Để phòng nửa nêm bé con tỉnh lại không tìm được anh.
Đặt điện thoại lên bàn, Thất gia xoay người đi đến tủ rượu mở một bình VVhishky.
Đến khi cảm giác cay của rượu tràn vào họng, anh mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.
Toàn bộ tâm tư của Tông Chính Ngự đều là giọng nói tủi thân của Mộ An An.
Đây đã không phải lần đầu như thế nữa.
Cho dù cháu làm gì sau đi nữa, chú cũng sẽ không bỏ rơi cháu.
Lời như thế, Thất gia nghe lần hai rồi.
Mộ An An không có cảm giác an toàn, anh luôn biết và cũng luôn cho cô.
Nhưng cái thứ gọi là cảm giác an
toàn này, có liên quan đến tính cách, đến hoàn cảnh và cả cảm xúc của người đó.
Ngón trỏ Tông Chính Ngự gõ từng nhịp lên mặt bàn.
Nghĩ đến chuyện trước kia Mộ An An nói được một nửa.
Liên quan đến bí mật trong lòng *
cô.
Trực giác và sự nhạy bén khiến Thất gia nhận định, Mộ An An không có cảm giác an toàn như thế là có liên quan đến bí mật kia.
Mà cái bí mật này liên quan đến.
Rốt cuộc là thứ gì?
Lông mày Tông Chính Ngự cau chặt.
Anh đi đến tủ rượu, ngửa cổ dốc cạn bình rượu, sau đó đặt chiếc bình trống vào vào tủ, phát ra tiếng lanh lảnh.
Ngày hôm sau, Ngự Viên Loan.
Lúc Mộ An An thức giấc thì phát hiện điện thoại đang trong trạng
thái kết nối cuộc gọi.
Cô hơi bất ngờ.
Trong đầu hiện lên rải rác cảnh tượng gặp ác mộng hôm qua sau đó gọi điện cho Thất gia.
Cô kiềm không được cầm điện thoại lên, thăm dò lên tiếng: “Thất gia?”
Cô vừa gọi xong thì trong ống nghe truyền đến giọng nói hơi khàn của người đàn ông, “ừm.”
Mộ An An hơi bất ngờ,
“Chú…không ngủ?”
Tông Chính Ngự không hề đáp lời cô mà hỏi ngược lại một câu: “Tỉnh rồi?”
“Dạ.”
Mộ An An gật đầu.
“Tỉnh rồi thì đi đánh răng rửa mặt sau đó đi ăn sáng đi.”
“Dạ.”
Mộ An An vẫn gật đầu, sau đó lại nhịn không được hỏi: “Hôm qua cháu…”
“Hôm nay đến tham dự buổi họp
phóng viên à?”
Tông Chính Ngự không đợi Mộ An An nhắc đến hôm qua đã trực tiếp chuyển chủ đề.
Mộ An An cũng không vướng mắc gì nhiều với chuyện hôm qua.
Dù sao giờ cô nghĩ lại thấy quá trẻ con.
Nửa đêm vì một cái ác mộng mà đi gọi cho Thất gia, còn hại người ta cả đêm không ngủ.
Đến bây giờ giọng còn khàn kia.
Mộ An An thuận theo lời Thất gia nói tiếp: “Dạ, đêm hôm qua Giang Trấn gửi tin nhắn cho cháu, buổi họp đưọ’c cử hành ở đại sảnh khách sạn dn.”
Mộ An An nói xong cúi đầu nhìn thời gian, phát hiện bây giờ đã tám giờ đúng.
Đặt điện thoại lên bàn, Thất gia xoay người đi đến tủ rượu mở một bình VVhishky.
Đến khi cảm giác cay của rượu tràn vào họng, anh mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.
Toàn bộ tâm tư của Tông Chính Ngự đều là giọng nói tủi thân của Mộ An An.
Đây đã không phải lần đầu như thế nữa.
Cho dù cháu làm gì sau đi nữa, chú cũng sẽ không bỏ rơi cháu.
Lời như thế, Thất gia nghe lần hai rồi.
Mộ An An không có cảm giác an toàn, anh luôn biết và cũng luôn cho cô.
Nhưng cái thứ gọi là cảm giác an
toàn này, có liên quan đến tính cách, đến hoàn cảnh và cả cảm xúc của người đó.
Ngón trỏ Tông Chính Ngự gõ từng nhịp lên mặt bàn.
Nghĩ đến chuyện trước kia Mộ An An nói được một nửa.
Liên quan đến bí mật trong lòng *
cô.
Trực giác và sự nhạy bén khiến Thất gia nhận định, Mộ An An không có cảm giác an toàn như thế là có liên quan đến bí mật kia.
Mà cái bí mật này liên quan đến.
Rốt cuộc là thứ gì?
Lông mày Tông Chính Ngự cau chặt.
Anh đi đến tủ rượu, ngửa cổ dốc cạn bình rượu, sau đó đặt chiếc bình trống vào vào tủ, phát ra tiếng lanh lảnh.
Ngày hôm sau, Ngự Viên Loan.
Lúc Mộ An An thức giấc thì phát hiện điện thoại đang trong trạng
thái kết nối cuộc gọi.
Cô hơi bất ngờ.
Trong đầu hiện lên rải rác cảnh tượng gặp ác mộng hôm qua sau đó gọi điện cho Thất gia.
Cô kiềm không được cầm điện thoại lên, thăm dò lên tiếng: “Thất gia?”
Cô vừa gọi xong thì trong ống nghe truyền đến giọng nói hơi khàn của người đàn ông, “ừm.”
Mộ An An hơi bất ngờ,
“Chú…không ngủ?”
Tông Chính Ngự không hề đáp lời cô mà hỏi ngược lại một câu: “Tỉnh rồi?”
“Dạ.”
Mộ An An gật đầu.
“Tỉnh rồi thì đi đánh răng rửa mặt sau đó đi ăn sáng đi.”
“Dạ.”
Mộ An An vẫn gật đầu, sau đó lại nhịn không được hỏi: “Hôm qua cháu…”
“Hôm nay đến tham dự buổi họp
phóng viên à?”
Tông Chính Ngự không đợi Mộ An An nhắc đến hôm qua đã trực tiếp chuyển chủ đề.
Mộ An An cũng không vướng mắc gì nhiều với chuyện hôm qua.
Dù sao giờ cô nghĩ lại thấy quá trẻ con.
Nửa đêm vì một cái ác mộng mà đi gọi cho Thất gia, còn hại người ta cả đêm không ngủ.
Đến bây giờ giọng còn khàn kia.
Mộ An An thuận theo lời Thất gia nói tiếp: “Dạ, đêm hôm qua Giang Trấn gửi tin nhắn cho cháu, buổi họp đưọ’c cử hành ở đại sảnh khách sạn dn.”
Mộ An An nói xong cúi đầu nhìn thời gian, phát hiện bây giờ đã tám giờ đúng.
/826
|