Tông Chính Ngự trầm mặc một chốc, cuối cùng nói: “Đưa điện thoại cho Bác sĩ cố.”
Mộ An An ngẩng đầu nhìn Bác sĩ Cố đang ngồi trên sota, vẻ mặt nghi hoặc, “Sao chú biết Bác sĩ Cố ở bên cạnh cháu?”
Anh ta vừa đến.
“Chuyện trong Ngự Viên Loan có cái gì mà ta không biết?”
Giọng điệu Thất gia nhàn nhạt.
Một câu hỏi vặn, lập tức khiến đáy lòng Mộ An An căng thẳng lên một cách khó hiểu.
Trong Ngự Viên Loan…
Chuyện gì mà ta không biết?
Vậy cái lần bệnh đau đầu tái phát, cô chạy vào, có phải chú
A
ây…
Đáy lòng Mộ An An lại sinh ra cảm giác bất an dữ dội.
Không biết tại sao cô luôn cảm
thấy chuyện này giống như một cái bom hẹn giờ vậy, mà bản thân thì đang đứng trong vùng không an toàn, lúc nào cũng có thể phát nổ và phát sinh chuyện không tốt cực lớn.
Rất bất an.
Nhưng trong lòng bất an thì bất an chứ Mộ An An sẽ không quá thể hiện ra ngoài mặt.
Cô thẳng tay đưa điện thoại cho Bác sĩ Cố.
Bác sĩ Cố lấy điện thoại, nhưng không nói chuyện trước mặt Mộ
An An.
Mà cầm điện thoại đi sang một bên, trò chuyện khoảng bảy tám phút mới cầm điện thoại đi lại về ngồi vào chỗ bên cạnh Mộ An An
Cuộc trò chuyện đã ngắt.
Bác sĩ Cố đưa điện thoại cho Mộ An An, giải thích: “Có một hạng mục bên phía thành c xảy ra bất trắc, bây giờ Thất gia đang vội đi xử lý.”
Mộ An An nhận lại điện thoại, “Hai người đã nói gì?”
“Không cỏ gì, chỉ là giao phó một tí, ngày mai cô đi họp phóng viên bảo tôi để ý một chút, tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.”
Mộ An An nghe lời Bác sĩ cố nói, cô luôn cảm thấy Thất gia không nói đơn giản thế.
Mà, Bác sĩ Cố rõ ràng không muốn nói nhiều, thậm chí trực tiếp chuyển chủ đề “À đúng rồi, chân hôm nay sao rồi, còn cảm thấy sưng hay nóng không?”
“Có một tí, không rõ ràng lắm, số lần bị không nhiều.”
Mộ An An đáp.
Nếu Bác sĩ Cố đã không muốn nói nhiều thì cô cũng chẳng muốn hỏi thêm.
Có sắp xếp gì, ngày mai ờ hội họp phóng viên sẽ biết rõ.
Mà đồng thời lúc này, Mộ An An có cảm giác Giang Trấn đột nhiên chạy đến nói muốn cô tham gia hội họp ngày mai, nhất định không phải là muốn cô tiếp nhận lời xin lỗi của Giang cầm đơn giản như thế.
Thất gia cô cảm thấy, muốn cô
tham gia hội họp là chủ ý của Quách Nguyệt Hoa.
Nhưng những thứ này cũng chỉ là trực giác của Mộ An An.
Không có chút tính tham khảo nào để xác định cả, cái này chỉ là trực giác chính xác hay không thôi.
Cho nên, muốn biết rốt cuộc ngày mai sẽ xảy ra cái gì thì phải đích thân đi tham gia.
Tính cách Mộ An An trước giờ là như thế, rất-thẳng thắn.
Có chuyện gì thích làm trực tiếp.
Mộ An An ngẩng đầu nhìn Bác sĩ Cố đang ngồi trên sota, vẻ mặt nghi hoặc, “Sao chú biết Bác sĩ Cố ở bên cạnh cháu?”
Anh ta vừa đến.
“Chuyện trong Ngự Viên Loan có cái gì mà ta không biết?”
Giọng điệu Thất gia nhàn nhạt.
Một câu hỏi vặn, lập tức khiến đáy lòng Mộ An An căng thẳng lên một cách khó hiểu.
Trong Ngự Viên Loan…
Chuyện gì mà ta không biết?
Vậy cái lần bệnh đau đầu tái phát, cô chạy vào, có phải chú
A
ây…
Đáy lòng Mộ An An lại sinh ra cảm giác bất an dữ dội.
Không biết tại sao cô luôn cảm
thấy chuyện này giống như một cái bom hẹn giờ vậy, mà bản thân thì đang đứng trong vùng không an toàn, lúc nào cũng có thể phát nổ và phát sinh chuyện không tốt cực lớn.
Rất bất an.
Nhưng trong lòng bất an thì bất an chứ Mộ An An sẽ không quá thể hiện ra ngoài mặt.
Cô thẳng tay đưa điện thoại cho Bác sĩ Cố.
Bác sĩ Cố lấy điện thoại, nhưng không nói chuyện trước mặt Mộ
An An.
Mà cầm điện thoại đi sang một bên, trò chuyện khoảng bảy tám phút mới cầm điện thoại đi lại về ngồi vào chỗ bên cạnh Mộ An An
Cuộc trò chuyện đã ngắt.
Bác sĩ Cố đưa điện thoại cho Mộ An An, giải thích: “Có một hạng mục bên phía thành c xảy ra bất trắc, bây giờ Thất gia đang vội đi xử lý.”
Mộ An An nhận lại điện thoại, “Hai người đã nói gì?”
“Không cỏ gì, chỉ là giao phó một tí, ngày mai cô đi họp phóng viên bảo tôi để ý một chút, tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.”
Mộ An An nghe lời Bác sĩ cố nói, cô luôn cảm thấy Thất gia không nói đơn giản thế.
Mà, Bác sĩ Cố rõ ràng không muốn nói nhiều, thậm chí trực tiếp chuyển chủ đề “À đúng rồi, chân hôm nay sao rồi, còn cảm thấy sưng hay nóng không?”
“Có một tí, không rõ ràng lắm, số lần bị không nhiều.”
Mộ An An đáp.
Nếu Bác sĩ Cố đã không muốn nói nhiều thì cô cũng chẳng muốn hỏi thêm.
Có sắp xếp gì, ngày mai ờ hội họp phóng viên sẽ biết rõ.
Mà đồng thời lúc này, Mộ An An có cảm giác Giang Trấn đột nhiên chạy đến nói muốn cô tham gia hội họp ngày mai, nhất định không phải là muốn cô tiếp nhận lời xin lỗi của Giang cầm đơn giản như thế.
Thất gia cô cảm thấy, muốn cô
tham gia hội họp là chủ ý của Quách Nguyệt Hoa.
Nhưng những thứ này cũng chỉ là trực giác của Mộ An An.
Không có chút tính tham khảo nào để xác định cả, cái này chỉ là trực giác chính xác hay không thôi.
Cho nên, muốn biết rốt cuộc ngày mai sẽ xảy ra cái gì thì phải đích thân đi tham gia.
Tính cách Mộ An An trước giờ là như thế, rất-thẳng thắn.
Có chuyện gì thích làm trực tiếp.
/826
|