất đi thân phận, ngồi phía trước là được rồi.”
Lời nói này của anh là không khách sáo gì, cũng như nói thân phận của Mộ An An với Giang Gia phải phân chia rõ ràng, đồng thời nâng cao địa vị của Mộ An An lên.
Quách Nguyệt Hoa săc mặt có
chút nặng nề, bà ta không thể dung túng cho người khác nâng cao thân phận trước mặt bà.
Nhưng lần này bà ta có thể chịu được.
Lúc này , bà ta đoan trang nói: “Vị này nói rất đúng, là chúng ta suy nghĩ không chu đáo.”
Bác sĩ Cố bình thường sống trong Ngự Viên Loan, rất ít xuất hiện, nên không ai nhận ra.
Quách Nguyệt Hoa cũng chỉ coi anh ta như là một người hầu bìn thường.
/826
|